Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 11



Nhớ tới hài tử này, Quý thục phi thoáng như trở lại lúc trước, khi mình mới là một tiểu cung nữ, cùng nàng ấy hầu hạ thái hậu, nàng ấy là cung nữtên Xuân, lớn lên xinh đẹp như hoa, mắt phượng quyến rũ luôn luôn tà mịướt át. Xuân yêu một người không nên yêu, Đoan Mộc Thanh Lam tuấn mỹ đãcướp đi linh hồn nàng. Xuân mỗi ngày đều len lén ngắm nhìn người mìnhyêu say đắm, vị quân vương vô tình kia. Thiếu nữ tràn ngập mộng mơ, tựanhư bầu trời trong suốt thỉnh thoảng xuất hiện một áng mây, nhưng hồngnhan bạc mệnh. Xuân cuối cùng được quân vương yêu mến, Xuân có mang hàitử của quân vương, mỗi ngày nàng đều mong muốn mình có thể trở thành một phi tần, nhưng Đoan Mộc Thanh Lam rất nhanh quên đi nữ nhân đối với hắn tràn ngập si mê kia. Một người cung nữ có mang hài tử của quân vương,nàng không có ngự y cùng bà đỡ bên người, sự đố kị của hoàng hậu nào cóthể dung nạp Xuân. Quý thục phi nhớ kỹ năm ấy chỉ có nàng canh giữ bênngười Xuân, mùa đông năm ấy dị thường hàn lãnh, ngày nào cũng đổ tuyếtlớn, gió gào thét, lạnh như cắt. Xuân sinh hài tử vào một ngày tuyếtlớn, Quý thục phi không biết làm sao, một cung nữ thật không biết đỡ đẻ. Xuân đau đớn vô lực, nàng cắn chặt lấy đệm giường, hài tử sinh ra thậtgian nan. Quý thục phi rơi nước mắt, nàng không biết làm sao để giúp đỡXuân, lúc sinh hài tử ra cũng là lúc nàng kết thúc sinh mệnh mình. Xuânđã nói với Quý thục phi rằng: “Ta không có phụ mẫu, mạng của ta rất khổ. Ta mong muốn hài tử của ta có phụ mẫu thương yêu nó. Hài tử này giaocho muội muội nuôi nấng, nó là hài tử ông trời ban tặng cho muội muội,hài tử này tên là Bảo Dư, nhờ muội muội nuôi nấng nó, không nên nói rathân thế của nó, cứ để cho hài tử này tưởng rằng muội là mẫu thân của nó nha.”

Quý thục phi chặt đứt cuống rốn của hài tử, đưa cho Xuânđặt trong ngực mình, Quý thục phi quỳ gối tại Phi Oánh cung đau khổ cầuxin thái hậu, mong muốn thái hậu làm chủ để hài tử này có một danh phận, Xuân đã vì hài tử này mà chết, Quý thục phi muốn hài tử này có một cuộc sống tốt. Hài tử của cung nữ có thể có danh phận gì, Quý thục phi cònnhớ rõ thái hậu phi thường từ ái, nâng nàng dậy, dùng thanh âm nhu hòaquyết định vận mệnh của hắn: “Một hài tử của cung nữ, trong cung có thểcó danh phận gì. Hoàng hậu sẽ hại hắn. Ngươi đã cầu xin ai gia, ai giachỉ cho ngươi một con đường, ai gia tặng ngươi cho hoàng thượng, hài tửnày sẽ có danh phận. Nếu ngươi thương cảm Xuân, thương cảm hài tử này,vì hài tử này trở thành một phi tần, ngươi có nguyện ý. Xuân là trừngphạt đúng tội, nàng ta quá tham vọng, cho nên chết không oan. Ngươi lạikhác, ngươi tiến cung đã bang trợ ai gia và hoàng thượng, ngươi có ânvới hoàng thất, hoàng thượng sẽ niệm tình mà đối xử tốt với ngươi.”

Cứ như vậy Quý thục phi trở thành một phi tần của Đoan Mộc Thanh Lam, nhịhoàng tử tên là Bảo Dư, Quý thục phi chưa bao giờ nhắc đến thân sinh của hắn là ai, nàng tuân thủ ước định với Xuân, cả đời không nói thân thếcủa hài tử này, muốn hài tử này cho rằng nàng là mẫu thân của hắn.

