Nguyệt Mịch công chúa phi thường thích Trình Thu Vũ, nàng dính Trình Thu Vũnhư con ong tìm được mật hoa, muốn tìm công chúa rất đơn giản, chỉ cầnthấy Trình Thu Vũ, sẽ thấy công chúa. Trình Thu Vũ đau đầu muốn chết,hắn chưa từng nói nặng lời với nữ tử, thế nhưng công chúa này cũng quálà phiền phức.
. . Nàng mượn cớ kéo dài hành trình vài ngày đểtiếp cận Trình Thu Vũ, mà Trình Thu Vũ mỗi ngày đều oán giận với ĐoanMộc Ngọc Hàn.
“Ngọc Hàn, ngươi nói vị công chúa này không có chút rụt rè nào, mẫu thân của nàng giáo dục của nàng thế nào a.” Trình ThuVũ thực sự không thể tránh được vị công chúa này, thời gian tới nàng sẽlàm hoàng hậu, lại cứ quấn quýt lấy mình, nếu truyền tới tai hoàng đếhậu quả thật khó lường.
“Nghe nói hậu cung Tấn quốc chỉ có hai vị công chúa, mà trong đó Nguyệt Mịch công chúa là do thái hậu sinh, nàngrất được nuông chiều.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nhẹ giọng nói, đồng tình nhìnhắn, lại có chút hả hê, “Ngươi cứ nhận đi, giúp nàng hoàn thành mộngtưởng thiếu nữ, tạo nên một đoạn ngẫu ngộ giai thoại.” (ngẫu ngộ = tìnhcờ gặp)
“Tới địa ngục đi, Mộc Ngọc Hàn chết tiệt, ngươi thậtgiỏi, ngươi còn ở đó chê cười ta, cũng không giúp ta. Không phải ngươithích ta sao, thấy ta bị nữ nhân dây dưa sao ngươi tuyệt không tức giận, có thể thấy được ngươi chỉ nói suông mà thôi.” Trình Thu Vũ liếc mắtnhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn, cái tên này nhìn có chút hả hê, lời hắn tuyệtkhông phải sự thực, là ta ngu ngốc nghĩ ngươi đáng tin.
“Nữ nhânnày sớm muộn sẽ trở thành hoàng hậu, ta lo lắng cái gì, hơn nữa lòng của ngươi sẽ không có chỗ cho nàng.” Đoan Mộc Ngọc Hàn không muốn nhúng tay vào chuyện này, huống chi cái công chúa này cũng không làm cho ngườikhác ghét được, nàng rất khả ái, nhìn nàng hắn lại nhớ đến tiểu đệ đệcủa mình. Nhất là lúc nàng khiến Trình Thu Vũ đau đầu, cực kỳ giống.
Đoàn người của Tấn quốc công chúa đến một nơi gọi là Hoa Mai trấn, ở đây hầu như chỉ có khách điếm bình dân. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn còn chưa kịp nghỉ ngơi, Nguyệt Mịch công chúa tựa như chẳng mệt mỏi xuấthiện trong phòng bọn họ. Tùy tiện đi vào phòng của hai nam nhân, hànhđộng của công chúa cũng thật lớn mật a.
“Đi nào, Trình đại ca,Mộc đại ca, cùng ta đi ăn chút gì đó, tối ngày hôm nay có hội chùa, rấtnáo nhiệt. Ta đã sớm hỏi thăm tiểu nhị, có một món ăn nổi danh ở Hoa Mai trấn, được bán từ đầu đường tới cuối đường, mỗi cửa hàng lại có khẩu vị khác nhau, cùng ta đi xem, có được hay không.” Nguyệt Mịch công chúalàm nũng, thủ pháp càng ngày càng thuần thục, càng ngày càng nổi cả dagà. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn bưng đầu lui về phía sau, vô lực ngã trên giường, vừa đi dạo phố, còn muốn đi dạo tới khi nào. Ngày hômtrước ở trên trấn kia cũng đi dạo với công chúa tới hai chân đều nhuyễn, ngày hôm nay lại nữa rồi.
Nguyệt Mịch công chúa quệt nước mắt,có vẻ mất hứng, đi tới kéo tay hai người bọn họ, cố sức túm, “Đứng lên,không được giả chết, cũng không được giả sinh bệnh, bồi ta đi dạo phố,ta muốn ăn thử, nhanh lên một chút———- “
“Hảo hảo hảo, chúng tađi theo ngươi.” Trình Thu Vũ thực sự chịu không nổi sự làm nũng củanàng, để cái lỗ tai không bị tàn phá, hắn quyết định đầu hàng! Trình Thu Vũ kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn, ôm vai Đoan Mộc Ngọc Hàn, nhỏ giọng nói:“Ngươi đừng nghĩ chạy trốn, theo ta cùng đi.”
