Lam Niệm Tích đưa cho bọn hắn bản đồ, chỉ đường, rồi rời đi. Cả hai đi đến cái thôn nhỏ mà Lam Niệm Tích kể, là một thôn khá hẻo lánh, dân cư không nhiều, ngược lại thấy khá thật thà, hai người giải thích ý định, vì người tu tiên đến một độ tuổi nhất định tướng mạo sẽ không thay đổi mấy nữa, nên hai người trông vẫn rất trẻ, cộng thêm sự cà lơ phất phơ của Nguỵ Vô Tiện, dân trong thôn liền tin rằng bọn hắn là một đôi phu thê chưa thành thân.
Trước khi Nguỵ Vô Tiện lên kiệu, nháy mắt với Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngoan ngoãn đợi ta nha".
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, sau đó đi con đường khác, lên trên núi.
Nguỵ Vô Tiện ở trong kiệu hưởng thụ niềm vui được người ta khiêng, không cần tự mình đi lên núi, hắn cũng vui vẻ thoải mái, nhàn hạ dựa vào trong kiệu, chiếc liệu lắc lư lắc lư, lắc đến nỗi hắn thoải mái, cuối cùng cảm thấy mí mắt hơi nặng xuống. Đột nhiên giật mình tỉnh dậy, hắn lắc lắc đầu, không biết vừa rồi mình có ngủ thiếp đi không, có lẽ là có, nhưng cũng không biết chỉ là chợp mắt hay ngủ một giấc dài.
Cảm giác vẫn giống như ở trong kiệu, để người ta khiêng lên đỉnh núi, hắn bình tĩnh lại, khẽ vén rèm cửa sổ kiệu lên một chút, quan sát tình hình bên ngoài, nhưng chỉ thấy một mảng tối thui, ngẩng đầu lên, bầu trời không trăng không sao, tối đen như mực.
Hắn thò đầu ra, cũng may thị lực hắn tốt, mới nhìn ra người phu khiêng kiệu của hắn vẫn đang nỗ lực, hắn gọi một tiếng: "Đại thúc, chúng ta đi được bao lâu rồi?"
Không ai trả lời, ánh mắt của mấy người phu kiệu căn bản có gì đó không đúng, không có chút tiêu cự, không hề chớp mắt nhìn thẳng về phía trước, bỏ qua lời nói của Nguỵ Vô Tiện, chỉ lo đi tới phía trước. Buổi tối có điểm lạ, người cũng có điểm lạ, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát ngồi xuống, lần này càng nhàn nhã hơn, trực tiếp nhắm mắt lại, trời cao đất rộng, gặp chuyện cũng không sợ, ngủ một giấc rồi tính.
Lam Vong Cơ phía bên kia, một mình tự lên núi, dưới chân núi là một hồ nước lớn, trong đó có một hòn đảo giữa hồ hình dáng dễ thương, giống như tròn mà không tròn, chính là nơi mà Lam Niệm Tích đã nói. Cửa miếu mở ra, y đi vào, miếu thần núi không có Phật, không có Quan Âm, bọn họ thờ một khối đá hình dạng kỳ lạ, đây chính là thứ Lam Niệm Tích nói với bọn hắn, khối đá do thần núi ban cho.
Y nhìn xung quanh, đúng thật như Lam Niệm Tích nói, không có gì bất thường, Lam Vong Cơ chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh ở đó, im lặng chờ đợi. Qua rất lâu, không có tin tức gì cả, hoàng hôn tới, sắc trời càng lúc càng tối, trong miếu ánh sáng không tốt, nhưng không đợi Lam Vong Cơ ra tay, đột nhiên tất cả đèn ở trong miếu cháy sáng lên cùng lúc, Lam Vong Cơ ngước mắt lên, trong miếu vẫn không có ai, chỉ nghe thấy một âm thanh the thé, cười to "He he he", âm thanh đó nói: "Thất bại rồi, thất bại rồi, Khôn Trạch của ngươi không đến được rồi".
***
Phía bên kia Nguỵ Vô Tiện lắc lắc lư lư một hồi, đến khi cuối cùng cỗ kiệu ngừng lại Nguỵ Vô Tiện vén rèm bước ra, duỗi cái eo lười.
Xung quanh tối đen như mực, nghe thấy có một âm thanh quỷ quái đang cười, "Lại là một Khôn Trạch đã kết khế nha".
Nguỵ Vô Tiện một chút cũng không ngạc nhiên, hỏi: "Ngươi chuyên bắt Khôn Trạch đã kết khế, đây là cái hứng thú gì của ngươi?"
Sự khác biệt giữa các cô nương mất tích trước đây, và Lam Duyệt Hãn, chỉ là kết và chưa kết khế, Nguỵ Vô Tiện vừa nghe đã biết tà tuý này muốn tìm Khôn Trạch kết khế, cho nên mới quyết định tự mình đi, hắn nói: "Khôn Trạch đã kết khế hoàn toàn vô dụng ngoại trừ đối với Càn Nguyên của mình, ngươi cần gì lại làm khó chúng ta".
Âm thanh đó tiếp tục cười một hồi, sau đó đột nhiên thay đổi hình dạng lao đến trước mắt Nguỵ Vô Tiện, trời tối đến mức không nhìn rõ thân hình của nó, chỉ thấy được nó có một cặp mắt lạnh lùng, tà tuý đó nói: "Bởi vì các ngươi là bằng chứng của sự phản bội, không đáng được sống".
Từ rất lâu trước đây, nó cùng với con người giao ước, nó sẽ phù hộ cho thôn này, người trong thôn sẽ xem nó như thần mà cúng bái, đồng ý đưa cho nó những cô nương và Khôn Trạch trong thôn. Nhưng khi đó Khôn Trạch duy nhất trong thôn còn nhỏ tuổi, nó một lòng chờ đợi, kết quả đứa bé đó lớn lên, thế nhưng lại lén kết khế với người khác, nó nổi giận, dùng yêu thuật dâng nước trong hồ, làm ngập một nửa thôn, người trong thôn lại cầu xin nó, trói Khôn Trạch đó lại dâng cho nó, bọn họ lại lập một giao ước mới, từ đây bất kỳ cô nương và Khôn Trạch nào ở trong thôn, muốn xuất giá, phải qua ải của nó trước.
Tà tuý đó ra sức cười một trận trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nói: "Giao ước thì giao ước, vốn là mấy người đó không đúng không phải sao".
Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Những Khôn Trạch đó, ngươi đã xử lý thế nào?"
"He he" tà tuý cười mấy tiếng, "Giết rồi". Nó thấy Nguỵ Vô Tiện lớn lên có diện mạo đẹp, lại nói: "Hôm nay có thủ hạ đến báo, nói rằng có hai người tu tiên, bây giờ xem ra, ngược lại so với người bình thường xinh đẹp hơn nhiều".
Biết hắn là người tu tiên nó cũng không lo lắng, Khôn Trạch vẫn là Khôn Trạch, vô dụng vẫn là vô dụng, tu tiên thì thế nào, lại nhìn người này, ngay cả vũ khí cũng không mang, không biết tu theo tiên môn nào. Nhưng trong mắt Nguỵ Vô Tiện tuyệt nhiên không lộ vẻ sợ hãi gì, ngược lại khoé môi còn mang chút ý cười nhàn nhạt, lại nói: "Tuy người trong thôn thất hứa, nhưng ép người ta gả cho ngươi, cũng quá đáng đi. Huống hồ người ta đã kết khế rồi, ngươi còn muốn phá bỏ, quá là không phúc hậu đúng không".
Tà tuý đó càng dựa lại gần hơn một chút, nhìn hắn chằm chằm, cười gian ác lên, "Cái thứ Khôn Trạch vô dụng này, ta đã bằng lòng chấp nhận, thì nên cám ơn trời đất đi". Sau đó đưa tay hướng về phía cổ của hắn, "Ngươi, cũng nên cảm ơn ta".
***
Giọng thé thé đó đang cười, Lam Vong Cơ chẳng hề nhíu mày, Tị Trần ra khỏi vỏ, vệt kiếm màu xanh hướng thẳng đến mâm cúng trước khối đá, trong nháy mắt vỡ tan, nhìn dưới thanh kiếm, có một con tiểu yêu to bằng lòng bàn tay bị Tị Trần chặn ngay cổ ở đó.
Hoá ra trốn trong mâm cúng, nghĩ bọn Lam Niệm Tích không nghĩ đến thứ nhỏ xíu này, thật sơ ý. Lam Vong Cơ nghĩ, vẫn chưa đủ cẩn thận, đáng bị phạt.
