Qua hôm sau, Nguỵ Vô Tiện bằng nghị lực phi thường cố gắng thức dậy, hắn ngáp một cái thật to, trước khi bắt đầu gia yến ngồi ở đó dựa vào Lam Vong Cơ ngủ, tiếp tục bổ sung cho giấc ngủ còn thiếu.
Gần đây càng lúc càng hay buồn ngủ, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, thật sự là bị Lam Vong Cơ nuôi dưỡng đến ngày càng lười biếng hơn.
Sau đó là quy trình gia yến ngàn năm không đổi, không khí trầm mặc, Nguỵ Vô Tiện liên tục nháy mắt ra hiệu với Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích hiểu ý, gật đầu thật mạnh. Vì trước đó Nguỵ Vô Tiện đã dặn dò, nói sau khi trở về Tĩnh Thất sẽ có tiệc mừng sinh nhật đặc biệt cho nó, kêu nó ăn ít một chút trong bữa gia yến, đây là lần đầu tiên Lam Niệm Tích với phụ thân và cha cùng nhau đón sinh nhật, tất nhiên là vô cùng trông chờ, trong lòng bay bổng, làm gì còn muốn ăn mấy thứ rễ cây vỏ cây gì đó.
Sau bữa gia yến, trở về Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện đặt một bát mì trường thọ trước mặt nó, Lam Niệm Tích nhìn thấy kiểu cách quen thuộc đó, ăn một miếng, vẫn là hương vị quen thuộc, hỏi: "Chỉ thế này?"
"Sao, bất mãn với món ăn phụ thân làm à?" Nguỵ Vô Tiện trừng mắt nhìn nó, một vẻ khí thế nếu nó dám nói một chữ không liền sẽ đánh chết nó.
"Không có" Lam Niệm Tích thích Lam Vong Cơ như thế, đương nhiên là sẽ không bất mãn, nhưng năm nào sau bữa gia yến Lam Vong Cơ cũng chuẩn bị cho nó một bát mì trường thọ, năm nay Nguỵ Vô Tiện cũng ở đây, nó còn nghĩ là, còn nghĩ là sẽ có chút khác biệt.
Kỳ thật trong lòng hơi hụt hẫng một chút, nhưng nó không nói, im lặng cúi đầu ăn mì.
Ăn xong, ngước đầu lên thì thấy, Lam Vong Cơ ở một bên yên tĩnh đọc sách, Nguỵ Vô Tiện dựa vào bên cạnh y, nhưng người này không ngồi yên được, không thành thật, một lúc kéo mạt ngạch Lam Vong Cơ xuống, một lúc lại chọc chọc vào mặt người ta, Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn, hắn chỉ cười, Lam Vong Cơ cũng không thấy phiền, nắm lấy tay hắn, đặt lên đùi, chỉ là không buông ra nữa.
.... Lam Niệm Tích lên tiếng: "Ta trở về".
"Đừng chứ" Nguỵ Vô Tiện ngồi dậy, nhìn nhìn sắc trời nói: "Nhóc con, hôm nay sinh nhật của ngươi, ngươi cứ ở lại đây, chúng ta ở cùng ngươi nha".
Lam Niệm Tích thầm nói, nhưng ta không muốn ở lại đây cùng với các ngươi!
Nghĩ nghĩ, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ăn no rồi, hay là chúng ta đi vận động một chút? Nhị ca ca, có muốn cùng với cha con ta luyện kiếm không?"
Lam Vong Cơ đặt sách xuống, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lại nói: "Ngươi lại đây".
Sau đó đưa Tuỳ Tiện cho hắn, ba người đi ra khoảnh sân nhỏ bên ngoài Tĩnh Thất. Nguỵ Vô Tiện hơi do dự, nói: "Ta không cầm kiếm rất nhiều năm rồi, chắc là không được, linh lực này cũng không tốt, nếu thua con trai sẽ mất mặt lắm á".
