Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 40



Bầu không khí giữa hai người dần trở nên dễ chịu và nhẹ nhàng hơn.

Nhìn vẻ mặt mờ mịt, không biết làm sao mà bắt lấy cái khăn của Lâm Kiến Thành, Triệu Chanh cũng thấy hơi ngượng. Gấp rút quay mặt đi, nhanh tay lau nước mắt. Lúc nhìn lại đã khôi phục dáng vẻ như mọi khi, tức giận trừng anh, “Còn ở đó làm gì? Mau tới đây ăn đi, khăn này tôi vừa mới dùng để lau bụi nên phải đi rửa qua cái mặt đã!”

Bởi vì động tác chà quá mạnh, hơn nữa ban nãy mới khóc dữ dội một hồi nên bây giờ khóe mắt của Triệu Chanh đã phiếm hồng. Động tác xoay người trừng mắt nhìn đẹp đến nỗi tưởng chừng như có một cái vuốt mèo cào nhẹ vào tim anh, ngứa ngáy khó chịu chỉ muốn làm chút gì đó.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Kiến Thành vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình muốn làm gì.

Đương nhiên, nếu nghĩ ra khẳng định cũng chẳng dám làm, vậy nên anh dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

‘Khụ’ ho khan một tiếng, ném miếng giẻ trở lại cái bàn tròn kê kế bên. Lâm Kiến Thành nghiêng người nhìn Triệu Chanh lướt qua anh đi vào gian sau. Thấy cô bước vào, đột nhiên anh như sực nhớ ra cái gì, vội vểnh tai nghe ngóng. Đến khi nghe có tiếng nước chảy, mới thoáng yên tâm.

Anh chỉ sợ em ba Triệu này lại lấy cớ đi rửa mặt mà chạy mất. Nếu vậy, quả thật anh không biết liệu mình có nên đi tìm tiếp hay không.

Triệu Chanh không biết những lo lắng trong lòng Lâm Kiến Thành, nhưng cô không phải là loại người đã chạy một lần rồi còn muốn chạy lần hai.

Trước kia lúc còn ở trong thôn, dù cô biết thái độ làm người của Lâm Kiến Thành chắc chắn không tệ, nhưng khó đảm bảo sau khi biết cô bỏ đi thì sẽ không nổi giận. Dù sao là một người đàn ông tiếp thu tư tưởng cũ trong một thôn nhỏ, vợ nói muốn rời khỏi mình, không đem người trói lại đã xem là một người có tính tình vô cùng tốt rồi.

Bây giờ đang ở ngoài, hễ Lâm Kiến Thành có biểu hiện muốn ép cô về hay trực tiếp muốn đưa cô đi, Triệu Chanh có thể hợp tình hợp lý mà chạy trốn. Dù cho bị anh ta sử dụng bạo lực cưỡng ép bắt đi, thì coi như cô cược một ván vì cô chẳng sợ mất mặt, cứ la to giữa phố chắc chắn sẽ có người tới giúp.

Nhưng nếu tình huống tương tự như vậy xảy ra ở trong thôn, Triệu Chanh có cược cả cái mạng này cũng không có người nào đồng tình nguyện ý tới giúp. Kể cả người bình thường không có quan hệ thân thiết với Lâm Kiến Thành cũng vậy thôi.

Khóc một hồi lâu không rõ lý do, nhưng trái lại tâm trạng của Triệu Chanh đã thoải mái hơn nhiều, thái độ cũng tự nhiên. Sau khi lau mặt bằng nước xong đi ra, thấy Lâm Kiến Thành còn đứng yên đó thì mỉm cười đẩy anh một cái, “Mau ngồi xuống ăn đi, mì để lâu sắp trương phềnh lên rồi kìa. Nhắc tới mới nhớ, mời anh bữa này cũng là dùng tiền của anh. Chờ lần tới tôi lĩnh lương sẽ mời anh một bữa thật thịnh soạn, gọi hẳn hai món xào luôn.”

Ở phương diện tình cảm, anh vốn là một người rất bị động, khi thấy thái độ của Triệu Chanh trở nên tự nhiên, thì anh cũng thoáng buông lỏng đôi chút. Mặc dù không cười, nhưng biểu cảm trên mặt đã giãn ra hơn.