Tiểu yêu quái này làm sao biết được người trước mặt lợi hại thế nào! Ở đó run run rẩy rẩy, nhưng Lam Vong Cơ người này cũng kỳ lạ, bắt được nó cũng không nói gì, con tiểu yêu quái không phục, hét lên: "Ngươi bắt được ta cũng vô dụng! Người kia của nhà ngươi, đã bị lão đại nhà ta bắt vào trong tay rồi, ha ha ha ha ha ha!"
Nhưng Lam Vong Cơ vô cùng bình tĩnh, chỉ "Ờ" một tiếng.
Tiểu yêu quái thấy kỳ lạ quá, nói: "Tại sao ngươi không lo lắng chút nào? Cũng không hỏi ta ở đâu? Cũng không đi cứu?" Nghĩ lại, nói: "Ngươi thả ta ra, ta dẫn ngươi đi cứu hắn?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn một cái, lấy ra một cái túi càn khôn, nói: "Không cần".
Sau đó bình thản cho tiểu yêu quái vào, lại yên tĩnh đợi ở đó.
***
Phía bên kia, tà tuý nọ toả ra luồng khí lạnh lẽo, tay sắp sửa chạm vào Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện chỉ "ơ" một tiếng, tà tuý dừng lại, hỏi: "Ngươi không sợ?"
Nguỵ Vô Tiện gãi gãi đầu, "Không sợ, chỉ là có chút khó chịu loại tà tuý như ngươi".
Tà tuý này ghét nhất là cảm giác bị người khác coi thường thế này, đột nhiên nó kêu to gọi nhỏ lên: "Vậy thì ngươi đi theo ..."
Lời còn chưa nói xong,Nguỵ Vô Tiện đã cho nó một cú đá văng.
Thật ra Nguỵ Vô Tiện cũng không nhìn rõ lắm, chỉ dựa vào cảm giác để cho nó một cước mà thôi. Hắn tuy không mang vũ khí, nhưng với thân thủ của hắn, một cú đá cự ly gần, thực sự không có mấy người có thể chịu nổi.
Nhìn sắc trời dần dần sáng rõ lên, Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện đã là hoàng hôn, núi rừng dưới ánh hoàng hôn, thảm thực vật xanh lục lác đác có vài màu đỏ tương phản, một con yêu thú đen thùi lùi ôm đầu, ngã ra đất run rẩy.
Nguỵ Vô Tiện chỉnh lại vạt áo, nói: "Ta đã nói, có chút khó chịu"
Cho nên cú đá đó, lực đạo bỏ vào hơi nặng một chút.
***
Lam Vong Cơ đứng trước gió, bạch y mạt ngạch tung bay, đôi mắt lạnh lùng nhìn phong cảnh dưới núi, Nguỵ Vô Tiện nghĩ á, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, người này đối với hắn mà nói, vẫn luôn đẹp như vậy.
Hắn tăng nhanh bước chân, mỉm cười gọi, "Lam Trạm!" Lam Vong Cơ quay đầu qua, trong tay Nguỵ Vô Tiện đang lôi thứ gì đen thùi lùi, vừa nhìn thấy y liền vứt đại ra đó, chạy về phía y, "Lam Trạm, đợi lâu rồi".
Hắn vẫn quen thói lao người vào, Lam Vong Cơ đỡ được hắn trong vòng tay, mùi hương hoa sen quen thuộc bay lên, Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn, "Ổn rồi?"
"Hắc hắc hắc" Nguỵ Vô Tiện ngửi thấy mùi đàn hương của y, chỉ không gặp có một lúc, mà hắn thấy nhớ vô cùng, gật đầu, đưa tay vào trong ngực y, "Lam Trạm, đưa ta túi càn khôn, cất cái thứ này. Ngươi thì sao, giải quyết rồi chứ".
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Đợi cất con tà tuý kia xong rồi, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Cũng không lợi hại lắm, chỉ là thao túng người thật làm việc cho nó, vì vậy mấy đứa nhỏ mới không tìm thấy tà khí tồn tại". Sau đó chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ, ngoắc lấy tay y, "Để ngươi đợi lâu rồi".
Lam Vong Cơ nắm ngược lại tay hắn, nói: "Không sao".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại lẩm bẩm một câu: "Nhưng ngươi cũng thật sự ngồi yên, thật sự chờ được, không đến cứu ta à? Nhỡ đâu ta bị tà tuý làm gì đó, thì sao đây?"
Lam Vong Cơ ngược lại bình thản, "Còn có tà tuý, đấu được với ngươi?"
"Ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện cười ha hả lên, sau đó dựa qua, tay kia gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, dán sát vào tai y, thấp giọng nói: "Đúng nha, trừ Nhị ca ca ra, Nguỵ Vô Tiện ta không sợ ai cả".
Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Nguỵ Vô Tiện cười toe toét, dựa vào người y, lại nói, "Nhị ca ca đang xem cái gì, mà mắt không nhìn thấy ta luôn vậy, hử?"
Khẽ giơ tay lên, Lam Vong Cơ ra hiệu cho hắn nhìn về phía trước. Nguỵ Vô Tiện nhìn theo hướng y chỉ, sắc trời tối dần, trong cái hồ ở dưới núi, hòn đảo nhỏ giữa hồ đó, đã mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ lắm, nhưng trên hòn đảo nhỏ đó, dần dần bắt đầu sáng đèn lên.
Các ngọn đèn lần lượt được đốt lên, hợp lại thành một chữ "Song Hỉ" (囍) ngay giữa hồ toả ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh ánh vàng.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, "Ba đứa nhóc này, đều lừa chúng ta rồi".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đôi mắt nhạt màu nhìn qua, lên tiếng: "Học theo ngươi".
Trên hòn đảo giữa hồ, Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh đang đốt đèn, Lam Duyệt Hãn thì sắp đặt các ngọn đèn. Lam Khuynh Khanh nói: "Đát đát, bây giờ đốt đèn, cha và phụ thân đã lên tới đỉnh núi chưa ha".
Lam Niệm Tích nói: "Phụ thân của chúng ta, cha của chúng ta là ai hả, loại tà tuý nào có thể chống đỡ trước mặt bọn họ đến lúc này chứ, chắc chắn là đã giải quyết rồi".
Lần này Lam Duyệt Hãn hiếm khi đồng ý với bọn hắn, cùng tham gia, xem đại ca nhị ca mồm mép, nàng không nói gì, chú tâm sắp xếp các ngọn đèn, sau đó nhìn nhìn lên đỉnh núi đối diện, đột nhiên nói: "Huynh trưởng, đại ca! Đó là phụ thân và cha! Bọn họ sớm đã ở đó rồi! Các ngươi nhanh lên!"
Ba huynh muội, hiếm khi rối rít khẩn trương như vậy, vội vội vàng vàng tiếp tục đốt đèn.
Đối với lời nói của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện không hề phủ nhận, nhìn phong cảnh trước mắt, chữ "Song Hỉ" (囍) dần dần sáng lên trong bóng đêm đang buông xuống, soi sáng chút quá khứ đó của bọn hắn.
Lúc mới phân hoá, lúc vỗ ngực thề rằng tuyệt đối sẽ không gả cho ai, lúc lần đầu tiên tháo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, lúc Lam Vong Cơ cầu thân hắn, bao nhiên năm đã qua đi, mọi thứ có liên quan đến Lam Vong Cơ, đều vẫn sống động trong tâm trí. Hắn lại nghĩ tới, Lam Vong Cơ đời trước, rõ ràng thích hắn, nhưng mỗi biểu hiện lộ ra lại toàn là sự nhẫn nhịn.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi nếu đã thích ta, thời niên thiếu tại sao không thổ lộ cho ta biết, cầu thân nha".
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi có lý tưởng".
Lam Vong Cơ xưa nay luôn hiểu hắn, biết hắn, cho nên thà tự mình nhẫn nhịn, cũng không làm phiền hắn. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi lại không biết hỏi ta trước một chút?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi sẽ, đồng ý không?"
Đúng ha, hắn sẽ đồng ý không?
Nguỵ Vô Tiện nghĩ một chút, nói: "Hẳn là sẽ". Hắn siết chặt tay Lam Vong Cơ, thay bằng mười ngón giao nhau, nắm chặt tay, cười nói: "Gả cho ngươi rồi, ta cũng có thể có lý tưởng mà".
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Nguỵ Vô Tiện sáng ngời, cười thật là vui vẻ chân tâm thật ý, Lam Vong Cơ giống như bị hắn lây nhiễm, khoé môi cũng hơi hơi giương lên, vẫn đáp một tiếng "Ừm" như mọi khi.
Nguỵ Vô Tiện không phải là Khôn Trạch bình thường, Lam Vong Cơ cũng không phải là Càn Nguyên bình thường, bọn hắn cứ thế sóng vai bên nhau, đứng trên đỉnh núi.
---- TOÀN VĂN HOÀN ----