"Ca ca, tìm thấy rồi phải không". Nha Muội giọng nói non nớt, ngồi xuống bên cạnh đợi, Thiết Ngưu đang lục tung trong đống cỏ khô, mệt vã cả mồ hôi, nó đưa tay lau trán, nói: "Tìm không thấy, muội muội nghỉ ngơi khoẻ rồi thì qua đây giúp ta tìm đi".
"Được" Nha Muội gật gật đầu, đi qua giúp ca ca cùng tìm, nhưng lật tới lật lui, cũng không nhìn thấy.
Một giọng nói từ sau lưng hỏi bọn chúng: "Các tiểu bằng hữu tìm thứ gì đó?"
Thiết Ngưu thuận miệng trả lời: "Khoá trường mệnh, hôm qua có lẽ ta đánh rơi ở đây".
"Có phải là một thứ sáng lấp lánh màu bạc không ha?" Giọng nói đó hỏi.
"Đúng rồi đúng rồi, ngài có nhìn thấy không?" Nghe thấy nói như thế, Thiết Ngưu và Nha Muội đồng thời quay đầu lại, vốn muốn hỏi xem ở đâu, thì trực tiếp bị doạ cho tái xám mặt mày.
Chỉ thấy một phụ nữ với nửa thân trên loã lồ, nửa thân dưới là mình nhện khổng lồ vằn vện, nhìn thấy bọn chúng quay đầu lại, há cái miệng to đùng ra cười với bọn chúng, răng nanh trong cái miệng đó lộ ra, nói: "Có thấy nha, bị ta ăn mất rồi". Sau đó lè lưỡi ra liếm liếm, lại nói: "Ta cũng ăn các ngươi vào trong bụng, các người đi tìm được không? Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Quá mức hoảng sợ, hai đứa trẻ bị doạ ôm chầm lấy nhau run rẩy, trực tiếp khóc ầm lên.
"Âm thanh gì vậy?" Tô thị số Một và số Hai cùng lên tiếng, Lam Khuynh Khanh vừa nghe thấy, là tiếng khóc, và nghe ra hình như là hai đứa trẻ, trong lòng cảm thấy không ổn, bỏ lại hai người kia, vội vã chạy đến nơi phát ra âm thanh, hai người kia thấy bộ dạng này của cậu, cũng chạy theo.
Ả nhện kia liếm môi, vừa cười vừa tiến đến gần hai đứa bé, nghĩ đến thịt của hai đứa bé này chắc chắn rất mềm, nước miếng chảy ròng ròng. Nhưng có người chắn ngay trước người ả.
Người mới đến toàn thân bạch y, là một tiểu thiếu niên cực kỳ đẹp trai, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, da non thịt mềm, ả còn đang cảm thán hôm nay là cái ngày tốt đẹp gì, lại đến thêm một con mồi, toàn đúng khẩu vị của ả thế này, thì từ phía sau truyền đến một âm thanh, kêu to: "Là, là nhện mỹ nhân!!!"
Tô thị số Một và số Hai chạy theo đến, nhìn thấy yêu quái này, hét to lên, trong lòng đau khổ. Nhện mỹ nhân không dễ đối phó, sức mạnh rất lớn, ăn thịt người, có thể phóng tơ, còn có độc, hơn nữa, con này còn đặc biệt khổng lồ, xem ra tu luyện nhiều năm, bọn hắn nắm chặt lấy bội kiếm ở bên hông, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đây không phải là thứ mà tu vi của hai bọn họ có thể đối phó, nhìn lại Lam Khuynh Khanh, một tiểu thiếu gia, đoán chừng cũng không đáng tin cậy, cảm thấy không ổn.
Thiết Ngưu ôm chặt lấy muội muội của mình, nhìn thấy mấy người lớn chạy tới, cố nén khóc, hét to: "Ca ca! Các thúc thúc! Cứu mạng với!"
Nhện mỹ nhân quay đầu nhìn nhìn hai người vừa mới phát ra âm thanh, liên tục lắc đầu: "Hai ngươi đúng là quá kém, hôm qua ta ăn thịt một đứa kém như vậy, nhìn là biết ăn không ngon rồi"
Nghe xong lời này, liền hiểu rõ đệ tử Tô thị mất tích hôm qua chính là bị ả ta giết hại rồi.
