Thứ hai là Du lục tiểu thư Trấnquốc công phủ.
Nàng thướt tha đi lên, trong taylà một cây trúc. Nhẹ nhàng thổi, âm thanh du dương lan tỏa dần hồ sen.
Một khúc kết thúc, mọi người liềnca ngợi.
Chất nữ nhà mẹ đẻ biểu hiện xuấtsắc, thái tử phi cũng cảm thấy mát mặt, mỉm cười khen Du lục tiểu thư mấy câu.Du lục tiểu thư vui vẻ trở về lương đình.
Lúc này, mama quản sự cũng mang đồMộ Niệm Xuân cần tới.
Vì không muốn gây sự chú ý với mọingười, mama quản sự cho hai tiểu nha hoàn đưa tới.
Sự xuất hiện của Mộ Niệm Xuân ngàyhôm nay chiếm sự chú ý của đại đa số, hầu như mọi người không ai để ý đến nhữngthiên kim chuẩn bị đàn ca.
Một con dao sắc bén, vài thứ raudưa bắt mắt.
Mộ Niệm Xuân cúi đầu nhìn thoángqua, hài lòng gật gật đầu.
Đây đều là hoa quả theo mùa, phủthái tử đương nhiên có, hơn nữa còn rất tươi ngon, rất hợp tâm ý của nàng. Condao lại sắc bén, dùng rất tốt.
Trương Thị chăm chú nhìn, hỏi:“Niệm Xuân, con làm gì vậy?”
Câu hỏi này cũng là thắc mắc tronglòng mọi người. Ngay cả Mộ Nguyên Xuân khi đã bình tĩnh lại cũng nhìn thoángqua, không nhịn được cười nhạo một tiếng.
Sao chỉ có rau dưa trái cây bìnhthường, có thể làm ra thức ăn gì sao?
“Chờ con làm ra, mọi người tựnhiên sẽ biết.” Mộ Niệm Xuân tự tin nói: “Con cần một khoảng thời gian, các vịxin thưởng thức tài nghệ các vị tiểu thư, không cần phải quan tâm con.”
Mọi người bán tín bán nghi, tuynói là không chú ý tới nàng nhưng thỉnh thoảng không nhịn được lại lén lưu ýnhất cử nhất động của nàng.
Mộ Niệm Xuân cầm lấy con dao, điềukhiển linh hoạt. Cử động của nàng không nhanh mà vô cùng trầm ổn. Rất nhanh, củcải trong tay đã hiện thành hình bông hoa sen. Vỏ quả dưa hấu làm lá xanh. Vôcùng đẹp đẽ tinh xảo.
Mộ Uyển Xuân há mồm trợn mắt ởbên.
Mộ Niệm Xuân không nhanh khôngchậm nhắc nhở: “Tam tỷ, đã là thẻ số 5 rồi, chuẩn bị tới tỷ đó.”
Mộ Uyển Xuân cả kinh, không dámnhìn nữa, vội thu liễm tinh thần, yên lặng chuẩn bị màn biểu diễn tiếp theo.
Về phần Mộ Nguyên Xuân, cô ta cũngliếc nhìn một lúc, sau liền chuyển ánh mắt đi. Cô ta tin tưởng bản thân mình,mặc kệ Mộ Niệm Xuân biểu hiện như thế nào, màn này tuyệt đối không phải đối thủcủa cô ta.
Tiệc rượu được bày ven hồ sen. Bênhồ có một vài hòn núi giả. Bên cạnh núi giả có ghế ngồi, xung quanh là mấy bồncảnh xinh đẹp.
Lúc này, hai cái đầu dựa lại gầnnhau sau bồn cảnh ló lên.
Tuy có bồn cảnh che nhưng là khôngthể nào trốn hết, dù vậy, mọi người đều đang chú ý về phía các tiểu thư biểudiễn. Không ai chú ý động tĩnh bên núi giả.
“Thập tứ thúc,” giọng nói đè thấpcủa thiếu niên trắng béo: “Nếu như bị mẫu phi biết chúng ta không đi thư phòng,ngược lại trốn tới đây nhìn lén, khẳng định sẽ rất tức giận!”
Thiếu niên bên cạnh nhíu mày,chững chạc nói: “Cháu nói rất có đạo lý. Nhưng chúng ta vẫn nên ở đây nhìnlén.”
Chu Diễm gật gật đầu, trong mắt làchờ mong.
Tề Vương không nhanh không vội lạinói tiếp: “Chỗ này xa quá, nhìn không rõ. Chúng ta đi lại gần thêm.”
Chu Diễm “…”
Chu Diễm gắt gao kéo ống tay áo TềVương, đau khổ cầu xin nói: “Thập tứ thúc, ngàn vạn lần chớ làm vậy.”
Vạn nhất tới gần bị phát hiện, TềVương thì không sao nhưng hắn thảm là chắc! Tưởng tượng đến gương mặt tức giậncủa mẫu phi, hắn run lên.
“Không sao đâu.” Tề Vương cườinói: “Hôm nay là Hà Hoa yến, vốn là chọn con dâu cho cháu, cháu không phải lànhân vật chính sao.”
Chu Diễm e sợ Tề Vương hành độngliều lĩnh, kiên quyết nắm chặt ống tay áo hắn. Dùng hành động triệt để biểu lộtâm ý mình.
Tề Vương thấy hắn khẩn trương,không khỏi nhếch miệng nở nụ cười, rộng lượng bỏ qua cho hắn: “Được rồi, đượcrồi. Chỉ đi nhìn một lát thôi. Mau bỏ áo ta ra, nếu không ống áo đứt, phụ vươngcháu sẽ tìm cháu tính sổ trước đấy.”
Vừa nói vừa lôi tay áo ra.
Chu Diễm dở khóc dở cười buôngtay.
Thập tứ thúc này, thực sự tùy hứngquá mức, cái gì cũng dám nói dám làm. Bất quá mình cũng mong được như thúc ấy,luôn vui vẻ, phiêu diêu, không buồn tẻ. Vẫn là mong có thập tứ thúc bên cạnh.
Hôm nay, hắn biết trong phủ có HàHoa yến nhưng vẫn ngoan ngoãn đi thư phòng, lần đầu tiên bị thập tứ thúc lôikéo trốn học, trốn sau bồn cảnh nhìn lén.
Hành vi không phải người quân tửnày, thật sự kích thích. Tim hắn đập thình thịch.
Chu Diễm kìm lòng không được nhìnra đám thiếu nữ. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân.
Nàng an vị ở một bên lương đình,khóe môi nhẹ mỉm cười, quần áo thanh lịch như một đóa sen trắng. Ở bên cạnh córất nhiều cô gái trang phục tỉ mỉ, nàng không phải là thu hút nhất, nhưng chỉcần nhìn đến nàng, ánh mắt sẽ không cách nào rời đi.
Tề Vương nhìn gương mặt hồng hồngcủa Chu Diễm, ánh mắt lóe lên.
Tuổi trẻ dễ sinh lòng, Mộ NguyênXuân xác thật xinh đẹp, không trách Chu Diễm ái mộ. Chính là, Chu Diễm có biếtMộ Nguyên Xuân cùng La Ngọc là chuyện tình thanh mai trúc mã?
Thanh âm du dương ở xa truyền tớiđây.
Giữa đình, một thiếu nữ áo hồngđang thổi sáo, tiếng sáo mượt mà trong trẻo, tướng mạo thiếu nữ cũng rất xinhđẹp. Xiêm ý màu hồng rạng rỡ, thiếu nữ tuyệt mĩ như ngọc.
Mỹ nhân như vậy, đủ để hấp dẫn ánhmắt một thiếu niên.
Nhưng mà, trong số này tuyệt khôngcó Tề Vương. Hắn chỉ nhìn cô gái áo hồng một cái, rất nhanh liền rời mắt đi.
Sau đó, ổn định một góc lươngđình.
Thiếu nữ khả ái một thân xiêm áomàu vàng, không biết đang cúi đầu làm cái gì, thần thái thập phần chuyên chú.
Từ góc độ này xem ra, có thể nhìnthấy sắc mặt của nàng, lông mi cong cong, khóe môi khẽ cười, hai bím tóc tinhtế.
“Thập tứ thúc, mau nhìn.” Chu Diễmbình tĩnh trở lại, rốt cuộc lưu ý cô gái thổi sáo, lập tức cười nói: “Kia khôngphải Lục đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ sao?”
Một tháng trước, Vĩnh Ninh Hầuthiết yến ở phủ, Tề Vương đến dự tình cờ gặp vị Lục đại tiểu thư này. Chu Diễmmặc dù không ở trong tiệc nhưng cũng nghe được chuyện Lục đại tiểu thư đối vớiTề Vương nhất kiến chung tình.
Tề Vương liếc nhìn một cái, cườinhư không cười: “Nguyên lai cháu có ý với vị Lục đại tiểu thư này. Tiệc xong,ta phải đi nói với Ngũ tẩu một tiếng, thành toàn tâm ý của cháu.”
Chu Diễm sặc nước miếng: “Chớ chớchớ, quân tử không đoạt người của người khác.”
Nghe nói vị Lục đại tiểu thư nàytính tình kiêu ngạo. Hắn không chịu đựng nổi. Vẫn nên để thập tứ thúc nhận đi!
Tề Vương tựa hồ không thích tròđùa này, nghiêm túc nói: “Chớ nói bậy. Nếu lời này truyền ra ngoài, tổn thươngthanh danh cô nương người ta.”
“Vậy thì thúc cưới cô ấy luôn.Xuất thân tốt, dung mạo xinh xắn, đủ tư cách làm Tề Vương phi. Thúc không chịuthiệt gì đâu.” Chu Diễm nháy mắt cười nói.
Thật vất vả có dịp giễu cợt TềVương. Đương nhiên không thể bỏ qua.
Tề Vương nhíu nhíu mày, nói: “Đứngở đây vẫn hơi xa, chỉ nhìn được một chút.”
Lời nói rõ ràng tính uy hiếp.
Chu Diễm lập tức nhũn như chi chi:“Thập tứ thúc đại nhân đại lượng, xin hãy độ lượng với cháu. Cháu xin cam đoankhông nhiều lời nửa chữ.”
Tề Vương lúc này mới bỏ qua chohắn, ánh mắt di chuyển ra phía xa.
Lục đại tiểu thư thổi sáo xong,hướng lên thi lễ với thái tử phi, trong sự khoa tán của mọi người khoan thai đivề chỗ. Dáng người ưu nhã, đi lại thướt tha, thật là một mỹ nhân.
Thập tứ thúc, mỹ nhân như vậy,thúc thật sự không có chút động lòng nào sao?
Lời tới bên miệng, Chu Diễm imlặng nuốt trở lại. quên đi, hôm nay đừng có dại trêu chọc thúc thúc. Nếu xảy rachuyện, đến lúc đó nếm trái đắng chính là hắn.
Tề vương cùng thái tôn không mànghình tượng đứng sau núi giả nhìn lén. La Ngọc cùng Mộ Trường Hủ cũng trốn khôngthoát, không lựa chọn đứng một bên nhìn.
Mộ Trường Hủ nhìn theo bóng Tềvương cùng thái tôn, cảm thấy đầu rất đau. Hôm nay lại trốn học, có thể nghĩđến ngày mai đi thư phong lại bị một phen giáo huấn rồi.
La Ngọc nhìn thần sắc của hắn, vộira hiệu.
Tề vương điện hạ đầu têu, thái tôncũng trốn học. Bọn họ là thư đồng vô kế khả thi không ngăn cản được. Việc đãđến nước này, không cần suy nghĩ nữa. Ngày mai rồi tính ngày mai.
Mộ Trường Hủ hơi hơi gật gật đầu,hỗn loạn trong lòng nén xuống. Cùng La Ngọc nhìn về phía hồ sen.
Bọn họ ở xa hơn một chút, chỉ cóthể nhìn cây cối mà thôi.
Tam tiểu thư đánh đàn, gương mặtchăm chú vô cùng.
Mộ Trường Hủ liếc nhìn một cái,trong lòng thầm nghĩ, tam muội cầm nghệ mặc dù không tệ nhưng so với muội muộicòn kém một bậc.
La Ngọc cũng liếc mắt nhìn, tronglòng cũng suy nghĩ như vậy. Tới khi biểu muội lộ cầm nghệ, nhất định khiến bốnphía kinh diễm.
Nghĩ cũng khéo, tiếp đó liền tớiMộ Nguyên Xuân.
Dáng đi thướt tha ưu nhã xuấthiện, trong lòng La Ngọc cảm thấy tràn đầy vui sướng cùng kiêu ngạo.
Sau núi giả, hai mắt Chu Diễm cũngsáng lên.
Thái tôn nhìn Nguyên Xuân, TềVương điện hạ, ngươi muốn nhìn ai?