Nghe vậy Lam Niệm Tích ngược lại có chút hưng phấn, nó đã đi tới dưới cây mộc lan từ nãy, đứng đó vẫy tay kêu to: "Nếu cha thua ta, ta có thể yêu cầu cha một điều kiện không?"
"Nè, tên tiểu quỷ nhà ngươi, muốn chiếm tiện nghi của ta phải không, vậy nếu ta thắng, không phải ngươi cũng sẽ đồng ý với ta một điều kiện chứ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi ngược lại nó.
Lam Niệm Tích vốn cảm thấy Nguỵ Vô Tiện người này rất xấu xa, bình thường hay giở trò mới đám tiểu bối chúng nó, định để lại một đường lui, nhưng Nguỵ Vô Tiện nói thế này, nó lại có chút do dự.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Thế nào, tiểu Lam công tử không phải sợ ta đấy chứ?"
Lời này Lam Niệm Tích rất là không thích nghe, nó theo Lam Vong Cơ luyện kiếm nhiều năm như vậy, cũng bỏ ra công sức khổ cực, Lam Vong Cơ người này vẫn luôn không thiên vị, còn khen nó không tệ, nó chưa từng nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện cầm kiếm, ngẫm nghĩ, Nguỵ Vô Tiện không phải là sử dụng sáo hay sao? Hơn nữa nó thật sự không cảm thấy Bất Uổng của nó, sẽ thua thanh kiếm có tên Tuỳ Tiện của hắn.
Ngay kể tên của thanh kiếm cũng đại khái như vậy, kiếm thuật chắc chắn cũng đại khái như thế. Vì thế nói: "Có thể".
Lam Vong Cơ nói: "Không dùng linh lực, chỉ so chiêu thức".
Hai người đồng ý. Nguỵ Vô Tiện rút Tuỳ Tiện ra, thực sự đã rất lâu rồi không cầm kiếm, cảm giác trên tay còn có chút hưng phấn.
Nguỵ Vô Tiện người này, nói rất nhiều, luôn miệng nói không ngừng là nhiều năm không dùng kiếm, thể lực cũng không tốt, cảm giác trên tay cũng không còn, khiến cho Lam Niệm Tích háo hức muốn thử.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện chính là một tên đại lừa đảo!!!
Lam Niệm Tích muốn tiên phát chế nhân (ra tay trước đánh phủ đầu), một kiếm đâm tới, Nguỵ Vô Tiện nhảy lên không trung, cổ tay vẽ một đường kiếm, tấn công đến phía sau lưng nó, tốc độ cực nhanh, Lam Niệm Tích nhanh chóng xoay người lại mới có thể tiếp được. Chỉ thấy khoé miệng Nguỵ Vô Tiện cong lên, kiếm pháp linh hoạt, trong nháy mắt đã tấn công vào một số điểm quan trọng trên người Lam Niệm Tích, "Cái ...." Lam Niệm Tích còn chưa kịp hoàn hồn, ra sức đón đỡ, nhưng kiếm của nó đã bị quấn lấy, sau đó vừa dùng lực, thì kiếm đã bị Nguỵ Vô Tiện đoạt mất, cầm trên tay thưởng thức.
"Ha ha, đúng là kiếm tốt, nhưng người cầm kiếm vẫn còn non quá". Nguỵ Vô Tiện mỗi tay cầm một kiếm, đứng đó cười dương dương đắc ý.
Lam Niệm Tích trợn mắt há mồm, lòng thầm nói: Thế này cũng quá là mạnh mẽ đi!!!!
Nó cho rằng phụ thân của nó rất mạnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện, dường như cũng rất mạnh! Không đợi nó cảm thán xong, Nguỵ Vô Tiện ném kiếm trả lại cho nó, hỏi nó: "Lần nữa? Sợ là thể lực của ta không khoẻ, nhưng chỉ vài chiêu, tiểu Lam công tử ngươi thủ hạ lưu tình".