Trong tiệm chụp hình chỉ có hai cái bàn, một chiếc là bàn tròn kê sát tường, bên trên có đặt một lọ hoa nhựa. Cái bàn duy nhất có thể sử dụng chính là cái được trưng dụng như quầy thu ngân kia.

Nhưng quầy lại hướng ra cửa, tất nhiên không thể đi vòng ra ngoài đó ngồi, vì thế Lâm Kiến Thành kéo ghế ngồi dựa tường. Triệu Chanh cũng lôi cái ghế tròn tới, ngồi cách anh hai nắm tay, dựa vào bàn ăn bát mì chua cay nóng hổi của mình.

Lâm Kiến Thành cúi đầu ăn mì, chỉ cần hơi nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy hàng mi dài rủ trước mắt của Triệu Chanh, cái miệng nhỏ nhắn thì đang hút mì chùn chụt. Mì bò vị chua cay, dĩ nhiên phải vừa xót vừa nóng cho nên chưa ăn được hai miếng mà miệng của cô đã đỏ lên, so với sắc son còn diễm lệ hơn nhiều.

Cộng với đôi mắt vẫn còn phiếm hồng, thoạt nhìn cả người cô hiện tại như mới bị người ta hung hăng bắt nạt một trận.

Lâm Kiến Thành suy nghĩ quá tập trung, không chú ý nên bị sặc, mì ở tiệm này quả thực quá cay. Vị ớt nồng cứ thế xộc thẳng vào mũi anh, càng thêm khó chịu. Cả người gục lên bàn, hướng xuống đất ho sù sụ, việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Triệu Chanh hoảng sợ, vội vàng cầm cốc nước bên cạnh nhét vào tay anh, tay còn lại thì vỗ vỗ lưng giúp anh: “Sao vậy? Mau uống miếng nước, đừng để ớt sặc vào khí quản.”

Nhận thấy có một bàn tay đang vỗ nhẹ nhàng trên lưng mình, đầu Lâm Kiến Thành nóng lên. Đón lấy ly nước ngửa cổ một hơi uống hết sạch, ‘cạch’ một tiếng đặt xuống bàn.

Lâm Kiến Thành quay lại, giơ tay nắm chặt tay của Triệu Chanh trong lòng bàn tay mình: “Chẳng phải trong thư em nói tôi là một người đàn ông tốt ư? Vậy sao còn muốn rời đi? Có phải do tôi làm chưa đủ tốt không? Hay Đại Thuận, Nhị Thuận làm cho em buồn?”

Vấn đề này cuối cùng cũng hỏi ra được, lỗ tai Lâm Kiến Thành đỏ bừng, nhưng đôi mắt vẫn cố chấp khóa chặt vào ánh nhìn của Triệu Chanh.

Cô không ngờ anh đột nhiên lại nói ra những lời này, cổ tay bị anh mạnh mẽ siết chặt. Các cơ trên tay đối phương kéo căng, do đó cô không thể nào nhúc nhích được.

Cặp mắt nóng như lửa đốt nhìn chăm chăm vào người cô. Ánh mắt ấy rõ ràng ngập tràn sự chất vấn và tức giận, nhưng tại sao cô lại nghe thấy tiếng trái tim mình rung lên vậy.

Không lẽ do đêm qua chưa nghỉ ngơi tốt, toàn thân đang bắt đầu nóng rần lên sao? Ấm đầu hay đã sốt cao rồi?

“Anh… anh cứ buông tay ra trước đã!”

Đầu lưỡi luôn luôn linh hoạt nay lại như xoắn cả vào nhau, Triệu Chanh cảm giác căn bệnh của mình e rằng đã nặng lắm rồi, vậy nên cô mới bị thế này.

“Không buông, thả ra em lại chạy mất.”

Ngừng một lát, Lâm Kiến Thành dứt khoát đem toàn bộ những lời còn giữ trong lòng nói ra hết: “Lần trước em nói em không thích tôi, có phải em muốn nói chuyện yêu đương giống với người trên thành phố này không? Nếu vậy, em thấy tôi thế nào, có được không?”

Sợ Triệu Chanh từ chối thẳng thừng, Lâm Kiến Thành khẩn trương hy vọng có thể giúp mình tranh thủ thêm chút lợi thế, tựa như khi bọn họ ra ngoài kiếm hàng vậy: “Nếu em không thích tôi ở điểm nào, mặc dù rất khó sửa, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhận được thứ tình cảm này từ Lâm Kiến Thành…Ừm, đây là đang tỏ tình sao?

Anh ta bỏ 100 đồng tiền cưới vợ về nhưng người lại chạy mất. Nghẹn một bụng tức cuối cùng tìm được người, sau đó không đánh cũng chẳng mắng, còn bày tỏ tình cảm, muốn nói chuyện yêu đương cùng cô?

Thậm chí thể hiện bản thân sẵn sàng thay đổi, bỏ thói xấu nữa?

Triệu Chanh tự hỏi có phải mình sốt đến mê sảng rồi cho nên mới suy tưởng lung tung thế này không.

Một người có tính cách như Lâm Kiến Thành mà cũng nói được những câu như thế này sao?

Triệu Chanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hết sức rõ ràng của Lâm Kiến Thành ở trước mặt, lẩm bẩm nói: “Này, anh…?” …bị OOC[1] hả?

[1] OOC là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là tính cách thay đổi 180 độ, không xử sự như tính cách vốn có.

Lâm Kiến Thành cho rằng Triệu Chanh muốn nói đáp án, căng thẳng nên càng thấy khẩn trương hơn. Vì thế bàn tay đang giữ tay cô không tự chủ vô thức dùng lực siết chặt.

Cơn đau trên cổ tay truyền tới giúp Triệu Chanh lấy lại tinh thần, nhưng do bị dọa sợ nên hơi lùi người lại, kết quả mông ngồi không vững, ghế tròn cứ thế bon đi cô lập tức ngã ngửa ra sau.

Lâm Kiến Thành giật mình, theo phản xạ đưa tay kéo Triệu Chanh – người sắp ngã ngồi xuống đất lại.

Triệu Chanh cứ thế bổ nhào vào lòng anh, hai người cùng đập mạnh vào lưng ghế làm cái ghế phát ra một tiếng két.

Cả hai nhìn vào mắt nhau, Lâm Kiến Thành bị cô hấp dẫn càng muốn dựa gần hơn. Triệu Chanh bỗng bật cười khúc khích, đập lên bả vai anh một cái. Sau đó, đứng dậy rời khỏi ngực anh: “Thật không ngờ lại vừa khéo như vậy.”

Cô vẫn cho rằng tình tiết đó thường chỉ xuất hiện trong phim thần tượng, được chế tác hoa mỹ thôi. Nếu ban nãy, hai người môi chạm môi nữa vậy thực sự có thể xem là một màn kịch kinh điển trong kênh truyền hình máu chó rồi.

Lâm Kiến Thành không biết Triệu Chanh đang cười cái gì; nhưng vừa rồi đã nói nhiều như vậy, đây có thể coi đã là cực hạn của anh, nên lúc này anh chỉ yên lặng quan sát, rồi thầm phân tích trong lòng.

Mặc kệ mọi chuyện ra sao, thật tốt vì cô đã mỉm cười rồi. Điều này có phải nói lên cô cảm động vì những lời anh nói không? Sau khi suy xét kĩ, liệu có đồng ý với anh không?

Lâm Kiến Thành mím môi giữ im lặng, nhưng Triệu Chanh cũng đã quen với tình huống này rồi.

Cô không lập tức trả lời anh, mà chỉ kêu Lâm Kiến Thành mau ăn mì: “Để lâu thêm lúc nữa sợ rằng mì cũng chẳng ăn được nữa đâu. Đừng lãng phí đồ ăn.”

Vì vậy, hai người họ lại ngồi xuống, khoảng cách không gần không xa cúi đầu tự ăn mì của mình.

Chờ ăn xong, Triệu Chanh thu dọn bát của hai người đặt cạnh góc cửa. Lát nữa Hương Hương nhìn thấy thì sẽ qua cầm về, nhân tiện lấy tiền bát mì mà Triệu Chanh gọi thêm sau.

“Hiện giờ, tôi đang đi làm ở đây. Chị chủ cực kỳ tốt bụng, công việc mỗi ngày không quá vất vả. Ba bữa thì lo hai bữa cơm, buổi tối còn có thể ngủ lại trên gác xép.”

Triệu Chanh nói sơ lược về tình trạng bây giờ của bản thân, sau đó hỏi khi nào Lâm Kiến Thành có thể tới được.

