"Làm sao ngươi biết ..."
Câu hỏi còn chưa nói xong, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cúi đầu ôm chặt ngực mình. Trái tim bắt đầu đập "thình thịch" rất kịch liệt, cảm thấy kịch liệt hơn hẳn so với những lần trước đây, hắn há miệng thở hổn hển, âm thanh khó chịu bật ra khỏi miệng.
Lam Vong Cơ bước tới trước đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi sao vậy?"
Làn da Nguỵ Vô Tiện nóng rực, từng giọt mồ hôi tuôn xuống từ trên trán hắn, hắn quay mặt lại, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh ngập tràn hơi nước nhìn y.
Mùi hương ngọt ngấy từ từ lan tràn khắp không gian giữa hai người, càng lúc càng nồng đậm, hai tay Lam Vong Cơ buông hắn ra, rời ra xa một chút, cảm thấy không đúng, vừa rồi đã cho Nguỵ Vô Tiện uống thuốc, các triệu chứng của kỳ mưa móc lẽ ra từ từ mất đi, sao bây giờ lại ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Nên hỏi hắn: "Còn một lọ thuốc nữa đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy choáng đầu, không trả lời y, Lam Vong Cơ hỏi lại lần nữa: "Còn một lọ thuốc nữa đâu? Nguỵ Anh!"
"Ta uống hết rồi" lúc này cực kỳ vất vả Nguỵ Vô Tiện mới có thể trả lời y, trong đầu là một mớ hỗn độn, ý thức của hắn sắp sửa mơ hồ.
Một lượng thuốc bình thường có thể uống trong năm ngày, rõ ràng tối hôm kia y mới đưa cho Nguỵ Vô Tiện, thế mà Nguỵ Vô Tiện đã uống hết sạch một lọ. Lúc đó cũng vì tình triều làm thế nào cũng không lui hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát uống hết luôn, mới từ từ ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì thấy toàn thân thoải mái, hôm qua chính là vui vẻ nhảy nhót không khác gì lúc bình thường, hắn cho rằng kỳ mưa móc đã qua, đâu ngờ hôm nay còn khó chịu hơn cả hôm trước.
Lam Vong Cơ hiểu rồi, sợ rằng Nguỵ Vô Tiện thế này là đã bị phản tác dụng dẫn tới kháng thuốc. Mặc dù Thanh tâm đan có thể ức chế hiệu quả kỳ mưa móc của Khôn Trạch, nhưng phải dùng đúng liều lượng, dùng thuốc bừa bãi sẽ dẫn tới phản tác dụng.
Bàn tay y siết chặt trong tay áo rộng, nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ta đi mời y sư tới, ngươi đợi ta".
Nói xong xoay người định đi, nhưng không biết Nguỵ Vô Tiện lấy sức từ đâu, đưa tay ra giữ chặt y lại, "Không được! Chiến sự hiện nay đang trong thời khắc quan trọng, nếu như việc ta là Khôn Trạch bị truyền ra ngoài, Ôn gia nhất định sẽ nghĩ cách nhắm vào ta. Ngươi cũng biết trận chiến trước mắt không thể thiếu ta, Lam Trạm, không thể để chuyện này truyền ra!"
Điều hắn nói không phải không có lý, phương pháp để đối phó Khôn Trạch là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, dù sao Khôn Trạch trời sinh là chịu sự kiểm soát của Càn Nguyên. Nếu truyền ra ngoài, đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói là đe doạ đến tính mạng. Lam Vong Cơ do dự, nhưng nhìn thấy bộ dạng cực kỳ khổ sở của Nguỵ Vô Tiện, lại gian nan mở miệng nói: "Nhưng bây giờ ngươi kháng thuốc rồi, Thanh tâm đan không còn tác dụng nữa, nếu tiếp tục thế này ngươi sẽ gặp nguy hiểm".
Quả thực hắn lại cảm thấy trái tim mình đập mạnh một trận kịch liệt nữa, những ngón tay đang nắm lấy tay áo Lam Vong Cơ đều trở nên trắng bệch, hắn vất vả duy trì sự tỉnh táo, nói: "Bùa cách âm, trước hết giúp ta dán bùa cách âm!"