Trong lòng Lam Niệm Tích cũng nổi lên chút hưng phấn: "Tới!"
Một lớn một nhỏ, dưới gốc cây mộc lan, hai lưỡi kiếm giao nhau, múa kiếm vun vút. Sau nửa canh giờ, Lam Niệm Tích thở hổn hà hổn hển, hét toáng lên: "Cha xấu xa! Sau này ta tin cha cái quỷ á!!!"
Nguỵ Vô Tiện đứng dưới gốc cây cười ha ha thật lớn: "Nhóc con, không phục à? Ha ha ha ha ha ha, cha của ngươi thì vĩnh viễn là cha của ngươi ha ha ha ha!!"
Thật ra Nguỵ Vô Tiện đã bắt đầu tu luyện một ít dưới sự trợ giúp của Lam Vong Cơ, tu vi cũng tăng một chút, thể lực tất nhiên tốt hơn so với trước, chỉ là hắn xấu xa cố ý không nói, để lừa Lam Niệm Tích ấy mà.
Lam Vong Cơ nhàn nhã uống trà dưới mái hiên, ánh mắt chăm chú, một khắc cũng không rời đi. Tất nhiên là Nguỵ Vô Tiện muốn làm gì, y cũng đều chiều theo, hơn nữa tay kiếm nổi danh đã lâu không gặp đó, y mong muốn được nhìn thấy hơn bất kỳ người nào khác.
***
Lam Niệm Tích thua triệt để, sau khi thành thật nghe lời tắm rửa ở Tĩnh Thất, đi ra, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện vốn đã tắm rửa xong xuôi từ lâu, mặc trung y, nằm trên giường, vỗ vỗ mặt giường, nói với nó: "Nhóc con, lại đây lại đây".
Cho dù trăm lần không nguyện ý, nhưng nhất định phải giữ lời cam kết, nằm xuống, bày ra một tư thế ngủ tiêu chuẩn của Cô Tô Lam thị, điều kiện của Nguỵ Vô Tiện chính là muốn kể cho nó nghe chuyện xưa trước khi ngủ, nó không thể phản đối.
"Nè, nhóc con ngươi nằm xích vô trong một chút, phụ thân ngươi còn phải nằm nữa chứ". Nguỵ Vô Tiện kéo nó tới bên mép giường, đợi Lam Vong Cơ cũng tắm xong đi ra, Nguỵ Vô Tiện lại vỗ vỗ xuống giường: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi cũng nhanh nằm xuống".
Lam Vong Cơ an an tĩnh tĩnh nằm xuống, cũng là một tư thế ngủ tiêu chuẩn của Cô Tô Lam thị, chính là tạo thành ba người nằm cùng nhau, tình hình là Lam Niệm Tích nằm giữa bọn hắn, thành thật mà nói, trong lòng Lam Niệm Tích cảm thấy, vô cùng kỳ dị.
Nguỵ Vô Tiện tay chống đầu, nhấc người lên, nói: "Nhóc con, chuyện xưa này coi như là món quà sinh nhật tặng cho ngươi nha, ta chuẩn bị rất lâu rồi, ngươi nghe cho kỹ".
Lam Niệm Tích cố gắng giãy giụa lần cuối để phản kháng, nói: "Ta có thể không lấy món quà này không".
"Không thể", phản đối vô hiệu, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Hai người các ngươi nhắm mắt lại, chuyện xưa trước khi ngủ đều phải nhắm mắt lại để nghe". Hai cha con ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó Nguỵ Vô Tiện đưa tay vỗ nhè nhẹ ngực Lam Niệm Tích, bắt đầu kể chuyện cho nó nghe.
