Đoan Mộc Thanh Lam, tay trái chống đầu, nằm dài ở trên giường, hai mắt nhìnvề phía trước, trêu tức mỉm cười, “Dĩnh nhi thân yêu, ngươi không thể bỏ lại ta một mình để đi thâu hoan.”
“Thâu hoan cái gì, phụ hoàngnói, nhi thần không hiểu.” Đoan Mộc Dĩnh làm bộ không hiểu, thâu hoan,ta chỉ muốn đi Thiên Hương Minh xem một chút, rốt cục lại thành thâuhoan sao?
“Có phải ngươi muốn đi tìm Dạ Dương hay không?” Vị chua xót dâng trào, Đoan Mộc Thanh Lam vẫn cho rằng Dạ Dương là đối thủ củamình, người quan trọng nhất trong lòng Dĩnh nhi chỉ có thể là ta. Taphải gạt bỏ Dạ Dương, cứ chờ đó.
Thực sự là ăn dấm chua mà, ĐoanMộc Dĩnh đều đoán được Đoan Mộc Thanh Lam nghĩ gì, hắn và Dạ Dương màgặp nhau thì sẽ xảy ra chuyện, sao mình không biết chứ?”Phụ hoàng, DạDương là sư phụ của ta, giống như mỗi đêm, Kỳ Duyên sẽ ở trong mộng giúp nhi thần tu tập tâm pháp, chúng ta là quan hệ thầy trò.”
“Thậtsao, trẫm cho rằng Dĩnh nhi xinh đẹp như vậy, mỗi người bọn họ đều đốivới Dĩnh nhi có mưu đồ gây rối.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nói ra lời này,cũng không hiểu sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy, trong lúcnhất thời Đoan Mộc Thanh Lam cảm thấy rất xấu hổ.
“Phụ hoàng thật giỏi tưởng tượng, Dĩnh nhi đi giải quyết, người cũng muốn đi xem Dĩnh nhi sao.” Đoan Mộc Dĩnh cười trêu ghẹo.
“Ngươi, phôi hài tử này.” Đoan Mộc Thanh Lam ngồi dậy, lấy tay điểm điểm lêntrán Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này thật bướng bỉnh, nhưng ta lại thích sựbướng bỉnh của hắn.
——— ————————
Liễu Hương Nhai vẫn phồnhoa náo nhiệt như trước, cửa hàng trà lâu tửu quán san sát, từng đámngười rộn ràng nhốn nháo, đủ loại sĩ tử, quý tộc, lữ khách và mỹ nhân.Lúc này trên đường có hai người kỳ quái, bởi vì dung mạo bọn họ đều xuất chúng như nhau, một nam tử cao lớn cường tráng, ôm một thiếu niên nhỏnhắn, dung mạo hai người có chút tương tự, hẳn là thân thích. Nam tử cao lớn tuấn mỹ dị thường, thiếu niên dung mạo mỹ lệ xuất trần, nhưng càngkhiến kẻ khác lấy làm hiếu kỳ chính con mắt của hắn, hắc sắc ánh lên tửquang, nhìn kỹ thì rõ đôi mắt đó là tử sắc, giống như bảo thạch lónglánh quang mang. Y phục của hai người cũng là tơ lụa thượng đẳng đượccắt may tinh xảo, người bên ngoài vừa nhìn cũng biết hai người vô cùngphú quý. (tử sắc = màu tím)
Người đến Liễu Hương Nhai bất luậnlà bần phú hay anh hùng, bọn họ chỉ cần mặc y phục hoa mỹ, dù cho cógiống trư, cũng sẽ được ưu đãi. Mỹ nữ liên tiếp quay đầu lại, nhìn phíabọn họ. Đoan Mộc Thanh Lam còn có nhiều mỹ nhân đẹp hơn, huống chi bênngười vốn là đã có một giai nhân, những mỹ nhân còn lại đều là cặn bã.Tâm tư Đoan Mộc Dĩnh cũng không để trên người mỹ nhân, hắn muốn đến luận đường của Thiên Hương Minh để thu thập tin tức. Quốc chủ của Lương quốc không ngăn cản mọi người cùng đàm luận quốc gia đại sự, đàm luận cũngchỉ là nói một chút, đối với hắn cũng không ảnh hưởng gì, trái lại nếunhư những người này có cao kiến được hắn tiếp thu, hắn sẽ trọng thưởng.Bởi vậy việc bàn luận ở Lương quốc rất sôi nổi, văn sĩ khắp nơi tụ tậpnơi này, luận đường bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, được quốc chủ ưu ái.