Mỗi lần hai người ở cùng một chỗ, rõ ràng đều do Triệu Chanh làm chủ. Nhưng anh không thấy như vậy có gì là không ổn, thậm chí còn cho rằng điều này rất hữu ích, trái lại còn giúp anh quan sát được những thay đổi của đối phương, rồi có thể cân nhắc xem anh nên phản ứng sao cho phải.

Triệu Chanh thẳng thắn nói dự định của mình ra trước nên Lâm Kiến Thành cũng chẳng chút giấu giếm: “Đêm qua tôi đã tới đây, có điều đến nơi thì đã hơn 12 giờ rồi. Vì thế kiếm một nhà trọ bên cạnh bến xe số 2 ngủ tạm một đêm.”

Suy nghĩ giây lát, Lâm Kiến Thành quyết định không nói cho cô biết anh đã tìm thấy cô bằng cách nào.

Kỳ thực không tính là trùng hợp, dù sao công nhân vệ sinh môi trường thường phụ trách cố định mấy con phố, hơn nữa tướng mạo của Triệu Chanh rất nổi bật, chỉ riêng làn da đó thôi người thành phố so ra có khi còn kém cô nữa là.

Vậy nên Lâm Kiến Thành đã hỏi đúng bác gái công nhân vệ sinh hôm qua chỉ đường cho Triệu Chanh, bởi thế nhận được đầu mối bên phố Hòa Thượng này.

Suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng hỏi thêm dăm ba người. Vào buổi chiều ngày hôm qua, mấy ông chủ quanh đó đều biết ở ‘Tiệm chụp hình Yêu cái đẹp’ trên con phố này mới tuyển một nhân viên vô cùng xinh đẹp nhưng do ở quê mới lên vậy nên ăn mặc có hơi tồi tàn.

Lâm Kiến Thành có thể tìm tới nơi này, không ngoài ý muốn một chút nào.

Triệu Chanh đã nghĩ tới điểm này, cho nên cô không tiếp tục truy hỏi nữa.

Triệu Chanh không nói, dĩ nhiên Lâm Kiến Thành đồng dạng cũng trầm mặc không nói gì.

Cô buông rèm mắt nhìn mười ngón tay đan xen vào nhau của mình, rồi lại ngước lên nhìn Lâm Kiến Thành mở miệng hỏi: “Đại Thuận và Nhị Thuận sao rồi? Tối qua anh đi như vậy, bọn chúng ngủ chưa? Anh không ở nhà, vạn nhất chúng nó không biết tắt đèn dầu thì phải làm sao?”

Nói ra rồi, từng chuyện từng lo lắng bất an trong lòng cô cứ ùn ùn kéo đến. Hận không thể một đạp đá bay Lâm Kiến Thành về lại thôn Tiên Nữ, để xem hai anh em chúng có xảy ra chuyện gì không may không.

Bị Triệu Chanh hỏi dồn dập, trong lòng anh thoáng rơi lộp bộp. Sau đó lại thấy may vì tối qua trước khi rời đi anh cũng học dáng vẻ của Triệu Chanh, giải thích cho Đại Thuận biết cách dùng của đèn dầu.

Bởi vậy vấn đề này Lâm Kiến Thành trả lời vô cùng trôi chảy: “Yên tâm, lúc đi tôi đã chỉ cho Đại Thuận biết cách dùng đèn rồi. Cũng dặn dò ăn cơm xong thì lên giường đi ngủ sớm.”

Hơi ngừng lại, sau lại vội vã bổ sung: “Đại Thuận đã có thể tự mình nấu cơm, ngoài ra còn có đồ ăn em chuẩn bị sẵn trong nhà. Vậy nên hôm nay hai anh em chúng chắc chắn không lo đói.”

Cuối cùng Triệu Chanh thấy yên tâm hơn ít, nhưng chỉ là một chút thôi. Quay người, cầm cái khăn lau trên bàn tròn lên, cô lau sạch mặt bàn: “Vậy khi nào thì anh quay về? Để hai đứa bé ở nhà một mình sao có thể yên tâm được, chưa nói đến chuyện bị bệnh, chỉ riêng việc hai thằng nhóc chạy ra ngoài chơi đùa chẳng may rơi xuống ruộng ngập nước không ai phát hiện, không phải là vô cùng nguy hiểm ư?”

