“Thực không phải là đáp án tốt, nhưng mà chị tin tưởng em.” Ninh Dĩ Tầm cười nói, bất quá cô quả thật tin tưởng Niên Ấu Dư, bởi vì trong mắt Niên Ấu Dư, cô luôn nhìn thấy hình ảnh của mình trong đó.
Niên Ấu Dư cũng khẽ cười, nàng không nhắc lại, nàng cảm thấy chỉ cần nhìn Ninh Dĩ Tầm như vậy, đã cảm thấy thực thỏa mãn.
“Ngủ đi.” Ninh Dĩ Tầm ôm Niên Ấu Dư vào lòng ngực, Niên Ấu Dư điều chỉnh một tư thế thoải mái cho cả hai, hai tay cũng ôm lấy thắt lưng Ninh Dĩ Tầm, đầu Ninh Dĩ Tầm tựa vào hõm vai Niên Ấu Dư, trong lúc Niên Ấu Dư không phát hiện, nhẹ nhàng hôn lên vai Niên Ấu Dư một cái, sau đó nghe mùi hương trêи người Niên Ấu Dư, không tự giác nâng lên khóe miệng. Ninh Dĩ Tầm nghĩ rằng buổi tối sẽ dễ nảy sinh ý nghĩ kỳ quái, nhưng là giờ phút này cô phát hiện mình có thể thực sự đơn thuần ôm Niên Ấu Dư mà ngủ, hơn nữa chỉ ôm như vậy, cũng cảm thấy thực thỏa mãn.
Niên Ấu Dư cảm giác mình dán vào nơi mềm mại của Ninh Dĩ Tầm, quanh thân đều là hơi thở của Ninh Dĩ Tầm, đây là hương vị của Ninh Dĩ Tầm, hương vị mà nàng yêu thích. Niên Ấu Dư cực thích cảm giác được Ninh Dĩ Tầm ôm vào lòng ngực, nàng cảm thấy mình thực mê luyến Ninh Dĩ Tầm.
Có lẽ là mệt mỏi cả ngày, hai người liền ngủ rất nhanh.
Ngày hôm sau, đúng 7h sáng, đồng hồ sinh học của Niên Ấu Dư khiến nàng tỉnh lại trước, nàng phát hiện mình vẫn còn nằm trong lòng Ninh Dĩ Tầm, mà Ninh Dĩ Tầm vẫn còn đang ngủ. Niên Ấu Dư luyến tiếc quấy rầy giấc ngủ của Ninh Dĩ Tầm, càng luyến tiếc rời khỏi lòng ngực Ninh Dĩ Tầm, liền nhắm mắt ngủ thêm.
Lúc Ninh Dĩ Tầm tỉnh lại, đã sắp 11h, tay cô vẫn còn đặt trêи lưng Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư vẫn còn tựa vào lòng mình ngủ, Ninh Dĩ Tầm nghĩ, nếu mỗi ngày có thể rời giường cùng người mình thích, nhất định là một chủ ý không tồi.
Ninh Dĩ Tầm động tay ôm chặt Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư vì bị Ninh Dĩ Tầm gắt gao ôm vào ngực mà bừng tỉnh.
“Cô gái của chị, buổi sáng vui vẻ.” Ninh Dĩ Tầm đưa môi dán đến tai Niên Ấu Dư ôn nhu nói, cô biết Niên Ấu Dư đã tỉnh.
Niên Ấu Dư cảm giác khi Ninh Dĩ Tầm nói chuyện, nhiệt khí thổi đến tai mình, khiến nàng tê tê dại dại, nàng nhìn đồng hồ trêи cổ tay, đã hơn 11h, nàng rất ít khi ngủ nướng đến như vậy.
“Buổi sáng vui vẻ, mà hình như cũng đã đến giữa trưa rồi, chúng ta rời giường được không?” Niên Ấu Dư hỏi, nàng cảm thấy có lẽ là do vừa tỉnh ngủ, nên ngữ khí vẫn còn có chút biếng nhác, chắc là nên lập tức đi rửa mặt thì tốt hơn, nàng không muốn để lại bất cứ mặt xấu nào trước mặt Ninh Dĩ Tầm.
“Để cho chị ôm một chút nữa hãy rời giường.” Ninh Dĩ Tầm vẫn ôm Niên Ấu Dư không buông.
Niên Ấu Dư cảm thấy Ninh Dĩ Tầm thực sự dính người, nghĩ đến đây, khóe miệng Niên Ấu Dư vẫn không tự giác hơi nhếch lên.