Ả lại quay đầu lại, nói với Lam Khuynh Khanh: "Vị tiểu thiếu niên này tuấn mỹ như vậy, muốn ăn ta còn có chút không nỡ". Ả cười rộ lên, nhe ra hai hàm răng nhọn hoắt, nói: "Hay là ngươi đi cùng ta về hang động, ta không ăn thịt ngươi, sẽ nuôi ngươi nha".
Nói rồi tiến tới một bước, sắp sửa tới gần, Lam Khuynh Khanh vội vàng lui về sau hai bước, nói: "Ngươi đợi đã, đừng nhúc nhích". Cậu đỡ trán, nhắm mắt, nói: "Xin lỗi, ta muốn nôn, để ta bình tĩnh lại một lát".
Vì hồi nhỏ cậu bị doạ sợ một lần, nên sau đó cực kỳ ghét nhện, đặc biệt là loại nhện vằn vện này, lại còn đặc biệt là con nhện toàn lông chân dài như thế, ả còn là một con nhện cực kỳ khổng lồ, so ra cao hơn nửa người Lam Khuynh Khanh, cậu miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy tám cái chân đầy lông vằn vện đó, lại nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Tiểu Lam nhị công tử!!" Thấy bộ dạng không đáng tin cậy này của cậu, hai người Tô thị sốt ruột hết cả lên.
Lam Khuynh Khanh nói: "Xin lỗi, ta quen được nuôi dưỡng hơi yếu đuối một chút, ta thấy thứ này là đầu óc choáng váng trước, oẹ, ta vẫn muốn nôn, nếu huynh trưởng của ta ở đây, ta nhất định sẽ khóc lên, các ngươi hãy để ta bình tĩnh lại một lát".
Tuy câu nói này nói ra rất chọc tức người khác, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở hai người này, đây là con trai của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, đệ đệ của Tuần Văn Quân, tiểu Nhị công tử của Cô Tô Lam thị, nếu hôm nay ở đây phát sinh ra sự cố gì cùng bọn họ, toàn bộ Mạt Lăng Tô thị có thể phải gặp tai hoạ. Cuối cùng thấy rõ tình thế, hai người nhìn nhau, xông tới trước người Lam Khuynh Khanh, kêu to một tiếng: "Tiểu Lam nhị công tử! Chúng ta bảo vệ ngươi!"
"Hả?" Không đợi Lam Khuynh Khanh kịp phản ứng, hai người quyết định ra tay trước, rút bội kiếm ra, tấn công về phía ả nhện mỹ nhân.
Ả nhện mỹ nhân cười điên cuồng, giơ hai chân lên, đá mỗi người một cái, cả hai người đó bị đá văng ra ngoài, đập vào thân cây, lúc rơi xuống đất thì ngất xỉu.
Kém, số Một và số Hai này, Lam Khuynh Khanh chỉ có thể dùng một chữ kém để hình dung. Thiếu Ngưu và Nga Muội nhìn thấy hai thúc thúc bị đánh văng, cảm thấy tuyệt vọng, lại khóc lên.
Nhưng ca ca đẹp trai trước mặt này lại mở miệng: "Các ngươi là Thiết Ngưu và Nha Muội hả?"
Thấy cậu gọi được tên mình, Thiết Ngưu gật mạnh đầu, nói: "Chính là chúng ta, ca ca ngươi là?"
"Hoành thánh mẹ các ngươi nấu rất ngon nha". Cậu nói một câu, sau đó mỉm cười với ả nhện mỹ nhân, nói: "Cho nên, vị tỉ tỉ này ... ăn mặc không đứng đắn, trẻ con thì đừng ăn chứ, ta khá thích hoành thánh của đại nương đó, không hy vọng bà ấy đau lòng".
Cậu mà cười lên, thật sự là, không có nữ nhân nào chống đỡ nổi, yêu quái cũng không ngoại lệ, ả nhện mỹ nhân bị vẻ đẹp chết người này làm cho đầu óc có chút choáng váng, lại nhe hàm răng đó ra: "Vậy tiểu công tử theo ta trở về, ta sẽ không ăn thịt bọn chúng nữa".
