Gốc mai,
Mộ phần,
Hai người,
“Sao ngươi biết ngôi mộ này là giả?”
“Ta đoán.”
“…”
“Nhai Dư ngươi đừng giận… Thật ra… Ta là bởi vì… cây này…”
“Cây?”
“Nếu dưới mộ phần này thực sự là ngươi… Đừng nói là Thiết Thủ Truy Mệnh Lãnh Huyết… Cho dù là đám người Thích Thiếu Thương Vương Tiểu Thạch, tuyệt đối cũng sẽ không để gốc mai kia chết khô…”
“…”
“Nhai Dư… Nhai Dư? Ôi! Ngươi cư nhiên phóng ám khí?!”
“Ta lấy làm lạ cây này đang tươi tốt vì sao lại chết khô, thì ra là vì tiểu hầu gia dùng Sơn Tự Kinh biểu diễn kỳ công…”
“Nhai Dư ta biết sai rồi… Ta chẳng qua chỉ muốn thử một chút… Ngươi đừng đi…”
“Không được đi theo!”
……….
Xa xa,
Trên gương mặt Thiết Thủ thuỷ chung vẫn mang một nụ cười khiến người an tâm.
Truy Mệnh dựa thụ, ừng ực uống một ngụm rượu lớn, cố đè xuống cơn cười to.
Ánh mắt luôn luôn lãnh duệ của Lãnh Huyết, cư nhiên cũng ẩn dấu không được ý cười.
Ba người trong lòng cùng chung suy nghĩ,
— đại sư huynh thực sự nổi giận…
— Phương Ứng Khán lần này thảm rồi…
Tiểu Hầu gia, ngươi tự mà cầu phúc đi!
(toàn văn hoàn)