Ninh Dĩ Tầm vào rửa mặt trước, Niên Ấu Dư lấy điện thoại mở nguồn, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, ba cuộc là của Tôn Lê, còn có một hai cuộc của bạn nàng.
“Hôm nay mình đến nhà tìm cậu, cậu không có ở nhà, gọi cho cậu cũng không được, đêm qua cậu không về, có phải cùng người yêu thần bí đi khai phòng hay không? Có phải tối qua chơi quá vui quên khởi động máy?” Tôn Lê cảm thấy tiểu bạch liên sạch sẽ Niên Ấu Dư đã bắt đầu học xấu, quả nhiên là thói đời.
“Cậu đừng nói bừa, mình chỉ ở nhà riêng của mình thôi, tối qua đưa cậu về cũng đã một giờ mấy, ngủ muốn thức muộn là bình thường.” Ngữ khí Niên Ấu Dư bình tĩnh nói, nói đến đây, Niên Ấu Dư đột nhiên cảm thấy lần sau Ninh Dĩ Tầm không muốn về Niên gia, có thể đi đến nhà của mình, ở khách sạn có lẽ sẽ khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, nếu bị truyền thông chụp được, sẽ có tổn hại đến danh dự của Ninh Dĩ Tầm, nàng không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Vậy cậu đi đánh tennis với mình.” Tôn Lê cũng không thực tin lý do của Niên Ấu Dư, nhưng cũng không rối rắm vấn đề Niên Ấu Dư qua đêm bên ngoài không về, cô không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của Niên Ấu Dư, dù sao Niên Ấu Dư cũng là người trưởng thành rồi, cho dù có cùng người khác khai phòng, đó cũng là chuyện của nàng, nàng hẳn có chừng mực. Hơn nữa, nữ nhân lớn tuổi thanh tâm quả ɖu͙ƈ mới là chuyện không bình thường, có thất tình lục ɖu͙ƈ mới đúng, bất quá người có thể làm cho Niên Ấu Dư rơi vào thất tình lục ɖu͙ƈ, cô quả thật rất tò mò.
“Không được, hôm nay mình hẹn người khác rồi.” Niên Ấu Dư luyến tiếc rời khỏi Ninh Dĩ Tầm, không chút do dự từ chối yêu cầu của Ninh Dĩ Tầm.
“Cậu hẹn ai?” Tôn Lê thuận miệng hỏi.
“Tống học tỷ.” Niên Ấu Dư tùy tiện xả ra một cái tên.
“Tống Thanh Nam? Người yêu thần bí không phải là Tống Thanh Nam đi, cậu định cong cùng Tống Thanh Nam sao?” Tôn Lê đoán như vậy cũng là có căn cứ, Tống Thanh Nam từ nhỏ đã đối xử đặc thù với Niên Ấu Dư, Niên Ấu Dư cũng thích chị ấy, chính yếu là, cô cảm thấy Niên Ấu Dư yêu đương lần này che che dấu dấu, giống như kiểu không thể phơi bày ra ánh sáng, nếu là cong, không chừng có chút khả năng, không thể không nói, Tôn Lê quả thật là mẫn cảm, trừ bỏ đối tượng đoán không đúng, còn lại đều đoán đúng hết.
“Nói bậy bạ gì đó.” Niên Ấu Dư bị nói có vài phần chột dạ, nhưng ngữ khí vẫn ra vẻ như lời nói vô căn cứ.
“Thật sự không phải?” Tôn Lê không xác định hỏi, cô cảm thấy Tống Thanh Nam đối với Niên Ấu Dư có thể là có ý này, ngày thường không thấy chị ấy hẹn người khác, nhưng lại thường xuyên hẹn Niên Ấu Dư. Tống Thanh Nam cùng Niên Ấu Dư, Tôn Lê cảm thấy cũng có thể, môn đăng hộ đối không nói, Tống Thanh Nam lại còn xinh đẹp có khí chất, so với Ninh Dĩ Tầm Niên Ấu Dư mê kia tốt hơn nhiều, không biết vì sao, trong đầu Tôn Lê lại toát ra ý niệm này. Nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm, cô đã xác định, điện thoại Ninh Dĩ Tầm nói tối qua với giọng buồn nôn kia tuyệt đối không phải nói chuyện cùng bạn thân.
“Xác định và khẳng định không phải, được rồi, không nói nữa, mình sạc pin đã.” Niên Ấu Dư thấy Ninh Dĩ Tầm đi ra, liền tắt điện thoại.
