Thời gian nhoáng lên một cái, lạilà hơn phân nửa tháng đi qua, đã là đầu mùa đông.
Thời tiết một ngày một lạnh. Bọnnha hoàn đều thay miên váy, nhóm chủ tử cũng không ngoại lệ, đều tự thay quầnáo dày. Trong phòng cũng bắt đầu đặt chậu than.
Trương thị phân phó riêng: “Đạithiếu gia còn bệnh, trong phòng đặt hai chậu than.”
Bọn hạ nhân đều đồn đãi đại phunhân tâm địa nhân hậu. Những lời này, tự nhiên rất nhanh rơi vào tai Mộ ChínhThiện. Mộ Chính Thiện buổi tối thời điểm hồi phủ, khen Trương thị vài câu.
Trương thị trong lòng hoan hỉ. Mấyngày nay, bà nghe lời Mộ Niệm Xuân, thập phần để bụng bệnh tình Mộ Trường Hủ.Hành động như vậy, quả nhiên giành niềm vui của Mộ Chính Thiện.
Mộ Chính Thiện lại nhớ tới MộTrường Hủ nằm trên giường không dậy nổi như trước, tâm tình một trận lo lắng.
Hơn phân nửa tháng trôi qua, theolý mà nóibệnh tình Mộ Trường Hủ sớm đã tốt lên. Nhưng sự thật là, bệnh tình MộTrường Hủ căn bản không thấy chuyển biến. Mỗi ngày nằm ở trên giường, một câucũng không chịu nói. Thiếu niên tuấn tú vốn đầy nhiệt huyết, nay gầy yếu đángthương, nặng nề làm người ta hoảng hốt.
Trên đời khó trị nhất, đó là tâmbệnh.
Tâm bệnh phải tâm dược giải. Liềnngay cả hắn là phụ thân, cũng thật sự bất lực.
Mộ Nguyên Xuân vẫn bị cấm chừng.Mộ Chính Thiện đến nay cũng chưa gặp qua cô ta một lần.
Mộ Chính Thiện nhịn không được thởdài, bỗng nhiên không có khẩu vị, buông đũa xuống. Tình hình như vậy, gần đâynhìn mãi quen mắt. Lời an ủi quen thuộc của Trương Thị vang lên: “Lão gia, lãogia không cần vì Trường Hủ lo lắng. Chỉ cần qua được thời gian này, vềsau sẽ khá lên.”
“Ta nguyên bản cũng là nghĩ nhưvậy. Nhưng hiện tại đã nhiều ngày như thế, tình hình của nó vẫn không có tiếntriển, cả ngày tinh thần sa sút, ngay cả câu cũng không chịu nói.” Mộ ChínhThiện nhíu mày: “Cứ tiếp tục thế này, như thế nào được.”
Tiếp tục thế này, mới là chuyệntốt.
Trương thị trong lòng âm thầm nóithầm. Đang muốn há mồm, chợt nghe Mộ Niệm Xuân cười xen mồm nói: “Cha, đại calà tâm bệnh. Muốn huynh ấy nhanh khỏi bệnh. Không bằng để đại tỷ đi chăm sóchuynh ấy.”
Trương thị cả kinh, liên tục hướngMộ Niệm Xuân nháy mắt.
Nha đầu kia. Như thế nào lại ngốcnhư vậy. Nếu là Mộ Nguyên Xuân đi bồi Mộ Trường Hủ, cấm chừng coi như bỏ.
Mộ Niệm Xuân hướng Trương thị cườitrấn an.
Hai ngày này Mộ Chính Thiện bởi vìchuyện Mộ Trường Hủ thập phần lo lắng, chỉ sợ trong lòng đã sớm nghĩ tới chủ ýnày, chính là không thể không biết xấu hổ há mồm mà thôi. Nếu chờ Mộ ChínhThiện há mồm, chẳng bằng chủ động chút. Còn có thể thuận tiện mang lại niềm vuicho Mộ Chính Thiện.
Quả nhiên, Mộ Chính Thiện vừa nghelời này, trên mặt liền có ý cười, ánh mắt lại ôn hòa: “Niệm Xuân thật sự làtrưởng thành. Đã biết suy nghĩ cho người khác.”
Trương thị vạn phần không tìnhnguyện phụ họa: “Thiếp thân cũng hiểu được Niệm Xuân nói có đạo lý. Tuy nóiNguyên Xuân phạm lỗi lầm bị cấm chừng, nhưng trước mắt thân thể Trường Hủ quantrọng hơn. Không bằng để Nguyên Xuân mỗi ngày cùng Trường Hủ, chờ Trường Hủthân thể có chuyển biến, lúc ấy Nguyên Xuân hồi Thưởng Mai trong viện đợi.”
Cuối cùng một câu, rốt cục vẫn làđể lộ ra tâm ý chân chính Trương thị.
Mộ Chính Thiện lúc này bất chấpchuyện đó, lập tức nói: “Hảo, ta đi về phía mẫu thân nói một tiếng. Ngày maicho Nguyên Xuân đi Tùng Đào viện.”
Trương thị còn chưa kịp phản ứng,Mộ Niệm Xuân đã cười tủm tỉm nói: “Cha, con đi tới chỗ đại tỷ, đem tintức này tốt nói cho tỷ ấy.”
Mộ Chính Thiện vui mừng gật gậtđầu. Niệm Xuân ngày càng biết săn sóc mọi người!
……
Thưởng Mai viện ban ngày đóng cửa.Đến buổi tối, lại sớm khóa.
Mộ Niệm Xuân đứng ở ngoài cửaviện, Thạch Trúc tiến lên gõ cửa. Nha hoàn canh cửa nghe được thanh âm. Lập tứcmở khóa. Mở cửa gặp là Mộ Niệm Xuân, cả kinh, lập tức hành lễ: “Nô tỳ gặp quatứ tiểu thư.”
Kỳ quái! Đã trễ thế này, tứ tiểuthư đến Thưởng Mai viện làm cái gì?
Mộ Niệm Xuân tùy ý ừ một tiếng.Rất nhanh đi tới trước khuê phòng Mộ Nguyên Xuân. Nơi đó cũng đã khóa, chỉ cóthể mở từ bên ngoài.
“Đỗ Quyên, mở cửa.” Mộ Niệm Xuânthản nhiên phân phó.
Đỗ Quyên ngẩn ra: “Nhưng là, lãogia nói qua, không chuẩn bất luận kẻ nào đi vào thăm tiểu thư……”
Mộ Niệm Xuân mỉm cười: “Là cha đểcho ta tới.”
Đỗ Quyên ngoan ngoãn xuất ra chìakhóa mở cửa.
Trong phòng đốt hai ngọn nến, coinhư sáng sủa. Khuê phòng Mộ Nguyên Xuân vẫn sạch sẽ như xưa. Mộ Nguyên Xuânngồi ở trước bàn, cúi đầu thêu thùa. Thân ảnh tiêm nhược mà im lặng.
Cô ta rõ ràng sớm nghe được độngtĩnh mở cửa, nhưng không quay đầu. Chỉ thản nhiên nói: “Ngươi tới làm cái gì?Nếu là muốn ở trước mặt ta diễu võ dương oai, vậy không cần. Ta hiện tại đangbận, không rảnh phụng bồi!”
Ánh mắt Mộ Niệm Xuân lộ ra mộtchút trào phúng. Nếu Mộ Nguyên Xuân đúng như mặt ngoài biểu hiện bình tĩnh nhưvậy, cũng sẽ không đưa lưng về phía chính mình không chịu quay đầu: “Đại tỷ, tỷthật sự hiểu lầm. Ta hôm nay đến, là có chuyện tốt muốn nói cho tỷ.”
Mộ Nguyên Xuân như trước khôngquay đầu, trong thanh âm lại hơn một tia lãnh ý cùng oán hận: “Ngươi tốt nhưvậy sao?”
Mộ Niệm Xuân không nhanh khôngchậm nói: “Ta hôm nay hướng cha cầu tình, cha đã đồng ý giải cấm chừng của tỷ.Từ ngày mai, tỷ có thể đi bồi đại ca ……”
Nói còn chưa dứt, Mộ Nguyên Xuânbỗng nhiên đứng dậy xoay người, thanh âm không tự giác run run: “Ngươi nói làthật sự?”
Hơn phân nửa tháng cấm chừng, chỉlàm cho Mộ Nguyên Xuân hơi hao gầy, dung mạo vẫn như xưa, thậm chí còn thêmphần yếu đuối động lòng người.
Gương mặt xinh đẹp yếu ớt độnglòng người, là lợi khí lớn nhất của nữ tử. Mộ Nguyên Xuân chưa bao giờ chủquan, cho dù là bị cấm chừng nhốt tại trong phòng, cũng vẫn chỉnh tề.
Mộ Niệm Xuân cười khanh khách nói:“Đương nhiên là thật. Cha đã đi Tu Đức đường tìm tổ mẫu thương nghị việc này.Ta khi nào đã lừa gạt tỷ?”
Mộ Nguyên Xuân đối một câu cuốicùng cười nhạt, bất quá, trước mắt tối quan trọng hơn là Mộ Niệm Xuân mang đếntin tức tốt.
Cô ta rốt cục có thể đi ra khỏiThưởng Mai viện, có thể đi xem đại ca.
Mộ Nguyên Xuân kích động khó cóthể tự chế, tạm thời bất chấp cùng Mộ Niệm Xuân ân oán, khẩn cấp hỏi: “Đại cahiện tại thân thể khá hơn sao?”
Mộ Niệm Xuân vẻ mặt tiếc nuối:“Đại ca cả ngày nằm ở trên giường, không chịu uống dược cũng không chịu ăn cơm,cũng không nói lời nào. Tình huống thật sự không ổn.”
Mộ Nguyên Xuân đang cười mặt lặngđi, dùng sức cắn cắn môi. Trong lòng dâng lên chua xót cùng khổ sở, cơ hồ baophủ toàn bộ cô ta.
Đại ca sinh là tâm bệnh, cho nênmới chậm chạp không thấy chuyển biến……
“Đại ca sinh là tâm bệnh. Cho nênchậm chạp không thấy chuyển biến.” Mộ Niệm Xuân làm như biết tâm tư cô ta, nóira những lời này.
Mộ Nguyên Xuân hốc mắt đỏ lên,nước mắt lặng yên chảy xuống.
Chính mình quả nhiên không có đếnkhông công. Những lời này. Cũng đủ Mộ Nguyên Xuân khóc một buổi tối.
Mộ Niệm Xuân khoái trá nghĩ, cũngkhông định ở lâu: “Được rồi. Ta đã nói lời cha truyền tới. Cũng nên đi.” Nóixong, xoay người đi ra ngoài. Thời điểm đi tới cửa, hdường như nghĩ cái gì, lạiném một câu: “Ngày đó La biểu ca tới thăm đại ca, có hỏi tới tỷ.”
Chút tự chủ cuối cùng của MộNguyên Xuân, bị những lời này đánh tan. Nước mắt nhanh chóng bừng lên.
……
Một buổi tối này, Mộ Nguyên Xuânkhóc suốt nửa đêm. Buổi sansgn gày hôm sau, dùng nước lạnh thấm mắt hồi lâu.Dùng tới một tầng son phấn thật dày, vẫn như cũ không che đậy được ánh mắt sưngđỏ.
Nghĩ rất nhanh có thể nhìn thấyhuynh trưởng, tâm tình Mộ Nguyên Xuân lại tốt lên.
Phương mama chần chờ hỏi:“Tiểuthư, có phải hay không nên đi thỉnh an lão gia, phu nhân?”
“Không cần.” Mộ Nguyên Xuân bìnhthản nói: “Phụ thân đại khái cũng không nguyện thấy ta. Ta đi gặp đại ca đượcrồi.”
Nhưng là, đại thiếu gia chẳng lẽsẽ nguyện ý thấy cô sao?
Phương mama không đành lòng nóithẳng, yên lặng đem lời nói nuốt vào.
Mộ Nguyên Xuân không có lưu ý đếnPhương mama muốn nói lại thôi, lòng tràn đầy vui mừng chờ mong đi Tùng Đàoviện. Gã coi cửa thấy Mộ Nguyên Xuân, trong lòng thầm giật mình, trên mặt cũngkhông dám hiển lộ ra.
Cửa phòng khép hờ, đẩy tay có thểđi vào.
Mộ Nguyên Xuân đứng ở ngoài cửa.Bỗng nhiên có chút chột dạ, do dự một lát, rốt cục cố lấy dũng khí đẩy cửa ra.
Chậu than một đêm chưa tàn. Trongphòng ấm áp. Mùi than, mùi dược hòa với nhau bay tới. Gã sai vặt ở một bên nhìnthấy, bước lên phía trước hành lễ: “Nô tài ra mắt đại tiểu thư.”
Ba chữ đại tiểu thư rơi vào tai,thân mình trên giường có chút cử động.
Mộ Nguyên Xuân khẩn cấp đến bêngiường: “Đại ca……”
Thanh âm ở cổ họng nghẹn lại.
Thiếu niên trên giường gương mặtcó bệnh lâu ngày, tái nhợt gầy yếu, hai mắt lõm xuống thật sâu. Làm sao còn cónửa điểm tuấn tú nhã nhặn phong thái ngày xưa?
Bất quá ngắn ngủn hơn hai mươingày, đại ca lại biến thành bộ dáng này!
Mộ Nguyên Xuân nước mắt tràn mi,nghẹn ngào nói: “Đại ca. Muội đến thăm huynh.”
Mộ Trường Hủ ánh mắt dại ra mờmịt, nhìn cô ta một cái. Lại rời tầm mắt đi.
Mộ Nguyên Xuân cố nén nước mắt,ngồi vào bên giường. Cúi đầu nói: “Đại ca, ngàn sai vạn sai đều là do muội. Làmuội làm phiền hà huynh, làm hại huynh chịu quở trách nhục nhã, làm hại huynhlo lắng quá độ sinh bệnh trì hoãn thi hội. Hết thảy đều là do muội sai, chờ huynhkhỏe lại, nghĩ trách phạt muội thế nào, muội cũng không dám có câu oán hận.Nhưng huynh không thể ép buộc chính mình thế này…”
Nói đến đây, đã khóc không thànhtiếng.
Mộ Trường Hủ vẫn như mọi ngày,trầm mặc ngẩn người. Giống như cái gì cũng nghe thấy, lại giống như cái gì cũngchưa nghe được.
Mộ Nguyên Xuân nghẹn ngào. Nhưngánh mắt lại quật cường cùng cố chấp chờ Mộ Trường Hủ đáp lại.
……
“Để cho Mộ Nguyên Xuân ở cùng chỗMộ Trường Hủ, thật sự được chứ?” Trương thị vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Mộ Niệm Xuân cười nhẹ: “Đươngnhiên là tốt. Đại ca khúc mắc chưa giải, nhìn đến Mộ Nguyên Xuân, trong lòngcàng khó chịu. Về phần Mộ Nguyên Xuân, để cho cô ta mỗi ngày tránh ở trongphòng thanh nhàn, chẳng phải là rất tiện nghi cho cô ta? Khiến cho cô ta khócvài ngày thì tốt hơn.”
Nói như vậy, tựa hồ cũng có chútđạo lý.
Trương thị rất nhanh liền bìnhthường trở lại.
Mẹ con hai người nói chuyện phiếm,Bạch Lan thần sắc quái dị đi vào bẩm báo: “Phu nhân, Thụy Hương cô nương đi TuĐức đường tặng đồ, nhưng lại không khéo ở Tu Đức đường té xỉu.”