Lam Vong Cơ biết rằng tình hình đang tệ đi, ném ra một lá bùa dán lên trên vách lều, Nguỵ Vô Tiện chắc chắn rằng âm thanh không bị truyền ra ngoài nữa, mới kiệt sức trượt xuống giường, tự ôm mình, cuộn người lại run rẩy trên giường, thét to lên: "Á! A ..."
Lam Vong Cơ lập tức bước qua, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ân cần lo lắng gọi hắn: "Nguỵ Anh! Nguỵ Anh!"
Toàn thân Nguỵ Vô Tiện nóng như lửa, nhưng nơi Lam Vong Cơ chạm vào lại cảm thấy mát lạnh, và mùi đàn hương dễ chịu đó, dường như có thể khiến cho trái tim đang đập loạn của hắn dịu lại một chút. Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, khoảng cách gần như thế, Lam Vong Cơ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn lướt qua trên mặt mình, đôi môi đỏ mọng hé mở, gọi y một tiếng: "Lam Trạm ..."
Lam Vong Cơ siết chặt tay, thầm nói: Thôi tiêu rồi.
Mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi y, mùi tin hương của Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nồng đậm, khí tức ngọt ngào đó của Khôn Trạch vô hình quyến rũ y, Lam Vong Cơ cảm thấy người dưới tay mình nóng vô cùng, muốn buông tay ra ngay lập tức, nhưng Nguỵ Vô Tiện xoay người câu lấy cổ y, dán người lên.
Mùi đàn hương đó thật sự rất dễ chịu, lúc đầu Nguỵ Vô Tiện luôn cho rằng đó là hương xông quần áo của Lam Vong Cơ, bây giờ mới biết, thì ra đó là mùi tin hương của Lam Vong Cơ.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Nguỵ Vô Tiện cất tiếng nói với giọng mềm mại: "Để giải quyết kỳ mưa móc, không phải là còn có một cách hay sao?"
Tim Lam Vong Cơ đập lỡ một nhịp.
Nguỵ Vô Tiện dán sát lên cổ y, cảm thấy mát mát lạnh lạnh rất là thoải mái, vì thế cứ dụi dụi cọ cọ vào cổ y, "Lam Trạm, thật thoải mái, ngươi sờ ta đi".
Lam Vong Cơ đỡ hắn ngồi dậy, kéo khoảng cách giữa hai người ra xa một chút, "Nguỵ Anh, ngươi không tỉnh táo ..."
Nguỵ Vô Tiện không còn có thể nghe được gì, chỉ biết đôi môi mỏng với hình dáng hoàn mĩ đang ở ngay trước mắt hắn. Cảm giác sờ vào da thịt Lam Vong Cơ rất mát lạnh, đôi môi đẹp đẽ đó, không biết có mát lạnh như thế không ... Không suy nghĩ nhiều nữa, Nguỵ Vô Tiện tự dán môi mình lên đó, còn Lam Vong Cơ thì hơi mở to mắt nhìn.
Đôi môi đó mềm mại vô cùng, xúc cảm quả nhiên là mát lạnh, giống như có thể trấn áp được phần nào ngọn lửa đang hoành hành trong tim, Nguỵ Vô Tiện hôn y, không muốn rời ra, vẫn tham lam đưa đầu lưỡi ra liếm liếm môi y. Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn, hai người rất gần nhau, trong lúc cử động hai hàng lông mi khẽ chạm vào nhau, trong đáy mắt Nguỵ Vô Tiện hiện ra một mảnh mơ màng.
Lam Vong Cơ hơi đẩy hắn ra một chút, nhưng Nguỵ Vô Tiện dựa vào bản năng cứ muốn tìm kiếm Càn Nguyên, lại muốn hôn qua, bàn tay y đang đỡ đầu vai hắn siết chặt, ngăn động tác hắn lại, Nguỵ Vô Tiện vất vả nuốt xuống một ngụm: "Hic ... Lam Trạm, ta khó chịu quá, ngươi giúp ta đi ..."
Thấy mình tiếp cận không được, hắn đành phải đưa tay sờ soạng lung tung trên người Lam Vong Cơ, quả nhiên Lam Vong Cơ giống nước suối đầu nguồn mát lạnh, có thể làm dịu cơn khát trong tim hắn, vì thế bất chấp tất cả, luồn tay vào bên trong quần áo của Lam Vong Cơ, dán sát vào làn da của y mà mò mẫm từ trên xuống dưới.
Bàn tay lộn xộn đó, nóng đến bỏng người, mỗi khi chạm vào chỗ nào, thì giống như đốt lên một đống lửa ở đó, đã vậy người nọ còn dùng giọng nói vừa mềm vừa ngọt để gọi y: "Giúp ta với, Lam Trạm, ta nóng đến chết mất ..."
Lam Vong Cơ khẽ cau mày, giọng nói đầy vẻ kềm chế và nhẫn nại, cố gắng gọi để thần trí của hắn tỉnh lại một chút: "Nguỵ Anh, tỉnh lại!"
Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn áp sát người qua, giống như một con rắn mềm dẻo, leo lên người y, không chịu buông tha mà cứ dùng khuôn mặt e thẹn để đòi hỏi.
"Lam Trạm, ngươi coi như đang cứu một mạng người giúp ta đi, nha? Ta sắp bị giày vò đến chết rồi mà ..."
Nguỵ Vô Tiện vốn đang ghé sát vào tai y để nói, đột nhiên lại một đợt tình triều mãnh liệt ập đến, thân thể hắn chợt mềm nhũn, chỉ có thể ngã lên người Lam Vong Cơ, dụi vào đầu vai người ta không nhịn được mà rên rỉ.
Mùi hương ngọt ngào truyền đến trong hơi thở nhanh chóng khiến người ta sắp phát điên, tiếng tim đập dữ dội đó lại khiến y hoảng hốt không thể giải thích được, Lam Vong Cơ thật sự bất đắc dĩ, đẩy hắn một cái, gấp gáp gọi hắn: "Nguỵ Anh! Tỉnh lại!"
Thân thể Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, bị y đẩy một cái, kết quả là nghiêng người ngã xuống mặt giường, Lam Vong Cơ thấy vậy liền vội vàng đỡ lấy hắn, sợ rằng hắn sẽ té ra ngoài nguy hiểm.
Bởi vì ngửi được mùi của Càn Nguyên, hậu huyệt lại càng nước tràn bờ đê, tình dịch không ngừng trào ra bên ngoài, hạ thân sớm đã ướt đẫm một mảnh. Bị đẩy một cái này, cảm giác ướt át đó từ vùng hạ thân truyền tới, ngược lại giống như nước băng giá dội lên đầu Nguỵ Vô Tiện, khiến hắn tỉnh táo hơn hẳn.
Hắn đẩy mạnh Lam Vong Cơ ra, nói: "Nếu Hàm Quang Quân không bằng lòng giúp ta, vậy thì hãy đi ra ngoài. Tin hương của ngươi khiến ta sắp phát điên rồi".
Nói xong hắn bịt chặt mũi miệng của mình, nhắm mắt lại, nhưng mùi đàn hương đó cứ bá đạo xâm nhập vào, không làm sao ngăn lại được.
Ngón tay Lam Vong Cơ hơi cuộn lại trong tay áo rộng, chậm chạp mở miệng: "Là bởi vì ta sao?"
Nguỵ Vô Tiện chợt mở mắt ra, sững sờ nhìn y.
Lúc này hắn mới nhớ ra, lời y sư nói trước kia, hắn có thể cả đời không có kỳ mưa móc, trừ khi, gặp được Càn Nguyên ưu tú cực kỳ phù hợp. Với sự hỗ trợ của tin hương Càn Nguyên ưu tú, hắn có thể từ từ điều chỉnh tốt kỳ mưa móc, trở thành một Khôn Trạch bình thường.
Người ta nói rằng tin hương của một vài Càn Nguyên và Khôn Trạch trời sinh đã phù hợp, nếu gặp nhau sẽ hấp dẫn lẫn nhau giống như số mệnh trời định vậy.
Nhưng số lượng Càn Nguyên vốn không nhiều, người ưu tú lại càng là thứ quý hiếm, còn muốn trời sinh phù hợp ư? Tuỳ tiện tìm một người thật sự là không thể nào, Giang Trừng cũng có thể coi là một Càn Nguyên ưu tú, nhưng đối với tin hương của Giang Trừng hắn không có cảm giác gì cả, nên choàng vai bá cổ thì vẫn là choàng vai bá cổ mà xưng huynh gọi đệ.