"Chuyện này á hả" Lam Khuynh Khanh làm như suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy cũng không được, nhà ta còn có phụ thân, cha, huynh trưởng, muội muội đợi ta mà, ta rất quan trọng, bọn họ không có ta là không được đâu".
"Ngươi dám từ chối ta?" Ả nhện mỹ nhân cười điên cuồng lên, "Vậy thì ta đành ăn thịt hết các ngươi, tiểu công tử xinh đẹp, ngươi chịu làm thức ăn cho ta đi." Nói xong ả giơ chân lên, lao về phía Lam Khuynh Khanh.
Sự việc cũng chỉ trong nháy mắt, Lam Khuynh Khanh rút bội kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng xanh lam lưu chuyển trên thân kiếm, ánh mắt cậu thay đổi, lộ ra sát khí, vệt kiếm quang màu xanh lam vụt loé lên vẽ thành đường trước người hắn, động tác cực nhanh, dư ảnh của kiếm quang giống như đan thành một tấm lưới to và khít rịt, ả nhện không kịp phản ứng gì cả, đã bị chém thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống mặt đất.
Lam Khuynh Khanh năm tuổi học đàn, sáu tuổi tập kiếm, tất cả các bài học đều chỉ học qua một lần, cậu là thiếu niên thiên tài có năng khiếu nhất, trong lịch sử Cô Tô Lam thị từ trước đến nay.
Cậu cầm kiếm, vẩy dòng máu đỏ tươi dính trên đó, tuỳ ý vẽ thành một hoa kiếm, thân kiếm nhẹ nhàng tinh xảo nhạy bén, cảm xúc trên tay rất thích, thầm nói đúng là kiếm tốt.
Thiết Ngưu và Nha Muội ở sau lưng cậu, đều trợn mắt ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết yêu quái ăn thịt người đột nhiên biến mất, Thiết Ngưu chớp chớp mắt, thật lâu mới phản ứng lại, bất giác nói ra: "Ca ca này, rất lợi hại nha!"
Nghe được giọng sữa non nớt của đứa nhỏ, Lam Khuynh Khanh thu bội kiếm, nhắm mắt một lúc, thu bớt ánh mắt lại, giọng điệu cố hết sức ôn nhu một chút, nói: "Thiết Ngưu, Nha Muội, ca ca đưa các ngươi trở về".
Lam Khuynh Khanh có một vấn đề lớn nhất, chỉ cần kiếm ra khỏi vỏ, là sát khí không thu lại được, rất dễ gây ra chuyện. Ban đầu lúc phát hiện ra vấn đề, cậu mới bắt đầu luyện kiếm chưa lâu, ở giáo trường Vân Thâm Bất Tri Xứ, trước đó nhìn thấy phụ thân, cha và huynh trưởng dùng kiếm đầy soái khí, cậu cũng muốn bắt chước như thế, cùng một đệ tử đồng lứa lén dùng kiếm thật để luyện tập, muốn thi đấu, kết quả gây ra chuyện, cậu không thu được sát khí, nếu lúc đó Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện không có mặt ở đó, thì đệ tử kia khả năng không cứu được.
Vì vậy Lam Khuynh Khanh bị cấm thi đấu với người khác, muốn luyện kiếm cũng chỉ có Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, nếu không có Lam Niệm Tích ở cùng cậu, căn bản không ai có thể đối phó được.
Hai đứa bé yên tâm lại, vốn muốn khóc, nhưng Thiết Ngưu cố hết sức kềm lại, chỉ có Nha Muội còn đang khóc, Thiết Ngưu liền lau nước mắt cho em, an ủi nói: "Muội muội đừng khóc, chúng ta đi về gặp mẹ".
"Ca ca, hic..." Nha Muội lau nước mắt, nói: "Nhưng em không đứng dậy được".
Hai đứa nhỏ mới bao lớn, gặp loại chuyện này, bị doạ đến mềm chân, làm gì đứng dậy nổi, Thiết Ngưu đương nhiên cũng thế, hai đứa ngồi ở đó, không biết làm thế nào cho phải.
Nhưng Lam Khuynh Khanh đi qua, cúi người xuống, mỗi tay ẵm một đứa lên, giống như năm đó Lam Niệm Tích ẵm hắn và Lam Duyệt Hãn vậy.