Xin lỗi, ta đã phụ sự giao phó của ngươi. Trong lòng Quý thục phi thầm nói, ta không bảo vệ tốt hài tử này, ta đã tận lực, ta không thể ngăn cảnquyết định của hoàng thượng, linh hồn ngươi trên trời hãy phù hộ cho hài tử này.

——— ————————

Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lamđưa đến võ trường, thị vệ ở đây đã sớm nhận được thông báo, Hạ Pháp cũng là một trong những thị vệ này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoàng đế vàhoàng tử Tề quốc, vị hoàng đế và hoàng tử này khiến hắn vô cùng ấntượng. Hạ Pháp nhớ lúc trước, đi trên đường gặp qua họ một lần, khi đóđã nghĩ hai người này không phải người bình thường, hiện tại chứng thựcdự cảm của hắn chính xác. Nếu hoàng thượng cùng lục hoàng tử muốn đấuvõ, nhân lúc này nhìn xem lục hoàng tử có phải là người mà phụ thân dựđoán hay không. Hạ Pháp tìm một vị trí tốt nhất, quan sát Đoan Mộc Dĩnh.

Trên đường đi Đoan Mộc Dĩnh không nói nhiều với Đoan Mộc Thanh Lam, hắnkhông muốn cùng Đoan Mộc Thanh Lam nói, vì hắn cho rằng không có gì đểnói. Mà sự yên lặng đó cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Đoan MộcThanh Lam.

“Dĩnh nhi còn đang tức giận vì trẫm không tin ngươinói phải không, trẫm là người, mà người cũng sẽ phạm sai lầm, Dĩnh nhikhông nên cùng trẫm tính toán lâu như thế chứ. Mỗi ngày người đều lơ phụ hoàng, không quan hệ, vậy phụ hoàng chờ ngươi hết giận, Dĩnh nhi chủđộng hòa phụ hoàng.” Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đanh đá, tay hắn nắmchặt tay Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhìn nhìn, vì sao lại nắm chặt vậy chứ. Cho dù ngày hôm nay nắm chặt, thì ngày mai cũng sẽ buông ra.

“Hoàng thượng, cát tường điểu đang bay trên trời.” Lý Phúc chỉ lên bầu trờinói, “Mau nhìn bầu trời, đã nhiều năm nô tài không phát hiện cát tườngđiểu khiêu vũ, hoàng thượng, đây là điềm lành!”

Mọi người ở võtrường đều ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên bầu trời xanh thẳm, hai cáttường điểu, mở đôi cánh hoa lệ bay lượn trên không trung, Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh cát tường điểu khiêu vũ, mỹ lệ như trong truyềnthuyết. Một cánh chim màu sắc rực rỡ tỏa kim quang giữa không trung rơixuống, Đoan Mộc Dĩnh nở nụ cười, như hoa nở, nụ cười chân thật phát ratừ nội tâm mê hoặc Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Thanh Lam tiếp được lông chim, cát tường điểu kêu lên một tiếng báo hiệu may mắn, rồi giang cánh bay đi.

Cát tường điểu trong truyền thuyết khiêu vũ trước mặtmọi ngươi, chúng nó sẽ mang đến may mắn cho người được nó khiêu vũ. Đoan Mộc Thanh Lam mang lông chim cắm trên tóc Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnhkhông nói gì, lúc lông chim được cắm lên tóc hắn khiến người khác cảmthấy hắn không thuộc về trần thế.

“Lông chim thực sự là mỹ lệ, bọn chúng cảm tạ ngươi cứu hài tử của bọn chúng, ngươi nhận lấy a.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cười thu hồi lông chim. Sự tình hôm naynhất định sẽ khiến trong cung oanh động, thậm chí quốc gia khác cũngoanh động. Đây là nói rõ thần chúc phúc Tề quốc, tâm tình Đoan Mộc Thanh Lam nhất định sẽ rất tốt.

Đoan Mộc Dĩnh đi vào võ trường, hắnkhông có quên mục đích chuyến đi này của mình, ngày hôm nay muốn cùngĐoan Mộc Thanh Lam đấu võ phân cao thấp. Ta cần chọn vũ khí gì ni, ĐoanMộc Dĩnh liếc mắt thấy một cây đao, cái chuôi này đao tựa hồ thật lâukhông dùng, mặt trên rất nhiều bụi bặm. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy bả đao,hắn rút chuôi đao ra. Thanh quang chợt lóe, gió sương nhiều năm như thếcũng không ảnh hưởng đến độ sắc bén của nó, đao phong nhè nhẹ ám hồngsắc quang mang, như là có oan hồn đang chế ngự. Thậm chí Đoan Mộc Dĩnhcòn nhìn ra oan hồn này khắc sâu dã tâm, đao của ai vậy, chủ nhân củacây đao này là dạng người thế nào.

