Tề Vương hiển nhiên không cảm thấythẹn: “Nghe nói Ngũ tẩu thiết Hà Hoa yến, ta nhất thời tò mò, liền kéo thái tôncùng nhau trốn học.”
Thái tử phi: “…”
Chuyện này đáng tự hào lắm phảikhông, vì cái gì mà hắn nói rõ ràng thế?
Chúng huân quý nữ quyến ai chẳngbiết tính tình vị Tề Vương điện hạ này, nghe nói vậy đều không nhịn được ýcười.
Mọi người đều cảm thấy vị Tề vươngđiện hạ này tuy tùy hứng nhưng lại rất thú vị. Tâm tư thiếu nữ như con nai điloạn, lén lút nhìn chàng không ít. Nhất là Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ,đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tề Vương, gần như không chớp mắt.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân lướt qua TềVương, dừng trên người Chu Diễm.
So với tướng mạo tuấn mỹ chói mắtcủa Tề Vương. Thái tôn Chu Diễm tướng mạo không tính là xuất chúng. Bất quágương mặt viên nhuận cùng dáng người phúc hậu. Quan trọng hơn, hắn là trưởng tửđương kim thái tử, là thái tôn tôn quý Đại Tần.
Chu Diễm phát hiện ánh mắt MộNguyên Xuân, lặng yên ngẩng đầu, trong nháy mắt bị đôi mắt như nước kia húthồn, tim đập loạn.
La Ngọc đứng bên Chu Diễm, tưởnglà biểu muội nhìn mình, lập tức mỉm cười.
Đáng thương La Ngọc, giờ phút nàytâm tư Mộ Nguyên Xuân đã thay đổi.
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nhìn MộNguyên Xuân một cái, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Kiếp trước Mộ Nguyên Xuân sángchói ở Hà Hoa yến, giành được tâm ý thái tử phi. Thái tôn một mảnh tình thâmvới cô ta, bởi vậy, rất nhanh giành được vị trí thái tôn phi.
Đời này, có nàng thay đổi, hết thảyđều đã bất đồng.
Thái tử phi không có cảm giác quáđặc biệt với Mộ Nguyên Xuân, gia thế Mộ gia không đủ trở thành nhạc gia tháitôn, cho dù là thái tôn vẫn yêu thích Mộ Nguyên Xuân cũng không cách nào thayđổi quyết định thái tử phi.
Dã tâm của Mộ Nguyên Xuân, nhấtđịnh thất bại.
Lúc này, thái tử phi rốt cuộc bìnhtĩnh trở lại, cất tiếng nói: “Hà Hoa yến đã kết thúc. Ta đang định cho người đihái hoa sen.”
Tề Vương lập tức cười nói: “Ngũtẩu, việc hái hoa sen rất đơn giản, không cần làm phiền người khác, để ta cùngthái tôn đảm nhiệm chuyện này.”
“Không được!” Thái tử phi khôngchút nghĩ ngợi đích cự tuyệt: “Đệ cùng Chu Diễm đều là thân phận tôn quý, chẳngmay rơi xuống nước thì làm sao?”
Còn có một lý do không thể nói ra,tặng hoa sen cho các thiếu nữ, nếu Chu Diễm tự mình tặng, khó trách có nhữngsuy nghĩ nổi lên.
Đáng tiếc, chuyện Tề Vương điện hạmuốn làm, cho tới bây giờ không ai ngăn được.
“Ngũ tẩu yên tâm, kỹ năng bơi củata rất tốt. Kỹ năng bơi của thái tôn cũng không kém, nếu rơi xuống hồ nước cũngkhông sao.” Tề Vương nhếch miệng cười, kéo Chu Diễm cùng đi tới bên hồ.
Chu Diễm vốn thập phần không tìnhnguyện, Tề Vương thấp giọng nói: “Cháu không nghĩ tự mình hái một đóa hoa tặngngười trong lòng sao?”
Bước chân Chu Diễm liền nhanh lạthường.
Thái tử phi vừa tức vừa buồn cười,trước mặt mọi người không tiện nói nhiều, chỉ có thể lựa chọn cách cười khổ mộttiếng. Áy náy nói với mọi người: “Tề Vương luôn luôn tùy hứng, cả phụ thân cũngkhông có biện pháp với hắn. Ta thân làm tẩu tử cũng không quản được hắn. Thỉnhmọi người chờ chốc lát.”
Mọi người dĩ nhiên nghe lệnh.
Tề Vương giỏi nhất ăn uống dungoạn, chuyện du thuyền là bình thường, ngồi thuyền gỗ như ngồi chơi.
Nhưng Chu Diễm thì lại khác, lầnđầu đi thuyền gỗ, bước xuống mạnh quá khiến thuyền dập dềnh, thiếu chút rơixuống nước. May mắn Tề Vương kịp thời ổn định lại thuyền, nếu không, hôm nayChu Diễm mất hết mặt mũi với mọi người.
Chu Diễm chưa kịp định thần thì đãnghe thấy tiếng nữ tử cười khúc khích, hắn đỏ mặt.
“Khâm phục.” Tề Vương đánh giá hắnliếc mắt một cái, không ngừng thở dài: “Nhìn cháu có dáng vẻ thế mà có nữ nhânthích được, mà sao cháu lại đỏ mặt lên thế, chẳng giống nam nhân chút nào.”
Tâm tư nam nhân yếu ớt của ChuDiễm bị đả kích, sau một lục mới không phục phản bác: “Thập tứ thúc, thúc khôngphải nói khích cháu, còn hơn có người da mặt dày không đỏ mà tứ tiểu thư Mộ giađối với thúc vẫn lạnh như nước.”
Tề Vương: “…”
Sắc bén! Tự nhân là da mặt dày TềVương cũng nghẹn không nói được gì. Một lát sau mới ngoài cười nhưng trong khôngcười nói: “Thái tôn điện hạ, còn có mười mấy thiếu nữ đang chờ hoa sen đấy,cháu đừng ngồi đọ thông minh với ta nữa, không sợ các nàng chờ sốt ruột sao.”
Chu Diễm: “…”
Một lần nữa bại dưới tay thúcthúc! Thôi cũng không phải ngoại lệ, quên đi, chăm chú đi hái sen thôi!
Tề Vương chèo thuyền chậm rì rì,nhìn bốn phía, sau đó, ánh mắt dừng lại.
Một nụ hoa hồng nhạt e ấp, giốngnhư thiếu nữ e thẹn, đôi má hồng phấn, chỉ là nụ hoa đã khiến lòng người say.
Tề Vương chèo thuyền qua, tự mìnhhái đóa hoa này.
“Thập tứ thúc, hoa sen nở nhiềuthế, sao lại cố tình hái một nụ hoa.” Chu Diễm cho là không đúng cười nói: “Cănbản không chú tâm.”
Tề Vương cười cười nói: “Hoa sennở rộ, thiếu đi thi vị. Cháu chờ đợi hoa sen nở, cũng là một điều đáng xem đúngkhông?”
Vừa nói vừa đưa nụ hoa lên mũingửi, mùi thơm lan tỏa vào lòng người.
Chu Diễm nổi da gà, nhịn khôngđược xoa xoa cánh tay. Chỉ cần trước mặt tiểu mỹ nhân Mộ gia, thập tứ thúc luônkhông bình thường.
Tề Vương hái nụ hoa xong liền…không động thủ nữa, lười biếng chèo thuyền.
Chu Diễm hái liền bảy tám đóa hoa,tay vừa đau vừa mỏi, nhìn Tề Vương du nhàn như thế, nhịn không được nói: “Cháuthì vội mà sao thúc không giúp!”
Tề Vương nhíu mày, hỏi lại: “Cháucảm thấy có ai đáng giá để ta tự tay hái hoa sen?”
Chu Diễm nhanh chóng phản kích:“Mộ tứ tiểu thư sao?”
Tề Vương nở nụ cười cười, khó códịp không phản bác.
Vì miễn cho mọi người chờ đợitrong lo lắng ngượng ngùng, thái tử phi cho vũ cơ lên diễn vài ca khúc.
Nhưng mà, có Tề Vương cùng tháitôn ở hồ sen không ngừng đi qua đi lại, ai còn tâm tư thưởng ca múa.
Lục Vô Song si ngốc nhìn thiếuniên trong hồ sen, trong đầu chợt nghĩ lại buổi gặp gỡ một tháng trước.
Ngày nào đó, phụ thân thiết yến,Tề Vương cũng có mặt. Nàng đối với vị hoàng tử nổi danh kinh thành này thập phầntò mò, trộm tránh ở sau tấm bình phong nhìn trộm hắn.
Thiếu niên một thân cẩm bào, tuấnmỹ, quý khí vô cùng. Khóe môi tựa tiếu phi tiếu, đôi mắt đầy mị hoặc. Toàn thângiống như tán phát ánh sáng, gần như nàng trúng lưới tình.
Tính nàng không phải là cô nươngthẹn thùng, lấy dũng khí chủ động gặp mặt. Vốn dĩ cho rằng với mỹ mạo của mìnhnhất định có thể làm Tề Vương rung động, nhưng ngoài dự đoán, thái độ Tề Vươnglãnh đạm dị thường, thậm chí chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, liền phẩy tay áobỏ đi.
Chứng kiến sự lãnh đạm của hắn,nàng không lui bước, ngược lại khơi dậy tâm tư háo thắng của nàng. Một thángnày, nàng thường xuyên nghĩ đến buổi gặp gỡ, nghĩ muốn khiến hắn phải nhìn tớimình.
Hôm nay, nàng rốt cuộc như nguyệngặp hắn.
Nhưng hắn không liếc nhìn nàng mộtcái.
Nhất định đến một ngày hắn phảinhìn nàng. Tề Vương phi, định sẵn nàng làm!
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lưu ý đếnbộ dạng Lục Vô Song, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Con thu liễm một chútđi.” Nhìn chòng chọc như thế, chỉ sợ người mù cũng nhìn ra được tâm ý của congái bà.
Lục Vô Song không yên lòng vângmột tiếng, cuối cùng miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
“Tứ muội, muội nói xem liệu tháitôn có tự mình tặng hoa cho chúng ta không?” Mộ Uyển Xuân nhỏ giọng hỏi.
Mộ Niệm Xuân bật cười, trêu ghẹo: “Cũngchưa chắc là không. Tam tỷ, tỷ muốn chỉnh trang lại dung nhan lần nữa không?”
Mộ Uyển Xuân cười đỏ má, dùng sứcnhéo tay Mộ Niệm Xuân. Mộ Niệm Xuân làm bộ hô đau, trong lòng nghĩ lời Mộ UyểnXuân vừa nói.
Nếu Chu Diễm thật sự có tâm tặnghoa sen, người không nghi ngờ gì tất nhiên là Mộ Nguyên Xuân. Nhưng trước mặtmọi người làm ra cử chi như vậy, cần dũng khí cực kỳ lớn, Chu Diễm không biếtcó làm nổi.
“Mau nhìn đi, thuyền gỗ cập bờ.”Ánh mắt Mộ Uyển Xuân sáng lên, giọng nói đầy phấn khích.
Không chỉ mình cô ta, những cô gáiở đây ai chẳng má hồng mắt sáng?
Nếu may mắn có thể được thái tôntự tay tặng hoa sen, còn ý nghĩa hơn cả “hoa sen” thái tử phi sai người háitặng. Những cô nương ở đây, ai trong lòng chẳng có ảo tưởng này?
“Cháu xem, bao nhiêu thiếu nữ đangđợi thái tôn điện hạ tặng hoa, cháu đừng để các nàng thất vọng nhé.” Tề Vươngcười đầy bất chính.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ChuDiễm lại đỏ mặt.
Hắn chỉ muốn tặng một cô gái, chỉcó một.
Nhưng thập tứ thúc nói rất có lý,nếu tự tay tặng hoa sen một mình Mộ Nguyên Xuân, chỉ sợ sẽ gây chú ý lớn. Lấytính tình mẫu phi, chắc chắn sẽ không vui, nói không chừng sẽ không vui với MộNguyên Xuân. Chẳng bằng tặng mỗi người một đóa, sẽ đỡ phiền toái hơn.
Bị tâm địa bất lương của người nàođó lừa dối tẩy não, thái tôn điện hạ cố lấy dũng khí bắt đầu tặng hoa chúngthiếu nữ.
Người đầu tiên là Tương tam tiểuthư, nàng vừa kinh lại vừa vui đón lấy đóa sen trong tay thái tôn, hai má hồnglên, xấu hổ nói: “Tạ ơn thái tôn điện hạ.”
Trong lòng Tương tam tiểu thư mừngnhư điên, kích động không cách nào chế ngự được. Thái tôn điện hạ tự mình tặnghoa mình!
Chờ lúc cô nàng mừng như điênxong, liền thấy thái tôn điện hạ đưa một đóa hoa tới trước mặt Lục đại tiểuthư.
Tương tam tiểu thư: “…”
Lục đại tiểu thư:: “…”