Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 36 - 2: Đả thảo tất kinh xà (b)



Lam Niệm Tích ở học đường hỏi thăm tin tức, ai trả lời mấy câu hỏi cũng gần như giống nhau, không hề tiết lộ thân phận, chỉ nói mình cảm thấy quan tâm, không hề nói chi tiết, chỉ nói mình có chút manh mối. Vài ngày trôi qua, mặc dù sự việc không tiến triển, nhưng tin tức nó đang điều trụ vụ việc đã lan truyền ra, những người nhiều chuyện trông ngóng đến hỏi chuyện nó, dù sao đi nữa đây cũng là một vụ án lớn ở Di Lăng.

Nghe cách làm của nó, Nguỵ Vô Tiện chỉ nói: "Tự suy ngẫm tám chữ đó cũng không tệ". Chỉ kêu nó tiếp tục đi điều tra, cũng không cho nó chỉ thị gì khác.

Lam Niệm Tích không hiểu, Nguỵ Vô Tiện không nói nhiều, nói với nó: "Nhóc con, ngươi đừng tuỳ ý hành động, yêu quái này ăn thịt trẻ em, đừng quên ngươi cũng là trẻ em".

Trợn mắt nhìn hắn, Lam Niệm Tích nói: "Ngươi mới là trẻ em á, ta lớn như vậy người ta không ăn, người ta chỉ ăn từ mười tuổi trở xuống".

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường, lười biếng lên tiếng: "Ai nói thế, lỡ như cảm thấy ngươi xinh đẹp muốn căn thử mấy miếng thì sao". Sau đó đợi Lam Vong Cơ đi qua đưa trà bưng nước phục vụ hắn, lại nói: "Nhớ đó, nếu có chuyện gì, đừng hành động hấp tấp, đợi chúng ta đến cứu ngươi".

Nói xong nháy nháy mắt với nó, Lam Niệm Tích còn lâu mới để ý đến hắn á, người này cả ngày chỉ nằm trên giường không chịu dậy, nó mới không cần để cho một người không thể tự chăm sóc bản thân đi cứu ấy chứ. Chậc lưỡi một tiếng, thầm nói, Nguỵ Vô Tiện, cứ nép vào lòng Lam Vong Cơ sống hết đời này là tốt rồi.

***

Nhưng sự đời cứ luôn trùng hợp như thế, nói cái gì có cái đó.

Lam Niệm Tích có một bạn cùng trường, sáu tuổi, tròn trịa mũm mĩm, bởi vì lúc trước khi thả diều thì con diều bị mắc trên cây, đứa nhỏ đứng đó khóc mãi. Lam Niệm Tích nhìn thấy, hai ba động tác leo lên lấy xuống cho đứa nhỏ, từ đó đứa nhỏ nhìn thấy Lam Niệm Tích đều có cảm giác Lam Niệm Tích giống như phát sáng, vô cùng sùng bái, mỗi ngày đều đi theo sau lưng nó.

Đứa nhỏ dễ thương như một cái bánh bao, Lam Niệm Tích từ nhỏ lớn lên giữa bầy thỏ, đối với mấy thứ mềm mại mũm mĩm như vậy là khó cưỡng lại nhất, đối với cái bánh bao nhỏ này cũng không thể không thích được, mỗi ngày xoa xoa, ước gì mang về nhà làm đệ đệ.

"Bánh bao nhỏ, ngươi nói xem tại sao ngươi lại béo thế?" Lam Niệm Tích nhéo nhéo mặt đứa nhỏ, trong học đường mọi người đặt cho đứa nhỏ này biệt danh là Bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ cũng không bực mình, chỉ cười: "Đúng vậy, mẹ của ta nấu đồ ăn rất ngon đó! Đồ ăn của ta đều do mẹ tự tay làm. Niệm Tích ca ca gầy như vậy, là mẹ nấu đồ ăn không ngon hay sao?"

Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ đến Nguỵ Vô Tiện, nấu ăn? Há há, chỉ thấy giống với bộ dạng có thể đốt cháy mái nhà thì có, sau đó vội vàng rũ bỏ ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Bánh bao nhỏ không hiểu tại sao sắc mặt của Niệm Tích ca ca lại đổi tới đổi lui, chỉ cho rằng mẹ của Niệm Tích ca ca làm đồ ăn thực sự không ngon, lại nói: "Không sao, Niệm Tích ca caa có thể đến nhà ta ăn cơm, ta kêu mẹ tự tay làm nhiều món ngon".

Lam Niệm Tích mỉm cười, nói: "Được nha".