“Hảo nhãn lực, Dĩnh nhi rấtthích cái chuôi đao này sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy một bảo kiếm, hắntiếp nhận khau lau mềm mại, chà lau bảo kiếm của hắn, chậm rãi kể ranguồn gốc của bảo đao trong tay Đoan Mộc Dĩnh, “Đây là chiến đao củaThái tổ hoàng đế, đã nhiều năm không có ai mở ra. Bọn họ đều nói bảo đao này có oan hồn, linh hồn đó không tiêu tan, vẫn bám lấy bảo đao khôngmuốn rời đi.”

“Phụ hoàng, vì sao đem bảo đao của khai quốc hoàngđế để ở nơi này.” Đoan Mộc Dĩnh cũng bắt đầu dùng khăn Thập Lục đưa tớichà lau bảo đao. Thực sự là một binh khí tốt, Đoan Mộc Dĩnh phi thườngthích nó, ánh sáng phảng phất như đang nói chuyện, giống như chính mìnhđang nghe bảo đao nói về nguồn gốc của nó.

“Thái tổ hoàng đếtrước khi chết có nói, người sống, còn binh khí là vật vô tri. Bất quáchỉ là một cây đao mà thôi, đặt ở võ trường để hậu thế sử dụng, muốn đời sau nhớ kỹ gian khổ lúc khai quốc thế nào. Thế nhưng nhiều năm không ai sử dụng nó, bởi vì … vỏ đao quá cũ nát.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, chàlau xong bảo kiếm, Đoan Mộc Thanh Lam đứng lên, đi tới trung tâm võtrường.

“Ngọc trai có bị vùi lấp, bụi bặm cũng không che dấu được ánh sáng của nó, mọi việc không thể nhìn bề ngoài. Nhi thần ghi nhớ lời giáo huấn của phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh cũng chà lau xong đao, đi tớitrước mặt Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh hướng Đoan Mộc Thanh Lamhành một lễ: “Phụ hoàng, thỉnh.”

“Hảo, phụ hoàng sẽ không hạ thủlưu tình, ngươi phải tự giác ngộ.” Ánh mắt Đoan Mộc Thanh Lam không hềgiống ánh mắt của một người phụ thân, hắn dùng nhãn thần cừu địch đểnhìn Đoan Mộc Dĩnh, dùng một loại áp bách tới gần Đoan Mộc Dĩnh.

Toàn bộ tinh thần Đoan Mộc Dĩnh đề phòng, trước mặt hắn không phải là quânvương, không phải là phụ thân, mà là địch nhân, bọn họ phải phân thắngbại. Cảm giác áp bách đến từ Đoan Mộc Thanh Lam nhắc nhở Đoan Mộc Dĩnhphải cẩn thận, không thì hắn sẽ thụ thương. Mà thân thể hài tử này không thể phát huy được sức mạnh đến cường đại, muốn thắng thật gian nan.

Đoan Mộc Dĩnh xuất thủ, Đoan Mộc Thanh Lam tựa hồ xem thấu được chiêu thứccủa Đoan Mộc Dĩnh, hắn không nhanh không chậm hóa giải thế tiến công của Đoan Mộc Dĩnh, hài tử này cùng hắn liều mạng, đấu pháp thuần thục,chiêu thức không hoa lệ nhưng phi thường thực dụng, nội lực Đoan MộcDĩnh tăng lên so với trước không ít, nhưng thế còn chưa đủ, không thểđánh bại được hắn.

Trên trán Đoan Mộc Dĩnh chảy ra mồ hôi, võcông Đoan Mộc Thanh Lam cực kỳ cao, so với Dạ Dương còn cao hơn rấtnhiều. Cùng cao thủ so chiêu để nâng cao võ công, Đoan Mộc Dĩnh tuy phải dùng hết sức, nhưng Đoan Mộc Dĩnh rất hài lòng, ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn sẽ không tiến bộ, chỉ có không ngừng rèn luyện mới có thể mạnhlên. Trong cung còn có bao nhiêu cao thủ như vậy, Đoan Mộc Dĩnh khôngbiết, thế nhưng hắn biết máu mình đang sôi trào. Hắn tìm về cảm giácsảng khoái phóng ngựa ra chiến trường, cùng thị vệ tỷ thí, bọn họ sẽkhông xuất toàn bộ thực lực, bọn họ sợ thương tổn hoàng tử. Cùng ĐoanMộc Thanh Lam tỷ thí, không có bất luận cố kỵ gì, dùng hết toàn lực chém giết, lúc này mới vui vẻ.

