Trương Tử Kiều đi rồi, Mộ Niệm Xuân mớiquay đầu, thần sắc hờ hững: “Không biết Tề Vương điện hạ có gì chỉ giáo?”
Chậc chậc! Đãi ngộ cũng quá khác biệtđi!
Tề Vương nhíu mày, vẻ mặt nghiền ngẫm:“Có phải bổn vương quấy rầy em cùng biểu ca tình chàng ý thiếp?”
Lời nói tùy ý lỗ mãng, không khiến choMộ Niệm Xuân đổi sắc. Nàng khiêu khích: “Nếu điện hạ biết, vì sao còn làmchuyện sát phong cảnh như vậy?”
Nụ cười của Tề Vương chợt tắt, thở dài,trong ánh mắt hàm một tia u oán: “Bổn vương một mảnh tâm ý, đến bây giờ em vẫncòn chưa hiểu? Hôm này là vì em mà đến, không nghĩ tới chờ đi chờ lại, lại đợiđược em cùng Trương Tử Kiều dưới ánh trăng một màn tình ý. Trong lòng bổn vươngthật sự không rõ tư vị gì…”
Xướng hai ba câu, đổi thân trang phục làcó thể lên đài diễn vai khuê oán.
Mộ Niệm Xuân không tự giác rùng mình,cau mày, quyết đoán cắt lời Tề Vương: “Như vậy thì còn ra sao nữa, điện hạ nóikhông chê mệt nhưng tôi nghe thì mệt. Có cái gì thì nói thẳng ra sẽ tốt hơn.”
Ngữ khí lạnh lùng, không chút bận tâmthân phận hoàng tử của đối phương.
Tề Vương trăm phương ngàn kế tiếp cậnnàng, hắn luôn có lý do. Tối hôm nay, vừa lúc để tìm ra tâm ý hắn.
Tề Vương không giận, tùy ý phất phấttay.
Trong bóng đêm, có vài bóng thân ảnh baytới lui, nhanh chóng tản ra bảo vệ phạm vi hai mươi thước xung quanh.
Thạch Trúc vẫn đứng bên cạnh, bị một màntrước mắt làm cho sợ ngây người, miệng há hốc không khép lại được. Vừa rồikhông có ai, sao bỗng nhiên lại ra một đống?
Một cái gã sai vặt bộ dáng thiếu niênđột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, tươi cười nói: “Thạch Trúc cô nương, điệnhạ cùng tứ tiểu thư có chút chuyện tư mật trao đổi, không muốn để người ngoàinghe được. Cô theo ta sang bên kia, miễn quấy rầy chủ tử nói chuyện.”
Gã sai vặt này ước chừng mười sáu, mườibảy tuổi, răng trắng môi hồng. Thời điểm cười, còn có má lúm đồng tiền.
Thạch Trúc không bị nụ cười của hắn mêhoặc, ngược lại đề phòng cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
Đột nhiên ân cần cười nói, vừa nhìn đãbiết không có gì tốt.
Nếu Trịnh Hỉ biết Thạch Trúc suy nghĩ gìtrong lòng, nhất định sẽ gào oan uổng. So với chủ tử, hắn tuyệt đối được coi làtâm địa thiện lương chứ?
“Thạch Trúc, ngươi theo Trịnh Hỉ ra sauvài bước.” Tề Vương nhìn về phía Thạch Trúc, ngữ khí có chút ôn hòa: “Yên tâm,ta cùng chủ tử ngươi chỉ trò chuyện, cam đoan không vượt qua chuyện gì.”
Thời điểm nói xong câu cuối cùng, cố ývô tình ngắm Mộ Niệm Xuân một cái. Đôi mắt hẹp dài hàm chứa ý cười. Dưới ánhtrăng, có một loại mị lực vô cùng kỳ dị, dụ hoặc.
Dù là Mộ Niệm Xuân lòng yên tĩnh nhưnước, cũng có chút cảm giác tê dại.
Đều nói hồng nhan họa thủy, nguyên lainam tử quá mức tuấn mỹ, cũng sẽ hóa yêu nghiệt.
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh lại, trấn anThạch Trúc bằng cái liếc mắt. Lúc này Thạch Trúc mới buông lỏng tâm tư, theoTrịnh Hỉ thối lui bảy tám bước.
Trịnh Hỉ thấy nàng căng thẳng, cố ý tạokhông khí, cười an ủi: “Thạch Trúc cô nương, cô không cần khẩn trương, ta làTrịnh Hỉ, người sai vặt bên cạnh điện hạ. Không phải người xấu…”
Nói còn chưa xong, chỉ thấy Thạch Trúcnhìn hắn đề phòng, không buồn hé răng bước tiếp.
Trịnh Hỉ: “……”
Có nhiều chủ tử thế nào, sẽ có dạng nhahoàn như thế! Lời này quả nhiên không sai! Mộ tứ tiểu thư thông minh khó chơi,Thạch Trúc này nhìn hàm hậu trung thực, nguyên lai cũng không phải người dễchọc.
Dưới tàng cây hoa quế, chỉ còn lại TềVương cùng Mộ Niệm Xuân.
Tề vương không chút để ý cười nói:“Thạch Trúc kia đối với em thật trung tâm, đứng từ xa cứ nhìn chằm chằm ta. Tadám có hành động liều lĩnh gì, chỉ sợ lập tức chạy tới.”
Mộ Niệm Xuân không tiếp lời này, thảnnhiên nói: “Nơi này không có ai khác, chỉ có hai chúng ta. Anh có cái gì nói,không ngại nói thẳng.”
Ngay cả qua loa vài câu cũng không chịu,xem ra thật sự coi thường hắn.
Trong mắt Tề Vương lóe lên ánh sáng,nhíu mày cười nói: “Ta làm gì đắc tội em sao? Vì sao em gặp ta chưa bao giờthấy sắc mặt hòa nhã một chút?”
Nói như thế nào hắn cũng là cái thânphận hoàng tử tôn quý, dung mạo tuấn mỹ khí độ xuất chúng, cho dù ngẫu nhiênnói chuyện lỗ mãng một chút, cũng không thể khiến cô nương tuổi thanh xuân thếnày chán ghét chứ!
Mộ Niệm Xuân nghe ra trong giọng hắn cósự nghi hoặc, trong lòng âm thầm rùng mình. Nàng xác thật có phẩn qua quýt.
Lỗ mãng tùy ý chính là hắn ngụy trang.Chân thật Tề Vương khôn khéo thâm trầm. Nhưng Tề vương ngụy trang, vẫn cực kỳmê người. Nàng bất quá là một khuê nữ bình thường, lúc nào cũng biểu hiện đềphòng xa cách như vậy, quả thật không hợp lý.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, điện hạ khắpnơi đối với tôi phá lệ lưu tâm, lòng tôi luôn thấp thỏm lo âu, tự nhiên sinh ratrốn tránh.” Mộ Niệm Xuân nhẹ nhàng bâng quơ đáp, xem như giải thích nguyênnhân mình cách xa.
Lý do này khiến trực giác nói cho hắnbiết, nàng kiệt lực giấu giếm cái gì…
Tề Vương bình tĩnh nhìn nàng một cái,bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười này, giống như mọi tinh tú đều rơi trong mắthắn, vô cùng rạng rỡ: “Nếu ta nói cho em, ta quả thật cố ý với em, em nghĩ nhưthế nào?”
Tâm Mộ Niệm Xuân lạnh như băng: “Đa tạđiện hạ ưu ái. Chính là Mộ gia gia quy nghiêm cẩn, gia phụ đối với tôi vô cùngnghiêm khắc. Chung thân đại sự, đều có gia phụ làm chủ, tôi chưa bao giờ nghĩquá nhiều.”
Cự tuyệt rõ ràng lưu loát.
Tề Vương nhướn mày cười nói: “Nguyên laiem lo lắng chuyện này. Yên tâm, có ta an bài. Sẽ không để em chờ lâu.”
Gặp được người vô liêm sỉ cỡ này, ngônngữ hàm súc uyển chuyển hiển nhiên không dùng nổi!
Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi nói:“Điện hạ hiểu lầm, vừa rồi ý của tôi là, tôi đối với điện hạ không có nửa điểmnam nữ chi tư. Cũng không có nửa phần ý niệm muốn làm Tề Vương phi. Điện hạ phálệ lưu tâm, đã tạo thành phức tạp cho tôi, cũng sẽ khiến cho người bên cạnh tôihiểu lầm. Cho nên, thỉnh điện hạ tự trọng, miễn ảnh hưởng tới khuê dự của tôi.”
Nói trực tiếp như vậy, muốn giả bộ ngốclà không có khả năng.
Tề Vương không có thẹn quá thành giậnphất tay áo chạy lấy người, ngược lại chậm rãi nói: “Thật sự là đáng tiếc.Lưỡng tình tương duyệt là chuyện tốt đẹp nhất trên đời, em cố tình đối ta vôtình. Xem ra, ta chỉ có thể cưỡng cầu một hồi.”
Mộ Niệm Xuân: “…”
Tề vương lần đầu ở trong lời nói chiếmthượng phong, lòng phơi phới: “Em không phải làm gì cả, chờ tin tức tốt làđược.”
…Nhìn gương mặt tuấn tú tự cho là đúngkia, lần đầu tiên Mộ Niệm Xuân có xúc động muốn đánh người.
Mộ Niệm Xuân hít sâu một hơi, nhanhchóng tỉnh táo lại: “Điện hạ đừng lừa mình dối người nữa, Mộ gia thanh quýnhưng không có thực quyền. Nữ nhi Mộ gia, không làm nổi Tề Vương phi. Còn nữa,Dung phi nương nương đối với tôi không vui. Hôm nay giữa trưa tìm cớ gặp tôi,đã biểu lộ rõ tâm ý. Điện hạ đã gặp qua Dung phi nương nương, hẳn là cũng biếtviệc này.”
Từng câu sắc bén đánh đúng chỗ đau củahắn.
Tề Vương mặt không đổi sắc, thản nhiênnói: “Chung thân đại sự của ta, ta sẽ tự quyết định. Tâm ý mẫu phi như thế nào,là chuyện của bà.” Trong lời nói để lộ ra tin tức làm người ta âm thầm kinhhãi.
Xem ra, Tề Vương quả nhiên cùng Dung phinổi lên tranh chấp. Đêm nay, Tề Vương quả thật cố ý chờ nàng…
Tâm niệm Mộ Niệm Xuân thay đổi thậtnhanh, miệng nói: “Nếu Dung phi nương nương đã có người phù hợp vị trí Tề Vươngphi, cầu hoàng thường hạ chỉ tứ hôn, điện hạ sẽ làm thế nào?”
Nhãn tình Tề Vương sáng lên, vẻ mặt cảmđộng cùng vui sướng: “Nguyên lai em để ý chuyện của chúng ta như vậy. Bổn vươngthật sự là quá cảm động!”
Mộ Niệm Xuân: “…”
Nguyên lai Tề Vương tối am hiểu khôngphải ngụy trang, mà là đổi trắng thay đen vặn vẹo ý tứ người khác trong lờinói!
“Việc nhỏ đó em không cần phải phiềnlòng. Ta sẽ xử lý thỏa đáng.” Tề Vương nghiêm trang nói: “Em an tâm chờ thánhchỉ tứ hôn, phong quang gả đến Tề Vương phủ.”
Ngữ khí nửa thật nửa giả, ánh mắt kiênđịnh, hiển nhiên không phải đang nói đùa.
Mộ Niệm Xuân không hề bị thổ lộ làm chovui sướng, ngược lại trong lòng buồn bực.
Tề vương đúng là thật sự cố ý muốn kếthôn với nàng!
Kiếp trước, Tề Vương không phải cưới LụcVô Song sao? Đời này rốt cục là ai gây ra sai lầm, Tề Vương như cao bôi trên dachó không rời nàng?
Mộ Niệm Xuân đả khởi tinh thần, tiếp tụcthuyết phục Tề Vương một lần nữa: “Điện hạ đã thẳng thắn nói chuyện, ta đâycũng cả gan nói rõ, kỳ thật, ta đã có ý trung nhân…”
Tề Vương giương mắt nhìn lại, khóe môitựa tiếu phi tiếu. Rõ ràng là không nói, không làm gì, lại khiến cho người tacảm thấy áp lực nặng nề không thể hô hấp.
Thiếu niên thâm trầm nguy hiểm. Chânchính là Tề Vương!
Mộ Niệm Xuân bình tĩnh nói: “Ý trungnhân kia, vừa rồi điện hạ đã gặp qua. Chính là biểu ca của tôi Trương Tử Kiều.Tôi cùng biểu ca thuở nhỏ quen biết, cách xa vài năm, giờ lại có thể sớm chiềuở chung, cảm tình vô cùng tốt. Mặc dù không có thề non hẹn biển, nhưng đã ngầmhiểu lẫn nhau…”
Tề Vương không nhanh không chậm ngắt lờiMộ Niệm Xuân: “Cha mẹ em nỡ lòng gả em đến huyện Thanh Trì xa xôi sao?”
Huyện Thanh Trì?
Mộ Niệm Xuân cả kinh. Gắt gao nhìn chằmchằm Tề Vương: “Vì sao anh biết biểu ca là người huyện Thanh Trì?” Đây làchuyện Trương gia, làm sao Tề Vương biết được?”
Tề Vương thản nhiên đáp: “Bởi vì ta sớmphái mật thám, âm thầm lưu ý chuyện Mộ gia. Trương Tử Kiều vừa đến kinh thành,ta đã biết thân thế lai lịch của hắn.”
Mộ Niệm Xuân: “…”
Tề Vương như không nhìn thấy biểu tìnhcó chút cứng ngắc vặn vẹo của Mộ Niệm Xuân, thâm tình chân thành thổ lộ: “NiệmXuân. Ta đối với em một mảnh chân tình, kiếp này không phải em không cưới.”
Tới chết một mảnh chân tình! Không phảinàng không cưới!
Mộ Niệm Xuân rốt cuộc nhịn không nổinữa, dùng sức nắm chặt tay, hung hăng phun ra một chữ: “Lăn!” (Cút)
Tề Vương kinh hỉ lại có chút xấu hổ:“Vừa mới thổ lộ, liền cùng nhau lăn thì không được thích hợp lắm! Nơi này tuyrằng u tĩnh nhưng còn có người ở xung quanh canh chừng, bị bọn họ nhìn, ta sẽthẹn thùng…”
Mộ Niệm Xuân nhịn xúc động muốn hộc máuxuống, mặt không chút thay đổi xoay người bỏ chạy.
Ngươi không lăn, ta lăn trước là được!
Tề vương không đuổi theo, đứng nhìn bóngdáng nàng đi xa.
Một ngày nào đó, nàng sẽ mở rộng lòngđón nhận hắn, thẹn thùng vui mừng trở thành vương phi của hắn. Một ngày nào đó!