Thiện Năng bình tĩnh trở lại, phân phónữ ni vừa tới: “Ngẩn người cái gì, vội gì thì làm đi.” Nói xong, liền đứngtrước chỗ để nồi.
Mọi người ai làm việc người nấy, nhữngchiếc bánh bao lại tiếp tục được chuẩn bị. Nhạc đệm không thoải mái vừa phátsinh, giống như chưa xảy ra.
Mộ Niệm Xuân phân phó Thạch Trúc đem sốbánh bao vừa làm đem hấp, sau đó đứng coi.
Thiện Năng đã có thể cùng nàng nóichuyện, động tác trên tay cũng chậm đi một ít.
Từ trù phòng đi ra, đã là canh ba giờdậu.
Trời đã tối, cũng may có ánh trăng sáng,chiếu rọi con đường nhỏ trong Từ Vân am.
Mộ Niệm Xuân bước được vài bước, chợtphát hiện phía trước có một thân ảnh, không khỏi dừng bước. Đang muốn hỏi đốiphương là ai, thân ảnh đó đã đi tới.
Bóng dáng đó càng lúc càng gần, thiếuniên thanh tú quen thuộc dần dần rơi vào mắt.
“Biểu muội”, đại khái có lẽ do bóng đêm,Trương Tử Kiều có vẻ đỡ e thẹn hơn bann gày, ánh mắt trong suốt hiện lên sự ấmáp cùng lo lắng: “Nghe cô nói muội tới trù phòng. Ta không yên lòng nên ở đâychờ muội.”
Mộ Niệm Xuân nao nao, một điểm ấm ápdâng lên, nhanh chóng lan tỏa toàn thân. Nàng nhìn thiếu niên thanh tú dưới ánhtrăng, thản nhiên cười: “Biểu ca phí công rồi. Có gì đâu, bắt biểu ca đợi thậtlâu.”
Trên đầu Trương Tử Kiều đã phủ một lớpsương, hiển nhiên đã chờ khá lâu, miệng lại nói: “Ta chờ chưa bao lâu.”
Mộ Niệm Xuân không vạch trần hắn, thuậnmiệng nói: “Chờ không lâu thì tốt. Chúng ta về thôi, nếu không mẹ lại lo lắng.”
Trương Tử Kiều cười đồng ý, yên lặngcùng Mộ Niệm Xuân sánh vai. Như xưa, đi cạnh nhau, có thể trò chuyện với nhau.
Cũng như năm ấy, hắn vẫn là thiếu niênthuần phác khiêm tốn thủ lễ.
Khóe mắt Mộ Niệm Xuân hơi ánh lên, ngắmgò má phiếm hồng của hắn, cảm thấy rất quen thuộc. Bản thân nàng cũng thật sựnở nụ cười.
Trương Tử Kiều nghe tiếng cười thanhthúy, tim liền đập nhanh, vội nhìn nàng một cái. Dưới ánh trăng, nụ cười kianhư phát ra lấp lánh. Hắn không dám nhìn tiếp, vội rời mắt đi.
“Biểu ca, muội là hổ sao?” Mộ Niệm Xuâncười hỏi.
Trương Tử Kiều vội nói: “Đương nhiênkhông phải. Sao biểu muội lại hỏi như vậy?”
Mộ Niệm Xuân cố ý thở dài: “Nếu muộikhông phải là hổ, cũng không ăn thịt người, vì sao lại không đi cạnh muội?”
Trương Tử Kiều hơi hơi hồng má, cố lấydũng khí đến gần. Vốn dĩ cách nhau hai thước, giờ biến thành một thước. Vẫn làđúng cự li thủ lễ, tuy nhiên, cũng đã thân cận hơn.
Mộ Niệm Xuân biết da mặt hắn mỏng, khôngđùa nữa, khôi phục ngữ khí bình thường hỏi: “Huynh ở Từ Vân am có thoải máikhông?”
Trương Tử Kiều cũng tự tại không ít,cười đáp: “Chỗ này thanh tĩnh tự tại, mỗi ngày nghe kinh Phật cùng ôn tập bàivở, học tốt hơn ở nhà.” Nói xong, e ngại Mộ Niệm Xuân đa tâm, lập tức lại giảithích: “Kỳ thật, gia học ở nhà không tính là nghiêm khắc. Nhưng ai nấy cũng đềusiêng năng, ta không dám buông lỏng, phải dụng công gấp bội.”
Bình tâm mà luận, Trương Tử Kiều mặc dùhảo học siêng năng nhưng tư chất không tính là xuất chúng, còn kém xa Mộ TrườngHủ. Cho dù hơn huynh đệ Mộ Trường Bách, Mộ Trường Đồng chi thứ hai nhưng vẫn làáp lực với hắn.
Mộ Niệm Xuân cười an ủi: “Đại đường bátính tình nghiêm khắc, yêu cầu học hành nghiêm túc. Huynh mới tới hơn mộttháng, có thể hoàn toàn thích ứng là tốt rồi.”
Trong lòng Trương Tử Kiều cảm động, thấpgiọng nói: “Biểu muội, cảm ơn muội an ủi. Nói thật, hơn một tháng nay, ta luôncăng thẳng, vậy nên biểu hiện không tốt, khiến cô dượng thất vọng, cũng sợ chamẹ ở Thanh Trì xa xôi thất vọng.”
“Nào đâu có.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười,trong mắt là sự cổ vũ: “Không ngại chăm chỉ học tập, đại đường bá đối với huynhkhông biết có bao hài lòng, trước mặt cha mẹ thường khen huynh. Mẹ rất tự hào,cha cũng cảm thấy cao hứng trong lòng.”
Trên đời này, không ngôn ngữ nào có thểhơn một câu khen ngợi.
Hai mắt Trương Tử Kiều sáng lên, khuônmặt có niềm tự tin.
“Biểu ca, huynh nhớ cậu mợ sao?” Xa nhà,một mình đọc sách ở kinh thành, nhớ người nhà là không tránh được.
Trương Tử Kiều ừ một tiếng, có chútngượng ngùng thừa nhận: “Mẹ vừa đi vài ngày, ta nửa đêm khóc một trận.”
Thạch Trúc vẫn theo sau nhịn không được,bật cười một tiếng.
Khuôn mặt Trương Tử Kiều nóng bừng.
Mộ Niệm Xuân nhìn Thạch Trúc một cáicảnh cáo, Thạch Trúc nhún vai, lùi lại hai bước. Như vậy sẽ không nghe thấybiểu thiếu gia nói chuyện cùng tiểu thư, cũng không phải nhịn cười!
Rất nhanh đi tới viện.
Trương Tử Kiều dừng ở cửa viện: “Biểumuội, ta không tiễn nữa.” Miễn cho Mộ Nguyên Xuân cùng Mộ Uyển Xuân thấy mìnhcùng biểu muội ở cùng một chỗ.
Mộ Niệm Xuân cười: “Không còn sớm, huynhcũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya đọc sách.”
Trương Tử Kiều thuận miệng ừ, hiển nhiênlà có lệ.
Hắn vẫn như vậy, tính khí ôn hòa, nhưngkhi nào đã quyết định việc gì, liền dị thường cố chấp.
Mộ Niệm Xuân không nhiều lời, nhìn bóngTrương Tử Kiều đi khuất, sau đó mới xoay người tiến vào viện. Viện này khônglớn, các gian phòng gần nhau, Mộ Niệm Xuân trở về, tự nhiên Mộ Nguyên Xuân, MộUyển Xuân cũng biết.
Mộ Nguyên Xuân đứng ở cửa sổ, nhíu mày.
Mộ Niệm Xuân không phải là thích biểu caLa Ngọc sao? Sao lại thân cận cùng Trương Tử Kiều? Là cố ý làm mình mất cảnhgiác sao?
Tự cho mình là thông minh, không đây lạichính là khuyết điểm!
Mộ Uyển Xuân nhìn một màn này, cười hìhì, nháy mắt mấy cái: “Hảo một đôi thanh mai trúc mã dưới ánh trăng!”
Tâm tình Mộ Niệm Xuân rất tốt, khôngthèm để ý: “Muộn rồi, sao tỷ còn chưa ngủ?”
Mộ Uyển Xuân không nghe được câu trả lờimong muốn, đành nhún vai: “Một ngày nghe kinh Phật đến buồn ngủ, giờ sao cònngủ được nữa. Muốn tìm muội giải sầu, muội lại đi trù phòng đến giờ mới về. Nóicho ta xem, ngày hôm nay muội học được cái gì?”
Mộ Niệm Xuân thuận miệng cười nói: “Mớimột ngày, muội mới chỉ xem, làm sao có thể học được cái gì?”
Lời này có chút không thật. Mặc dù khôngđủ để học cái gì, nhưng cả ngày hôm nay quan sát nghiền ngẫm, nàng thu hoạchkhông ít.
Quy tắc chân thật nhất, phát huy đượchết hương vị nấu ăn mới là cảnh giới cao nhất của trù nghệ.
Mộ Uyển Xuân không nghi ngờ nàng, cườinói: “Đồ ăn chay Từ Vân am khó nói lá mỹ vị. Rõ ràng đều là thức ăn bìnhthường, cũng không phải thứ gì đặc biệt, nhưng lại có cảm giác không nói nênlời, ăn rất hợp miệng.”
Đúng vậy! Càng khó được chính là, mộtngười phải phụ trách thức ăn từ cao tới thấp trong Từ Vân am. Giờ ăn trưa chỉăn một đĩa rau xào. Trong tình huống như vậy, vẫn có thể đứng vững được. Cho dùlà ngự trù trong cung cũng không làm được điểm này.” Mộ Niệm Xuân thở dài từtận đáy lòng nói.
Điểm này khiến nàng thực sự kính phục.
Nếu chỉ làm một bàn thức ăn, nàng tựthấy tuyệt không kém Thiện Năng. Nhưng xào rau liên tục không ngừng, không chỉkhảo nghiệm thể lực người nấu, càng khảo nghiêm sự kieenn hẫn. Việc này nàngkhông thể theo kịp Thiện Năng.
Nghe nói chưởng trù Thiện Năng ở Từ Vânam đã mười năm, ngày thường trừ lúc tu hành thì đều ở trù phòng, không tiếp xúcvới người ngoài.” Mộ Uyển Xuân hiển nhiên thấy hứng thú với vị Thiện Năng thầnbí này, lén nghe ngóng từ một tiểu ni cô: “Nghe nói bà ấy tính tình có chút cổquái quái gở, không nên thân cận. Hôm nay muội gặp bà ấy, cảm giác thế nào?”
Mộ Niệm Xuân đạm mạc nói: “Tính tình bàấy xác thật không được tốt lắm.”
Mộ Uyển Xuân hứng thú truy vấn: “Bà ấybao nhiêu tuổi? Bộ dạng thế nào?”
“Đại khái hơn ba mươi tuổi, tướng mạocũng bình thường.” Mộ Niệm Xuân cố ý che giấu dung mạo kinh diễm cùng khí chấtphi phàm của Thiện Năng.
Dù sao với tính tình Mộ Uyển Xuân, tuyệtsẽ không cố ý chạy đến trù phòng xem bộ dạng Thiện Năng như thế nào.
Nàng nói vậy, quả nhiên hứng thú của MộUyển Xuân với Thiện Năng gần như mất hết. Ngẫm lại cũng là, một nữ ni trungniên thì có gì đặc biệt.
Tâm tư Mộ Uyển Xuân lại đặt lên vị kháchquý mới đến Từ Vân am: “Chạng vạng, Từ Vân am đón một vị khách quý thần bí!Diệu Vân đại sự tự mình đón chào!”
Nữ quyến Mộ gia tới, Diệu Vân đại sựkhông đón. Vị khách quý này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể khiếnDiệu Vân đại sư tự mình chào đón?
Trong đầu Mộ Niệm Xuân hiện lên một ýniệm, nhịn không được nhíu mày.
Không phải là người trong cung chứ.
“Tứ muội, muội nói xem rốt cuộc thânphận vị khách quý này là thế nào?” Mộ Uyển Xuân tò mò đoán: “Là nữ quyến nhàhuân quý trong kinh thành, hay hoàng thân quốc thích? Nói không chừng là phitần nương nương.”
Mộ Niệm Xuân cười ngắt lời Mộ Uyển Xuân:“Mặc kệ khách quý này là ai, tóm lại thân phận tôn quý bất tầm thường, chúng tanên tránh xa một chút là được.”
Đến Từ Vân am hai ngày, chỉ cần ba ngàynữa an phận là được, không nên làm ra chuyện phiền toái. Nàng có bóng ma đốivới hai chữ hoàng cung, chỉ cần dính tới hoàng cung, vẫn nay tỏ lòng kính trọngtừ xa.
Mộ Uyển Xuân phẫn nộ trừng mắt nhìn nàngmột cái: “Phải phải phải, muội lúc nào cũng an phận. Quên đi, không muốn nóivới muội nữa.” Nói xong, liền xoay người về phòng.
Tính tình dễ kích động!
Mộ Niệm Xuân nhún vai, không để tronglòng. Dù sao với tính khí Mộ Uyển Xuân, cũng không giận được bao lâu, nhiềunhất sáng mai liền nhịn không được chạy tới nói chuyện với nàng,