“Không thành vấnđề, ta muốn xem các ngươi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn diện vô biểu tình nói, kỳthực trong lòng hắn vụng trộm cười, biểu tình của Trình Thu Vũ mỗi lầnnhìn thấy Nguyệt Mịch công chúa vô cùng thú vị, tựa như ăn ruồi chết,thực thú vị, ha ha.
Hoa Mai trấn không lớn, nhưng phồn hoa, bởivì hội chùa mà càng náo nhiệt. Nguyệt Mịch công chúa nhìn cái gì cũngthấy mới mẻ, vấn đề gì cũng mới mẻ, có những câu nàng hỏi khiến ngườikhác chẳng thể nào trả lời. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đi bêncạnh nàng, nhũ mẫu Việt Mai cùng Dục Nhi đi sau bọn họ, cứ như vậy bọnhọ bắt đầu ăn vặt, ăn đến nổi khiến kẻ khác phải kinh ngạc. Nguyệt Mịchcông chúa thì không còn gì để nói, có cái gì ngon đều động thủ, nhũ mẫuViệt Mai thì liên tục lải nhải: “Công chúa, hình tượng hình tượng, ăncũng phải có hình tượng, quy củ quy củ quy củ. . . .”
“Nhũ mẫu,ta quy củ rất nhiều năm, ngày hôm nay ta không muốn quy củ như vậy, hiện tại ta không phải công chúa, hiện tại ta chỉ là một bách tính đi dạophố, người đừng xem ta như công chúa.”
Nguyệt Mịch công chúa cầm lên một chiếc bánh chẻo, hoàn toàn không cần dùng đũa bỏ vào trong miệng.
“Công chúa, cẩn thận nóng. . .” Trình Thu Vũ hảo tâm nhắc nhở, kết quả lànghe Nguyệt Mịch công chúa kêu một tiếng, nóng quá. Nguyệt Mịch côngchúa không rõ, vì sao bên ngoài chẳng nóng, bên trong lại nóng như thế,bánh chẻo này thật lạ, ta phải ăn cho thỏa thích.
“Hảo ăn no.”Nguyệt Mịch công chúa không hề có hình tượng, sờ sờ cái bụng, cái bụngrất lớn, lần đầu tiên Nguyệt Mịch công chúa vứt bỏ hình tượng ăn thỏathích như thế, cảm giác thật tốt. Việt Mai không thể nói được gì nữa,nói nữa công chúa cũng không nghe, đành mặc kệ nàng. Trình Thu Vũ cùngĐoan Mộc Ngọc Hàn cảm thấy bi ai cho Âu Tuấn Trình, tin tưởng lúc hậucung Lương quốc có thêm Nguyệt Mịch, cuộc sống của Âu Tuấn Trình hẳn làđa màu đa vẻ.
Nguyệt Mịch công chúa chen vào trong đám người đilễ chùa, Việt Mai nắm chặt tay Nguyệt Mịch, lỡ như công chúa đi lạc,nàng biết ăn nói ra sao. Nguyệt Mịch công chúa chen vào đám người đôngđúc, muốn lấy được bùa bình an.
Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn ghét nhất nơi đông đúc thế này, nhưng thấy công chúa đi vào giữa đámngười, gấp đến độ xoay tròn thật buồn cười. Trình Thu Vũ di chuyển thânhình, khinh công của hắn rất tốt, lướt qua đoàn người, lấy một bùa bìnhan, quay đầu trở về bỏ vào tay Nguyệt Mịch công chúa.
Trình Thu Vũ vừa cười vừa nói, “Lần này công chúa không cần sốt ruột như một tiểu hầu tử nhảy loạn.”
Nguyệt Mịch công chúa bị dáng tươi cười của Trình Thu Vũ đầu độc, mất hồn ngơngác sững sờ. Trong mắt nàng Trình Thu Vũ là một nam nhân uy vũ lại ônnhu, giờ khắc này lòng của nàng chỉ có một người. Việt Mai thấy côngchúa luống cuống, lập tức lay lay công chúa, Nguyệt Mịch phục hồi tinhthần lại, hơi mặt đỏ, cúi đầu e thẹn, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ.”
“Ai nha nha, vừa nãy khí độ giống như nữ hiệp, sao bây giờ lại nói như con muỗi kêu thế này.” Trình Thu Vũ trêu ghẹo.
Câu nói khiến Nguyệt Mịch công chúa càng xấu hổ, thẹn quá thành giận,“Không được chê cười ta!Ai là con muỗi chứ, ta đường đường là công chúa, hừ!”
Đoan Mộc Ngọc Hàn nhìn thấy công chúa không chú ý, kéoTrình Thu Bình đi tới một nơi yên lặng, hắn nhỏ giọng nói: “Buổi tối cópháo hoa, ta muốn cùng ngươi xem.”
“Ngươi, xem pháo hoa mới nhớ tới ta, đối phó với công chúa kia cũng không thấy ngươi hỗ trợ.” Trình Thu Vũ bất mãn nói.
“Ta không muốn đối phó với nữ nhân.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.
“Vậy ta thì muốn sao, ngươi chỉ mượn cớ.” Trình Thu Vũ mặc kệ hắn, người này luôn luôn đứng bên cạnh nhìn rồi chê cười.
“Ngươi xem, pháo hoa!” Đoan Mộc Ngọc Hàn ngẩng đầu nhìn trời đêm, Trình Thu Vũ cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa mỹ lệ, rực sáng, khắc sâu trong mắt TrìnhThu Vũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Mịch công chúa cầmmột hà bao cao hứng đi tới, khóe miệng Đoan Mộc Ngọc Hàn cong lên, bỗngnhiên hắn ôm lấy thắt lưng Trình Thu Vũ, hôn triền miên lên môi đốiphương, đầu lưỡi tham nhập dò hỏi rồi giảo lộng, Trình Thu Vũ bị cuồngnhiệt bất thình lình như thế, đầu óc không rõ, trước mắt tất cả đều làpháo hoa mỹ lệ và đôi mắt lam sắc kia, tay hắn vòng qua cổ Đoan Mộc Ngọc Hàn, trầm mê trong đó.
Nguyệt Mịch công chúa cẩn cẩn dực dựcđang cầm hà bao, nàng muốn tặng cho Trình Thu Vũ làm quà, nàng thấyTrình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đang ở nơi này xem pháo hoa, liềnvui vẻ hướng đến chỗ bọn họ, bỗng nhiên Đoan Mộc Ngọc Hàn hôn lên môiTrình Thu Vũ, Trình Thu Vũ cũng không có phản kháng, trái lại phối hợpvới Đoan Mộc Ngọc Hàn. Hành vi của hai người dọa Nguyệt Mịch đến thấtthần, nàng nắm chặt hà bao, đôi mắt rơi lệ không cam lòng.
ĐoanMộc Ngọc Hàn đặt cằm trên vai Trình Thu Vũ, tà mị cười, mang theo chútkhiêu khích cùng trào phúng. Nguyệt Mịch công chúa vẫn nắm chặt hà bào,hấp hấp mũi, lau đi nước mắt, kiên định đi tới chỗ bọn họ. Đoan Mộc Ngọc Hàn hờn giận nhíu mày, không rõ là tư vị gì.
Nguyệt Mịch côngchúa bá đạo tách hai người ra, sau đó đưa hà bao đặt trong tay Trình Thu Vũ, cổ lấy dũng khí nói: “Trình đại ca, Nguyệt Mịch thích ngươi.”
Trình Thu Vũ giật mình mở to hai mắt, chợt khôi phục bình tĩnh, được nữ tửthổ lộ Trình Thu Vũ cũng cảm thấy vui mừng, thế nhưng Nguyệt Mịch côngchúa không phải người hắn thích. “Cảm tạ tình cảm của công chúa, nhưngta. . . .”
“Không được nói cự tuyệt, cứ để ta mơ mộng đi, nghìnvạn lần không được nói cho ta biết ngươi thích người khác, cứ gạt ta,nói ngươi thích ta a. Qua Hoa Mai trấn, là Vọng thành, ta không bao giờđược ở cùng các ngươi nữa, ta phải quay trở lại quy củ của một côngchúa, cho ta lưu lại giấc mộng đẹp nhất này, tại nơi cung đình cô độcđó, trong lòng ta còn có nó để an ủi.” Nguyệt Mịch công chúa không nénđược lại rơi nước mắt, đây là lần duy nhất nàng phóng túng tình cảm củamình, thiếu nữ mơ mộng cũng phải tỉnh táo lại, nàng chỉ muốn làm một nữtử bình thường, muốn cùng người mình thích ngắm pháo hoa. Hai mắt Nguyệt Mịch công chúa đẫm lệ, khóc thật thương cảm. Trình Thu Vũ muốn lau đinước mắt cho nàng, nhưng lại sợ trêu chọc đến công chúa, sợ công chúacho rằng hắn đối với công chúa cũng có tình ý, nên Trình Thu Vũ không hề động.
