Tháng bảy năm Tuyên Hoà thứ sáu, Long Đức cung truyền ra thánh chỉ, phàm là người có công tham dự trận chiến Thái Nguyên, đều nhất loạt được phong thưởng.
Đồng thời, ban chiếu đại xá thiên hạ, miễn thuế một năm.
Bá tánh đều vui sướng.
– nhiều năm giãy dụa dưới tầng tầng áp bức bóc lột, cuối cùng cũng có thể thở ra một chút.
Dưới thềm son,
Đám người Thư Vô Hí không khỏi âm thầm thở dài.
– biết rõ hành động này đối với giang sơn bấp bênh của Đại Tống cũng chỉ là phí công,
– nhưng… có thể miễn một năm… ít nhất vẫn tốt hơn là không miễn.
***
“Hầu gia.”
Quản gia của Thần Thông hầu phủ một mặt lau mồ hôi, một mặt hồi bẩm với Phương tiểu hầu gia đang định ra ngoài.
Phương Ứng Khán vừa để cho thị nữ chỉnh sửa áo mão, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Thuốc bổ hôm qua hầu gia phân phó đưa đến Thần Hầu phủ…”
Phương Ứng Khán liếc nhìn lão, không nói.
Quản gia chỉ còn cách tiếp tục nói xong.
“Đều bị trả trở về.”
Vẻ mặt Phương Ứng Khán ngưng trọng,
“Chuẩn bị xe, đi Thần Hầu phủ.”
…
“Đại sư huynh lệnh Thiết mỗ chuyển lời với tiểu hầu gia, sự việc ở Thái Nguyên và Giang Nam đã mang ơn ngài quá nhiều, về phần các loại tuyết liên nghìn năm nhân sâm vạn năm… không dám làm phiền hầu gia hậu tặng nữa.”
Phương Ứng Khán lẳng lặng lắng nghe,
– Nhai Dư… Ta không cần ngươi mang ơn ta…
– giữa ta và ngươi… chỉ hai chữ “mang ơn” sao có thể nói hết?
Mặt hắn chợt giãn ra, cười nói với Thiết Thủ: “Làm phiền Thiết nhị gia đã chuyển lời, lại không biết bệnh tình của Vô Tình công tử mấy ngày qua ra sao?”
– ngự y nói với ta, ngươi sẽ không thể qua được lập đông năm nay…
– thân thể đã ốm yếu đến như vậy, vẫn còn muốn cường ngạnh cố chấp làm gì?
Thiết Thủ trầm mặc một lúc lâu, chợt nói: “Tiểu Hầu gia là người biết rõ nhất… Có chút sự tình… Cần gì phải hỏi đi hỏi lại.”
– quả nhiên ngôn từ khéo,
– cũng không vi phạm ý của đại sư huynh ngươi, lại trả lời được câu hỏi của bản hầu.
Nhưng nghĩ thì nghĩ,
Phương Ứng Khán lại nói với Thiết Thủ: “Đã như vậy, Phương Ứng Khán cũng có một câu nói… Làm phiền Thiết nhị gia chuyển lời lại với Vô Tình công tử.”
“Thiết mỗ xin lắng tai nghe.”
“Ứng Khán chỉ muốn hỏi công tử một câu, ‘Câu thơ để lại ở Phong Nguyệt sơn trang lúc trước, rốt cuộc có ý gì?’”
Nếu luận tới đạo đãi khách, trong Tứ đại danh bộ, có thể nói Thiết Thủ là riêng một ngọn cờ.
Hắn không chỉ có ngôn từ khéo léo, càng giỏi lắng nghe người ta nói.
Ý trong lời của Phương Ứng Khán, hắn đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng mà… Giờ này khắc này… Hắn chỉ có thể làm như không hiểu.
***
Từ Thái Nguyên trở về Biện Kinh,
Vô Tình vẫn không hề tỉnh lại.
Trong lúc mê man, hai hàng lông mày của y vẫn nhíu chặt như cũ.
– con người lãnh ngạo này, vẫn luôn giấu mình trong lớp vỏ bề ngoài cứng rắn, trước mặt người khác quyết không lộ ra nửa phần yếu nhược, ngay cả trong hôn mê, cũng quyết không chịu thua.
Mà điều khiến cho mọi người (bao gồm cả Phương Ứng Khán) giật mình là,
Khi Vô Tình tỉnh lại, câu đầu tiên y nói, là nói với Phương Ứng Khán.
Lời này khiến tất cả những người có mặt lúc đó đều giật mình.
“Lúc Phương đại hiệp vào kinh có hỏi ngươi một câu, còn nhớ rõ chứ?”
Người giật mình nhất đương nhiên là Phương Ứng Khán.
– vì sao y lại đột ngột hỏi chuyện này?
– lẽ nào…
Một ý nghĩ kỳ quái mơ hồ hiện lên trong đầu, làm hắn cảm thấy sợ hãi,
Trong lúc nhất thời, ngay cả giọng nói của Phương Ứng Khán cũng run rẩy,
“Nghĩa phụ hỏi là… ‘Vấn lòng nhiệt huyết đặt ở đâu’?”
…
Hôm nay nhớ lại tình cảnh ngày đó, ký ức giống như vừa xảy ra.
Kỳ thực,
Đâu chỉ ngày hôm đó,
Tất cả những ký ức từ khi mình và Vô Tình quen biết tới nay đều rõ ràng trước mắt.
Chỉ là,
Hắn không rõ,
Mình đã vì y mà buông tha thiên hạ,
Vì sao Vô Tình vẫn không chịu nhượng bộ?
Có lẽ,
Hắn thật ra cũng hiểu rõ,
Chỉ là không muốn thừa nhận,
Hôm nay,
Phương Ứng Khán và Thành Nhai Dư,
Vẫn như cũ là hai người, hai trái tim.
Chẳng qua là,
Người, đã thương tích đầy mình.
Tim, đã vỡ thành mảnh nhỏ.
Lúc này,
Điều Phương Ứng Khán thật sự muốn nói chỉ là,
– “Nhai Dư… Lẽ nào… Ngươi muốn dùng tính mạng một đời của ngươi… để trừng phạt một thời hồ đồ của ta sao?”