Ta không gạt người, hắn nghiêm túc nói.
Nhưng... Ta chỉ đang hỏi liệu ngươi có gạt ta.
Bởi vì ta không chắc mình có còn là người hay không nữa.
01
Mưa phùn tiết Thanh minh.
Dù giấy che nghiêng, Chu Tử Thư bước đi trong cơn mưa rả rích.
Trên phố không nhiều người lắm, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Nơi hẻm nhỏ rêu phong, tuy rằng giẫm lên con đường đá xanh sẽ có chút trơn trượt, nhưng người chung quanh cũng không ai đi đường chậm như hắn.
Song dù đi chậm cách mấy, thì thời điểm nên đến vẫn sẽ đến.
Chu Tử Thư đứng trước mộ bia màu xám trắng trầm mặc hồi lâu, sau đó lặng thinh nửa quỳ, đặt xuống một bó hoa trắng.
Sau đó lẳng lặng đối diện cùng văn bia.
Ngày mười bảy tháng Giêng hằng năm là ngày giỗ của Ôn Khách Hành.
Còn ngày mười tám tháng Giêng là sinh nhật y.
Sự thật chính là hắn vốn dĩ cũng không biết sinh nhật của Ôn Khách Hành. Phải đến sau này, đến khi Cố Tương vừa khóc lóc vừa dùng điểm tâm chọi hắn, Chu Tử Thư mới biết được.
Vì sao ngày đó Ôn Khách Hành lại mời hắn đến, dường như đã có lời giải đáp.
Mưa nặng hạt dần, dù giấy bị gió giật thổi phăng. Nhưng tựa như không thấy tán dù run rẩy trong gió, cũng không cảm nhận được hạt mưa đau rát mặt, Chu Tử Thư chỉ lo thật cẩn thận dùng một khối gạch đá dằn lên bó hoa.
Một đóa, hai đóa, ba đóa...
Xác nhận hai mươi đóa hoa tươi đều đã được dằn kỹ xong, hắn mới từ từ đứng dậy.
Những năm đầu, hắn bao giờ cũng có thể đứng trước bia mộ cả ngày, cứ thế lẩm bẩm độc thoại cả ngày.
Có tỏ bày, có thổ lộ, có khẩn cầu...
Còn có cả sám hối.
Nhưng về sau, lời có thể nói ngày một ít dần. Cho tới bây giờ, Chu Tử Thư chỉ có thể đứng trước mộ bia trầm mặc.
Còn lời gì để nói đâu?
Người có thể nghe đã sớm không còn nữa.
Chu Tử Thư bước đến nhặt lại dù, rồi thật chậm rãi rời đi mộ viên cổ xưa này.
Hắn đi vào tửu quán cạnh mộ viên, dù giấy được ném cho tiểu nhị: "Mười vò Trúc Diệp Thanh."
Nếu ngàn chén không say, thì tiếp chén thứ 1001.
02
Trước cửa tửu quán có một vị công tử vận cẩm y màu nguyệt bạch, ôm trong lòng một bó hoa trắng tinh khôi. Hoa tươi mềm rũ trên nền vải dệt màu lam nhạt như đang lững lờ trôi trên dòng suối nhỏ.
Nam nhân ngẩng mặt nhìn bảng hiệu treo trên cửa. Góc nghiêng được thần linh chúc phúc, đường nét tinh xảo từ vầng trán tròn đầy đến cổ áo kín cổng cao tường, tựa một giấc chiêm bao mơ hồ.
Một ánh mắt, chỉ cần một cái liếc nhìn.
Hệt như có ai đó siết chặt cổ khiến Chu Tử Thư đột ngột không thể hô hấp.
Dù cho Chu Tử Thư đã dốc cạn mười vò rượu, hắn cũng có thể nhận rõ mười mươi, bó hoa mà nam nhân kia đang ôm chính là bó hắn đã đặt trước mộ.
Dù cho Chu Tử Thư đã hai mươi năm chưa gặp lại người ấy, trong chớp mắt hắn vẫn có thể nhận ra y là ai.
Người ấy là ác mộng, và cũng là mộng đẹp đời hắn. Trong cơn ác mộng hắn sẽ mất đi y hết lần này đến lần khác, song trong giấc mộng đẹp hắn có thể một lần nữa ôm trọn y vào lòng.
"Ôn..."
Nam nhân xoay người, hoa tươi trong lồng ngực bị gió thổi lộn xộn. Có mấy đóa thậm chí đã rụng sạch cánh hoa, chỉ còn lại có đài hoa ngoan cường treo trên nhành cây đã khô quá nửa.
Ngón tay thon dài kẹp lấy vài phiến cánh hoa mềm mại, từ khớp ngón cong cong có thể mơ hồ thấy được mạch máu màu xanh lá lan tràn len lỏi vào sắc trắng tầng tầng lớp lớp.
"Là ai đã nói sẽ đến tìm ta?"
Thanh âm có chút khản đặc, chẳng còn trầm thấp nồng ấm như trước, tựa như thanh quản bị cào xước.
Nếu đây là mộng, hắn nguyện mãi không bao giờ tỉnh giấc.
Hoặc giả ta lại châm Túy sinh mộng tử rồi?
Chu Tử Thư nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía bóng dáng hư ảo như trăng trong nước kia.
Hắn dang rộng hai tay, đàn hương, tùng hương, còn có hương hoa ngọt ngấy ập đến lấp kín mọi giác quan.
