Quay lưng với căn nhà của Lâm Đại Thuận, từng bước đi xa. Nói thật, trong lòng Triệu Chanh thấy vô cùng khó chịu. Còn thừa dịp sắc trời vẫn sớm, trên đường chưa có ai mà lệ tuôn đầy mặt.
Nhưng khi cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể, sự khó chịu về mặt tinh thần mới bị áp xuống.
Đi được hơn hai giờ, lòng bàn chân nhức như bị lửa đốt, đầu cũng đau như búa bổ do thiếu ngủ. Trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ, thậm chí bây giờ Triệu Chanh còn thầm hối hận do tối hôm qua mình đã quá văn nghệ. Ài! Đa sầu đa cảm quá làm chi, bày đặt buồn bã khi chia ly nữa.
Suốt đêm không ngủ cộng thêm khóc như mưa, nên dọc đường đi bị ánh nắng mặt trời chói chang chiếu nhức hết mắt, lại không có nước uống. Đúng là không gặp được ai bi thảm hơn cô lúc này nữa mà?
Triệu Chanh đang đi vào trấn Hạ Hà, cô dự định đón xe ở đó rồi đi lên thành phố Phù Dung.
Ban đầu, cô muốn tìm người hỏi thăm xem hai trấn gần đó có nơi nào có xe đi vào những thành phố khác không, thực ra là vẫn có. Ví dụ như mười hai giờ trưa cứ cách ba ngày lại có một xe khách chạy đường dài đi vào nội thành. Nhưng tiền xe tận hai mười đồng, với Triệu Chanh mà nói quả thực là giá trên trời.
Tự ý vay mười đồng của người ta khi chưa được sự đồng ý, cô đã đủ mặt dày rồi. Nếu còn lấy nhiều hơn nữa, thì cô thực sự không làm được. Giờ đây đã hết cách, nên chỉ có thể đến thành phố Phù Dung trước, sau này lại nghĩ biện pháp đi thành phố khác sau.
Đi bộ mất ba tiếng để đến trấn Hạ Hà, Triệu Chanh chẳng còn tâm trạng để ý tình trạng ở trấn trên. Tìm một bà cụ nét mặt hòa nhã ở ven đường, hỏi bà nhà ga nằm ở đâu. Sau đó đi thẳng vào bến chờ xe tới.
Đứng thêm khoảng mười phút, thì có một chiếc xe khách cũ kỹ, bám đầy bụi bẩn vừa từ thành phố Phù Dung trở về.
Cô lục tục lên xe cùng vài hành khách lẻ tẻ khác, chờ khi ngồi xuống rồi, Triệu Chanh mới dám thở phào.
Chẳng còn cách nào, cảm giác đau đớn dưới chân quá rõ ràng. Phỏng chừng do vết phồng bị chà sát quá nhiều lần, chưa kịp khỏi lại mọc cái bọt nước khác, cộng thêm giày quá bí, Triệu Chanh cực kỳ muốn tháo giày ra để cho chân được hít không khí trong lành. Nhưng quan sát xung quanh một hồi, cô vẫn không cách nào phá bỏ giới hạn của bản thân.
Thời điểm đi trên đường, cởi giày ra cho mát thì đây là vấn đề hình ảnh cá nhân. Nhưng ở chỗ công cộng mà làm vậy, thì đã liên quan đến phẩm giá con người rồi.
Liếm liếm môi, Triệu Chanh nhăn mặt không để bản thân nghĩ đến Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận nữa.
Cô không biết chính mình có tấm lòng thánh mẫu như vậy từ bao giờ, chẳng phải chỉ sống cùng nhau một tháng thôi sao, thật xem mình là mẹ ruột của người ta luôn hả?
Có thì giờ thương cảm, không bằng giờ nên nghĩ xem sẽ ăn cơm ở chỗ nào. Thay vì ngồi đó nghĩ lung tung, chi bằng dùng chút sức lực còn sót lại đó nghĩ xem vào thành phố rồi thì tạm thời mình phải kiếm sống ra sao!
Tự khinh bỉ bản thân một phen, Triệu Chanh vẫn thấy rất loạn. Không ngăn được, lại miên man nhớ xem mình đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa chưa.