"Hôm nay là sinh nhật của một cậu thiếu niên nhỏ 14 tuổi, cậu biết có một tiệm bánh bao có bán bánh bao cực kỳ ngon, nên đặc biệt đi đến xếp hàng, muốn mua về cho cha mẹ cậu cùng ăn. Xếp hàng rất rất lâu, cuối cùng đến được, cậu kêu chủ tiệm gói cho cậu một lồng bánh bao hấp đựng trong cái hộp thật đẹp. Vui mừng hớn hở đi về nhà. Nhưng bởi vì xếp hàng quá lâu, trên đường về nhà, đi đến ngõ nhỏ, trời đã hoàn toàn tối xuống. Trong ngõ nhỏ lại không có đèn đóm gì, cậu chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mờ ảo để đi tiếp, đột nhiên, nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, cậu hơi sợ hãi, quay đầu lại, nhưng không có ai. Cậu lại đi tiếp một đoạn, âm thanh đó lại truyền đến, lại quay đầu, vẫn là không có ai. Cậu thiếu niên nhỏ nhớ lại một câu chuyện mà mẹ mình đã kể cho cậu nghe, nghe nói có một loại ngạ quỷ, sẽ đi theo phía sau người nào cầm đồ ăn, ăn từng chút từng chút đồ ăn của người đó, nếu ăn xong vẫn chưa no, thì sẽ ăn luôn cả người đó. Cậu thiếu niên nhỏ cực kỳ căng thẳng, nuốt nước bọt, liếc nhìn một cái vào hộp đồ ăn trong tay, thế mà lại thiếu mất hai cái bánh bao! Cậu đóng mạnh nắp hộp, co giò chạy về nhà, chạy một hồi, lại là âm thanh đó truyền đến, cậu thiếu niên nhỏ mở hộp đồ ăn ra, phát hiện lại thiếu mất hai cái bánh bao nữa! Cậu cực kỳ sợ hãi, một đường chạy điên cuồng về nhà, sau đó đóng sập cửa lại, nhưng cậu luôn cảm thấy sau lưng giống như có hai con mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu phát run rẩy, mở hộp đồ ăn nhìn, bên trong đã không còn một cái bánh nào! Cảm giác ánh nhìn ở phía sau tiến tới cậu càng lúc càng gần hơn ..."
Lam Niệm Tích nhắm mắt, trong lòng chậc một tiếng, thầm nói quả nhiên là một chuyện xưa kinh dị, nó sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, vì thế cười nói, người cha ngốc này, đợi một lát cho dù có nói cái gì nó cũng sẽ không phản ứng.
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng vỗ về nó, nói: "Sau đó cậu thiếu niên nhỏ mới cúi đầu nhìn vào hộp đồ ăn trong tay ..." Đột nhiên giọng của hắn thay đổi, hét lên chói tai: "Toàn bộ bánh bao thế mà lại dính hết lên trên nắp hộp á a a a a a a a a!!!"
"Chết tiệt!! Hoá ra không phải là chuyện ma sao!!!!" Lam Niệm Tích không thể nhịn nổi, trực tiếp ngồi bật dậy hét lên một tiếng, sau đó nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện bụm miệng, cố kềm lại, nhưng không kềm được, bật cười thật to: "Ha ha ha ha nhóc con, ngươi xem vẻ mặt này của ngươi kìa ha ha ha ha ha".
Lập tức hiểu ra Nguỵ Vô Tiện cố tình, muốn nhìn thấy phản ứng của nó để đùa cợt nó, tức đỏ cả mặt, chụp lấy cái gối mềm đập lên Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện khéo léo né tránh, lật người vượt qua nó, chui vào lòng Lam Vong Cơ đã ngồi dậy từ nãy, sau đó làm mặt quỷ với nó.
Đoán là nó không dám đập vào Lam Vong Cơ, sau đó cứ thế tiếp tục cười đã đời trong vòng tay Lam Vong Cơ.
Lam Niệm Tích tức muốn chết rồi, "Cha thúi, thúi muốn chết! Thúi muốn chết!
