“Nếu như năm xưa ngươi không lạnh lùng cự tuyệt, thì ngày hôm nay ta cũng không tham lam vô độ như thế.”
“Cho nên, câu nói kia, dùng với ngươi mới là thích hợp nhất.”
Phương Ứng Khán nói với Vô Tình như vậy.
***
Năm xưa,
Phương Ứng Khán mới đến kinh thành, lần thứ hai gặp gỡ Thành Nhai Dư.
Khi đó tuy rằng Phương Ứng Khán đã trải qua một lần thất tình,
Nhưng mối tình đó đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là sự lặp lại của một giấc mộng mà thôi.
Hay nói cách khác,
Nữ tử đó thật ra chỉ là thế thân của một người.
Sở dĩ hắn cảm thấy thương tâm, thất vọng, hoàn toàn bởi vì lòng tự tôn bị đả kích.
Thế nhưng,
Kể từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy Thành Nhai Dư lần nữa.
Phương Ứng Khán liền hiểu được: thiếu niên áo trắng ngồi trên luân y trước mắt này, mới là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
– đáng tiếc,
– khi đó,
– Thành Nhai Dư đã gặp Đường Liệt Hương.
Vì vậy,
Phương Ứng Khán lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị thất bại.
Đồng thời,
Lần này cũng không phải là ôn nhu cự tuyệt,
Mà là kiên quyết cự tuyệt.
…
Không lâu sau đó,
Phương phu nhân liền hương tiêu ngọc vẫn.
Về phần cái chết của Hạ Vãn Y, có giải thích như sau:
Thuật lại rằng Phương Ứng Khán vừa mới ra giang hồ sát tính đã rất mạnh mẽ, rất nhanh liền đạt được danh xưng “Thần thương huyết kiếm tiểu hầu gia.”
Nhưng mà hắn cũng chọc phải một số đại bang đại phái võ lâm thế gia quyết không dễ chọc.
Ví dụ như “Lão Tự Hào” của Ôn gia và “Thục Trung Đường môn”.
Bọn họ truy sát Phương Ứng Khán, thậm chí đuổi tới tận kinh thành,
Phương phu nhân đương nhiên muốn che chở cho nghĩa tử của nàng,
Nàng tất phải đứng ra hoà giải.
Nàng còn thỉnh đến môn đệ cực kỳ đắc ý của Gia Cát tiên sinh làm người điều giải.
Nghe nói,
Cao thủ Đường môn không tiếp nhận hoà giải của nàng, còn đối nàng hạ kịch độc.
Đợi đến khi Phương Cự hiệp lấy được giải dược vất vả quay lại kinh thành thì tất cả đã muộn.
– Hạ Vãn Y bởi vì không thể chịu đựng được độc tính dày vò, mất đi lý trí, cuối cùng phát cuồng một đường chạy lên đỉnh núi, leo lên đỉnh Chiết Hồng phong, nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
…
Sự thực cũng không sai khác lắm với lời thuật lại.
Nói là không sai khác lắm,
Bởi vì thật ra cũng có một điểm sai.
***
“Ngay từ đầu, ta đã muốn giết Đường Liệt Hương. Chỉ cần nàng ta chết, ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta.”
“Thế nhưng mẫu thân của nàng ngăn cản ta. Ta liền giết Lão Tự Hào Ôn Tịch, giá hoạ cho Đường Nãi Tử. Lại liên hợp với Đường công công, dự định diệt trừ mẹ con Đường thị.”
Nói đến đây, Phương Ứng Khán nhìn về phía Vô Tình.
“Ngươi còn nhớ rõ chuyện xảy ra tại Nhất Điểm đường năm đó chứ?”
Vô Tình không khỏi biến sắc.
Giọng nói của y cũng trở nên run rẩy: “Lâm Linh Tố, Tam Tiên đạo nhân đều là người của các ngươi?”
Phương Ứng Khán dùng một loại ngữ điệu cực kỳ hiếm thấy, vô cùng sầu não khi nhắc lại chuyện cũ: “Có thể cho là vậy.”
“Năm đó, ‘Thê Lương vương’ Trưởng Tôn Phi Hồng bị người lừa đi Nhất Điểm đường giết ngươi. Đồng thời, người của chúng ta cũng đang âm thầm giăng bẫy giết Đường Nãi Tử và Đường Liệt Hương.”
“Không nghĩ tới, lại trùng hợp như vậy, hai sự việc lại bị cuốn vào với nhau, ngay cả Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phần Bán đường cũng bị cuốn vào… Gia Cát Thần hầu khi đó chẳng phải đã trúng một chiêu Hồng Tụ đao của Tô Mộng Chẩm hay sao?”
…
Những việc này,
Tất cả,
Quả thật đều là những gì chính mình đã trải qua.
Trong một khắc hoảng hốt,
Lời kể của Phương Ứng Khán khiến Vô Tình thấy mình như rơi vào một vực sâu không đáy,
Trong vực sâu này,
Y dường như thấy được chính mình thời niên thiếu.
Trong vực sâu này,
Từng có thơ của y, tiêu của y, những nỗi bất bình, những nỗi ưu hoài và tịch mịch, thất ý và uể oải…
Cho đến hôm nay,
Tất cả tất cả,
Đều biến thành một nỗi đau đến xé ruột xé gan.