Nhìn thiếu niên áo xanh không biết từ đâu xuất hiện bên cạnh mình,
Phương Ứng Khán thật muốn lôi lão bản Tuý Tinh lâu ra mắng chửi.
Đầu tiên là một đám người đến đây lải nhải lắm chuyện…
Sau đó lại là thiếu niên vô danh này đến phá đám mộng đẹp của người khác…
Nếu như là Phương Ứng Khán trước kia, lúc này hẳn đã đại khai sát giới, máu chảy thành sông.
Nhưng mà hôm nay…
– Nhai Dư, ta biết ngươi không thích thấy máu…
– càng không thích thấy ta giết người…
***
Thiếu niên bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng tướng mạo thần phi phong việt, mi thanh mục tú.
Nhất là vẻ mặt mỉm cười lại mang theo u sầu hiện tại này của y,
Lại khiến Phương Ứng Khán vô cớ nhớ đến người kia.
– y luôn luôn lạnh lùng, rất ít khi cười.
– kể cả khi cười cũng sẽ mang theo một nỗi sầu nhàn nhạt,
– khiến cho người ta có cảm giác lúc nào y cũng ôm tâm sự trong lòng.
Mà thiếu niên trước mắt này…
Ánh mắt của y tuy rằng đạm như xuân thuỷ, nhưng bên trong lại là cao ngạo cháy bỏng,
– thật sự có chút giống mình.
“Ngươi biết ta?”
Thiếu niên lắc đầu,
“Tìm ta có việc gì?”
Thiếu niên rút ra một vật từ trong ngực áo.
Một tượng gỗ,
Phương Ứng Khán giật mình.
Tượng gỗ này và tượng gỗ trong tay mình giống nhau như đúc.
Điều khác nhau duy nhất chỉ là vì thời gian chế tạo bất đồng mà mới cũ khác nhau.
“Có người nhờ ta đem cái này giao cho ngươi.”
Tim đập thình thịch trong lồng ngực,
Phương Ứng Khán chộp lấy vạt áo thiếu niên, khẩn cấp hỏi: “Ai nhờ ngươi giao cho ta? Người đó hiện tại đang ở đâu?”
Thiếu niên muốn giãy dụa, rồi lại giống như sợ thanh sam trên người bị xé rách nên hậm hực đứng yên.
Nhưng mà vẻ quật cường toát ra trong mắt y, lại giống như một vương hầu kiêu ngạo cố chấp không ai bì nổi.
Phương Ứng Khán không hề để ý, nắm chặt y định hỏi lại,
Chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Là ta.”
Hắn và thiếu niên cùng quay đầu.
Một người đứng trước cửa sổ,
Áo trắng thắng tuyết, không dính một hạt bụi nhỏ,
Cao ngạo lại mang theo một chút cô đơn.
…
Trong nháy mắt, toàn thân giống như bị hút hết khí lực,
Phương Ứng Khán buông tay thả thiếu niên ra,
Cả người hiện rõ vẻ mệt mỏi và bất đắc dĩ,
“Ngay cả ngươi cũng… Ngươi cũng biết rõ…”
Phương Tà Chân từ cửa sổ xoay người tiến vào,
“Chỉ đùa một chút, không được sao?”
Gương mặt gần như giống như đúc với gương mặt trong trí nhớ, khiến Phương Ứng Khán dường như trốn tránh dời đi tầm mắt.
Nhiều năm qua,
Hắn vẫn tránh gặp mặt đệ đệ cùng cha khác mẹ này.
Đơn giản là vì diện mạo của Phương Tà Chân và ‘người nọ’ lại giống nhau như vậy,
– khiến đôi khi hắn thật sự rất hoài nghi Phương Tà Chân rốt cuộc là đệ đệ của ai.
Nhìn chằm chằm hai tượng gỗ giống hệt nhau trước mặt,
Phương Ứng Khán đột nhiên nghĩ tất cả mọi người điên rồi,
Giọng nói của hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Chỉ đùa một chút?”
Trong nháy mắt,
Hắn gần như phát điên,
Hung hăng xốc đổ bàn, ly chén loảng xoảng rơi xuống đất, nát vụn,
Những mảnh vỡ văng tung toé ra xung quanh, tán loạn giống như cõi lòng tan nát của hắn lúc này.
– rõ ràng đã bị vận mệnh đùa cợt đến không thể chịu được như vậy,
– mọi người lại còn muốn lấy hắn làm trò đùa.
Mắt thấy cả tầng ba của Tuý Tinh lâu đã bị Phương Ứng Khán đập phá đến tơi tả,
Lão bản tửu lâu và tiểu nhị lại chỉ dám trốn ở một bên run rẩy.
Khách ở tầng hai đều bị tiếng động của tầng ba doạ cho một thân mồ hôi lạnh, có vài người gan lớn liền lên cầu thang nghe ngóng, nhưng đều bị tiểu nhị khuyên can xuống lầu.
Mà thiếu niên áo xanh kia vẫn còn chưa đi,
Lúc này đứng ở một bên thản nhiên xem náo nhiệt.
Ngay cả Phương Tà Chân cũng phải bội phục sự lớn mật của y.
Y quay đầu nhìn Phương Tà Chân, đột nhiên nói: “Không phải ngươi.”
Động tác của Phương Ứng Khán lập tức dừng lại,
Hắn lạnh lùng hỏi: “Các ngươi còn có bao nhiêu người? Thông đồng với nhau đến đây chế giễu ta sao?”
Phương Tà Chân nhìn từ trên xuống dưới thiếu niên kia,
Thiếu niên kia cũng đồng thời nhìn lại y,
“Tuy rằng tướng mạo của ngươi và người nọ rất giống nhau, thế nhưng ngươi không phải người nọ.”