Nói với đứa nhỏ và mọi người trong thôn là cô phải về nhà mẹ đẻ, trong khoảng thời gian ngắn không trở về thì cũng chẳng có ai nghi ngờ gì. Ít nhất điều này vẫn giúp giữ lại chút mặt mũi của Lâm Kiến Thành.
Buổi tối khi anh trông thấy thư, hẳn sẽ biết nên làm sao để che giấu với bên ngoài. Chờ khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, thì sẽ dẫn hai đứa nhỏ theo cùng.
Sau một thời gian, tùy tiện tìm cho cô một tội danh là xong. Có thể là trốn theo người đàn ông khác, hoặc mất tích không tìm thấy…
Suy nghĩ rất nhiều, đầu óc Triệu Chanh dần nặng trĩu, thiếp đi. Không biết bản thân ghé lên chân ngủ tự lúc nào.
Mãi đến khi, cơ thể đột nhiên như lao từ trên trời xuống, cảm giác không trọng lực từng đợt đánh úp lại. Triệu Chanh mới giật mình tỉnh dậy. Thiếu chút nữa thì cho rằng bản thân ngủ một giấc lại xuyên qua, còn là xuyên không khi rơi từ máy bay xuống nữa chứ.
Lấy lại tinh thần, nhìn ngó xung quanh một vòng, xác định cô vẫn đang ở trên xe khách, tự nhiên thấy an tâm hơn. Nhận ra cảm xúc của bản thân lúc này, Triệu Chanh ngẩn người. Sau đó, dựa sóng lưng mềm nhũn lại vào ghế tựa bẩn thỉu.
Cho nên, trong vô thức cô đã từ từ chấp nhận thời gian và không gian hoàn toàn xa lạ này rồi sao?
Xuyên không, chủ đề này vẫn luôn là đề tài có nhiều luồng tranh cãi được mong đợi trong điện ảnh và truyền hình. Nhưng khi nó thực sự rơi trúng đầu mình, sẽ phát hiện chẳng có chút phấn khởi, kích động, hừng hực dã tâm chinh phục như ta những tưởng kia. Mà chỉ tồn tại duy nhất một thứ cảm xúc đó là bồn chồn, sợ hãi vì bị cả thế giới vứt bỏ.
Triệu Chanh dùng hai tay xoa xoa mặt, giúp bản thân tỉnh táo lại chút. Dù mọi chuyện có ra sao, trừ phi cô tự sát, bằng không lúc nào cũng phải sống. Sống thật tốt!
Cô cảm giác cả thể xác và linh hồn mình đều mệt mỏi, rã rời. Một nỗi cô đơn, mất mát, chán nản kéo tới, hành trình kế tiếp đi vào thành phố còn khoảng hơn một giờ nữa, Triệu Chanh chống đầu bên ô cửa, phóng mắt nhìn ra bên ngoài.
“Có ai thuê phòng không? Nhà trọ Ải Tử đây! Mau đến nhà trọ Ải Tử nào!”
“Những người mới lên xe đã mua vé chưa? Đến đâu? Đầu hẻm hả? Tới đó một đồng.”
“Một đồng ư? Sao đắt vậy!” “Trời ơi, cái sọt này của ai thế? Nhanh dẹp gọn vào đi! Nếu không tôi thu thêm một vé hàng nữa đó!”
Người trên xe dần dần đông hơn, có lên có xuống. Lối đi cũng đầy ắp người, nhân viên bán vé len tới len lui để thu tiền, đôi mắt vẫn luôn dáo dác nhìn quanh đảm bảo không có ai trốn vé.
Khi sắp vào đến thành phố Phù Dung, số lượng người trên xe giảm dần.
Cuối cùng xe khách dừng lại ở trạm số 2, ngay đầu con hẻm ở cổng của bến để cho toàn bộ hành khách xuống xe.
Triệu Chanh buộc gọn lại tóc sau gáy, xác định tinh thần của bản thân vẫn ổn. Xách theo túi vải màu xám tro bước xuống, lần đầu nhìn thấy một thành phố hoàn toàn xa lạ với cô.
Cũng không biết lúc này Lâm Kiến Thành có còn trong thành phố không?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Triệu Chanh không phải là người sẽ để cho bản thân bị mắc kẹt trong mớ cảm xúc tiêu cực không thoát ra được, vậy nên phấn chấn trở lại, dõi mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng.
Dọc đường Triệu Chanh cứ vừa đi, vừa ngắm, còn đặc biệt tránh những khu vực phụ cận bến xe số hai, bởi xe đi trấn Hạ Hà và trấn Tảo Tử đều phải dừng lại ở đây để chuyển lộ trình. Nếu Lâm Kiến Thành muốn lái xe về nhà, anh phải đi qua con đường này để ra khỏi thành phố.
Trên đường đi, Triệu Chanh tìm một chỗ dừng lại nghỉ chân. Ngồi bên lề đường trò chuyện với một bác công nhân vệ sinh môi trường một lúc, cô đã hiểu sơ qua về tình hình ở thành phố Phù Dung.
“Cô gái, nếu như cháu muốn tìm việc, vậy cháu có thể đi qua phố Hòa Thượng ở đằng kia. Bên đó, có rất nhiều quán ăn. Dáng dấp cháu xinh đẹp thế này, làm người phục vụ chắc chắn được.”
Bác gái thấy trên người Triệu Chanh mặc bộ quần áo cũ, nhưng thường xuyên tắm giặt nên trông khá sạch sẽ. Dáng vẻ cũng nhanh nhẹn, thuần chất; ngược lại trong lòng rất có thiện cảm với cô nên mới muốn nói nhiều hơn vài lời.
Triệu Chanh mỉm cười cảm ơn, nghỉ ngơi một lúc thấy chân đã đỡ hơn, đứng dậy định rời đi. Nhưng mới bước được hai bước, Triệu Chanh lại quay trở lại hỏi bác gái đó: “Cô ơi, cho cháu hỏi ở đây hiện tại nhặt phế phẩm liệu có bán được tiền không ạ? Dọc đường đi, hình như cháu không thấy có chút phế phẩm tái chế nào trong thùng rác hết?”
Bác gái kinh ngạc, quan sát Triệu Chanh một vòng từ trên xuống dưới. Nụ cười trên mặt Triệu Chanh trở nên hơi dè dặt, ngượng ngùng, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sự lúng túng ở cô chứ không hề thấy khó chịu.
Bác gái bật cười ha ha, “Nếu như người bên ngoài tới nhặt ve chai, chỉ có thể đi đến bãi tập kết rác tìm thử xem. Còn các cung đường ở đây, thùng rác về cơ bản chẳng còn đâu, vì những lao công phụ trách quét rác như bọn cô đã tự thu lại đem đi bán cả rồi.”
Triệu Chanh thở dài, thầm nghĩ hóa ra không phải ai muốn đi nhặt rác cũng được. Nói cảm ơn với bác gái ấy lần nữa, song cô lại suy nghĩ xem mình có thể tìm một công việc như thế nào.
Kỳ thực làm bồi bàn cũng rất tốt, chí ít thì nó cũng không cần bằng cấp. Chỉ cần thân phận rõ ràng, dáng vẻ không sứt môi mẻ trán là được.
Triệu Chanh nghĩ ngợi, cứ thử đi sang phố Hòa Thượng bên kia theo lời bác gái đó nói xem sao.
Thành phố Phù Dung không được coi là một thành phố lớn, thậm chí chỉ thuộc đô thị loại 3 hơn phố thị nhỏ một chút, nhưng với đôi chân đi bộ của con người thì xem như đã đủ rộng.
Triệu Chanh chưa ăn sáng, nước cũng không có để uống. Lúc này chắc hẳn đã hơn một giờ trưa, mặt trời đang chiếu thẳng trên đỉnh đầu.
Cô cảm giác cơ thể mình sắp không chống đỡ nổi nữa, híp mắt nhìn qua các cửa hàng nằm san sát nhau ở chung quanh, muốn kiếm một quán cơm nhỏ trông rẻ tiền nhưng phải sạch sẽ.
Cách đó không xa có một tờ giấy dán trên cửa “Tiệm chụp hình yêu cái đẹp” đã hấp dẫn ánh mắt của Triệu Chanh. Mảnh giấy đó giống như tờ quảng cáo, mà quảng cáo khả năng cao là thông báo tuyển dụng.
Triệu Chanh mừng rỡ, vội vàng qua đó nhìn, phát hiện quả nhiên là thông cáo tuyển dụng tuy nhiên đây là thông báo tuyển học viên.
Đối với việc học chụp ảnh thì cô không có hứng thú, nhưng nó đã nhắc cô nhớ ra bản thân có một khả năng có ích. Đó chính là trang điểm.
Mặc dù, Triệu Chanh là một diễn viên đóng thế võ thuật, nhưng điều này không có nghĩa cô có thể xuất hiện trực diện trên màn ảnh. Giống như trong đoàn làm phim, sẽ chẳng có ai sắp xếp thợ trang điểm riêng cho những người như họ, thế nên đều tự mình làm, tự tô son điểm phấn cho bản thân.
Triệu Chanh lại quan sát những bức ảnh được trưng bày trong tủ kính của tiệm chụp hình Yêu cái đẹp, xác định bên trong có mục chụp ảnh cưới nghệ thuật. Nắm chặt túi vải bố điều chỉnh trạng thái của mình, Triệu Chanh ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong, giẫm lên sàn gạch sáng bóng của studio.
Ngay khi vừa vào, Triệu Chanh đã trông thấy một người phụ nữ trong bộ váy tân thời đang lười biếng ngồi trên ghế.
Mặc dù người phụ nữ này trang điểm đậm, phấn trắng má hồng đánh mắt tone đỏ nhưng vẫn nhìn ra được tuổi tác không lớn. Ước chừng sắp ba mươi, dáng người hơi múp.
Là kiểu mặt trái táo, mặc một chiếc áo ca-rô kẻ sọc màu tro phối với chiếc váy thuần trắng dài tới gối. Về phần tóc, chính là tóc ngắn cá tính đến măng tai, sấy lọn nhỏ xõa bung trên đầu thoạt nhìn cho cảm giác đầu to hơn.
Có thể nói bà chủ trước mặt là một quý bà biết chưng diện. Trong một thành phố nhỏ ở thời đại này, có thể xem như người rất thời thượng. Nhưng theo quan điểm của cô, phong cách này cực kỳ hỗn độn, khập khiễng.
Bà chủ đang chống tay ngủ gà ngủ gật, Triệu Chanh bước vào cũng không phát hiện. Cô quan sát bố cục bên trong, mặt tiền của tiệm được chia thành hai gian, đằng trước này và gian sau. Quang cảnh phía trong không nhìn thấy, chỉ mơ hồ nhác thấy rất nhiều bộ ảnh nghệ thuật và các loại trang phục khác phía sau tấm rèm.
Xác định trong tiệm không còn người khác, Triệu Chanh mới gõ gõ lên mặt bàn.
Bà chủ bị giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy có một người đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng bị dọa, giơ tay lên lau mép. Bà chủ không nhìn rõ quần áo trên người Triệu Chanh, nên trước tiên đứng dậy hỏi có phải cô đến chụp ảnh không.
Triệu Chanh mím môi cười, cả người toát ra vẻ mềm mại, không có tí lực công kích, giọng nói cũng cố ý nói nhỏ nhẹ hơn: “Em chào chị, em không phải đến đây để chụp ảnh. Ngoài kia có dán một thông báo tuyển dụng, vô tình đọc được vì thế em muốn vào hỏi một chút ạ.”
Vừa nghe là đến xin việc, bà chủ lại ngồi xuống. Nghiêm túc quan sát Triệu Chanh, phát hiện cô lớn lên khá xinh đẹp, da dẻ cũng đẹp, nhưng điều kiện gia đình khẳng định không được tốt.
May mà, vô luận từ con người hay quần áo đều cho người ta cảm giác sạch sẽ.
Biểu hiện của bà chủ trở nên dịu nhẹ hơn, hỏi: “Thế em đã có kinh nghiệm gì chưa? Nếu chưa có kinh nghiệm, ban đầu học việc không có tiền lương đâu. Chỉ có chút tiền tiêu vặt mỗi tháng xem như đủ ăn quà sáng, và bao thêm hai bữa cơm hàng.”
Coi bộ tính cách của đối phương cũng không tệ, Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thử hỏi: “Chị à, em không biết chụp ảnh, thế nhưng em biết trang điểm. Phối đồ cưới cho tân nương, trang điểm cô dâu cái nào em cũng làm được. Trước đây từng theo học cô nhỏ ở dưới quê một thời gian. Nếu không thì bây giờ em thử cho chị xem được không ạ?”
Nghe cách nói chuyện của Triệu Chanh, bà chủ đã có chút tin tưởng vào khả năng trang điểm của cô. Thực ra, chị tuyển học trò cũng vì để kiếm người hỗ trợ. Trước kia, có một chàng trai học việc trông cửa tiệm cùng, nhưng sau đó đã xin nghỉ về tự mở một studio riêng. Gần đây, cũng đang rầu vì chỉ có một mình mình tự trông tiệm.
Không phải chưa có ai tới hỏi thăm, thậm chí còn có hai người đến quán làm thử hai ngày rồi. Kết quả một người được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, còn người kia thì đứng trong tiệm như một cái cọc gỗ, làm cho chị không dám tùy tiện đồng ý giữ người lại dùng tiếp nữa.
Đề nghị này của Triệu Chanh vô cùng tốt. Trang điểm trực tiếp như vậy, nếu thật sự có tay nghề chị cũng không cần tìm học viên nữa, tuyển thẳng làm nhân viên giúp trang điểm cho khách. Khi đó, còn giúp chị giảm bớt không ít chuyện.
Bà chủ không định nói những tính toán trong lòng mình cho cô biết, dẫn Triệu Chanh đến trước gương ở phòng hóa trang bên cạnh.
“Chị đi tẩy trang cái đã, em cứ ở đây làm quen với mỹ phẩm trước đi.”
Ahhh! Chị ấy đáp ứng rồi sao.
Triệu Chanh dạ một tiếng vô cùng vui vẻ. Đặt túi vải xuống, lập tức bước qua xem trên bàn trang điểm có những đồ gì. Chờ chị ấy ra ngoài, lớp phấn dày trên mặt đã không còn nữa, lộ ra ngũ quan vốn có và làn da hơi vàng.
Triệu Chanh quan sát một hồi, thoáng do dự, song vẫn hỏi ý kiến bà chủ trước: “Chị chủ, hay chị tìm ảnh chụp của một ngôi sao nào đó cho em đi? Không em sợ chị không thích cách trang điểm của em.”
Chị cười, điềm đạm nói, “Em còn biết trang điểm theo minh tinh nữa sao? Cái đó ta thử sau đi, giờ em cứ tự phát huy để chị nhìn thử xem thế nào nha.”
Triệu Chanh hiểu rõ đây là chị ấy muốn kiểm chứng tay nghề cùng khả năng sáng tạo của cô, vì thế không nhiều lời nữa. Trước tiên đưa tay nâng cằm của bà chủ lên để nhìn kĩ một lượt các đường nét trên khuôn mặt. Xác định da của đối phương có chút khô, vậy nên lót một lớp dưỡng ẩm cho da trước, vậy thì khi tán phấn có thể giảm tình trạng ‘mốc’ hay không ăn phấn.
Mặc dù thấy động tác của Triệu Chanh hơi chậm, nhưng đầu ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng di chuyển trên da cảm giác rất thoải mái. Bởi vậy, chị không nói gì, yên lặng phối hợp theo động tác của Triệu Chanh.
Làm tốt công tác dưỡng ẩm xong, tốc độ di chuyển của cô ngày càng nhanh hơn; vừa lưu loát vừa thuần thục. Nhìn vào thực sự là một người có kinh nghiệm trang điểm.
Trước kia chỉ cần năm phút là cô đã trang điểm xong, lần này vì để ý đến niên đại nên Triệu Chanh làm tỉ mỉ hơn. Cô cố nhớ lại hình ảnh ngôi sao nữ trên bìa tạp chí Hồng Kông thời điểm đó trong đống ký ức mơ hồ của bản thân. Mất mười phút để hoàn tất.
“Được rồi! Chị nhìn xem có thích kiểu này không. Nếu không thích thì có thể tìm một tấm áp-phích minh tinh để em bắt chước theo.”
Trước khi trang điểm để tiện cho Triệu Chanh hoạt động, nên bà chủ đã ngồi xoay lưng vào gương, mặt hướng ra phía ngoài. Nghe thấy Triệu Chanh nói đã xong, chị quay lại nhìn vào trong gương, nhất thời kinh ngạc bật thốt lên. Không dám tin sờ sờ khuôn mặt mình.
“Trời ơi, da chị mà cũng có thể trang điểm được đẹp vậy sao?”
Da của bà chủ thuộc loại da vàng, hơi xỉn màu, chính vì thế Triệu Chanh đã sử dụng mấy loại phấn khác nhau để điều phối ra tone màu thích hợp, giúp da trông sáng hơn. Kết hợp cùng bước dưỡng ẩm trước khi trang điểm, lớp nền sẽ trông mịn màng, không bị bít sau một thời gian. Một số vùng có lỗ chân lông to hơn cũng che được dễ dàng.
Triệu Chanh kẻ cho bà chủ lông mày lá liễu mảnh dài đang thịnh hành hiện nay, các quý cô rất ưa thích kiểu mày này. Đánh phấn mắt nhiều lớp thay đổi dần theo từng vùng. Để phối hợp với kiểu tóc của chị, cô vẽ một đường mảnh ở phần đuôi, hơi xếch lên trên. Ít ra để cho mái tóc quăn của chị ấy trông không quá lộn xộn, tạo cảm giác bồng bềnh, mềm mại vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Thành thật mà nói, Triệu Chanh thấy kiểu trang điểm này khá phổ thông, nhưng bà chủ rõ ràng lại rất ưng ý. Đang ôm mặt ngắm đông ngắm tây, cuối cùng cực kỳ vui vẻ trực tiếp bày tỏ sẽ giữ cô lại: “Em có tài nghệ ổn thế này rồi, thì không cần phải học việc nữa đâu. Làm phụ tá cho chị luôn đi, chủ yếu chịu trách nhiệm trang điểm cho khách hàng trong quán.”
Với kỹ thuật trang điểm này, vậy chị có thể nhận nhiều loại ảnh cưới hơn trong tương lai rồi. Chụp hình cưới là một công việc kiếm được rất nhiều tiền.
Bà chủ tự giới thiệu mình là Mai Trân, bảo Triệu Chanh về sau cứ gọi chị Trân là được. Song nói một tháng chị trả 150 đồng, biết tạm thời cô vẫn chưa có chỗ ở, vì thế bà chủ hào phóng tỏ vẻ lầu trên gác còn phòng nói cô có thể trải chăn đệm ngủ ở đó.
Năm nay, mức lương trung bình trong thủ đô chỉ tầm 200 đến 300 đồng là cao. Bởi vì Mai Trân là cá nhân tự mở quán, bình thường tiền kiếm được cũng không ít. Nhìn trúng tay nghề của Triệu Chanh nên lúc này mới ra một mức lương cao vậy.
Như hiện tại Triệu Chanh đã thấy hết sức thoả mãn, dự tính với khoản lương một tháng kha khá như vậy, cô có thể trả cho Lâm Kiến Thành 100 đồng trước.
Tuy một trăm đồng sính lễ không phải do cô nhận, nhưng dầu gì Lâm Kiến Thành cũng đã mất tiền vô ích, đây coi như là tiền bồi thường để cho anh lấy một cô vợ khác.
Khi Triệu Chanh bắt đầu giúp Mai Trân tiếp đón khách ở trong tiệm, thì Lâm Kiến Thành cũng vừa lái xe về tới thành phố Phù Dung.
Đi về phía Hùng Đại Sơn, trò chuyện với Hùng ca thêm khoảng hai tiếng nữa, vốn Hùng ca định mời anh ăn tối, nhưng Lâm Kiến Thành muốn về sớm vì thế từ chối, nói hẹn lần sau rảnh rỗi nhất định mời mấy người Hùng ca một chầu.
Tạm biệt đám người Hùng ca, Lâm Kiến Thành không nghỉ ngơi chút nào mà lập tức lái xe rời khỏi thành phố Phù Dung. Trên đường cứ chốc chốc anh lại liếc đống đồ bên ghế phụ một cái, khóe môi bất giác không nhịn được cũng cong lên.
Bây giờ chạy về, chắc vẫn kịp ăn cơm tối. Không biết khi vợ nhìn thấy anh về, liệu có quá kinh hãi không. Hoặc nếu tâm trạng tốt, có lẽ còn mắng anh không nói rõ ràng, cơm tối nấu không nhiều, không có phần của anh…