Nguyệt Mịch công chúa xoay người rời đi, nhìn pháo hoa mỹlệ trên bầu trời, tình yêu say đắm của nàng cũng thoáng qua như thế.Nàng cất kỹ bùa bình an, sát sát nước mắt, ngoài miệng mắng mấy câu,mắng xong mới nhìn thấy nhũ mẫu và Dục Nhi đã đến rất gần, có lẽ họkhông nghe mình mắng chửi, nếu không đã lải nhải đến chết.
Nguyệt Mịch công chúa trở lại khách điếm, tâm tình không vui nên nàng đuổi nhũ mẫu và Dục Nhi ra ngoài, nói mình muốn yên lặng một chút. Nàng ngồi ởtrên ghế, nhìn mảnh ngọc bội trong tay. Nàng nhớ lúc còn bé, mỗi ngàymẫu hẫu đều nhìn mảnh ngọc bội của người, nhìn đến thất thần, hai hànglông mày nhíu chặt lại, chỉ khi phụ hoàng tới mẫu hậu mới cười. Cho đếnkhi phụ hoàng mất, mẫu hậu vẫn luôn nhìn mảnh ngọc bội đó, nàng từng hỏi mẫu hậu, “Ngọc bội này là ai tặng mẫu hậu vậy, mẫu hậu trân ái nhưthế.”
Trong đôi mắt tịch mịch của mẫu hậu liền tràn ngập tình tựnhư thiếu nữ, nàng đang nhớ lại lúc trước, dùng một loại giọng điệu khócó thể nói lên lời nói rằng: “Đây là biểu huynh của mẫu hậu tặng cho mẫu hậu, linh hồn của hắn vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu hậu.”
“Biểu huynh của mẫu hậu sao.” Nguyệt Mịch công chúa lại hỏi.
“Hắn ở chỗ này, linh hồn của hắn ở trong mảnh ngọc bội này, mỗi ngày cùngmẫu hậu.” Mẫu hậu đối đãi với một mảnh ngọc bội như tình nhân, dùng tơlụa chà lau, si ngốc cười. “Biểu huynh đã chết, linh hồn của hắn ở trong mảnh ngọc bội này, mỗi ngày cùng mẫu hậu nói chuyện.” Ngày đó NguyệtMịch công chúa sợ tới mức chạy ra khỏi cung thái hậu, từ đó về sau rấtít bước vào tòa cung điện này.
Nguyệt Mịch sợ, nàng thương cảmcho số phận của mẫu hậu, giữ mảnh ngọc bội đó cho đến lúc chết, cuộcsống của mẫu hậu quá bi thảm. Nàng không muốn giống mẫu hậu, nàng khôngmuốn! Nguyệt Mịch công chúa phẫn nộ vứt mọi thứ trên bàn, úp mặt xuốngbàn khóc lớn lên.
——— —————— —————
Cửa bị đẩy ra, một búpbê vải giống nữ tử vận hồng y ngó vào phòng, Trình Thu Vũ giả giọng nói: “Ta năm nay mười lăm, gia cảnh bần hàn nên phải bán hoa mà sống.” (bánhoa này là bán bông hoa a, đừng nhầm ~ hắc hắc)
Lại có một búp bê khác ngó vào, là một thư sinh cưỡi một con ngựa, là thanh âm của ĐoanMộc Ngọc Hàn ở ngoài cửa nói: “Bản công tử hiếm khi ra ngoài, vận khírất tốt, gặp được giai nhân mỹ lệ, không khỏi đi tới đùa giỡn một phen.”
“Vị công tử này, vì sao ngăn cản lối đi tiểu nữ.” Trình Thu Vũ giả giọng nữ nói tiếp. Nguyệt Mịch công chúa vì thanh âm kỳ quái mà nín khóc mỉmcười.
“Nói gì vậy, bản công tử không có ngăn cản lối đi củangươi, là ngươi ngăn cản lối đi của ta.” Khẩu khí của Đoan Mộc Ngọc Hàngiống như một ác bá lưu manh, giọng điệu lại đùa giỡn nói, “Dung mạo của ngươi như hoa như ngọc, ngựa của ta nhìn thấy ngươi mỹ lệ, nên nó không muốn đi lên phía trước, sao ngươi lại nói là ta ngăn cản lối đi củangươi.” Ngoài cửa Đoan Mộc Ngọc Hàn nói xong thật muốn buồn nôn, mĩ nhãn nhìn Trình Thu Vũ, hôn lên môi Trình Thu Vũ chiếm chút tiện nghi.
Tránh qua một bên! Trình Thu Vũ đẩy hắn một chút.
Nguyệt Mịch công chúa nghe được bọn họ ở bên ngoài nhẫn nhịn khổ cực, đi tớitrước cửa, nắm hai con búp bê, vừa cười vừa nói: “Trình đại ca, Mộc đạica, các ngươi vào đi.”
Bị Nguyệt Mịch công chúa nắm tay, haingười cười hì hì tiêu sái vào phòng, Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đưa hai con búp bê cho Nguyệt Mịch, xuất ra khăn tay sát sát hai bên má cho nàng, Đoan Mộc Ngọc Hàn mở miệng nói: “Nguyệt Mịch công chúa sắpsửa trở thành hoàng hậu, tương lai ngươi sẽ ở thâm cung rất lâu, chúngta tặng ngươi búp bê này làm bạn, ngươi sẽ không tịch mịch.”
Nguyệt Mịch cầm hai búp bê, nhìn cái này nhìn cái kia, trên búp bê có chữ thêu bằng chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, búp bê nữ tử vận hồng y thêu hai chữ ThuVũ, thư sinh kỵ mã thêu hai chữ Ngọc Hàn. Nguyệt Mịch công chúa hỏi: “Là ai thêu vậy?”
“Là Ngọc Hàn, hắn thêu chữ.” Trình Thu Vũ lập tức nói, Đoan Mộc Ngọc Hàn liếc mắt nhìn, có chút xấu hổ.
“Nhìn không ra Mộc đại ca là một nam nhân khéo léo vậy.” Nguyệt Mịch côngchúa nở nụ cười, bỗng nhiên nàng giang tay ôm lấy hai nam tử, “Cảm tạcác ngươi theo ta những ngày này, ta đã gây cho các ngươi thiêm nhiềuphức. Đây là thời gian tốt đẹp nhất của ta, suốt đời ta sẽ không quên.”
Trình Thu Vũ và Đoan Mộc ngọc nhìn nhau nở nụ cười, hai người không nhúcnhích, mặc kệ Nguyệt Mịch công chúa ở trong lòng bọn họ rơi lệ, khócđược như vậy cũng tốt, sau này muốn khóc cũng không được, bây giờ cứ đểnàng thoải mái biểu hiện tình cảm của mình.
Sáng sớm hôm sau,trời còn chưa sáng rõ, Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ lén lút thudọn hành lý rời đi, đi tới trước chuồng ngựa, nắm được ngựa lặng lẽ tiêu sái ra ngoài cửa, hoàn hảo không ai phát hiện, rốt cục hai người cũngyên tâm. Hai người đi tới cửa thôn trấn cũng không ai theo, thở dài mộthơi, vừa muốn lên ngựa, chợt nghe có người nói, “Sớm đoán được hai vịđại ca muốn len lén trốn, Nguyệt Mịch đợi đã lâu.”
“Công chúa,ngươi thức dậy thực sớm.” Trình Thu Vũ chỉ có thể nói lời này, hắn cũngkhông biết nói cái gì cho phải. Đoan Mộc Ngọc Hàn đen mặt lại, cái nữnhân này thật làm hắn chán ghét. Thực sự là âm hồn không tiêu tan mà!Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn ai thán.
“Các ngươi khôngphải sợ đến như vậy, ta là đến tiễn các ngươi. Hai vị ca ca, lại đây một chút, Nguyệt Mịch có chuyện muốn nói với các ngươi.” Nguyệt Mịch thầnthần bí bí nói.
Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đi tới trướcmặt Nguyệt Mịch, Nguyệt Mịch nói “Các ngươi cúi đầu, ta nói nhỏ cho cácngươi biết.” Hai người thuận theo cúi đầu, Nguyệt Mịch bẹp bẹp hôn mộtcái trên mặt từng người, nói một câu: “Ta vẫn thích Trình đại ca nhất.”Nhân lúc hai người còn đờ ra, vui cười quay đầu chạy đi, để lại mộttiếng cười thanh thúy.
Trình Thu Vũ ở trước mặt mình bị hôn trộm, Đoan Mộc Ngọc Hàn cũng không làm quân tử nữa, tức giận giơ chân, chỉvào Nguyệt Mịch mắng, “Nữ nhân chết tiệt, đừng để ta gặp lại ngươi!”