Triệu Chanh cằn nhằn, nói liên miên nãy giờ, không thiếu việc lại lia mắt oán trách sang Lâm Kiến Thành: “Thật sự không biết có người cha ruột như anh để làm gì nữa! Cứ vậy mà an tâm để cho hai đứa nhỏ còn chưa đến tám tuổi sống ở nhà một mình!”

Lâm Kiến Thành có ý muốn giải thích, nhưng lại bị cô trừng mắt một cái. Trực giác mách bảo lúc này không nên nhiều lời, chỉ có thể gật đầu thành thật nhận sai.

Triệu Chanh thấy anh không vì bản thân mà biện minh, thậm chí thái độ còn vô cùng nghiêm túc biểu đạt sau này nhất định sẽ sửa. Trong lòng cũng nguôi nguôi, càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn trước.

“Ừm, vậy anh nhớ về nhà sớm một chút. Chuyến này về anh được nghỉ bao nhiêu ngày? Đại khái khi nào thì quay lại chạy xe chở hàng tiếp?”

Lâm Kiến Thành đứng ngẩn người, lúc này đã nhìn ra cảm xúc không yên lòng của Triệu Chanh với hai đứa con trai của mình. Nhưng nếu muốn dùng cách này để khuyên cô đi về, e rằng chắc chắn không thành.

Anh đem toàn bộ những lời định nói nuốt ngược trở vào, suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Được rồi, hôm nay tôi về nhà trước, lần sau sẽ dẫn bọn nhỏ tới thăm em. Đại Thuận vẫn tưởng rằng em về nhà mẹ đẻ ở núi Áo Tử Sơn, tối qua còn xúi tôi đến đó đón em về sớm.”

Không đợi Triệu Chanh kịp mở miệng, Lâm Kiến Thành lại nói tiếp: “Nhị Thuận cũng cực kỳ nhớ em. Khi nghe thấy anh trai nhắc đến tên em ngay cả cơm cũng không buồn ăn, liền ngẩng phắt đầu lên học anh nó mở miệng gọi to tên của em.”

Thật ra Nhị Thuận không có hét lên, chỉ là học theo Đại Thuận mở tròn mắt trông mong nhìn anh, nhưng Lâm Kiến Thành biết bản thân cần phải thông minh, khôn khéo một chút.

Quả nhiên, vừa dứt lời Triệu Chanh đã nhíu mày, nét mặt rõ ràng để lộ sự do dự. Lâm Kiến Thành cũng trầm lặng không nói tiếp, thiếu điều nín thở để quan sát biểu cảm của cô thôi.

Một lúc lâu sau, Triệu Chanh khẽ thở dài tựa như một sự thỏa hiệp: “Anh cứ mang mấy đứa nhỏ tới đây đi, nhưng bọn chúng không thể sống ở đây với tôi đâu. Nếu khi rời đi mà hai đứa bé ầm ĩ không chịu về, vậy anh phải chịu trách nhiệm dỗ chúng nó.”

Nói xong cảnh giác trợn mắt nhìn Lâm Kiến Thành: “Còn nữa, không cho phép đánh tụi nhỏ đâu đó!”

Anh nghe đến đây thấy bản thân hết sức oan ức. Mặc dù bình thường anh ít quan tâm tới hai đứa trẻ, nhưng cho đến nay anh chưa từng đánh chúng lần nào mà.

Có điều hiện tại để Triệu Chanh không buông được những lo lắng trong lòng đối với hai đứa bé, chuyện này đối với anh lại là một điều vô cùng tốt cho nên Lâm Kiến Thành chỉ đáp “Ừ”, dễ dàng đồng ý.

Lúc đi anh cũng rất nghe lời nhẹ nhàng rời đi, không tiếp tục lôi kéo cô nữa.

Tiễn Lâm Kiến Thành đi khỏi, Triệu Chanh vẫn thấy hơi muộn phiền. Buổi chiều, lúc Mai Trân hỏi cô về chuyện này, nghĩ đến Lâm Kiến Thành còn muốn dẫn hai đứa nhỏ qua đây, vì để giữ thể diện cho anh, Triệu Chanh đành nói thẳng đó là chồng của mình.

Nhưng đến sáng hôm sau, khi trông thấy một người đàn ông cao to cùng với hai đứa trẻ đứng trước cửa tiệm, nghĩ lại mới thấy rầu rĩ. Do bản thân cô quá mềm lòng, cảm thấy lúc đó chắc chắn mình có bệnh nên mới nói vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv