Lục Châu sắc mặt cũng lạnh theo, tôi chưa từng thấy anh ấy tức giận bao giờ, anh ấy quay lại nhìn, "Tôi đã biết cô ấy không có bạn trai, anh đột nhiên từ đâu nhảy ra đây.". Lục Châu lại quay sang nhìn tôi, "Vãn Vãn, em có quen anh ta không?"
Tôi nên nói thế nào? Không phải quen thuộc, cũng không phải xa lạ.
Tôi có thể nói một cách kiêu ngạo, đây là bạn trai cũ của mình được không?
Trong lúc đôi co, Lâm Niệm đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi giữ lại, gần như bóp chặt các đốt ngón tay tôi. Anh cười đáng sợ, "Tống Vãn Vãn, anh tính lại rồi đấy, tối hôm qua em khóc lóc khi anh gọi cho em, hôm nay mà dám đuổi anh đi, anh sẽ không bao giờ tha cho em."
Tôi hoàn toàn bất lực, ngại ngùng nhìn Lục Châu, "Lục Châu, thực xin lỗi...." Tôi cúi đầu, thậm chí không dám nhìn nét mặt của anh ấy, mặc dù tôi không làm gì có lỗi. Với anh ấy, tôi chưa từng chủ động nói chuyện gì, cũng chưa từng hứa hẹn nhưng lúc này đây trong lòng không khỏi cảm thấy tội lỗi, "Cảm ơn anh đã quan tâm em những ngày qua, cảm ơn rất nhiều..."
Dáng vẻ của Lục Châu có chút cứng đờ, trầm mặc một hồi lâu mới cởi tạp dề rồi thở dài, "Vãn Vãn, anh...". Anh ấy nhìn Lâm Niệm rồi nhìn tôi, nhìn dáng vẻ tôi đang bị Lâm Niệm giữ lại, anh hình như có nhiều điều để nói nhưng cuối cùng chỉ đổi thành một câu, "Nghỉ ngơi thật tốt."
Lục Châu vội vàng thu dọn đồ, đi ngang qua tôi. Nhìn những thứ anh ấy mang tới vẫn còn trong bếp, tôi có chút ngơ ngác muốn quay đầu lại gọi. Nhưng không ngờ, Lâm Niệm đã cúi người lao nhanh vào mặt tôi, đôi môi nóng bỏng chặn hết những điều tôi muốn nói.
Anh hôn rất mạnh, cắn chặt môi tôi không buông. Tôi bị anh cắn, lại bị một tay anh đỡ lấy đầu không cho cho phép giãy dụa. Tôi thoáng nhìn thấy bóng dáng Lục Châu đứng ở cửa cho đến khi bóng dáng anh ấy dần đi khỏi.
Lâm Niệm cắn khóe môi tôi, mùi máu tanh bùng lên trong miệng, tôi đau quá nên bật khóc. Khi đã hoàn hồn, tôi không còn thấy bóng dáng ai ngoài cửa nữa.
Tôi đẩy Lâm Niệm ra nhưng anh vẫn không để tôi rời đi, thay vào đó lại tiến lên hai bước, đẩy ngã tôi nằm trên ghế sô pha cùng đôi chân yếu ớt. Anh cũng theo đó mà ấn người tôi xuống cùng.
Tôi vừa ngăn anh lại vừa thở hổn hển, hơi thở vốn rối loạn có thêm hơi thở lạnh lẽo của Lâm Niệm tràn ngập khóe miệng. Tôi cảm giác từng đoạn xương trên cơ thể mình đang dần mềm nhũn.
"Tống Vãn Vãn, em thật giỏi." Lâm Niệm cắn lên cổ tôi một cái. Tôi chỉ biết mình nghe thấy giọng nói anh như đang kìm nén lại, "Chưa đến nửa tiếng mà em đã gặp người đàn ông khác ở nhà rồi."
Cảm giác ấm nóng chạm vào cổ khiến tôi thấy khó chịu, tôi thận trọng đẩy anh ra, giọng nói vẫn run rẩy, "Anh ấy là bạn của em..."
Lâm Niệm liền hỏi, "Cũng là bạn trai cũ?"
Giọng tôi yếu ớt như tiếng muỗi, "Không phải..."
Lâm Niệm ngừng nói nhưng vẫn đè lên người tôi, nhẹ nhàng thở bên tai tôi, nghe như anh đang cố làm dịu đi hơi thở của mình.
Tôi cảm thấy ngưa ngứa mang tai vì hơi thở của anh ấy, liền lặng lẽ nghiêng đầu, Lâm Niêm lại kéo tôi lại không nói một lời, im lặng cắn vào tai tôi.
Tôi không khỏi run lên, giọng nói có chút biến sắc, lại đẩy anh ra lần nữa, "Lâm Niệm!"
"Tống Vãn Vãn", anh gọi tôi, "Không phải em nói không thích anh nữa sao? Mật khẩu vẫn dùng ngày sinh của anh?"
Tôi không dám lên tiếng, cũng không biết phải nói gì - sau cùng, nếu như gặp được người như Lâm Niệm một lần, làm sao tôi có thể quên được? Ngay cả chúng tôi có chia tay thì tôi vẫn cảm thấy rất thích nó.
Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, Lâm Niệm cũng không miễn cưỡng, nhưng hôm nay anh ấy lại tỏ vẻ rất kiên quyết muốn tôi đưa ra một lời giải thích, "Vậy ngay từ đầu tại sao em lại chia tay với anh? Vì chuyện học hành?"
Anh khựng lại, thấy tôi không trả lời lại tiếp tục hỏi, "Anh không làm gì có lỗi với em, tại sao sau khi chia tay em vẫn gọi anh là đồ khốn?"
"Tống Vãn Vãn, ít nhất em phải giải thích rõ ràng cho anh."
Tôi mím môi không chịu nói, cũng không dám nói là do mẹ anh bắt buộc, chưa kể còn là mẹ anh chạm đến lòng tự trọng của tôi, bảo tôi liên lụy kéo chân anh. Đã lâu như vậy rồi, tôi không muốn Lâm Niệm vì chuyện này mà lại cãi nhau với mẹ, huống chi, lúc này đây tôi nhận thấy mình thật sự kéo chân anh ấy.
Tôi khựng lại một hồi lâu mới nhắm mắt trả lời anh, nhưng không nói lý do thực sự.
"Em không muốn quen bác sĩ."
Lâm Niệm lại nở nụ cười, lần này anh quả thực rất tức giận, "Tống Vãn Vãn, em biết anh làm bác sĩ là vì ai chứ?"
"Vẫn chưa biết?"
Mặt anh ấy tiến đến sắp chạm vào mặt tôi, tôi gần như quên cả thở, căng thẳng tột độ.
"Được rồi." Lâm Niệm thở ra một tiếng như thể hạ quyết tâm lớn, "Nếu em không nói, anh sẽ hôn em đến khi nào em chịu nói mới thôi."
Tôi vẫn còn ngây ngốc, trước khi kịp phản ứng với lời nói của anh thì môi đã bị chặn lại. Tôi muốn vùng vẫy, Lâm niệm lại ấn hai tay tôi ngược lên đỉnh đầu, bây giờ tôi thậm chí còn không có cơ hội nhúc nhích. Chỉ đành để mặc cho anh ấy hôn đủ.
Tôi thậm chí đã quên mất chúng tôi đã hôn bao nhiêu lần hôm đó. Cuối cùng, môi tôi như tê dại, cảm giác như thể có một cánh cửa nào bị ai đó cạy ra, nụ hôn của Lâm Niệm vẫn di chuyển không ngừng nghỉ, lướt qua cổ tôi rồi dừng lại ở ngực. Khi hôn ở đó, tôi cuối cùng không chịu được nữa mà bắt đầu thút thít van xin, "Lâm Niệm! Em nói! Em nói là được mà?"
Anh ngừng lại, không hề vội vàng, chỉnh lại áo đã xộc xệch của tôi. Đôi môi tôi bắt đầu cảm nhận được hơi lạnh của không khí khi môi anh rời khỏi.
Lâm Niệm hai mắt có chút đỏ, giọng nói vừa khàn vừa thấp, "Em nói đi?"
Tôi gật gật đầu, vội vàng lui khỏi người anh, ngồi thu mình như kẻ trộm chột dạ, "Là do mẹ anh..."
"Mẹ anh?" Lâm Niệm cau mày, "Bà ấy tìm em?"
Tôi mơ hồ trả lời, "Em nghĩ bác ấy nói đúng, em không nên ảnh hưởng anh nữa..."
Lâm Niệm thở dài như bị đè nặng trong lòng mà bộc phát, "....Trước đây là vì học tập, còn bây giờ thì vì điều gì?"
Tôi gục đầu xuống, không trả lời nữa.
Được nước làm tới, Lâm Niệm lại tiến lại gần, chủ động kéo cánh tay lại, muốn hôn tôi. Tôi nhanh chóng ngăn cản, vội vàng tránh mặt, giọng nói be bé, "Em, em không muốn kéo anh xuống...."
Tôi vừa nói xong, nỗi bất bình trong lòng bấy lâu như từ từ dâng lên, tôi thấy nặng nề nơi sóng mũi, âm thanh phát ra từng lúc càng nghẹn ngào, "Lâm Niệm, em chỉ là một người phiền phức. Nếu anh ở bên em, anh sẽ gặp rắc rối, phải chăm sóc em đến hết đời."
Anh thở dài, gục mặt vào đầu tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ hắt lên một lớp ánh nắng dịu dàng trên gương mặt anh. Lâm Niệm nhìn tôi, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ một,
"Tống Vãn Vãn, anh không bao giờ thấy em phiền phức cả."