Đôi mắt giống hai hồ nước, yên tĩnhthanh u, trong đó là thân ảnh hắn.
Trương Tử Kiều bỗng nhiên không có dũngkhí nhìn thẳng nàng. Biểu muội trí tuệ xinh đẹp lại ôn nhu đáng yêu, Tề Vươngđối nàng ái mộ cũng là khó tránh khỏi. Chính mình có tư cách gì để hỏi cănnguyên?
Mộ Niệm Xuân cũng không thúc giục, liềnnhư vậy lẳng lặng đợi.
“Biểu muội, ta nghĩ hỏi muội…! Trương TửKiều chần chờ một lát, rốt cục hỏi: “Muội, hôm nay còn muốn đi phòng bếpkhông?”
“Có, nếu không phải huynh tới, ta tínhđi phòng bếp.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười đáp, trong lòng lại có chút thất vọng.
Trương Tử Kiều đối chính mình rất khôngtự tin. Kiếp trước chính là như thế, luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh nàng,chưa bao giờ chân chính biểu lộ ý đa nghi. Đến ngày nào đó nàng vào cung, mớibày tỏ tiếng lòng…
Trên đời không có không công mà hưởnghạnh phúc. Thích, phải chính mình giành lấy.
Đợi một lát, Trương Tử Kiều vẫn như cũkhông hé răng. Mộ Niệm Xuân không muốn đợi lát nữa, lạnh nhạt nói: “Biểu ca nếukhông có chuyện gì, ta đi phòng bếp.”
Nói xong, liền đi hướng ra cửa.
Trương Tử Kiều kinh ngạc nhìn thân ảnhMộ Niệm Xuân, ựa hồ có cái gì trân quý sắp rời xa sinh mệnh. Không biết dũngkhí đâu ra, thốt lên: “Biểu muội, có phải Tề Vương điện hạ có ý với muội haykhông?”
Mộ Niệm Xuân dừng bước, nhẹn xoay người,mỉm cười: “Biểu ca vì cái gì hỏi như vậy?”
Gương mặt Trương Tử Kiều phiếm hồng,nhưng không lùi bước, lấy dũng khí nói: “Đêm qua, hắn cố ý chờ muội, lại cùngmuội nói chuyện riêng…”
Mộ Niệm Xuân im lặng một lát, mới đáp:“Phải, hắn xác thật có ý với muội.”
Chuyện lo lắng cả buổi tối, rốt cuộcđược chính miệng Mộ Niệm Xuân xác minh.
Trong lòng Trương Tử Kiều ngũ vị tạptrần, nhất thời không biết nên nói cái gì. Sau một lúc lâu mới thốt ra một nụcười đông cứng: “Tề Vương điện hạ thân phận tôn quý, lại dung mạo tuấn tú lịchsự, có thể được điện hạ ưu ái, chúc mừng biểu muội.”
Mộ Niệm Xuân nhìn Trương Tử Kiều, nhẹgiọng hỏi: “Biểu ca. Đây là thật lòng huynh nói sao?”
Đương nhiên không phải!
Trương Tử Kiều gần như thốt ra, lời đếnbên miệng lại đổi thành: “Chuyện tốt như vậy, đương nhiên phải chúc mừng biểumuội.”
Mộ Niệm Xuân âm thầm thở dài trong lòng.Có lẽ, nàng không nên quá mức nghiêm khắc với Trương Tử Kiều.
Trương Tử Kiều thuở nhỏ thuần phác. Cẩnthận thủ lễ sớm thành tính cách huynh ấy. Huynh ấy không có khả năng giống nhưTề Vương tùy ý tùy hứng, lại càng không tùy ý thổ lộ tiếng lòng. Chỉ biết yênlặng đứng ở phía sau ngóng nhìn thân ảnh của nàng.
Nàng trân trọng hắn, không phải vì hắnthuần phác hàm hậu sao?
“Biểu ca, chuyện này đừng cho người khácbiết, cho dù là mẹ muội hỏi, huynh một chữ cũng không nói ra được không?” MộNiệm Xuân ôn hòa thỉnh cầu.
Trương Tử Kiều không cần nghĩ ngợi gậtđầu ứng: “Hảo, ta đáp ứng muội. Là ai hỏi ta cũng không nói nửa chữ.” Dừng mộtchút, lại cẩn thận hỏi: “Chuyện tốt như vậy, vì sao muội không chịu nói cho côbiết?”
Lấy tính tình Trương Thị. Không làm hỏngviệc mới lạ.
Mộ Niệm Xuân nhẹ nhàng bâng quơ nói:“Bởi vì ta đã cự tuyệt Tề Vương.”
Trương Tử Kiều: “……”
Không đợi hắn phản ứng lại, Mộ Niệm Xuânliền xoay người đi.
Trương Tử Kiều ở tại chỗ ngây một lúc,mới cúi đầu tự hỏi: “Biểu muội vì cái gì cự tuyệt Tề Vương?” Có khả năng không,là vì hắn?
Ý niệm vừa nổi lên trong đầu, Trương TửKiều nóng tai bừng bừng. Không biết là ngượng ngùng hay mừng thầm. Hay làtự giễu xấu hổ. Đủ loại cảm xúc phức tạp đan vào một chỗ, giống như làm đổ mộtbình ngũ vị, tư vị trong đó, một lời khó nói hết.
Nữ quyến Mộ gia đến Từ Vân am đã nămngày.
Chu Thị tự mình đi chào từ biệt Diệu Vânđại sư: “Đã nhiều ngày làm phiền đại sư giảng giải kinh Phật, thật sự vô cùngcảm kích. Quấy rầy lâu ngày, hôm nay liền hướng đại sư từ biệt.”
Diệu Vân đại sư có chút áy náy đáp:“Nguyên bản giảng giải kinh Phật năm ngày, không nghĩ tới khách quý trong cungbỗng nhiên tới. Tiếp đón không chu toàn, mong lão phu nhân thông cảm.”
Chu Thị vội cười nói: “Đại sư không cầnchú ý, ngày sau nếu có chút giờ rỗi, lão thân lại đến Từ Vân am là được.”
Một phen khách sáo qua đi, Chu Thị trởvề viện, phân phó mọi người chuẩn bị hành trang xuất phát hồi phủ.
Mộ Uyển Xuân cùng Mộ Nguyên Xuân nhẹnhàng thở ra. Thức ăn chay dù cho ăn ngon nhưng ăn nhiều không khỏi nhạt nhẽo.Từ Vân am quá đơn sơ, hai người đã sớm tưởng nhớ khuê phòng thoải mái tinh xào.
“Kỳ quái, tứ muội chạy đi đâu.” Mộ UyểnXuân không thấy Mộ Niệm Xuân, nhịn không được lầu bầu nói: “Cả ngày không thấybóng người, sắp hồi phủ rồi, cũng không về thu thập quần áo hành lý.”
Mộ Nguyên Xuân kéo kéo khóe môi. Trongmắt hiện lên một tia đùa cợt: “Muội ấy hăng say học đồ chay, sợ là luyến tiếcđi không biết chừng.
Lời này chợt nghe không có gì, nhưngtinh tế nghĩ lại, lại thật sự không tốt.
Nơi này là ni cô am, nói Mộ Niệm Xuânluyến tiếc đi, chẳng phải là nguyền rủa Mộ Niệm Xuân?
Mộ Uyển Xuân bĩu môi: “Đại tỷ, lời nàycủa tỷ thật không phúc hậu. Nếu như bị đại bá mẫu nghe thấy, chỉ sợ không thacho tỷ.” Trương Thị có tiếng là bao che khuyết điểm.
Vừa dứt lời, Trương Thị liền đi tiếnvào, cười dài hỏi: “Uyển Xuân, vừa rồi cháu cùng Nguyên Xuân đang nói cái gì,sao lại nhắc tới ta?”
Hai mắt Mộ Uyển Xuân đảo nhanh, lập tứcđem lời thoại hai người vừa nói đọc lại.
Quả nhiên Trương Thị đổi sắc mặt, nổigiận đùng đùng nhìn về phía Mộ Nguyên Xuân: “Nguyên Xuân, sao cô có thể nói nhưvậy? Tuổi còn nhỏ, tâm tư sao ác độc như vậy!”
Mộ Nguyên Xuân không nhanh không chậmđáp: “Mẫu thân hiểu lầm ý tứ của con. Tứ muội hứng thú với trù nghệ, thực sự làchuyện tốt. Thức ăn chay Từ Vân am nổi danh kinh thành, nếu là tứ muội thật sựhọc xong làm thức ăn chay, nói không chừng có thể lọt vào mắt Dung phi nươngnương. Có được một mối hôn nhân tốt, tương lai quý không thể nói.”
Lời này nói thật sự xảo diệu êm tai.
Trương Thị biết rõ Mộ Nguyên Xuân đổitrắng thay đen, nhưng cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, phẫn nộ hừ mộttiếng. Phân phó: “Bạch Lan, nhanh đi phòng bếp kêu tứ tiểu thư trở về.”
Bạch Lan lên tiếng, vội vàng đi phòngbếp.
“Thiện Năng đại sư, hôm nay ta phải vềrồi.” Mộ Niệm Xuân cười nói lời từ biệt: “Sau này có thời gian, ta đến gặp bà.”
Thiện Năng không lạnh không nóng ừ mộttiếng.
Mộ Niệm Xuân không đặt lãnh đạm của bàtrong lòng, tiếp tục cười nói: “Mấy ngày nay ta học được ở đại sư không ít,đáng tiếc không có nhiều thời gian, bằng không ta thật sự vẫn muốn theo đại sưhọc trù nghệ…”
“Coi như xong rồi đi.” Thiện Năng thìnhlình nói: “Mấy ngày đã đủ khiến bần ni đau đầu.”
Mộ Niệm Xuân không bị mặt lạnh của bàdọa, cười tủm tỉm nói: “Đại sư cũng đừng khẩu thị tâm phi. Rõ ràng trong lòngluyến tiếc ta đi, lại mạnh miệng.”
…… Thiện Năng khóe miệng hơi hơi run rẩymột chút, yên lặng xoay người.
Thạch Trúc ở một bên, buồn cười congkhóe môi.
Bạch Lan mỉm cười tiến vào: “Tứ tiểuthư, phu nhân mệnh nô tỳ mời cô trở về. Sắp khởi hành hồi phủ, mau chóng thuthập hành trang.”
Mộ Niệm Xuân ừ một tiếng, dẫn Thạch Trúcrời đi.
Giọng nói của Thiện Năng vang lên phíasau: “Sau này tứ tiểu thư muốn học làm thức ăn chay, có thể đến Từ Vân am tìmbần ni!”
Nhãn tình Mộ Niệm Xuân sáng lên, xoayngười hướng Thiện Năng ngọt ngào cười: “Đa tạ Thiện Năng đại sư.” Quả nhiên làmạnh miệng mềm lòng!
Vẻ mặt Thiện Năng vẫn lãnh đạm như cũ,ra vẻ không kiên nhẫn phất tay, lại cúi đầu bận rộn, khóe môi không tự giác hơicong lên.
Ra phòng bếp vài bước, liền từ xa nhìnthấy đoàn người. Mộ Niệm Xuân tùy ý nhìn một cái. Một thân ảnh màu đỏ yểu điệuđập vào mắt.
Như thế nào nàng ta lại tới Từ Vân am?
Mộ Niệm Xuân hơi hơi nhíu mi, theo bảnnăng đi chậm lại.
Xung quanh hồng y thiếu nữ là nha hoànbà tử, giống như chúng tinh vây quanh trăng. Ánh mắt hồng y thiếu nữ nhìn tới,hơi hơi tươi cười.
Nếu đối phương đã muốn nhìn đến chínhmình, tiếp tục né tránh thật sự hẹp hòi. Mộ Niệm Xuân thoải mái tiêu sái tiếnlên mỉm cười tiếp đón: “Không nghĩ tới lúc này xảo ngộ Lục đại tiểu thư.”
Lục Vô Song thần sắc lạnh nhạt, tao nhãrụt rè đáp lễ lại: “Đúng vậy, quả thật vừa khéo. Mộ tứ tiểu thư lưu lại Từ Vânam mấy ngày. Ta nhất định đi bái phỏng.”
Mộ Niệm Xuân ra vẻ áy náy cười. “Ta hômnay theo tổ mẫu hồi phủ.”
“A, thật sự là tiếc nuối.” Lục Vô Songnói như vậy, trong mắt lại hiện lên một tia thoải mái.
Hai người hàn huyên vài câu, đều tự nóilời từ biệt, đi qua nhau.
Quần áo không tính nhiều, rất nhanh thuthập xong.
Thạch Trúc mang tay nải, theo Mộ NiệmXuân cùng Trương Thị đi ra viện. Mộ Nguyên Xuân, Mộ Uyển Xuân đã sớm thu thậpổn thỏa, Mộ Niệm Xuân khoan thai đến chậm, Mộ Uyển Xuân liền giễu cợt: “Tứmuội, muội chậm chạp, không phải luyến tiếc chứ.”
Đều là một câu nói, từ miệng Mộ NguyênXuân chanh chua, từ Mộ Uyển Xuân lại có vẻ vô cùng thân thiết tùy ý.
Mộ Niệm Xuân nhún nhún vai, không chútđể ý cười nói: “Nếu tổ mẫu đồng ý cho muội ở lại, muội tình nguyện ở thêm vàingày.”
Không cần khuê học, không có lục đụctính kế với nhau, được ở trong phòng bếp, ngày nhàn nhã thanh tĩnh như thế, quảthật làm người ta lưu luyến.
Trương Thị nghe như vậy, lòng tràn đầytư vị, nhìn Mộ Niệm Xuân một cái: “Hồ nháo, lời này có thể nói lung tung sao?Nếu như bị người có dụng tâm kín đáo nghe thấy, nói lung tung thì làm thế nào?”
“Dụng tâm kín đáo” “nói lung tung” đạitiểu thư, thần sắc thản nhiên tự nhiên.
Mộ Niệm Xuân cười khẽ thè lưỡi.
Chu Thị từ trong phòng đi ra, cười nói:“Không còn sớm, chúng ta phải về phủ trước khi trời tối, lập tức xuất phát đi.”
Mọi người cùng đáp lời.
Ngay tại giờ phút này, cửa xuất hiện mộtcung nữ cung trang lục sắc, là Lục La bên cạnh Dung phi. Lục La mỉm cười đivào, thi lễ với Chu Thị: “Lão phu nhân, Dung phi nương nương thỉnh ngài, cóviệc bàn bạc.”
Chu Thị thập phần ngoài ý muốn, cũngkhông dám chậm trễ, cười đáp: “Lão thân liền đi qua.”
Kỳ quái, Dung phi có chuyện gì tìm Chu Thịthương nghị?
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Trong lòngMộ Niệm Xuân bộp một cái, bỗng nhiên có loại dự cảm không ổn.