Thiên Hương Minh là một nơi thần bí, nó là một lầu các ba tầng, phòng rộngthoáng mát, có chính luận đường, kỳ đường, luận chiến đường, còn có cácloại mật thất cung nhân mật đàm. Có người nói lâu chủ Thiên Hương Minhrất có tiền tài, hắn rất ít gặp người ngoài, mọi người đồn đãi hắn cũnglà một văn nhân nhã sĩ, thế nhưng chưa ai thấy qua hắn.
Đoan MộcThanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh đi vào đại môn, ở cửa đã có thị nữ canhgiữ, thấy có khách quý lâm môn, là quý nhân tuấn mỹ, hai người thị nữliền ôn nhu cười đón, “Khách quan, bên trong, thỉnh.”
“Chúng tađi đến chính sự đường, nơi này mỗi ngày đều rất náo nhiệt, ngươi sẽ được thấy những văn nhân tranh luận với nhau.” Kiếp trước Đoan Mộc Dĩnhthích nhất đến chính sự đường xem náo nhiệt, hắn không nói lời nào, chỉthích dựng lỗ tai lắng nghe. Lần này Đoan Mộc Dĩnh chủ động đưa Đoan Mộc Thanh Lam tới nơi này, có thể hắn sẽ tìm được một nhân tài nào đó mangvề.
“Mỗi ngày tại triều, các đại thần đều cãi nhau, trời cho bọnhọ cái lưỡi, ngoại trừ ăn và cãi nhau còn làm được gì, thật muốn cắtlưỡi bọn họ.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghĩ tới thanh âm nhao nhao đó lạicảm thấy nhức đầu, mỗi đại thần một ý kiến, một đám đại thần nói, thầntán thành. Vậy các ngươi tán thành cái gì, nghĩ ta thích nghe ý bất đồng nhau sao.
“Chúng ta vào xem sẽ biết.” Đoan Mộc Dĩnh quen thuộcđi tới chính sự đường, tìm một bàn trống cùng Đoan Mộc Thanh Lam ngồixuống, thị nữ kia giúp bọn hắn cởi áo choàng, ôn nhu hỏi, “Hai vị tiênsinh muốn dùng gì.”
“Hai cân thịt hươu, rượu chay ngon nhất củatề quốc.” Đoan Mộc Dĩnh giúp Đoan Mộc Thanh Lam gọi món ăn, nhỏ giọngnói với Đoan Mộc Thanh Lam: “Thịt hươu ở đây dị thường ngon, một lát nữa phụ thân tỉ mỉ cảm nhận.”
“Vì sao phải uống rượu chay Tề quốc,chẳng lẽ Dĩnh nhi không biết rượu ngon nhất xuất xứ từ Tấn quốc.” ĐoanMộc Thanh Lam kỳ quái hỏi.
“Hương vị của rượu chay Tề quốc là donước trên núi tuyết chế mà thành, vị mỹ lạnh, có chút nhu hòa, rồi sauđó lại đậm đà lâng lâng.” Đoan Mộc Dĩnh suy nghĩ một chút nói, “Trongrượu có dấu vị đạo tang thương xơ xác tiêu điều, tựa như bách tính củaTề quốc, tâm huyết cứng cỏi.”
“Nghĩ không ra, Dĩnh nhi lại nghiên cứu về rượu.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười gật đầu, Đoan Mộc Dĩnh nóirất hợp tâm ý của hắn , Tề quốc bọn họ mặc dù không giàu có và đông đúcnhư Lương quốc, nhưng chiến sĩ của bọn họ dũng cảm nhất, kỵ binh của Tềquốc là thiên hạ vô địch.
Thị nữ dâng một pho đồng đỉnh, trongđồng đỉnh là thịt hươu nóng hầm hập, thị nữ cầm lấy bình rượu, giúp bọnhắn rót vào ly, thường thường liếc mắt nhìn lén Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh có điểm hờn giận, nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nam tửsao, ta cũng là mỹ nam tử vậy, vì sao không nhìn ta, xem cái tên sắclang này làm gì!
“Ngươi xuống phía dưới đi.” Đoan Mộc Dĩnh cườicực mất tự nhiên, tiếp nhận bình rượu trong tay thị nữ, thị nữ hành mộtlễ, mềm mại bước đi. Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam buồn cười, Dĩnh nhicũng có chút ghen tị, có phải hắn thích ta hay không, xem ra công phucủa ta không uổng phí.
“Nghe nói ngày mai sẽ có một mỹ nhân tiếncống, chư vị thấy thế nào.” Một lão giả tóc bạc bạch y ngồi bên bàn đốidiện, bỗng nhiên tại chính sự đường vắng vẻ đưa ra vấn đề như vậy, mọingười buông rượu thịt trong tay, ngẩng đầu nhìn lão giả.
