Năm Tuyên Hoà thứ tư.
Đầu mùa xuân.
Vương Tiểu Thạch giết chết Phó Tông Thư ở Ngã Ngư điện.
Ý định ban đầu của hắn là muốn tru sát Sái Kinh,
Nhưng dù sao Sái Kinh cũng là cáo già đa mưu túc trí,
Lão tránh mặt không ra,
Chỉ để Phó Tông Thư lộ diện.
Vì vậy,
Phó Tông Thư chết.
Vương Tiểu Thạch giết chết thừa tướng đương triều,
Nên phải bắt đầu hành trình lẩn trốn của mình.
Lúc đó,
Sái Kinh ở tại Vong Ngư các cách Ngã Ngư điện mười bộ.
Thiên Hạ Đệ Thất và đám người Diệp Kỳ Ngũ, Tề Văn Lục đều tụ tập bên cạnh lão.
Phương Ứng Khán cũng ở đó.
Bọn họ ở trong các đợi tin lành.
Tin lành này đương nhiên là cái chết của Gia Cát Thần Hầu.
Không ngờ rằng,
Người chết ngược lại là Phó Tông Thư.
***
Kim Phong Tế Vũ lâu,
Từ lập đông năm ngoái,
Tô Mộng Chẩm đã không còn quản lý sự vụ trong lâu.
Gã thậm chí rất ít khi ra khỏi phòng.
Những lúc Bạch Sầu Phi nhìn thấy gã,
Thân thể gã đã gầy gò đến độ không còn ra hình người,
Chỉ còn hai gò má xanh mét trơ xương,
Cùng với hai đốm lửa ma trơi trong mắt.
Vì vậy,
Bạch Sầu Phi nghĩ,
— gã đã bệnh đến nông nỗi này, e rằng không sống được bao lâu.
Tình cảm của Bạch Sầu Phi đối với Tô Mộng Chẩm rất phức tạp.
Tuy rằng y không có một bầu nhiệt huyết như Vương Tiểu Thạch.
Thế nhưng,
Chí ít,
Y cũng nhìn ra được,
Tô Mộng Chẩm rất tịch mịch.
Nhớ lại lúc mới vào kinh,
Là Tô Mộng Chẩm một tay cất nhắc y và Vương Tiểu Thạch,
Cũng là Tô Mộng Chẩm giúp y một lần nữa có được cơ hội.
Nghĩ đến đây,
Tự nhiên y lại nhớ tới Vương Tiểu Thạch.
– Tiểu Thạch rời khỏi kinh thành,
– không biết hiện tại ra sao?
Tuy rằng y biết,
Việc mình đầu nhập làm thuộc hạ của Sái Kinh,
Vương Tiểu Thạch đã rất rõ ràng.
Thế nhưng,
Ba người bọn họ,
Dù sao,
Cũng là,
Từng có,
Một thời gian đồng sinh cộng tử.
Lúc Sái Kinh nhận y làm nghĩa tử,
Y từng nói với Sái Kinh,
– bằng hữu, chỉ dùng để bán đứng.
– huynh đệ, chỉ dùng để phản bội.
Lúc nói ra những lời này,
Một kẻ luôn luôn cao ngạo phóng đãn như Bạch Sầu Phi,
Dường như cũng giống Tô Mộng Chẩm bị nhuộm đẫm bởi cô mịch thâm hàn.
***
Từ lúc Sái Kinh tiếp kiến Bạch Sầu Phi lần đầu tiên,
Hắn đã quan vọng tất cả.
Giống như một khán giả,
Thưởng thức con hát trên sân khấu.
Thật ra,
Phương Ứng Khán cũng biết rõ,
Mình sao lại không phải là một vai diễn trên sân khấu kịch kia?
Sao lại không phải là một lữ khách nơi hồng trần tử mạch này?
Cho nên,
Hiện tại,
Hắn đang nhàn nhã cho cá ăn.
Cho cá ăn?
Không sai, là cho cá ăn.
Tiểu hầu gia tao nhã, tĩnh như xử nữ,
Giữa lúc tiết trời còn chưa hết lạnh,
Ngồi trong Thần Thông Hầu phủ,
– cho cá ăn.
Hắn hơi nheo lại mắt,
Nhìn một ao cá đang bơi,
Một miếng mồi nho nhỏ,
Là có thể khiến cho đàn cá tranh nhau giành giật.
Hắn,
Muốn làm kẻ buông mồi,
Mà không phải là con cá cắn câu.
…
Tô Mộng Chẩm bệnh nặng,
Bạch Sầu Phi nóng lòng nắm quyền,
Vương Tiểu Thạch bỏ trốn bên ngoài,
Lôi Thuần và Địch Phi Kinh vội vàng trọng chỉnh Lục Phần Bán đường,
Mê Thiên Thất Thánh tổn thương nghiêm trọng, nội bộ tan rã,
Tranh đấu trong kinh thành đã không còn kịch liệt như trước kia.
Tất cả dường như đều an tĩnh lắng xuống.
An tĩnh?
Chỉ sợ là khoảng lặng trước khi giông bão kéo tới.
Bất luận là trong giang hồ,
Hay là trong triều đình,
Biểu hiện bề ngoài xem ra là sóng yên gió lặng,
Nhưng bên trong lại hung hiểm dị thường.
Phó Tông Thư vừa chết,
Gia Cát và Sái Kinh trước hết chẳng phải là tiến cung gặp Hoàng thượng,
Vội vàng tự thanh minh cho mình đó sao?
Cho nên hắn tương kế tựu kế, đưa ra chủ ý giá hoạ cho Gia Cát Chính Ngã.
Cũng chính hắn đã đề xuất kế hoạch này với Sái Kinh.
“Gia Cát Thần Hầu… Tứ đại danh bộ…”
Khi hắn lẩm bẩm những cái tên này,
Cũng không khỏi, không thể, không cấm nhớ tới người kia,
Con người giống như linh hồn của hoa, ánh sáng của trăng, tinh hoa của tuyết, cốt khí của ngọc kia.
Trong khoảnh khắc,
Ánh mắt của Phương Ứng Khán,
Trở nên đa tình như vậy,
Thâm tình như vậy.