Ồn ào một hồi, có môn sinh đến gõ cửa, Lam Vong Cơ đứng dậy đi xem, Nguỵ Vô Tiện giữ chặt bàn tay quậy phá của Lam Niệm Tích, kéo nó đến ngồi ngay ngắn bên án kỷ, lát sau thì thấy Lam Vong Cơ cầm hộp thức ăn quay trở lại.
Nguỵ Vô Tiện nhận lấy, lấy thứ ở bên trong ra, là một đĩa bánh bao lớn nóng hôi hổi, sau đó mỉm cười với nó: "Nhóc con, sinh nhật vui vẻ".
Đây mới là món quà sinh nhật mà Nguỵ Vô Tiện chuẩn bị. Thải Y trấn có một tiệm bánh bao đặc biệt nổi tiếng, nói là chỉ bán vào sáng sớm, nhưng rất nhiều người mua, đến hơi trễ một chút thôi là mua không được, Nguỵ Vô Tiện cố tình dậy thật sớm đi mua. Nhưng theo thường lệ, lại có gia yến, lại có mì của Lam Vong Cơ, một lần chắc chắn nó không thể ăn nhiều như vậy, vì thế kêu người hâm nóng, đợi đến lúc này mới đem tới, sở dĩ trước đó luyện kiếm một chút, tắm rửa, kể chuyện trước khi ngủ, đều là khoảng thời gian Nguỵ Vô Tiện cố ý dành để cho nó tiêu cơm mà thôi.
Lam Niệm Tích nhìn mấy cái bánh bao, cả người có chút ngây ngẩn, Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vào trán nó, nói: "Phát ngốc gì vậy, nhân lúc còn nóng ăn đi chứ".
Nó "Ồ" một tiếng, cầm lấy một cái từ từ cắn xuống.
Không phải nó chưa từng tưởng tượng một cái sinh nhật nào đó, mà phụ thân và cha đều có mặt, sẽ tốt biết bao, thậm chí mơ cũng đã từng mơ qua. Nhưng trong rất nhiều lần tưởng tượng đó, cũng sẽ không xuất hiện cảnh tượng tới tận giờ hợi, một nhà ba người ngồi trong Tĩnh Thất ăn bánh bao.
Nguỵ Vô Tiện người này luôn khác với tưởng tượng của nó, nhưng bánh bao nóng hổi trong tay, ăn vào, ấm áp, sưởi ấm trái tim nó. Nó chỉ cảm thấy, chỉ cần ba người họ ở cùng nhau, rất nhiều chuyện kỳ dị cũng trở nên không còn kỳ dị gì nữa.
Không thể không nói, bánh bao này đúng thật là rất ngon, Nguỵ Vô Tiện cũng cảm thấy hơi đói bụng, hăng hái cắn mấy miếng, khen ngợi: "Mùi vị của bánh bao này thật sự rất ngon, nhân bánh này thơm quá ... ụa ...."
Đột nhiên một trận buồn nôn bùng lên, Nguỵ Vô Tiện xoay người sang một bên, bụm miệng lại nôn khan, mãi mới nhịn xuống được cảm giác buồn nôn.
Lam Niệm Tích thấy vậy vẻ mặt lo lắng, Lam Vong Cơ lập tức đến đỡ hắn, vỗ nhẹ nhàng cho hắn, Nguỵ Vô Tiện dịu xuống một hồi, nói: "Không sao, không sao, chắc là ăn nhanh quá".
"Nguỵ Anh ... ngươi không phải là ..." Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng, dừng lại, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng rõ ràng có chút khẩn trương của Lam Vong Cơ, lại nghe y nói: "Ngươi gần đây, buồn ngủ, thèm ăn, lên cân, nôn khan ..."
"Hả?" hắn vẫn còn đang muốn nói mùa đông đến rồi không phải sao, sau đó cũng cảm giác có chút không đúng, trận nôn khan vừa rồi, cảm giác này đã từng rất quen thuộc, sau đó mở to hai mắt, sững sờ nói: "A! Chẳng lẽ ... chẳng lẽ ... ha?!!"