Mộtngười trung niên văn nhân nói: “Nước ta là một nước cường thịnh, ngoạibang ngưỡng mộ cường giả, kính hiến mỹ nhân cũng không phải sự kiện mớimẻ.”
“Tuy là như vậy, nhưng vì sao lại tiến cống trước đại hôn?” Lão giả nói tiếp.
“Chẳng lẽ bọn họ muốn khơi mào hậu cung không hòa thuận, từ đó thu lợi.” Người trung niên còn nói thêm.
“Một người nam sủng mà thôi, đẹp đến thế nào cũng không có khả năng tranhvới hoàng hậu? Hoàng hậu có thể vì hoàng thượng lưu lại con nối dòng,hắn có khả năng sao.” Lão nhân khẩu khí thập phần chẳng đáng, “Một người nam nhân lại muốn hầu hạ dưới thân một người nam nhân, chẳng phải buồncười cực kỳ.”
“Trước kia hoàng thượng sủng ái Trình Thu Vũ, cóthể thấy được hoàng thượng thích nam sắc hơn nữ sắc, có người nói phiênbang mỹ nhân này là mỹ nhân của Ma Dung bộ tộc ở phương Bắc, mà Ma Dungbộ tộc với Vệ quốc quan hệ giao hảo, có thể thấy được chuyện này có sựnhúng tay của Vệ quốc.” Một người tuổi còn trẻ nói.
Đoan Mộc Dĩnh quay đầu nhìn thanh niên kia, quần áo trắng thuần, khuôn mặt gầy gò góc cạnh phân minh, con mắt lấp lánh hữu thần, hắn cũng ăn thịt hươu uốngrượu chay.
“Ý của các hạ là Vệ quốc bày mưu làm chuyện này.” Lão giả suy nghĩ sâu xa một hồi, nói.
“Tiên tri của Vệ quốc nói quốc quân của Vệ quốc sẽ nhất thống thiên hạ, tiêntri của quốc gia ta nói, quốc quân của quốc gia chúng ta sẽ nhất thốngthiên hạ, một rừng không thể có hai hổ, Vệ quốc muốn tiêu diệt ý chí của Lương quốc, nên gây rắc rối triều đình.” Bạch y nam tử nói.
“Mưu kế của Vệ quốc thật độc.” Trung niên nam tử vỗ bàn, xúc động phẫn nộ.
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói thích mỹ nhân là không nên.” Lão giả hỏi tiếp.
“Đương nhiên, quốc chủ nên là một người tỉnh táo, xem mỹ nhân như cặn bã, đặt ý chí thiên hạ lên đầu. Quốc chủ trầm mê mỹ sắc không thể tự kềm chế, đólà mầm tai hoạ.” Bạch y nam tử nói.
“Vạn nhất quốc chủ đối với mỹ nhân tin tưởng thì phải làm sao?” Lão nhân hỏi.
“Vậy phải có người xinh đẹp hơn xuất hiện, hơn nữa mỹ nhân đó quốc chủ không chiếm được, vĩnh viễn không được thì vĩnh viễn nghĩ tới, mưu kế kia sẽtự sụp đổ. Người yêu thích mỹ sắc, vĩnh viễn không chiến được mỹ nhânmình muốn, có dục vọng, không thể chạm vào được, không chiếm được mới là tốt nhất, mọi hoa mỹ bên người sẽ tự tàn hoa bại liễu.” Bạch y nam tửtrào phúng nói. Hắn nghĩ hoàng thượng sẽ lưu lại mỹ nhân phiên bang này, sẽ đối với mỹ nhân này vạn phần sủng ái.”Hoàng thượng muốn có mỹ nhân,vì hắn kiến tạo cung thất, có thể thấy được hoàng thượng yêu thích mỹnhân, không sợ xa hoa.”
“Sao ngươi nói như vậy, Lương quốc dângiàu cường thịnh chẳng lẽ làm thế không được, không nên giống Tề quốc,sống ở nơi lạnh lẽo khủng khiếp như vậy, một quốc gia thiếu thốn tàinguyên thì có bao nhiêu thu hoạch, luôn phải tiết kiệm ni. Ha ha ha ha. . .” Một nam tử mập mạp cười ha ha, “Nghe nói Tề quốc đất cằn sỏi đá,đều là thảo nguyên khô cằn.” Những người còn lại cũng cười rộ lên.