Vậy thì vì cái gì mà yêu cầu khiến người ta khó xử, hơn nữa Nguỵ Vô Tiện vốn cũng không muốn trở thành một Khôn Trạch chân chính, cũng không muốn đi tìm một Càn Nguyên phù hợp với mình gì đó, nên mấy năm qua đã sớm quên chuyện này ở tận đâu rồi.
Đến giờ hắn mới đột nhiên thức tỉnh, ngay từ lúc đầu hắn vẫn luôn ngửi thấy tin hương của Lam Vong Cơ, không chỉ cực kỳ thích mùi hương đó, mà còn có một nỗi khao khát không giải thích được đối với mùi hương đó, bây giờ cuối cùng tự mình ép mình đi vào kỳ mưa móc.
Người phù hợp với hắn thế mà lại là Lam Vong Cơ, người ta nói rằng những người phù hợp sẽ thu hút lẫn nhau, vậy thì Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tin hương của hắn, nhưng vừa rồi hắn đã trăm phương trêu chọc, ngàn cách đòi hỏi mà y vẫn luôn lạnh lùng cự tuyệt hắn, có ý nghĩa gì rõ ràng hơn nữa chứ.
Bởi vì đối tượng là hắn, nên Lam Vong Cơ không nguyện ý.
"Hơ" hắn khẽ cười một tiếng, lạnh giọng nói với Lam Vong Cơ: "Lam nhị công tử nên nhanh chóng ra ngoài đi, nhân dịp ta lúc này vẫn còn tỉnh táo, nếu không ta không thể biết sẽ làm ra chuyện gì đâu".
Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn, muốn nói lại thôi, hàng lông mi dài hơi rũ xuống, tạo thành một bóng râm lốm đốm dưới mắt.
Nguỵ Vô Tiện nhìn động tĩnh của y, vốn muốn đuổi y ra ngoài lần nữa, nhưng tim lại bắt đầu đập dữ dội, lại một đợt tình triều nữa ập tới, lần này càng kịch liệt hơn lần trước, đều giống như trực tiếp đập vỡ trái tim hắn ra, hắn ôm chặt tim mình, hét to một tiếng thảm thiết: "A a a a a a!"
Lam Vong Cơ lập tức đi tới ôm hắn lên, không nghĩ nhiều, chỉ lo lắng cho hắn, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó vì chịu đựng vất vả của hắn, vì vậy chạm vào mặt hắn, sốt ruột gọi hắn: "Nguỵ Anh!"
Mùi đàn hương chết tiệt kia lại phảng phất bay qua, khuôn mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ phóng lớn ngay trước mặt hắn, trong đôi mắt cực nhạt màu lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, nhưng tất cả những điều này trước mặt Nguỵ Vô Tiện vừa mới tỉnh ngộ lúc nãy, đều khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận.
Hắn không còn sức để đẩy Lam Vong Cơ ra, chỉ giận dữ túm chặt vạt áo trước ngực Lam Vong Cơ, lớn tiếng nói: "Hàm Quang Quân! Nếu ngươi không giúp ta thì cút ra ngoài! Đừng ép ta nữa!"
Hắn thực sự bị ép đến sắp phát điên rồi, Lam Vong Cơ nếu không muốn hắn, thì lẽ ra nên tàn nhẫn cự tuyệt hắn, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ của hắn mới đúng. Nhưng người này cứ cố tình ở cái dạng này, đưa tay về phía hắn, lo lắng gọi tên hắn. Giáo dưỡng của Lam Vong Cơ tất nhiên cực tốt, không thể nào bỏ mặc không lo cho hắn, không nghĩ rằng loại hành động nhìn như là ôn nhu này, luôn khiến Nguỵ Vô Tiện tâm phiền ý loạn.
Nguỵ Vô Tiện nhịn cũng không nhịn nổi nữa, tự mình ghé tới gần Lam Vong Cơ, cố ý phà hơi nóng vào y và nói: "Nếu Lam nhị công tử không ra ngoài, vậy thì theo ý ta đi, ha?"
Ngữ điệu hơi cao lên ở cuối câu, giống như một cái móc câu nhỏ trực tiếp câu lấy trái tim Lam Vong Cơ. Đôi mắt nhạt màu trong veo đối diện với đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, rất lâu, lông mi Nguỵ Vô Tiện khẽ nhúc nhích, chớp chớp mắt, cảm thấy hơi thở Lam Vong Cơ càng lúc càng lại gần, hai đôi môi dán vào nhau thật chặt.