Giọng nói đó to rõ, không hề có tia tức giận nào, thậm chí còn mang theo chút ý cười. Mụ yêu quái theo tiếng nói nhìn sang, tiếp theo tiếng trả lời vừa rồi, cánh cửa cũng đã bị mở ra, một nam tử tuấn tú toàn thân mặc hắc y, hai tay khoanh lại, dựa vào khung cửa, một bộ dáng vẻ nhàn nhã.
Nguỵ Vô Tiện lười biếng dựa vào đó, khoé môi vương ý cười, hỏi: "Nhóc con, cảm thấy thế nào hả?"
Lam Niệm Tích thờ ơ nói: "Ta đói rồi".
"Ha ha ha ha ha ha, ta biết ngay mà, đứa nhóc ngươi khá là ham ăn, không ăn tối chắc đói thê thảm rồi". Nguỵ Vô Tiện còn đang đứng đó cười, hai người này, một người không giống bị trói, một người hoàn toàn không giống đến cứu người, ngược lại giống như người trên phố tán gẫu với nhau vậy, mụ yêu quái nhìn đến nỗi lên cơn bực bội.
Mụ nhìn trái nhìn phải, quan sát người mới đến, cũng chỉ là một Khôn Trạch bình thường hơi cao to một chút, nhìn vẫn là dáng vẻ của một tiểu bạch liễm, không hề có cảm giác là một người nổi tiếng gì đó, nhưng người này có thể tìm đến được đây, cũng không tránh khỏi khiến cho mụ ta cảnh giác, tay nắm chặt lấy con dao đã được mài đến sáng bóng trước đó.
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói với mụ ta: "Ê, mụ già, ta cảm thấy con trai ta nói có lý á, tốt xấu gì ta cũng được gọi là Di Lăng Lão Tổ, ngươi ở Di Lăng trói con trai của ta, thật sự không tốt lắm, ta cũng cần thể diện chớ".
Di Lăng Lão Tổ, cái tên này đúng thật là mụ có nghe người ta nhắc đến vào một bữa nào đó, nhưng không quan tâm đó là nhân vật nào, không đợi mụ hỏi, Lam Niệm Tích lại nói: "Đúng rồi, mụ già, hắn chính là đại thúc mà ngươi muốn ăn đó!". Nghe xong mụ yêu quái nhìn về phía nó, chỉ thấy Lam Niệm Tích cười lên, tuy hai cha con này bề ngoài không giống nhau, nhưng khi cười lên có cảm giác thật sự giống nhau y hệt, nó nói: "Ta không phải là con của nữ nhân đó, đây mới là con trai của bà ấy".
Vừa nghe nó nói vậy, mụ yêu quái lập tức hiểu ra, cho nên diện mạo Lam Niệm Tích và nữ nhân đó mới giống nhau như thế. Có vẻ như đứa nhỏ này cứ luôn đùa cợt với mụ, mụ điên tiết lên, vươn tay chụp lấy Lam Niệm Tích, kề dao ngay cổ Lam Niệm Tích.
Mụ ta tức muốn nổ phổi nói: "Chính mẫu thân của ngươi, năm đó làm ta bị thương, hại ta trốn trong rừng sâu núi thẳm hơn 30 năm! Không có thức ăn, không thấy mặt trời! Khổ cực biết bao! Đúng lúc, hôm nay ta sẽ ăn con của ngươi trước! Rồi ăn tới ngươi!"
Mụ ta ra sức la hét ở đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ dựa vào cửa y nguyên tại chỗ, nghe xong chỉ "Ờ" một tiếng.
Người mà mụ ta đang túm trong tay, cũng không có phản ứng gì, nhưng được cái còn nói thêm mấy chữ, Lam Niệm Tích nói: "Ta khuyên ngươi bây giờ nên nhanh chóng thu giọng nói lại thì tốt hơn, hắn đã ở đây rồi, phụ thân ta chắc chắn cũng không ở xa, lời nói này của ngươi rất nguy hiểm".
Mụ yêu quái sắp bị hai người nay chọc cho tức chết rồi, túm lấy áo nó rống lên: "Phụ thân của ngươi lại là ai hử!"
Giọng nói thanh thanh lãnh lãnh xuyên qua không khí lạnh, "Phụ thân của nó là ta". Lam Vong Cơ chậm rãi bước tới trước, vẫn khí chất lạnh như băng đó, ánh mắt cực lạnh, chỉ nhìn một cái là khiến người ta giống như bị băng tuyết bao phủ. Bất quá trên tay tòn ten một túi giấy lớn, không được tương xứng cho lắm.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y đi tới, không dựa vào cửa nữa, đổi sang dựa vào y, nhận lấy túi giấy trên tay y, tay Lam Vong Cơ đỡ trên hông hắn, kéo hắn lại.
Nguỵ Vô Tiện cười tít mắt hỏi y: "Lam Trạm, mụ yêu quái này nói muốn ăn thịt ta và con trai, ngươi nói xem làm sao đây?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Diệt tuyệt".
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được, bụm miệng cười, Lam Niệm Tích vẻ mặt bình thản, lòng thầm nói: trực tiếp nhảy qua bước độ hoá và trấn áp rồi......
"Lam Trạm, mụ ta dường như chính là câu chuyện trước khi ngủ mà mẹ ta đã kể, nhân vật chính của câu chuyện bla bla.., vị đó bla bla ..." Nguỵ Vô Tiện hứng khởi bừng bừng nắm lấy Lam Vong Cơ ở đó huyên thuyên.
Mụ yêu quái nhìn gia đình ba người này đúng thật là coi mụ ta như không khí, tức chết mà. Thành thật mà nói mụ ta tự nhận thân thủ của mình vẫn rất tốt, mụ trông già thế thôi, thật ra đang ở độ tuổi khoẻ mạnh, năm đó bị nữ tử xinh đẹp đó truy đuổi, cũng bởi vì hai người bọn họ cùng nhau tấn công, hơn nữa 30 năm miệt mài luyện tập, mụ đã không còn giống như trước nữa.
Mụ bộc phát ra toàn bộ yêu khí, quả nhiên trong nháy mắt khí thế trở nên khác biệt, cả căn phòng tràn ngập khí lạnh, Lam Niệm Tích bị mụ ta nắm trong tay, trong phạm vi gần nhất có thể cảm nhận được yêu lực của mụ ta, nhiều năm qua đúng thật là đã không phí công tu luyện, áp lực của luồng yêu khí này quá mạnh, đè ép khiến nó hơi không chịu nổi, mụ yêu quái cười to khằng khặc, chấn động đến nỗi trong đầu nó vang lên ong ong.
Lam Niệm Tích thầm nói, mụ yêu quái này cũng có chút thực lực.
Chỉ thấy Lam Vong Cơ, thong thả tháo cây đàn Vong Cơ ở sau lưng, một tay vòng qua eo Nguỵ Vô Tiện, cầm lấy đàn, một tay khảy lên dây đàn.
Tiếng đàn của cây đàn Vong Cơ lanh lảnh, chỉ một âm thanh, dây đàn rung lên, biến hoá huyền ảo thành từng luồng ánh sáng xanh như những lưỡi dao sắc bén, xé toạc không khí lao đến, lập tức thanh bình. Làm gì còn yêu khí nào, tiếng cười the thé nào, mụ yêu quái đã đầu lìa khỏi cổ, ngã ra đất, không còn nhúc nhích gì nữa.
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Ồn ào"
Lam Niệm Tích vẻ mặt sùng bái nhìn Lam Vong Cơ, Di Lăng Lão Tổ thổi sáo ngự thi gì đó hết thảy đều vứt hết ra sau đầu, quả nhiên, phụ thân mới là thiên hạ đệ nhất đẹp trai nha!
"Lam Trạm!" Đợi Lam Vong Cơ thu đàn cất trở lại, Nguỵ Vô Tiện đứng đó hai mắt phát sáng nhìn y, ánh mắt nhìn qua toả sáng rực rỡ như những vì sao, "Hàm Quang Quân! Quá ngầu! Quá xuất sắc rồi nha!"
Lam Niệm Tích cũng ở đó, hiếm khi bày tỏ sự nhất trí cùng với Nguỵ Vô Tiện, mạnh mẽ gật đầu, cùng lúc la to lên: "Phụ thân quá xuất sắc rồi! Thật sự là quá xuất sắc á!!" (fan vợ fan con gào thét, haha)
Rõ ràng là ồn ào hơn mụ yêu quái hồi nãy rất nhiều, nhưng biết làm sao bây giờ, Lam Vong Cơ không thấy vậy, trong lòng còn có chút đắc ý, khẽ gật gật đầu.
Sự việc đã được giải quyết hoàn hảo, nhờ Hàm Quang Quân cùng với tiếng reo vang của hai kẻ sùng bái y tuyệt đối.
***
Bánh bao nhỏ này cũng thật là lợi hại, bọn hắn ồn ào tưng bừng như vậy, Bánh bao nhỏ cũng không tỉnh giấc, ba người quyết định đưa đứa nhỏ về nhà trước. Trên đường đi, Nguỵ Vô Tiện nhét túi giấy vào tay nó, Lam Niệm Tích mở ra xem mới thấy là mấy cái bánh rán, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta biết ngay thằng nhóc ngươi câu đầu tiên chắc chắn là kêu đói, đi ngang qua quầy bánh rán kêu Lam Trạm xếp hàng, quán này nghe nói rất ngon, nhiều người xếp hàng lắm đó, ngươi ăn đỡ trước một ít".
Mới biết Lam Vong Cơ đến trễ hơn Nguỵ Vô Tiện một chút là vì sợ nó đói, đi mua đồ ăn cho nó.
Nguỵ Vô Tiện đi tới xoa đầu nó, nói: "Bị bắt lâu như vậy, cũng không hành động hấp tấp, chịu để lời nói của ta vào đầu, đáng khen ngợi".
"Ngươi còn nói nữa, lâu như vậy mới đến cứu ta, mụ đó sắp ăn thịt ta tới nơi". Lam Niệm Tích làu bàu.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi còn nói, ngươi có biết chúng ta đi tìm bao lâu không! Tên nhóc ngươi hiện giờ không chịu đeo chuông bạc, cũng không có tín vật, để ta có thể tìm ngươi dễ dàng một chút".
Sau đó Nguỵ Vô Tiện ở đó nói một thôi một hồi, là mình phải gọi ra bao nhiêu con tiểu quỷ, tìm suốt một đường, mới hỏi ra được manh mối của nó.
Lam Niệm Tích nắm chặt túi giấy đó, trong lòng hơi xúc động, nhỏ giọng nói: "Không cần phải mang mà".
Dù sao đi nữa chuông bạc không vang lên, các ngươi cũng sẽ có mặt không phải sao.
***
Lúc đưa Bánh bao nhỏ về nhà, mới phát hiện ra, Bánh bao nhỏ thế mà là tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có. Là gia đình giàu có, được bọn hắn cứu, cho nên cám ơn bọn hắn bằng đủ các kiểu, chỉ thiếu điều tặng cho bọn hắn một tấm hoành phi, ầm ĩ đến mức không đến hai ngày tin tức này đã bùng nổ khắp nơi.
Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, mang theo con trai của mình, lại giải quyết thêm một vụ việc lớn. Lam Niệm Tích mới vừa ra giang hồ, một bước đã nổi tiếng, rất nhiều người muốn đến xem tiểu Lam công tử này của Lam thị phong tư thế nào, vừa nhìn thấy, thật không thể tin được, giới nam tu đều thở dài đấm ngực, tự than thở mình không bằng, giới nữ tu thì vẻ mặt cười si ngốc, kêu thét lên vì kinh ngạc.
Thế hệ này trong tiên môn tuy rằng không phải không có người đẹp trai, nhưng không có người nào siêu cấp đại trai vậy nha, so với thế hệ trước có Lam thị Song Bích, nhìn thôi cũng bổ mắt, còn các nàng ở thế hệ này có cái gì chứ, công tử thần bí đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia, nghe nói là tướng mạo như tiên, nhưng suốt ngày ẩn cư nơi rừng sâu núi thẳm, gặp được đều là do duyên phận, nhìn không thấy sờ không được, các nàng từ lâu ngày đêm mong chờ cuối cùng chờ được một Lam Niệm Tích xuất hiện, tiểu Lam công tử của Cô Tô, chính là sờ không được, nhưng nhìn thì nói chung là được đi.
Nghe nói Lam Niệm Tích công tử này không hổ là con trai của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, người xếp thứ hai và thứ tư trong bảng xếp hạng công tử thế gia năm đó, trời sinh vẻ ngoài hoàn hảo như thế, khí chất lại có hơi thở văn nhân độc đáo của Lam thị, bên trong đoan phương nhã chính, lại không giống Hàm Quang Quân cự người từ xa ngàn dặm, đôi mắt nhạt màu lanh lợi chói loá, khoé miệng cong lên, cười một cái, đẹp muốn đòi mạng, trực tiếp câu mất sạch hồn phách của các cô nương.
Tin tức lập tức truyền đi một lượt, các tiên tử của những gia đình xung quanh Di Lăng, đều tranh giành nhau đến để đưa thư từ, tặng lễ vật cho Lam Niệm Tích, khiến cho tửu lâu đó sắp bị phá sập tới nơi. Nhưng tiểu Lam công tử đó, dường như bị doạ sợ, không hề xuất hiện nữa.
Các tiên tử không gặp được người, chỉ đành đưa đồ cho chưởng quỹ, xin ông ấy chuyển giùm, cho đến khi trên quầy chất đầy một đống. Chưởng quỹ bất lực, luôn miệng kêu: "Chỗ này của ta không có công tử nào tên là Lam Niệm Tích hết á!"
Sự việc càng lan truyền càng rộng khắp, người đến cũng càng lúc càng nhiều, bọn hắn thật sự không cách nào ở đó nữa, dù sao vụ việc cũng đã giải quyết xong, cũng không nên tiếp tục làm phiền chưởng quỹ, vì vậy quyết định lên đường.
Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện ở trong phòng thu dọn hành lý, kêu Lam Niệm Tích một mình đến quầy của chưởng quỹ thu dọn, Lam Niệm Tích bất lực nhét đống lễ vật thư từ lung tung vào trong túi càn khôn, lòng chỉ thầm nói nữ tu hiện giờ đều đáng sợ như vậy hay sao ....
Chưởng quỹ hỏi nó: "Ngươi là Lam Niệm Tích công tử?" Lam Niệm Tích gật đầu thừa nhận, chưởng quỹ lại hỏi nó: "Ngươi tại sao lại theo họ của cha?"
Lam Niệm Tích cảm thấy kỳ lạ, nói: "Ta có theo họ của cha ta đâu, ta theo họ của phụ thân ta mà". Cho là ông ta hiểu nhầm, lại nói: "Người mặc bạch y là phụ thân ta, người mặc hắc y là cha ta".
Chưởng quỹ lại hỏi nó: "Vậy cha ngươi họ gì?"
"Cha họ Nguỵ" Lam Niệm Tích mỉm cười, nghĩ đến dáng vẻ hàng ngày Nguỵ Vô Tiện nũng nịu với Lam Vong Cơ, không ai có thể nhìn ra điều này, lại nói: "Chưởng quỹ, nhãn lực này của ngươi không tốt nha".
Trong lúc nói chuyện thì Nguỵ Vô Tiện đi tới, hỏi nó: "Niệm Tích, xong chưa? Phụ thân ngươi đi dắt Tiểu Bình Quả rồi, nên đi thôi".
Lam Niệm Tích nhét món cuối cùng vào, trả lời: "Được rồi".
Nguỵ Vô Tiện đến, cầm túi tiền nhỏ thanh toán, lại xin lỗi chưởng quỹ, sau đó chỉ chỉ mấy bức vẽ khó coi dán ở bức tường phía sau quầy, nói: "Chưởng quỹ, mấy bức vẽ Di Lăng Lão Tổ để trừ tà đó vô dụng, đều là giả".
Những tửu lầu quán cơm được mở ra, tất nhiên sợ nhất là tà tuý quậy phá, người Di Lăng dán bức vẽ Di Lăng Lão Tổ để trừ tà là chuyện rất bình thường, chưởng quỹ này cũng dán ba tấm, khiến Nguỵ Vô Tiện cười muốn ngốc luôn, hắn lấy trong tay ra một tấm bùa, nói: "Về sau dán cái này đi, ta bảo đảm khách điếm của ngươi tương lai tuyệt đối bình an không có tà tuý".
Lam Niệm Tích ở bên cạnh phụ hoà: "Chưởng quỹ, về điểm này bản lãnh của hắn khá đấy, có thể dán."
"Nè, tên nhóc ngươi, bản lãnh của cha ngươi đây phải là quá tốt chứ". Mỉm cười, lại nói với chưởng quầy: "Cứ coi như là lời xin lỗi đến chưởng quỹ, cũng là lời cám ơn".
Nói xong, nhìn thấy Lam Vong Cơ đã đợi bọn hắn trước cửa, chào tạm biệt chưởng quỹ, hai người hi hi ha ha bước đi.
Bạch y họ Lam, hắc y họ Nguỵ, trùng với hình tượng nhân vật trung tâm trong cả đống chuyện bát quái mà chưởng quỹ nghe thấy suốt mấy tháng qua, trong một khoảnh khắc ông dường như hiểu ra điều gì đó ... Chương quỹ mở tửu lầu này ở Di Lăng gần 20 năm, gặp muôn hình vạn trạng loại người, thích nói các thể loại chuyện bát quái, nhưng lần này ông không hề muốn hỏi cho rõ ràng.
Bất kể là Lam công tử và Nguỵ công tử cũng tốt, Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ cũng được, ở chỗ này của ông chỉ vĩnh viễn có Bạch y công tử và Lam công tử.
Nhìn theo bóng lưng của ba người cùng rời đi, ông cảm thấy, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt rồi.
***
Ba người bước chân vào cuộc hành trình, Nguỵ Vô Tiện lại muốn kiểm tra: "Tiểu Lam công tử, kiểm tra ngươi một chút, ngươi nói xem vì sao là học đường?"
Vẫn là vấn đề này, Lam Niệm Tích cũng có nghĩ qua, nói: "Mụ yêu quái đó tái xuất sau 30 năm để quậy phá, chắc chắn muốn tìm nơi nào có nhiều trẻ con để tìm mục tiêu, học đường có lẽ là nơi mà trước đó mụ ta thích hạ thủ".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Vậy còn hai đứa bé không ở trong học đường thì giải thích thế nào?"
Lam Niệm Tích nói: "Hai nhà đó cách học đường không xa, hoặc lúc mụ yêu quái đó mai phục bên ngoài học đường nhìn thấy hai đứa bé đi ngang qua, liền nhìn trúng?"
"Ha ha ha ha ha ha, không tồi không tồi, tiểu Lam công tử tiến bộ vượt bậc". Nguỵ Vô Tiện ngồi trên lưng lừa cười to, lại hỏi: "Nhưng còn có một điểm, khá nhiều nơi tập trung nhiều trẻ em, tại sao mụ ta lại chọn học đường?"
"Cái này ..." Lam Niệm Tích nghĩ không ra, hành lễ với Nguỵ Vô Tiện: "Xin chỉ giáo".
Nguỵ Vô Tiện câu khoé miệng, nói: "Không phải ngươi nói mụ ta thích ăn trong nhà người ta hay sao. Học đường mỗi lần tan học là có nhiều người đến đón đúng không?"
"A!" Lam Niệm Tích đột nhiên hiểu ra: "Chỉ cần đi theo là có thể biết nhà bọn họ ở đâu".
"Đúng thế, hơn nữa, không phải là cũng biết rõ luôn dáng vẻ của cha mẹ đó sao?" Nói xong, Nguỵ Vô Tiện nháy nháy mắt với nó.
Lam Niệm Tích gật đầu, được Nguỵ Vô Tiện gợi ý, cuối cùng đã có thể lý giải được toàn bộ sự việc lần này. Nó mới hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Nhưng lần này không đợi Nguỵ Vô Tiện ném bản đồ cho nó, đã thấy Lam Vong Cơ nói: "Bách Phượng Sơn".
"Bách Phượng Sơn?" Nguỵ Vô Tiện tò mò, hỏi y: "Đến đó làm gì".
Lam Vong Cơ nói: "Mấy ngày trước huynh trưởng gửi thư, sắp sửa tổ chức cuộc thi săn bắn ở Bách Phượng Sơn, thông báo cho chúng ta giải quyết xong vụ việc thì trực tiếp tới đó".
Tiên môn bách gia ngoại trừ Hội Thanh Đàm, hoạt động săn bắn cũng nhất định được tổ chức định kỳ, một mặt để rèn luyện cho thế hệ trẻ tuổi, một mặt có thể xem thực lực của các thế gia. Chỉ không ngờ là, Bách Phượng Sơn nơi này thế mà vẫn không thay đổi sau nhiều năm như thế.
Nguỵ Vô Tiện nổi lên chút hứng thú, hỏi y: "Vậy có phải những người truy đuổi chúng ta cũng sẽ đến không, lâu không gặp, ta thật sự có chút hoài niệm".
Lam Vong Cơ gật đầu, nói: "Trước tiên họp mặt".
"A!" Lam Niệm Tích lúc này mới nhớ ra, lại hỏi: "Ta có phải tham gia không vậy?"
Lam Vong Cơ gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Lam Niệm Tích lập tức đơ người, thầm nói, thôi tiêu rồi.
Những lần tổ chức trước đây, nó chưa từng đến, chỉ có nghe nói qua, mặc dù tròn 12 tuổi là có thể đến tham quan, nhưng thân phận của nó không phải hơi đặc biệt đó sao, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc đến tham gia hoạt động săn bắn gì đó, cho nên tất nhiên là, nó không có một chút chuẩn bị nào!!!! Một chút cũng không có!!!!
Nguỵ Vô Tiện dường như nhìn thấu được nó, ngồi trên lưng lừa cười to ha hả: "Cố lên nào, Lam Niệm Tích công tử đứng thứ hai trong bảng xếp hạng công tử thế gia, ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
--------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Đếm ngược đến lúc nhận cha, không sai, là nhận cha ở Bách Phượng Sơn, về phần nhận như thế nào, mọi người có thể động não đoán một chút đi, hahaha.
Mặc dù thằng nhóc bị bắt nhưng nó vẫn rất là bình tĩnh, tất cả các cuộc nói chuyện đều là đang lý giải vụ việc và tính toán thời gian, sau khi đưa lá bùa cho Bánh bao nhỏ thì cố gắng để mụ yêu quái mang nó tới khách điếm, bởi vì đôi phu thê ngốc không đến, nó muốn dẫn mụ yêu quái đến đó.
Trong vụ án lần trước đứa nhóc đối với vụ án vẫn rất mơ hồ, vụ án này đã có thể giải thích được một nửa, chứng tỏ cách thức giáo dục dẫn dắt của Tiện Tiện rất là hiệu quả.