Đoan Mộc Thanh Lam vừa nghe người khác nói đúng chỗ đau của hắn, nội tâm của hắn tựa như bị cắt một đao, Tề quốc thiếu thốn tài nguyên là việc không thể tránh. Một nửa thổ địa của Tề quốc đều dựa vào trời, nước mưa cólúc đầy đủ, nhưng có lúc vô cùng thiếu thốn, có phân nửa bách tích Tềquốc sinh hoạt rất khổ. Đoan Mộc Thanh Lam muốn bóp chết cái người mậpmạp kia, Đoan Mộc Dĩnh kéo tay hắn lại, Đoan Mộc Dĩnh đứng lên, đi tớitrước mặt người mập mạp, mỉm cười, khiến người mập mạp thất thần.
“Xin hỏi vị tiên sinh này đi qua Tề quốc chưa?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
“Chưa đi qua, chỉ là nghe nói.” Người mập mạp nhưng thật ra thành thực, ăn ngay nói thật.
“Tề quốc là chỗ lãnh khủng khiếp, bách tính sinh hoạt trắc trở một ít, Tềquốc quốc chủ hạ chiêu hiền lệnh, chiếu cáo thiên hạ, người tài không kể xuất thân, không kể phú quý, có kiến thức đều có thể dùng. Vì nước bàymưu tính kế chiêu nhân tài, tại hạ thấy nếu tiên sinh cũng có học vấn,đã đi vào thi triển tài hoa, còn ở chỗ này chê cười Tề quốc nghèo khó,chẳng lẽ trong bụng tiên sinh tất cả đều là rượu thịt?” Đoan Mộc Dĩnhtrào phúng nói.
“Ngươi mới là một đứa trẻ, đệ tử nhà ai, nói không hề cấp bậc lễ nghĩa!” Người mập mạp có chút căm tức, vỗ bàn, quát.
“Tại hạ là người Tề quốc, ngươi định thế nào.” Đoan Mộc Dĩnh không nghi kỵ,hắn vững vàng đứng trước người mập mạp. Người mập mạp nghĩ mình khôngmay, chê cười Tề quốc bần cùng, giờ lại gặp người Tề quốc trong nước,sau này cần phải giữ mồm giữ miệng.
“Tiểu hài tử, ta thấy ngươikhông biết cái gì. Tề quốc các người là một bộ lạc man tộc tự xưng quốc, thật buồn cười. Chúng ta dân giàu nước mạnh, ngươi xem Vọng thành lớngấp đôi Cẩm Vân thành, lương thực chồng chất, vàng bạc tài bảo vô số, Tề quốc các ngươi có cái gì, thú vật săn được phải không? Ha ha ha ha. ..” Người mập mạp là tài phú của Lương quốc, người khác rất chán ghéthắn. Đại đa số người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.
“Tiềntài như bệnh trùng tơ, nước lửa, đạo tặc, thiên tai, nhân họa, có thểkhiến tiền tài biến mất. Vật ngoài thân, sinh không mang theo, chếtkhông thể mang theo, ngươi lại coi trọng tiền tài như vậy, có thể thấyđược các hạ là hạng người tham tài. Một quốc gia muốn mạnh căn bản nằm ở nhân tài, nhân tài mới là quốc gia chí bảo. Thần kiếm nổi danh thiên hạ có thể coi khinh thiên hạ sao, không thể, hắn sao có thể chống lại cảmột quân đội duệ binh. Quân chủ Tề quốc lập chí, thu nhận người tài, chỉ cần mấy năm, Tề quốc của ta sẽ hùng bá.” Đoan Mộc Dĩnh lớn tiếng vừaquát, cực kỳ uy nghiêm, trợn mắt nhìn thẳng người mập mạp. Người mập mạp đứng đối diện hắn lại càng hoảng sợ, nhịn không được thối lui vài bước.
Bạch y nam tử hiếu kỳ tiêu sái trới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, thi lễ hỏi: “Vị tiểu công tử này nói những câu có lý, xin hỏi tiểu công tử được ai dạydỗ?”
“Tại hạ được phụ thân chỉ dạy.” Đoan Mộc Dĩnh quay đầu lạinhìn, sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam đã chuyển biến tốt đẹp, trong lòng cũng vui vẻ. Bạch y nam tử thuận theo ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh nhìn lại, chỉthấy nơi đó có một tuấn mỹ nam tử trên người có một loại khí phách caoquý, không phải hạng người hời hợt. Hắn cùng thiếu niên có vài phầntương tự, chẳng lẽ đây là phụ thân của thiếu niên.
Bạch y nam tửđi qua thi lễ, “Tiên sinh thật tài hoa, dạy dỗ công tử thành một nhântài, tại hạ họ Diêu, hay gọi là Diêu Thánh, tự Tử Minh, muốn cùng tiênsinh kết giao, chẳng hay ý tiên sinh?”