“Ai vậy?” Ninh Dĩ Tầm tò mò hỏi.
“Tôn Lê.” Niên Ấu Dư thành thật trả lời.
“Sao lại là cô ta, thật là phiền!” Ninh Dĩ Tầm khẽ nhíu mày nói, Tôn Lê này có phải có ý với Niên Ấu Dư hay không?
“Cậu ấy nghĩ em yêu đương, đối với đối tượng yêu đương của em tò mò vô cùng.” Vẻ mặt Niên Ấu Dư thể hiện bộ dáng bắt đắc dĩ, cũng không biết có phải do tư tâm, gần đây nàng cũng không muốn đối mặt với Tôn Lê.
“Sớm biết như vậy lúc trước chị đã không gả cho ba ba em, để em chịu ủy khuất.” Ninh Dĩ Tầm cảm thấy Niên Ấu Dư yêu mình như yêu đương vụng trộm là do mình hại.
“Nếu chị không gả cho ba ba em, có lẽ chúng ta sẽ không biết nhau, thích chị, lại được chị thích, một chút em cũng không ủy khuất, lại còn rất vui vẻ, hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, sau này chị ly hôn là tốt rồi.” Niên Ấu Dư còn trả lời nghiêm túc.
“Vậy em nhanh đi rửa mặt, để chị gọi cơm đem đến.” Ninh Dĩ Tầm không muốn tiếp tục đề tài này, bởi vì cô biết, cho dù cô ly hôn, Niên Tông Hán cũng không thừa nhận mình, cô chán ghét nghĩ đến những chuyện khiến cô không vui, dù sao thuyền đến cầu cũng tự nhiên thẳng mà thôi.
Ăn cơm trưa xong hai người đều quyết định không ra ngoài, Ninh Dĩ Tầm là người của công chúng, đi đến đâu cũng dễ dàng bị nhận ra, còn không bằng ở khách sạn cho an toàn, ở một khía cạnh nào đó nói lên, hai người quả thật giống như yêu đương vụng trộm. Tối nay Ninh Dĩ Tầm phải bay về đoàn làm phim, hai người chỉ còn lại nửa ngày, dính lấy nhau còn không kịp sao còn muốn ra ngoài.
Ăn xong cơm trưa, Ninh Dĩ Tầm nằm lên đùi Niên Ấu Dư, tùy tiện tìm bộ phim điện ảnh xem, sau đó thường thường nhịn không được mà hôn nồng nhiệt, có một số chuyện chút nữa liền phát súng hỏa. Ninh Dĩ Tầm cảm giác thân thể khắp nơi đều dấy lên đoàn hỏa nhỏ, cô cảm thấy chỉ có thể xem không thể động, càng kéo dài như vậy chắc cô sẽ bất mãn mất.
Thân thể Niên Ấu Dư tuy rằng chưa trãi qua chuyện này, nhưng cũng có loại cảm giác xao động có chút không khắc chế được, nàng biết mình khát vọng thân mật cùng Ninh Dĩ Tầm hơn nữa, những mỗi lần như vậy bản thân đều bị lý trí khắc trụ, đây thực sự là một loại tra tấn ngọt ngào.
Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua đặc biệt mau, trong nháy mắt trời đã tối, Ninh Dĩ Tầm bay chuyến 9 giờ, ăn xong buổi tối cô liền cùng Niên Ấu Dư ra sân bay.
“Nếu không sáng mai mới đi được không?” Ninh Dĩ Tầm ở sân bay, thực luyến tiếc rời khỏi Niên Ấu Dư.
“Như vậy phải thức sớm lắm, em sợ chị ngủ không đủ giấc, ngày mai lại không có trạng thái tốt nhất, em cũng sợ chị mệt, chúng ta cũng đến sân bay rồi, cũng đâu phải không trở về.” Tuy rằng Niên Ấu Dư cũng rất luyến tiếc, nhưng cũng không muốn Ninh Dĩ Tầm vì thế mà đổi chuyến bay.
Ninh Dĩ Tầm nghĩ lại cũng thấy đúng, mình cũng đâu phải 17-18 tuổi, sao lại còn có cảm giác muốn liều lĩnh như vậy, dính người vậy sẽ bị Niên Ấu Dư chế giễu.
“Vậy chờ chị quay về.” Ninh Dĩ Tầm ôm Niên Ấu Dư một cái, cô ôm rất nhanh, cô phát hiện mình thực sự rất ghét chia lìa.
“Uhm, em chờ chị.” Niên Ấu Dư mỉm cười nói.