Đoan Mộc Dĩnh tránh thoát một kiếmhiểm của Đoan Mộc Thanh Lam, tốc độ quá nhanh, Đoan Mộc Dĩnh chỉ có thểchống đỡ mà không thể phản công. Trên trán hắn mồ hôi chảy ra càng ngàycàng nhiều, trên người cũng đổ mồ hôi. Đao trong tay càng ngày càngnặng. Thể lực càng ngày càng chống đỡ hết nổi. Đoan Mộc Thanh Lam biếtĐoan Mộc Dĩnh sắp kiên trì không được, hắn một kiếm đánh bay đao trongtay Đoan Mộc Dĩnh, triệt để kết thúc trận đấu này.

“Phụ hoàng võcông cái thế, nhi thần thua tâm phục khẩu phục.” Đoan Mộc Dĩnh tự đáylòng đối với Đoan Mộc Thanh Lam kính phục, tôn kính đối thủ mạnh hơnmình, thừa nhận mình không bằng người khác. Đoan Mộc Dĩnh cho tới bâygiờ phi thường thành thực, luôn tán thưởng người giỏi hơn mình.

“Dĩnh nhi cũng rất tốt, lúc trẫm bằng tuổi của ngươi, võ công không bằng mộtnửa.” Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười sờ sờ đầu Đoan Mộc Dĩnh, “Thành tựuvượt lên trước phụ thân, đây là cái trẫm vẫn muốn nhìn, làm tốt.”

“Cảm tạ phụ hoàng đã khích lệ.” Đoan Mộc Dĩnh nỗ lực chiếm được khẳng định,tâm lý tự nhiên âm thầm vui vẻ. Hắn mỗi ngày đều nỗ lực tu luyện võ công tâm pháp Đoan Mộc Thanh Lam cho hắn, hắn cũng không biết đó là tâm pháp gì, hắn chỉ biết mình có khả năng đi vào mộng của người khác, ngườikhác cũng có thể đi vào trong mộng của hắn, Kỳ Duyên kia chỉ ghé qua cómột lần, hắn là người như thế nào.

Đoan Mộc Dĩnh lâm vào suy nghĩ sâu xa, Đoan Mộc Thanh Lam lại gần Đoan Mộc Dĩnh, vỗ vỗ Đoan Mộc Dĩnh,“Dĩnh nhi, nhìn ngươi một thân mồ hôi, cùng trẫm đi tắm.”

“Tắmrửa, ôn tuyền sao? Phụ hoàng, nhi thần muốn đi.” Đoan Mộc Dĩnh từng nghe danh tiếng về ôn tuyền của Tề quốc, lần này có cơ hội xem. Đoan MộcDĩnh nghĩ tới một vấn đề, phụ hoàng có ý đồ với mình, cùng nhau tắm rửacó cảm giác thật lo lắng a. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình sao lại đơn giản đáp ứng như thế, thật không có đầu óc mà.

Đoan Mộc Thanh Lam rấtthích nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Đoan Mộc Dĩnh, nghĩ phithường thú vị, lúc trắng lúc đỏ lúc lại đen, có phải đang nghĩ tớichuyện cùng hắn tắm rửa hay không, Đoan Mộc Thanh Lam cúi đầu nói bêntai Đoan Mộc Dĩnh, “ Dĩnh nhi không cần lo lắng, trẫm không phải ngườinhư vậy. Trẫm sẽ chờ Dĩnh nhi giao trái tim mình cho trẫm, cam tâm tìnhnguyện cùng trẫm một chỗ.”

Đoan Mộc Dĩnh cũng tiến đến bên taiĐoan Mộc Thanh Lam nói: “Phụ hoàng, ngươi không nỗ lực thật tình, khôngthể nào có được trái tim người khác, đôi khi nỗ lực cũng không nhất định sẽ thành công, phụ hoàng hẳn là hiểu nhi thần nói gì a.”