“Ta là tục nhân của Tềquốc, nếu Diêu tiên sinh không chê, ta sẽ kết giao bằng hữu. Cùng ănthịt hươu, uống rượu chay!” Đoan Mộc Thanh Lam hào sảng nói, đứng dậynhường chỗ ngồi cho Diêu Thánh. Đoan Mộc Thanh Lam nghe xong những lờivừa rồi của Diêu Thánh, biết Diêu Thánh hẳn là một nhân tài, cố tình kết giao, thử một chút.
Thị nữ bưng lên rượu thịt, Đoan Mộc Dĩnh rót rượu cho bọn họ, Đoan Mộc Thanh Lam bắt chuyện, nghĩ Diêu Thánh ăn nóikhông tầm thường, liền hỏi: “Diêu tiên sinh học hỏi từ người nào?”
“Ta không có lão sư, gia phụ yêu thích những việc nhanh nhẹn linh hoạt, tahọc gia phụ một ít, thuật khai sơn toái thạch, làm binh khí. Nhưng Lương quốc không cần những thứ này. Cha ta cùng ta bị nói là không làm việcđàng hoàng, nghe tiểu công tử nói có cầu hiền lệnh, là thực sao?” DiêuThánh hỏi. (khai sơn toái thạch = mở núi phá đá)
“Là thật.” Đoan Mộc Thanh Lam trong lòng mừng thầm. Khai sơn toái thạch, giỏi về chế tạo binh khí, ta đang cần người như vậy.
“Cha ta tinh thông công trình trị thuỷ, ta có thể cùng gia phụ sang Tề quốcthi triển tài hoa, phụ tử chúng ta hợp lực tạo thổ địa tưới tiêu, giảiquyết việc thiếu thốn nguồn nước.” Diêu Thánh mỉm cười nói, ai khôngmuốn tài hoa của mình lưu danh thiên sử. Diêu Thánh có tài nhưng khônggặp thời, phụ thân của hắn cũng là bị đè nén tại nhà, suốt ngày nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng trời cũng cho hắn cơ hội.
“Thật tốt quá, như vậy đi, ta làm một phong thư tiến cử, bảo chứng các ngươi tới Tề quốcsẽ được ưu đãi.” Đoan Mộc Dĩnh cười nói. Đoan Mộc Dĩnh gọi thị nữ đưatới giấy và bút mực, Đoan Mộc Dĩnh viết một phong thư tiến cử, lấy cáihộp nhỏ trong lòng ra, lấy ra con dấu chuyên dụng của Hiếu thân vương,ấn kí.
Diêu Thánh cầm lấy thư tiến cử, lông mày nhăn lại, nét bút sao có thể đẹp như vậy được, lời nói hùng hồn lúc nãy cùng chữ viết của hắn thực sự là không tương xứng. Nhưng, giá kim ấn là Hiếu thân vươngấn! Thiếu niên này là thân vương của tề quốc! Diêu Thánh sợ ngây người,không nghĩ tới một mỹ thiếu niên như thế là thân vương điện hạ, DiêuThánh lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam mau tay nhanh mắt ngăn cản hắn, nhỏ giọng nói: “Không thể để lộ thân phận của chúngta.”
Diêu Thánh minh bạch gật đầu, kích động thu hồi tín hàm,hướng bọn họ thi lễ, “Việc này không nên chậm trễ, Diêu Thánh cáo từ,ngày khác gặp lại ở Tề quốc, sẽ nói sau.”
“Diêu tiên sinh cần lộphí lên đường, nơi này ta có một khối hoàng kim, tặng tiên sinh.” ĐoanMộc Dĩnh xuất ra một khối hoàng kim tặng Diêu Thánh, Diêu Thánh chối từkhông chịu nhận, bị Đoan Mộc Dĩnh nhét vào trong lòng. Diêu Thánh cảmkích, nói lời cảm tạ, sau đó chạy nhanh về nhà báo tin cho phụ thân.
Đoan Mộc Dĩnh nhìn bóng dáng Diêu Thánh rời đi, lắc đầu cảm thán nói: “Cóngười tài không cần, để họ sang biệt quốc, Lương quốc còn muốn nhấtthống thiên hạ, nằm mơ.”
“Đó là tiên tri hồ ngôn loạn ngữ, sớmmuộn gì thiên hạ cũng thuộc về đại Tề.” Con mắt Đoan Mộc Thanh Lam nhưdã thú, nhìn quanh bốn phía, coi những người này đều là con mồi của hắn.