Vây quanh là thứ mùi hương chỉ trong mơ mới có, hắn gắt gao ôm siết giấc mộng hai mươi năm trường trong lồng ngực.
Khác hẳn ngày thường, người ấy không biến tan như mây khói ngay khi vừa tiếp xúc, cũng chẳng lạnh nhạt rút kiếm cùng hắn đối chọi.
Y dường như rất kinh ngạc, nhưng cũng không có ý đẩy đối phương ra.
Kể cả đối với loại hành vi không thể lỗ mãng hơn này.
Y chỉ khẽ cười, vươn tay ra mặc cho cánh hoa rụng rơi lả tả, sau đó vòng tay ôm lấy Chu Tử Thư.
"Xem ra ngươi rất nhớ ta... Vậy sao còn phải để ta tới tìm ngươi thế?"
"Hai mươi năm đã hứa, hóa ra là ngươi gạt ta sao?"
03
Hai mươi năm trước.
Chu Tử Thư nhảy xuống lưng ngựa, đối chiếu với bản đồ xác nhận lại một chút.
Tốt lắm, đúng là núi Thanh Nhai.
Tuy rằng trước mắt Quỷ cốc cùng Thiên Song và Tứ Quý sơn trang không thù không oán, nhưng đến nước mà mọi trưởng bối nổi danh của võ lâm đương nhiệm đều đứng ra thay phiên nhau khóc lóc kể lể khẩn cầu hắn tiêu diệt Quỷ chủ, thì dù Chu Tử Thư hắn có không muốn, cũng chỉ có thể căng da đầu đáp ứng.
Chủ yếu là... được nhiều người như vậy nhờ vả, hắn đại khái cũng nở mày nở mặt.
Thời điểm xuất phát hắn có mang theo một quyển sách họa đàn quỷ Thanh Nhai.
Trên đường đi Chu Tử Thư từng mở thử tập tranh nhìn thoáng qua bức họa Quỷ chủ. Thật sự mới nhìn đúng một cái, hắn đã phải vô cùng khổ sở khép lại sách.
Xem ra Quỷ chủ không những võ công cao cường khó có địch thủ, mà lá gan dám trực diện với nhân sinh thảm đạm lại càng hiếm có khó tìm.
Theo sự hiểu biết của hắn, đại đa số những người lớn lên như thế, sau khi soi gương đều sẽ tự giác mua bún về thắt cổ.
Tất nhiên hắn đã không nghĩ tới một khả năng khác. Rốt cuộc, Chu Tử Thư cho rằng với bản lĩnh của minh chủ Ngũ Hồ minh, không đến mức cả chân dung người ta cũng vẽ sai đi.
Mà còn sai một cách thái quá.
04
Chu Tử Thư nhẹ nhàng tránh thoát đám tiểu quỷ tuần tra vòng ngoài núi, trà trộn vào nội bộ núi Thanh Nhai, hướng lên đỉnh theo từng bậc đá xanh lởm chởm gồ ghề.
Cho dù là núi quỷ thì ban ngày cũng không có quỷ. Chu Tử Thư đi hơn nửa ngày trời, tới cái bóng quỷ cũng không gặp.
Mãi đến khi hắn chuyển sang một ngọn núi khác.
"Ngươi là ai?"
Thanh âm mềm nhẹ nhu hòa, nhưng chuông cảnh báo trong đầu Chu Tử Thư đã lập tức réo vang.
Hắn vậy mà lại không hề phát hiện đằng sau có người!
Bạch Y kiếm đã xoay tròn trước mặt, thẳng tắp chỉ hướng thanh âm phát ra. Chu Tử Thư trong nháy mắt triệt lui về sau mấy bước, ngửa đầu nhìn rõ người.
Đó là một nam nhân vận hồng y đang ôm nhánh cây treo mình giữa không trung. Tư thế thật cũng chẳng tính là mỹ cảnh gì, thế nhưng chỉ vừa thoáng nhìn, Chu Tử Thư đã ngẩn ngơ.
Tóc mây như thác, mắt biếc đào hoa.
Hóa ra nam nhân cũng có thể đẹp đến vậy.
Ôi chết dở, hắn xem đến ngây người.
Thấy Chu Tử Thư thật lâu không đáp lời, người trên cây nghiêng đầu, sau đó chớp chớp mắt.
Ánh mắt trong veo sạch sẽ như thế, tựa gió núi lao xao, lại như bông tuyết đầu đông bay lất phất. Mười mấy năm ở Thiên Song lăn lê bò lết, lần gần nhất Chu Tử Thư thấy được người sở hữu ánh mắt tương tự, hẳn là một cô bé con vẫn còn bi bô tập nói.
Là áy náy, cũng là tiếc thương. Làm hắn nhất thời quên mất đây là sào huyệt của đàn quỷ.
Là người ở trước mắt chưa chắc đã là 'người' ở trước mắt.
Bạch Y kiếm nhẹ run, đây là một sai lầm cực kì đáng sợ. Sư phụ vẫn thường nói với hắn, xao nhãng phân tâm chính là sơ hở trí mạng, cao thủ hàng đầu quyết đấu trăm ngàn chiêu chỉ để chờ đúng một khắc sơ hở này.
Một giây sơ sẩy đánh đổi bằng cả tính mạng.
Ngày xưa khi đối luyện, chỉ cần tay chấp kiếm của sư đệ hơi run chút thôi, lúc hạ đài tất sẽ bị Chu Tử Thư mắng như tát nước.
Nhưng hôm nay chính tay của hắn lại run rẩy.
Bởi vì một nam nhân không rõ lai lịch giữa núi Thanh Nhai.
Vì thế, lần đầu tiên trong đời, cũng không vì lý do đặc biệt gì, Chu Tử Thư quyết định thuận theo bản tâm.
Ánh mặt trời đẹp như thế, không thích hợp để giết người.
Hắn lại huơ huơ Bạch Y kiếm
Trong mắt nam nhân trên cây ánh lên sự khó hiểu.
Chu Tử Thư trấn định tìm lý do cho động tác mười phần công kích của chính mình: "Ngươi bắt lấy kiếm nhảy xuống đi, bên trên nguy hiểm."
Ừm... Còn chưa ngã chết thì trước hết đã bị thọc xuyên đó?
Ánh mắt nam nhân càng hoang mang, nhưng y vẫn chậm rãi vươn tay.
Chu Tử Thư cảm thấy bản thân như đang trêu mèo vậy. Hắn của ngày bé cũng như thế, cầm cá nhỏ vừa câu được dụ dỗ mèo mướp trên cây.
Thực hiển nhiên con mèo bự trước mắt không sở hữu sự linh hoạt của họ nhà mèo. Tay y duỗi thẳng ngơ ngác, duỗi rồi mà vẫn với không tới, vì thế y liền ngây ngốc nhích người ra ngoài.
Nam nhân rơi xuống.
Hồng y như lửa, thân nhẹ như yến, tựa đóa hoa đầu cành rừng rực bốc cháy.
Tuy nhiên Chu Tử Thư hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này. Tim hắn giật thót, Bạch Y kiếm nhanh chóng được thu hồi, tiếp đến cánh tay rộng mở vững vàng đỡ lấy người vừa từ trên trời giáng xuống.
Hai cặp mắt đen nhánh chạm nhau.
Nhìn ở cự ly gần thế này, có vẻ như đôi mắt của nam nhân càng thêm -- tuy rằng hình dung một nam nhân như vậy thực không thỏa đáng, nhưng thật sự, đôi mắt này thật sự quá xinh đẹp.
Sắc đỏ ám trầm phơn phớt nơi đuôi mắt y làm Chu Tử Thư nhớ tới móng tay người thiếu nữ thắm đỏ màu hoa phượng tiên.
Rõ ràng hắn chưa từng gặp qua đôi mắt xinh đẹp này, cớ sao lại cứ thấy quen mắt?
Đại để thì mỹ nhân sẽ có rất nhiều chỗ tương tự, nhỉ?
Trong nhất thời, Chu Tử Thư ấy vậy lại quên cả buông tay.
Hắn cực kì, cực kì không nên mở miệng, hỏi một vấn đề cực kì ngu ngốc.
"Ngươi... tên là gì?"
Nam nhân cảm thấy tư thế này thật thú vị, rốt cuộc y chưa từng được ai ôm như thế bao giờ.
Mỹ nhân xa lạ nhưng động tác lại cực kì tự nhiên câu lên cổ Chu Tử Thư, chẳng chút thẹn thùng. Ngay lúc này, hắn nghe được thanh âm hơi gấp gáp bên tai, hô hấp ấm áp mơn man vành tóc mai.
Ngứa, ấm áp.
"Ôn, Ôn Khách Hành."
05
Chu Tử Thư tự nhận bản thân không phải một kẻ trông mặt bắt hình dong, nhưng cảm giác mà Ôn Khách Hành đem đến quá mức độc đáo, thế nên đã khiến hắn bỏ quên lí trí.
Ở loại địa phương nguy hiểm này, làm gì có ai chân chính mỏng manh yếu đuối.
Ôn Khách Hành hỏi hắn tới đây làm gì, trong đầu Chu Tử Thư nhanh chóng nhảy ra trăm ngàn lý do thoái thác. Cuối cùng hắn chọn một cái lý do đáng tin dễ nghe nhất mà cũng dễ lòi nhất.
"Ta là một đầu bếp, thích đi nơi nơi tìm nguyên liệu nấu đủ loại món ngon."
Trời xanh chứng giám, hắn đến cơm trắng còn nấu không xong. Chu Tử Thư trong lòng yên lặng sám hối, trên mặt vẫn duy trì nụ cười lệnh người tin phục.
Nhưng Ôn Khách Hành tin, còn cảm thấy thực hứng thú truy hỏi: "Vậy ngươi thích nấu món gì? Ngươi thích ẩm thực vùng nào nhất?"
Chu Tử Thư... Chu Tử Thư đến ẩm thực vùng miền là gì còn mù tịt, miễn cưỡng trả lời một câu: "Ta chuyên làm đồ ngọt."
Nụ cười trên môi Ôn Khách Hành càng thêm rạng rỡ: "Ta thích nhất ăn đồ ngọt! Ngươi làm cho ta ăn nhé? Ngươi biết nấu món gì?"
"..."
Ta là ai, đây là đâu, từ hôm nay ta sẽ trở thành thủ lĩnh bánh điểm tâm?
Thấy Chu Tử Thư khó xử, Ôn Khách Hành liền mười điểm thanh lịch giúp hắn giải vây: "Nói giỡn thôi, lần sau ngươi còn tới không? Ta cho ngươi tiền, ngươi mua giúp ta một ít nhé?"