"Tiểu ca ca, ngươi rất lợi hại, có thể cùng lúc ẵm cả hai chúng ta", Nha Muội nói giọng sữa, "Ca ca cũng ẵm ta không nổi á".
"Nha Muội, ngươi có một ca ca tốt, tuy ẵm ngươi không nổi, nhưng vẫn luôn bảo vệ ngươi không phải sao".
Lam Khuynh Khanh nói như thế, gương mặt Thiết Ngưu đỏ lên, nói: "Ca ca bảo vệ muội muội là điều nên làm!"
Lam Khuynh Khanh cười nói: "Tuy là như vậy, nhưng muội muội cần cái gì thì đó mới là điều nên làm nhất nha". Thiết Ngưu nhìn cậu, làm như nghe không hiểu, chớp chớp mắt, Lam Khuynh Khanh lại nói: "Đối với phụ thân và mẹ cũng giống như vậy, phải nghĩ xem họ muốn cái gì mới làm cái đó, vậy mới là đứa trẻ hiểu chuyện nhất". Sau đó cậu mỉm cười, "Thiết Ngưu có thể nhớ những điều này trước, tương lai nếu hiểu ra, thì sẽ làm như vậy".
Tiểu Thiết Ngưu hiện giờ vẫn nghe không hiểu lắm, nhưng tiểu ca ca này là ân nhân cứu mạng của bọn chúng, nó đương nhiên nghe lời cậu, cho nên gật đầu thật mạnh.
Lam Khuynh Khanh từ nhỏ đặc biệt thông minh, người nào tính cách gì, vài câu nói là hiểu. Cha muốn một con trai lớn vừa phải, huynh trưởng muốn một đệ đệ dễ thương, muội muội muốn một ca ca yếu đuối để bảo vệ, cho nên cậu nuôi dưỡng thành tính tình thích nhõng nhẽo, khóc lóc ầm ĩ, mà lần nào, phụ thân, cha và huynh trưởng, muội muội đều cũng sẽ chiều theo cậu.
Cậu rất thích gia đình của mình, cũng thích tình trạng sinh hoạt thế này, mặc dù người khác đều nói cậu nhu nhược, nhưng không sao cả, cậu hạnh phúc, suy cho cùng ai lại không thích cảm giác được nuông chiều chứ, đúng không.
Còn những người khác, vậy phải xem tiểu Lam nhị công tử cậu đây có thích đáp ứng hay không, rồi mới quyết định dùng phương thức gì để đối phó.
Tô thị số Một và số Hai xỉu trên mặt đất, Lam Khuynh Khanh xác nhận không nguy hiểm đến tính mạng, mới rời đi. Sau đó hai người tỉnh lại, nhưng vì bị đập vào đầu, mất đi một phần trí nhớ, hoàn toàn không nhớ đã gặp Lam Khuynh Khanh và chuyện sau đó, còn cho rằng tự mình đã làm được chuyện gì đó, dương dương đắc ý trở về Mạt Lăng Tô thị, nhưng hai người này vốn tu vi không cao, cho dù thổi phồng, người khác cũng chỉ xem như bọn họ gặp một con cá vớ vẩn nhỏ xíu mà thôi.
Lam Khuynh Khanh bế hai đứa nhỏ thẳng một đường đến cửa tiệm hoành thánh, hai đứa nhỏ nhìn thấy mẹ, ôm chầm lấy rồi khóc oà lên, sau đó kể sơ lại mọi chuyện xảy ra, đại nương béo đó ra sức cảm tạ Lam Khuynh Khanh, còn muốn đưa bạc cho cậu, Lam Khuynh Khanh từ chối khéo, cương quyết không nhận.
Đại nương béo không còn cách nào khác, nhìn thấy tướng mạo tiểu công tử này đúng thật không giống người không có tiền, vì vậy lấy một cái túi lớn, đựng đầy một túi hoành thánh chưa nấu cho cậu, nói: "Tiểu công tử mang về đi, để phụ thân ngươi nấu, ăn cùng với người nhà!"
Như vầy thì Lam Khuynh Khanh cảm thấy có thể nhận, vì vậy không từ chối nữa, nhận lấy, nói cảm ơn, đạp lên bội kiếm, trở về nhà.