“Ngươilà một phôi hài tử, hơn nữa rất tham, như vậy không tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam vươn tay, chạm một chút lên môi Đoan Mộc Dĩnh , cảm xúc mềm mại ướt át khiến hắn yêu thích không buông tay.

Đoan Mộc Dĩnh cắn ngóntay Đoan Mộc Thanh Lam một cái, Đoan Mộc Thanh Lam có điểm đau nhức,Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không ngốc, người yêuthương đế vương chung quy không có kết cục tốt, người được đế vương yêucũng không có mấy người có kết cục tốt. Nhi thần không nói, thế nhưngtrong lòng nhi thần rõ ràng.”

Hạ Pháp ngồi tai nơi người kháckhông thể thấy được quan sát Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, vịđế vương của Tề quốc này võ công trác tuyệt, khuôn mặt nhìn như mỉm cười nhưng lại có khí thế uy nghiêm, khí thế đủ để uy hiếp bất cứ người nàomuốn tiếp cận người của hắn. Đoan Mộc Dĩnh chỉ là một hài tử, mặc dù còn là thiếu niên, nhưng so với những hài tử cùng lứa thì hắn là một nhântài kiệt xuất. Bọn họ tuy là phụ tử, nhưng bầu không khí giữa bọn họ vôcùng ám muội. Hạ Pháp nghĩ đến người mình yêu mến, người đó cũng là phụthân của mình. Người đó luôn luôn chăm sóc hắn, luôn luôn mỉm cười vớihắn, trong lòng Hạ Pháp tràn ngập bóng dáng thiên thần của Kỳ Duyên.

Bỗng nhiên cửa võ trường bị đóng lại, những thị vệ ở đây đều rút ra bảokiếm, bọn họ nhằm phía Đoan Mộc Thanh Lam. Cung biến, ám sát? Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh biết tình cảnh không tốt, bọn họrút ra binh khí của mình chiến đấu với thích khách. Thị vệ trung thànhlẫn với thích khách cải trang thị vệ, không thể phân rõ. Hạ Pháp vừanhìn tình huống, thực sự là trời ban cơ hội, đây là thời cơ tiếp cậnhoàng tử tốt nhất. Hạ Pháp không chút do dự rút ra loan đao chạy vàotrận hỗn chiến, Hạ Pháp mặc kệ những người này là thị vệ hay thíchkhách, chỉ cần ăn mặc giống nhau đều giết.

Đoan Mộc Dĩnh pháthiện có một thị vệ sử dụng loan đao, hắn đang giúp chúng ta, người nàylà ai vậy? Thị vệ trong cung không có người sử dụng loan đao, mà ngườinày cũng không giống thị vệ trong cung. Có thêm hắn chúng ta sẽ đỡ vấtvả một chút.

Đoan Mộc Thanh Lam giống như quỷ, vẻ mặt càng thêmthị huyết, những thích khách này chỉ khiến cho hắn càng thêm hưng phấn.Thật lâu không có cảm giác giết người thống khoái như vậy. Dĩnh nhi võcông rất tốt, giết người không chút nào nương tay, không giống lần đầutiên giết người, rõ ràng từ trước đến nay hài tử này chưa từng giết quamột con gà. Đoan Mộc Thanh Lam càng thêm muốn biết bí mật của Đoan MộcDĩnh. Cái thị vệ dùng loan đao kia là ai, hình như là người ngoại tộc,thế nhưng hắn lại giúp chúng ta. Người trung với ta sẽ được hảo hảotưởng thưởng!

Loan đao của Hạ Pháp như ánh trăng, đao phong lóera chỗ nào, tiên huyết vẩy ra chỗ đó. Lúc Hạ Pháp giết người, con mắtcủa hắn sẽ biến thành hồng sắc, tựa như dã thú. Người thấy đều sợ run,đó không phải là ánh mắt của con người! Thủ pháp giết người của Hạ Phápgiống như biểu diễn vũ đạo, thân hình lướt qua, giơ tay chém xuống, lúcưu nhã mỉm cười cũng là lúc đoạt đi sinh mệnh.

Tất cả thích khách đều bị giết, trong đó có một số thị vệ bị oan. Đoan Mộc Thanh Lam đứngtrước những thi thể này, sờ sờ cằm, những thích khách này là do ai pháitới. Có khả năng ẩn vào hoàng cung, chứng minh trong cung có tiếp ứng,đã được an bài tốt. Có người khẩn cấp muốn ta chết a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv