Chu Thị muốn đi Từ Vân am mấyngày, Trương Thị lập tức bận rộn sắp xếp.
Trước lệnh cho quản sự đi Từ Vânam thỉnh Diệu Vân đại sư, sau đó chuẩn bị đồ đạc. Bởi vì nữ quyến đi vài ngày,phải chuẩn bị đầy đủ quần áo đồ dùng. Tới hai ngày mới chuẩn bị thỏa đáng.
Mộ Chính Thiện cẩn thận căn dặnTrương Thị: “Mẫu thân đã có tuổi, nàng phải quan tâm chu đáo cơm nước, chỗ ở.”
Trương Thị vâng dạ, lại cười nói:“Phong Ca Nhi còn nhỏ, ở lại trong phủ không người chiếu cố, thiếp thật khôngan lòng, muốn đưa nó đi cùng. Còn có Tử Kiều, tới kinh thành đã hơn một thángmà chưa từng xuất phủ, không bằng cùng đi Từ Vân am mấy ngày, tiện dịp giảikhuây. Nếu như còn công khóa thì nói nó đem theo, tự mình ôn tập mấy hôm.”
Mộ Chính Thiện do dự một lát, nói:“Cũng được. Chuyến này trên có già dưới có trẻ, sợ nàng vất vả.”
Ngữ khí lo lắng khiến Trương Thịthấy lòng ngọt ngào, cười vui vẻ: “Đây đều là chuyện của thiếp thân, có gì vấtvả đâu.” Lại nói thêm: “Mấy ngày nay Nguyên Xuân cũng có chút tâm tình, tiệnchuyến này đi ra ngoài tán sầu.”
Mộ Chính Thiện mỉm cười gật đầu.
Mấy ngày này, quan hệ giữa TrươngThị và Mộ Nguyên Xuân khá hòa hoãn. Trương Thị cùng hắn tán gẫu, thỉnh thoảngnhắc tới Mộ Nguyên Xuân.
Trương Thị thấy Mộ Chính Thiệncười nói, trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.
Trước kia quả nhiên là chính mìnhquá ngu ngốc! Biểu hiện sự chán ghét với Mộ Nguyên Xuân rõ ràng trên mặt. MộChính Thiện tất nhiên không vui. Hiện giờ ra dáng từ mẫu, có thể khiến Mộ ChínhThiện vui vẻ, sao lại không làm?
“Phải rồi, lần này đi Từ Vân amnăm ngày, cần người ở nhà chăm sóc cho lão gia.” Trương Thị cười nói: “Thiếp đểHuyên Thảo ở lại.”
Huyên Thảo là nhị đẳng nha hoànbên cạnh Trương Thị, năm trước được làm nha hoàn thông phòng. Tính tình trungthực hiền hậu, thường ngày ở bên Trương Thị.
Mộ Chính Thiện thuận miệng nói:“Có Thụy Hương hầu hạ được rồi, nàng đưa Huyên Thảo đi cùng. Miễn lúc không đủngười dùng.”
Trương Thị tươi cười nhưng tronglòng đã thấy vang lên tiếng cảnh báo.
Ngày hôm sau, Thụy Hương tới thỉnhan Trương Thị: “Nô tỳ Thụy Hương, thỉnh an phu nhân.”
Trương Thị cúi đầu nhìn sổ sách,giống như đã nghe, Thụy Hương duy trì tư thế thi lễ, không dám tùy ý.
Quá một lát, Trương Thị mới khôngnhanh không chậm nói: “Được rồi, mau đứng dậy đi!”
Thụy Hương đứng thẳng thân mình,cảm thấy chân tay có chút tê, ngoài mặt vẫn phải duy trì vẻ khiêm nhường ônnhu.
Ánh mắt Trương Thị dừng trên ngườiThụy Hương.
Thụy Hương cùng tuổi Huyên Thảo,tướng mạo so ra trắng nõn hơn Huyên Thảo. Nhất là đôi mắt to tròn, linh hoạtkia. Lại thông hiểu đọc viết, biết điều, trách không được Mộ Chính Thiện vừa ýhơn Huyên Thảo.
“Thụy Hương, ta phải bồi lão phunhân đi Từ Vân am năm ngày. Mấy ngày tới, ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, khôngđược gây ra lỗi lầm gì. Biết chưa?”
Trong mắt Thụy Hương hiện lên mộttia kinh hỉ, vội vàng vâng dạ.
Trương Thị lại nói tiếp: “Ngươiphải biết thân phân mình, hầu hạ cho tốt. Ngươi lớn lên ở Mộ gia, gia quy Mộgia ngươi cũng biết, có con không được nạp thiếp. Làm nha hoàn thông phòng, đãlà phúc khí ngươi tu từ kiếp trước. Nếu sinh ra tâm tư gì không đáng, đừngtrách ta làm chủ mẫu không khách khí.”
Thụy Hương lập tức quỳ xuống,hoảng sợ nói: “Phu nhân, nô tỳ một lòng hầu hạ lão gia. Không dám có nửa điểm ýđồ. Xinh phu nhân minh giám!”
Không có là tốt nhất.” Trương Thịnhìn cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi lui đi.”
Nhìn ở trước mắt, càng thêm bựcmình.
Thụy Hương rời khỏi phòng, đứngdưới mái nhà, không tự chủ được sợ sệt một lát. Trong đầu hiện ra đoạn nóichuyện với mẹ mình đêm qua.
“Thụy Hương, con được ở bên cạnhlão gia, phải biết lo liệu cho mình. Dung mạo con xinh đẹp, lão gia tất nhiênyêu thích. Người khác nhìn mặt mũi lão gia, cũng phải kính con vài phần.Nhưng nữ tử thì được bao nhiêu năm tuổi xuân, sau này thì thế nào? Thừa dịp nàylung lạc tâm tình lão gia, nếu có thể làm di nương, cả đời này có chỗ dựa yêntâm.”
“Mẹ, lời này không thể nói lungtung.” Thụy Hương hoảng loạn cắt lời mẹ mình: “Nếu như có ai nghe thấy truyềntới tai phu nhân thì nguy to. Lại nói, gia quy Mộ gia tối nghiêm, dưới trướngcó con không được nạp thiếp.”
“Gia quy do người đặt ra, ngườimới là sống.” Trong mắt mẹ Thụy Hương lóe sáng, thấp giọng nói: “Nếu con có thểsinh con cho lão gia, là một đứa con trai, lão gia tuyệt đối sẽ không bạc đãicon.”
Trong lòng Thụy Hương động một cáinhưng miệng nói: “Mỗi lần thị tẩm xong con đều phải uống tị tử canh. Không thểcó bầu được.”
Mẹ Thụy Hương cười nói: “Yên tâm,chỉ cần có tâm, sẽ có dịp.” Lại thấp giọng nói tiếp: “Mấy ngày trước, Phươngmama bên cạnh đại tiểu thư tới tìm mẹ, tặng mẹ một đôi bông tai bạc tinh xảo.Sau này, đại tiểu thư âm thầm kết thân với con rồi.”
Thụy Hương cả kinh: “Mẹ, đại tiểuthư cùng phu nhân bất hòa, nếu phu nhân biết…”
“Sợ cái gì, con không nói ta khôngnói, làm sao phu nhân biết.” Mẹ Thụy Hương cho là đúng nói tiếp: “Con đúng làđứa ngớ ngẩn. Dịp tốt tới trước mắt, không được bỏ lỡ.”
“Thụy Hương, cô đứng đây làm gì?”một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Thụy Hương giật nảy mình, giây látđịnh thần quay lại cười nói: “Huyên Thảo.”
Huyên Thảo đi lên, thân thiệnkhoác tay cô ta: “Ta phải đi Từ Vân am cùng phu nhân, cô ở lại trong phủ, mấyngày tới vất vả rồi.”
Thụy Hương bình tĩnh lại, mím môicười: “Hầu hạ lão gia là bổn phận hai ta, có cái gì vất vả. Ta thật không caohứng, phu nhân đưa cô đi Từ Vân am, lại để ta trong phủ.”
“Nói thật sao.” Huyên Thảo cũng cótâm tư, cười nói: “Hầu hạ lão gia, phu nhân đều là bổn phận của chúng ta. Tađâu phải đi Từ Vân am tán sầu đâu.”
Ngoài mặt Thụy Hương vẫn bình thảnnhưng trong lòng cười thầm.
Hai người đều là nha hoàn thôngphòng, lão gia thật sự thích cô ta hơn, ngoài miệng Huyên Thảo bình thản, chỉsợ trong lòng không như vậy.
Hai người hàn huyên mấy câu rồitản ra.
Thụy Hương cả ngày suy nghĩ. Tớibuổi tối, một mình lặng lẽ đi phòng bếp lớn.
Mẹ cô ta chính là mama quản sự trùphòng, thấy con gái liền vội cười đón: “Sao con lại đến đây, có chuyện gì quantrọng tìm ta sao?”
Thụy Hương cắn cắn môi, nói cựcnhỏ.
Mẹ cô ta lập tức đáp: “Con bìnhtĩnh, mẹ an bài người làm việc, xong việc có gì về phòng nói.”
Thụy Hương về Lan Hương viện, mẹcô ta thừa dịp bóng đêm, lặng lẽ đi Thưởng Mai uyển.
Phương mama thấy bà ta tìm mìnhkhông khỏi cả kinh, liếc mắt nhìn mọi chỗ, thấy không ai để ý, vội vàng dẫnngười vào phòng.
“Không phải ta đã dặn bà sao, cóchuyện gì thì cho người báo tin, ta sẽ lén đi gặp bà. Sao lại chạy tới ThưởngMai uyển.” Phương mama thấp giọng trách cứ: “Lỡ có ai thấy hai chúng ta đi lại,liên lụy đến tiểu thư thì nguy.”
Mẹ Thụy Hương cười cười: “Dạ dạdạ, là tôi nhất thời nóng vội hồ đồ. Sau này không bao giờ thế nữa.”
Phương mama bình tĩnh hỏi: “Cóchuyện gì gấp tìm ta?”
Mẹ Thụy Hương nói: “Phu nhân phảibồi lão phu nhân đi Từ Vân am, đại tiểu thư cũng đi theo. Chỉ lưu lại khuê nữThụy Hương của tôi chăm sóc lão gia.”
Hai mắt Phương mama sáng lên: “Bànói thật sao?”
“Đương nhiên là thật. Hôm nay phunhân cố ý nói với Thụy Hương, cố gắng hầu hạ lão gia cho tốt.” Gương mặt mẹThụy Hương đầy tự đắc: “Năm ngày tới là dịp tốt khó gặp. Chỉ cần có thể giảiquyết được Tiền mama phụ trách tị tử canh, nói không chừng Thụy Hương có thể…”
Phương mama lập tức nói: “Bà nóiđúng thật là dịp khó gặp. Bà chờ ở đây. Ta đi báo cho tiểu thư một tiếng.”
Mẹ Thụy Hương liền cười đồng ý.
Phương mama cẩn thận đi, vào phòngnhìn Mộ Nguyên Xuân, qua ánh mắt Mộ Nguyên Xuân đã biết có chuyện khẩn yếu,liền lệnh cho Đỗ Quyên: “Ngươi đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
Đỗ Quyên lui xuống, Phương mamalập tức thấp giọng nói.
Hai mắt Mộ Nguyên Xuân sáng lên:“Sao? Thật à?”
“Đúng vậy, xem ra là ông trời cũngkhông muốn Trương Thị thoải mái nữa, đưa dịp tốt này cho chúng ta.” Phương mamahưng phấn nói: “Tiểu thư, phụ trách tị tử canh là Tiền mama tham tiền, chỉ cầnchút tiền, sẽ khiến bà ta đổi dược.”
Mộ Nguyên Xuân suy nghĩ, liền nói:“Việc này mama không thể ra mặt. Lấy tiền đưa cho mẹ Thụy Hương, để cho bà tađi tìm Tiền mama. Dặn dò kĩ bà ta, không được nói với bất luận kẻ nào lai lịchchỗ tiền ấy.”
Phương mama gật đầu biểu lộ hiểurõ.
Hết thảy đều là Thụy Hương cùng mẹcô ta dã tâm bừng bừng, dùng tiền dụ dỗ Tiền mama, vọng đồ hoài thai cốt nhụclão gia.
Tiểu thư cùng Trương Thị đi Từ Vânam mấy ngày. Chuyện này phát sinh, không có nửa điểm liên quan tới tiểu thư.