Như trút được gánh nặng, Chu Tử Thư lúc này mới gật đầu: "Được."
Hôm nay không tìm thấy Quỷ chủ, quả thật lần sau hắn còn phải tới.
06
"Chủ nhân, chủ nhân! Ngài đi đâu nãy giờ! Đã nói hôm nay sẽ cùng nhau gói bánh ú mà!"
Ôn Khách Hành cúi xuống nhìn Cố Tương: "Cùng một mỹ nhân không thành thật hàn huyên một hồi."
Cố Tương ngơ, nàng không rõ vì sao Ôn Khách Hành phải cố ý nhấn mạnh ba chữ 'không thành thật'.
"Hở? Trong ngọn núi này còn có người thành thật ư?"
"Không thành thật, nhưng lại rất thành thật." Ôn Khách Hành thong thả chập hai miếng lá gói lại với nhau, nặn thành hình chóp nón, sau đó múc gạo nếp đổ vào. "Một kẻ ngoại lai. Hắn nói sẽ mua đồ ngọt cho ta, nên ta thả hắn đi."
Cố Tương cạn lời.
"Chủ nhân, sao mà ngài... càng lớn càng ngây thơ vậy?"
Ôn Khách Hành ngừng tay, cười tủm tỉm liếc sang Cố Tương. Rùng mình, Cố Tương lập tức vô cùng đoan trang ngồi thẳng lưng, vờ vịt tự tát bản thân mấy cái: "Ai bảo mày nói thật, ai bảo mày hả, lời thật bộ muốn nói là nói sao?"
Sau khi lớn tiếng tự răn dạy mình xong, Cố Tương liền ngoan ngoãn ngồi gói tiếp hai cái bánh ú. Chỉ là con giun trong bụng vẫn ngứa ngáy.
Rốt cuộc, nàng vẫn không kiềm được hỏi: "Chủ nhân, lỡ hắn lừa ngài rồi sao?"
Ôn Khách Hành nhồi thêm đậu phộng cùng quả táo vào bánh ú, biểu cảm rất chi là không để tâm.
Trong chớp mắt, dường như gió đêm cũng ngưng bặt.
"Đối với cái cây trong sân kia của ta thì máu của hắn cũng sẽ là một chén chè thơm ngon." Ôn Khách Hành nhún nhún vai, nghịch ngợm cười.
Cố Tương sởn gai ốc, lập tức im lặng là vàng.
07
"Ngươi...... Ngươi có muốn đi theo ta không?" Chu Tử Thư buột miệng thốt, "Nơi này rất nguy hiểm."
Hôm nay hắn đến sớm, đã rà soát khắp núi mà vẫn không tìm ra Quỷ chủ. Sự cảnh giác đối núi Thanh Nhai lại cao thêm một bậc.
Ôn Khách Hành lắc đầu.
"Người nhà của ta ở đây"
Thật khó có thể miêu tả nỗi thất vọng trào dâng trong lòng. Nhìn ánh tà dương dần khuất bóng, Chu Tử Thư ý thức được hôm nay lại là một ngày chẳng nên trò nên trống gì.
Quỷ chủ chưa giết, người cũng chưa đón đi được.
"Lần sau ta còn sẽ đến, ngươi vẫn sẽ ở đây chứ?"
Ôn Khách Hành gật đầu, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm: "Vậy ngươi mang cho ta một ít đồ ngọt nhé?"
Y dường như có chút ngượng ngùng: "Lâu lâu... có hơi thèm."
Hạt bụi li ti lửng lơ dưới nắng, mà đáy mắt y lại trong vắt màu trời.
Tiếng lòng phảng phất như bị ai nhẹ gảy.
Hắn vốn định nói chính mình không tìm thấy Quỷ chủ, hẳn sẽ không đến nữa.
Song đối diện cùng cặp mắt kia, Chu Tử Thư lại như ma xui quỷ khiến đáp lời: "Ừ."
Ngày sau, giá như không ai phát hiện Ôn Khách Hành là Quỷ chủ.
Hai người họ có thể cùng ngồi trên nham thạch phơi nắng xơi chè, câu được câu mất mà nói chuyện phiếm.
Tận đáy lòng, hắn nguyện ý hồ đồ như thế đến mãi về sau.
08
"A Nhứ, ngươi muốn giết ta sao?"
Chu Tử Thư không đáp lời, nhưng ánh mắt hắn đã thuyết minh hết thảy.
Ôn Khách Hành dường như cũng không thương tâm lắm. Ánh mắt y trước sau như một, trong veo, tựa mặt hồ gương soi ánh xạ trăng liềm sắc lạnh.
Lạnh...
Trước đây khi y mỉm cười, trong mắt sẽ phảng phất như chứa nắng trời.
"Ngươi có nhớ mua chè cho ta không?" Ôn Khách Hành cũng sẽ không làm khó Chu Tử Thư. Cho nên giống như một bé ngoan chỉ số EQ siêu việt, y đổi đề tài.
Nhưng y không phải bé ngoan, y là Quỷ chủ.
Vị chủ nhân thần bí khó lường, giết người như ngóe của núi Thanh Nhai.
Chu Tử Thư nhắm mắt, tựa hồ làm thế là có thể biến hồi ức cùng tầm mắt thành đêm đen, để không cần phải chứng kiến hết thảy.
"Chè... không tiện mang theo, nên ta đã mua bánh hoa quế." Câu trả lời đi đôi với ánh kiếm leng keng, Chu Tử Thư rút ra Bạch Y kiếm.
Hắn vốn đã lên kế hoạch rồi, khi gặp lại Ôn Khách Hành nhất định phải làm nũng với y, nói vì mua mẻ bánh hoa quế mới nhất mà tay hắn đã bị bánh điểm tâm vừa ra lò bỏng ra bọt nước, đau ơi là đau.
Đây là hắn lần thứ hai rút kiếm đối chọi với Ôn Khách Hành.
Và lần này hắn không thể thu về.
Mặc cho mái tóc dài ướt át rối tung vì đội mưa đến, Ôn Khách Hành vẫn kiên trì ngẩng cao đầu - một góc nghiêng cao ngạo.
Trời quang mây tạnh, ánh nắng hoàng kim như mây cao đang chảy mật trượt theo sống mũi cao thẳng của Ôn Khách Hành, cuối cùng bị bạc môi ửng đỏ nhẹ nhàng ngậm lấy.
Chu Tử Thư cảm thấy hô hấp của bản thân cũng bị nuốt chửng.
Trong sóng mắt đen nhánh của Ôn Khách Hành không một tia khổ sở, càng không có tuyệt vọng, thản nhiên trong vắt đến độ không thuộc về thế gian rối ren xô bồ này.
Thân kiếm uốn lượn vừa ra khỏi vỏ lập tức bật căng thẳng tắp, mang theo khí thế lấp biển dời non.
Là cung đàn đã gãy đôi, cũng là chuyện xưa không người kể tiếp.
Bọn họ cuối cùng đã triệt để cách ngăn đôi bờ.
09
Bạch Y kiếm ma sát cùng bạch phiến cốt tóe ra từng hồi hoa lửa.
Hai người đã giao đấu ngàn chiêu, ngoại trừ cách nơi động thủ ban đầu xa một chút, còn lại thắng bại vẫn như cũ bất phân.
Chu Tử Thư không ra tay tàn nhẫn, Ôn Khách Hành cũng không dùng đến bản lĩnh chân chính. Cả hai dẫm bước khinh công khiến người ta hoa cả mắt, lần lượt áp sát rồi lại tách ra, mỗi lần đều kèm theo tiếng vũ khí keng keng va chạm.
Chu Tử Thư có chủ đích dẫn Ôn Khách Hành đi về một hướng.
Cây cối chung quanh ngày một thưa thớt, hai vì sao sa truy đuổi trên đồng cỏ. Chu Tử Thư đột nhiên nhào về phía trước, mặc cho nan quạt sắc bén rạch thẳng hướng ngực.
Trước một Chu Tử Thư khăng khăng không né tránh, Ôn Khách Hành phải khó khăn lắm mới dừng được lực đạo trong khoảnh khắc cuối cùng. Nội lực phản phệ tim phổi, trong nháy mắt sắc mặt y trở nên cực kỳ khó coi. Y khụ ra một búng máu, nhịp thở rối loạn, thân mình cũng từ không trung ngã xuống.
Bên tai Ôn Khách Hành là phần phật tiếng gió, trước mắt là ngọn cây nháy mắt đã lùi xa cùng cánh chim trời thu nhỏ.
Còn có một Chu Tử Thư đang đuổi theo cơn gió thẳng tắp hướng về phía y.
Chu Tử Thư dang rộng hai tay, trong tay hắn đã không còn Bạch Y kiếm.
Giữa không trung, Chu Tử Thư ôm lấy Ôn Khách Hành, ôm thật gọn vào lòng, rồi dùng thân thể mình ngăn trở chạc cây. Hai người ngã ụp xuống một căn phòng cũ kỹ rách nát.
Giữa ngợp trời bụi đất, Ôn Khách Hành vùi đầu trong lồng ngực Chu Tử Thư, không thương tổn dù chỉ một sợi tóc.
Cái ôm của Chu Tử Thư ấm áp lại lạnh thấu xương, tựa như ánh mặt trời tắm mình trong gió Bắc.
Ánh mặt trời vây quanh y, trút xuống cực hạn nhu tình.
Ôn Khách Hành ngẩng đầu, còn chưa lấy lại tinh thần từ cử chỉ dịu dàng đến quái đản của Chu Tử Thư thì đôi mắt đã bị ánh lửa thắp sáng.
Nhảy nhót từ xa tới gần, đốm lửa nho nhỏ khi sắp tiếp cận hai người đột ngột bốc cao. Trọn gian nhà chìm trong hừng hực thiêu đốt.
Chu Tử Thư vuốt ve mái tóc đen mềm của Ôn Khách Hành, khàn khàn mà xin lỗi.
"Thực xin lỗi."
Dưới ánh mặt trời là vô tận sông băng.
10
"Xem ra ngay cả ngươi bọn họ cũng muốn thiêu chết."
"Đây là kế hoạch của ta."
"Một cái kế hoạch chẳng ra làm sao."
Vờ như nghe không thấy lời Ôn Khách Hành châm chọc, Chu Tử Thư chỉ lặng im. Một lát sau, hắn nhích lại gần một Ôn Khách Hành đã gục ra đất không còn chút hình tượng, duỗi tay kéo y vào lòng.
Tuy rằng hai người vừa mới đao kiếm đối chọi, tuy rằng Chu Tử Thư thậm chí còn dẫn người phóng hỏa thiêu y, nhưng cho dù là vậy, Ôn Khách Hành cũng không đẩy cái ôm của hắn ra, ngược lại còn dựa vào gần sát.
"A Nhứ, ngươi mà dùng chiêu này sớm một chút thì ta đã sớm bị ngươi bắt rồi." Ôm lấy eo Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành cọ cọ như mèo thoả mãn híp mắt, chỉ là vẫn không quên cào người.
Chu Tử Thư lại sờ sờ suối tóc của Ôn Khách Hành. Chung quanh hai người là khói lửa bốc cao tận trời, bên tai là lách tách tiếng gỗ cháy, thế nhưng Chu Tử Thư chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này.
"Lần sau ta sẽ không như vậy..."
Nép trong lồng ngực Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành vừa nghe hắn nói vừa nghịch lọn tóc đen nhánh, lặng thinh không đáp.
Chu Tử Thư nói hắn giết người như ngóe, một thân máu nhuộm tanh hôi. Thế nhưng khi cuộn tròn trong ngực hắn, Ôn Khách Hành lại chỉ ngửi được nhàn nhạt hương hoa lan, nồng nàn dịu ngọt.
Nếu y cứ thế ngủ say, liệu có thể chờ đến chương kế tiếp của bọn họ?
"Lần sau khi nào ngươi sẽ tới?"
"Nhiều nhất là... hai mươi năm... Hai mươi năm cũng nên trọn một vòng luân hồi..."
Chu Tử Thư cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ hắn đã hít quá nhiều khói. Yết hầu hắn bỏng rát, thanh âm cũng khàn khàn: "Ta... sẽ mua đứt cả gian hàng chè..."
Mời đầu bếp tốt nhất về, nấu ra loại chè ngon nhất trần đời, chờ đến khi con mèo nhỏ ham ăn chạy vào thì sẽ bắt lấy nó, sau đó thề sẽ cưng chiều nó cả đời, van cầu nó đừng bao giờ rời khỏi.
Nếu nó cứ nhất quyết phải chạy đi, vậy hắn không còn cách nào khác ngoài lại bắt về.
Ôn Khách Hành trầm mặc hồi lâu.
"A Nhứ." Giọng y thật nhẹ thật khẽ, "Ngươi... yêu ta sao?"
Duyên bèo nước đôi lần gặp gỡ, vì lẽ gì ngươi lại nguyện ý xuống suối vàng cùng thiên hạ đệ nhất ác quỷ?
Chu Tử Thư ngẫm nghĩ.
Yêu?
Thật sự hắn cũng không rõ lắm tiếng yêu này có thể biểu đạt tình cảm sâu đậm bao nhiêu. Hắn chỉ biết, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ôn Khách Hành, con tim đã rộn ràng không thể kiềm chế; vừa nghĩ đến có thể gặp y, khóe miệng bất giác sẽ nhếch lên.
Vậy nên không lần nào hắn có thể cự tuyệt Ôn Khách Hành cả, mỗi lần đều nghĩ hết cách tranh thủ chạy tới núi Thanh Nhai.
Hắn muốn giữ Ôn Khách Hành trong tầm mắt, hắn muốn được ở bên y dài lâu.
Ai đó từng nói, yêu nhau vừa gặp đã vui, gần nhau lâu mấy vẫn thương chẳng nề. Hai điều hắn đều chiếm đủ, hẳn là thế rồi.
"Đúng vậy." Chu Tử Thư không giỏi nói lời đường mật. Ôn Khách Hành hỏi thế nào, hắn sẽ trả lời thế nấy, tuyệt không thẹn thùng quanh co.
"Vậy ngươi thơm thơm ta đi, ta mới tin."
Lập tức Chu Tử Thư không chút do dự cúi đầu, in lên cánh môi Ôn Khách Hành.
Hai mươi năm sống trên đời nhưng hắn lại chưa học cách hôn môi người thương bao giờ. Mới một chốc mà tim hắn đã loạn nhịp, đầu váng mắt hoa, tay chân tựa hồ mềm như bún.
Còn tưởng rằng do hắn căng thẳng, trong bụng còn đang tự kiểm điểm, Chu Tử Thư bỗng thấy Ôn Khách Hành chậm rãi ngồi dậy, ôm lấy thân mình liêu xiêu của hắn.
Trước ánh mắt tỉnh táo của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư cảm thấy mớ bòng bong trong não lại càng rối tinh rối mù.
"Ôn... Lão ôn... Ngươi..."
Ôn Khách Hành cúi đầu hôn lên môi Chu Tử Thư, chặn lại câu nói dang dở kia, sau đó dìu hắn đứng lên.
Cả người vô lực, Chu Tử Thư biết chính mình đã bị hạ dược: "Từ khi nào mà ngươi..."
"A Nhứ, ta nhớ kỹ." Môi Ôn Khách Hành dịu dàng luyến lưu bờ môi hắn, cánh tay hữu lực bế bổng Chu Tử Thư.
Tư thế lần đầu gặp gỡ của cả hai hiện tại đã vừa vặn trở thành tư thế chào tạm biệt.
"Hai mươi năm sau, ngươi không được quên đến tìm ta đâu đó."
Xà nhà đổ sập phừng phừng trên nền đất. Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư, đứng quay lưng về phía ánh sáng.
Dung nhan độc nhất vô nhị kia cứ thế chìm vào bóng tối. Chu Tử Thư không thể thấy rõ, chỉ có thể thấy đằng sau y 'bà hỏa' đang hoành hành dữ dội, chực xé rách trần nhà lung lay sắp đổ.
Mà giọng y vẫn như suối trong mát lành.
"Ngươi phải nhớ kỹ ta, A Nhứ."
Ôn Khách Hành vốn đã quen với phản bội, quá quen ám tiễn minh thương, nhưng đối với yêu mến chỉ có lạ lẫm.
Dù biết Chu Tử Thư đến chỉ để giết y, y vẫn không thể ngừng chìm đắm vào mối quan hệ này. Rốt cuộc lần gần nhất có người mua chè cho y đã là chuyện của mười mấy năm trước.
Ai lại không thích cảm giác được chiều chuộng nâng niu?
Dù sao thì Chu Tử Thư vẫn chưa biết y là ai, dù sao thì thời gian vẫn còn.
Ôn Khách Hành thở dài, có chút tiếc nuối vén tóc Chu Tử Thư, lặng ngắm bờ môi mỏng.
Cuối cùng vẫn vội vàng quá, không thể từ biệt như y mong muốn.
Xà nhà ngùn ngụt nện xuống.
11
Trời đất lặng im.
Khi Chu Tử Thư tỉnh dậy, hắn đã ở Tứ Quý sơn trang rồi.
Vừa mở mắt, hắn liền thấy Cửu Tiêu hai mắt đẫm lệ nhào đến.
"Sư huynh!!!"
Lỗ tai Chu Tử Thư châm chích.
Nếu đây là thiên đường, ắt hẳn Ngọc Hoàng Đại Đế đã về hưu.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, có thần quan bề dưới kêu la ỏm tỏi thế này thì bề trên dám cũng chẳng ra gì.
Chờ đã... Là giọng của Cửu Tiêu?
Hắn còn chưa chết ư?
Vậy... Chu Tử Thư đột nhiên bật thẳng dậy, bắt lấy cánh tay của Lương Cửu Tiêu.
"Ôn... Quỷ chủ đâu rồi?"
"Y ôm huynh ra ngoài, sau đó..."
Hai mắt Chu Tử Thư đỏ quạch, gân xanh trên cổ nổi rõ: "Sau đó?!"
"Sau đó... y lại trở về..." Lương Cửu Tiêu ngập ngừng nói.
Ngày đó gần như mỗi một vị tiểu bối đều được phái đến bao vây tòa nhà đổ nát đó. Chính cậu cũng bị sai đi gác chừng một lối ám đạo, phòng Ôn Khách Hành chạy thoát.
Khi Lương Cửu Tiêu ôm kiếm mơ màng sắp ngủ thì cửa ám đạo bị đạp tung.
Sóng nhiệt rào rạt ập tới, Lương Cửu Tiêu còn chưa tới kịp báo động người ở phụ cận thì đã thấy Ôn Khách Hành một thân hồng y ôm đại sư huynh của cậu bước đến.
Không khí bên trong ắt đã bị lửa cháy đốt sạch. Ôn Khách Hành có chút tức ngực khó thở, gắng hết sức bình sinh để ôm Chu Tử Thư ra khỏi.
"Sư huynh!" Lương Cửu Tiêu chạy tới hô to, cũng phớt lờ luôn đại ác quỷ trong truyền thuyết. Cậu chỉ lo nhào về phía Chu Tử Thư đang bất tỉnh nhân sự, đoạn sờ cổ tay của hắn.
Ôn Khách Hành cứ thế đứng nhìn ở một bên. Cho đến khi Lương Cửu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi... Sao ngươi còn không chạy?" Lương Cửu Tiêu luống cuống tay chân lăn lộn cả buổi, ngẩng đầu lên thấy được Ôn Khách Hành vẫn còn đó. Cậu kinh hồn bạt vía quên cả xuất chiêu, thực ngốc nghếch hỏi.
Ôn Khách Hành cảm thấy tên nhóc này ngốc nghếch đến đáng yêu, hỏi lại cậu: "Nên chạy vào rồi nhỉ?" Phe chính đạo hệt như cỏ dại mai phục khắp núi, y có thể chạy đi đâu?
Vả lại...
Y chạy thì Chu Tử Thư phải làm sao bây giờ? Nếu đám người chính đạo có thể trơ mắt nhìn Chu Tử Thư chôn cùng, chẳng lẽ sẽ tha cho tên thả Quỷ chủ chạy thoát như cậu à?
Thôi vậy, tên nhóc này thoạt nhìn cũng không thông minh lắm, nói ra chưa chắc đã hiểu.
Vì thế y chỉ đơn giản để lại ba chữ.
"Chăm sóc hắn."
Nói xong Ôn Khách Hành liền xoay người, trong phút chốc Lương Cửu Tiêu cũng nói không nên lời
Cậu trơ mắt mà nhìn hồng y nam nhân đi đi về phía căn phòng rách nát. Sống lưng thẳng tắp, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa như phượng hoàng dấn thân vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa niết bàn trọng sinh.
Lương Cửu Tiêu đến lúc này mới để ý, toàn bộ cánh tay phải của Ôn Khách Hành đã hoàn toàn bại lộ trong không khí. Máu chảy tí tách nhỏ giọt, ống tay áo không thấy tăm hơi.
Thật lâu sau đó, cửa ám đạo chỏng chơ im lìm, mà từ khi nam nhân trở vào, đã không còn tiếng động nào được truyền ra.
Dĩ nhiên trong núi cũng không hề có tiếng phượng minh vang vọng.
Sau khi Ôn Khách Hành tiến vào, căn phòng không lâu sau đó cũng hoàn toàn đổ sụp, xà nhà bị thiêu đến cháy đen nằm ngổn ngang trên đất. Núi rừng im bặt.
Nhưng chỉ một lát sau, tiếng hò reo từ bốn phương tám hướng đã đổ dồn về khối phế tích nho nhỏ này.
Lương Cửu Tiêu ôm Chu Tử Thư, quan sát từng người một lướt qua cậu. Trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui sướng tự đáy lòng, không một ai dừng lại liếc nhìn Lương Cửu Tiêu, cũng không một ai chú ý tới một Chu Tử Thư vừa tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đây là một tràng lễ mừng long trọng. Tất cả mọi người đều hoan hô chúc tụng, mọi hy sinh bi thương đều bị vứt lại phía sau.
Dưới cái nắng tháng Bảy giữa ngày hè, Lương Cửu Tiêu lại cảm thấy ớn lạnh.
Cậu bỗng nhiên ý thức được.
Nếu...
Nếu...
Lỡ như sư huynh có hi sinh...
Thì mọi người vẫn sẽ hân hoan như thế.
/
"Y... trở về nơi đó đúng không?"
"Trong đám cháy, không không không phải... là về căn phòng đó."
Đầu Chu Tử Thư ong ong.
Hắn gần như ngơ ngác nhìn Lương Cửu Tiêu, hai tay đè trán, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Trong lửa nóng bỏng rát, vẫn như in tiếng ai nhẹ ngâm xướng.
"Gió cuốn, tuyết tuôn, đường về ai cùng quân sánh bước."
"Hai mươi năm... Hai mươi năm..."
Chu Tử Thư lừa Ôn Khách Hành về một vòng luân hồi hai mươi năm.
Nhưng chính hắn lại không tin thần phật quỷ quái.
Hắn chỉ muốn được bầu bạn cùng y.
Hắn chỉ...
Không muốn rời xa Ôn Khách Hành...
Cảm xúc kịch liệt dao dộng, Chu Tử Thư nôn ra một ngụm máu từ tim hôi hổi đỏ tươi.
12
Chu Tử Thư cuối cùng cũng chịu buông Ôn Khách Hành ra. Lại nhớ đến lời Cửu Tiêu nói, vì thế hắn thật chậm thật chậm cuốn tay áo của Ôn Khách Hành lên. Vết sẹo ghê rợn bại lộ từng chút một trong không khí, phần đuôi sẹo chạy dài mãi, phảng phất như không có điểm cuối.
Lúc ấy nếu không phải vì cứu Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành ắt sẽ chẳng bị thương.
Thời điểm tay áo cuốn tới khuỷu tay, Ôn Khách Hành bỗng đè tay Chu Tử Thư lại, nhẹ nhàng ngăn cản: "Đủ rồi."
"Ngươi xem, cuối cùng cũng không phải ngươi đến tìm ta." Ôn Khách Hành dùng giọng điệu trách cứ nói lảng sang chuyện khác.
Cổ họng nghẹn ngào, Chu Tử Thư nâng mặt y rải vô số chiếc hôn nồng: "Đều là lỗi của ta."
Đôi mắt Ôn Khách Hành hãy còn mở to, thực chất chính y cũng kinh ngạc.
Bởi vì hai mươi năm không xuất hiện là y cố ý.
Ôn Khách Hành đã từng oán từng hận Chu Tử Thư.
Chẳng qua hận thì hận mà thương thì thương, cuối cùng y vẫn thua.
Ôn Khách Hành bằng lòng nhận thua.
"Bồi thường của ta đâu?" Ôn Khách Hành cuối cùng cũng khép mắt, còn không quên yêu sách.
"Đã hứa dẫn ngươi đi ăn chè, ngươi thích chè nhà ai ta liền......"
"Ngươi liền mua cho ta ăn tất?" Ôn Khách Hành cười hỏi.
"Ta liền mua đứt cả gian hàng chè nhà người ta." Chu Tử Thư ôm y ôm chặt siết, hít thật sâu hương trúc diệp tươi mát quẩn quanh nơi chóp mũi.
Sơn hoa dập dờn, trời đã sáng choang.
Vậy nên đến bất cứ nơi đâu cũng sẽ là nhà.
(kết thúc)
Lời tác giả: Hố là gì? Tui không biết. Tui chỉ là một bé mèo con.
Lời editor: Biết trước thể loại thì k còn dui nữa đúng hem:))))) Thật ra oneshot này tác giả cố tình không để thể loại. BE thì bả lương thiện lắm, cảnh báo siêu bự ở đầu truyện luôn.
Nếu mà phải chém ra thể loại thì sẽ là kết cấu vòng tròn hiện tại - quá khứ - hiện tại, HE, gương vỡ lại lành, ngọt ngược đan xen, tình yêu sét đánh, quả táo nhãn lồng cho kẻ đi faceshaming:))))) thề luôn cười khùm đoạn thanh niên bị conditinhyeu quật
Ảnh bìa là Ôn đại mỹ nhân trong tưởng tượng của tui, tóc đen tóc trắng gì cũng dị hết hụ hụ khóc chếc. Bìa đôi màu xanh của A Nhứ tui để dành cho 2 con dao siêu cấp BE cùng tác giả bộ này:)))))) Có ai mẹ ghẻ mê dao ở đây hem, đâm k ngọt k ăn tiền!