Bánh bao nhỏ lại ở đó thì thầm: "Nhưng mà hôm nay không được, cha và mẹ đưa ta đến học đường rồi đi Vân Mộng rồi. Hôm khác sẽ mời Niệm Tích ca ca ăn nhiều món ngon".

Lam Niệm Tích chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn ra, ra sức xoa nắn gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đó.

Sau giờ học, hôm nay vẫn không có tiến triển gì, Lam Niệm Tích dự định về tửu lâu trước, nhìn thấy Bánh bao nhỏ ở cửa học đường, Bánh bao nhỏ lắc lắc cánh tay mũm mỉm chào nó, "Mẹ, đây là Niệm Tích ca ca mà con đã kể".

Mẹ của Bánh bao nhỏ là một a dì hơi béo, cười lên rất thân thiện, chào Lam Niệm Tích, Lam Niệm Tích lễ phép chào lại, sau đó bánh bao lớn kéo bánh bao nhỏ, một lớn một nhỏ hai cái bánh bao cùng đi.

Lam Niệm Tích nhìn theo bóng dáng hai người này, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Bánh bao nhỏ đã nói rõ ràng sớm nay cha mẹ đã đi Vân Mộng, Vân Mộng cách Di Lăng không gần, người bình thường đi đường thuỷ hoặc đường bộ đều không thể đi về trong một ngày. Người phụ nữ này, có vấn đề. Vì vậy nó cách ra xa một khoảng và đi theo.

Băng qua con phố náo nhiệt, hai cái bánh bao rẽ vào một hẻm nhỏ, con đường lát đá xanh quanh co, lại không dám đi tới trước, việc theo dõi bắt đầu khó khăn hơn. Nhìn thấy hai cái bánh bao xoay người đi vào một ngõ nhỏ, Lam Niệm Tích cẩn thận theo vào. Rẽ vào ngõ nhỏ, nhưng không nhìn thấy người phụ nữ đó đâu cả, chỉ thấy Bánh bao nhỏ ngã ra trên mặt đất.

Nó hết hồn, đi tới ôm Bánh bao nhỏ lên, may mà chỉ ngất xỉu, trái tim nó hạ xuống thở phào một hơi, nhưng chính vào khoảnh khắc sơ ý này, trên đầu vang lên một trận cười nhạo, Lam Niệm Tích hoảng hốt ngước đầu, nhưng trước mắt một mảnh tối đen, hôn mê đi.

Đầu Lam Niệm Tích đau muốn nứt ra, cố gắng tìm lại ý thức, mở hai mắt. Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, nó phát hiện mình bị trói, lại bị đưa tới một căn phòng lạ lẫm, bên cạnh là Bánh bao nhỏ bị trói vẫn còn hôn mê, bội kiếm bên hông, ồ, không đúng, nó không mang bội kiếm bên hông, bởi vì đi đến học đường.

Nó chỉ nghĩ, tại sao sau khi trộn chung một chỗ với Nguỵ Vô Tiện, bản thân mình làm thế nào lại sống như một nam tử yếu ớt, ồ, không đúng, là đứa nhỏ yếu ớt, bị trói, còn bị trói nữa. Trước đây trong nhóm nó khá mạnh mẽ đấy chứ, dẫn đầu xung phong, không biết sợ, hiện giờ tại sao hỗn loạn thành thế này.

Tiếng mài dao ken két thu hút sự chú ý của nó, theo âm thanh nhìn qua, một bóng lưng lòm khòm, đứng trước bếp lò, Lam Niệm Tích mới nhận ra nơi này có lẽ là một nhà bếp. Làm như cảm nhận được nó tỉnh lại, người trước mặt quay đầu qua, thân hình lòm khòm, mặt mày nhăn nheo, rõ ràng là một bà già, trong tay còn cầm một con dao to đang đứng đó mài.

Nhìn thấy nó, lẳng lặng mỉm cười, ánh mắt đó, vẻ mặt đó, nhìn thấy là không bình thường, "Ngươi tỉnh rồi".

"Ngươi, ngươi là ai?" theo bản năng, Lam Niệm Tích có chút khẩn trương.

Khoé miệng bà già đó nhếch lên, hai chiếc răng nanh dài đụng tới thái dương, "Tiểu công tử không phải là đang tìm ta hay sao?"

Lam Niệm Tích nhớ lại câu chuyện xưa trước khi ngủ mà Nguỵ Vô Tiện đã kể, rùng mình một cái, truyền thuyết đó, có vẻ không hề lừa đảo, bà già ăn thịt trẻ con thật sự có tồn tại.

Nhưng là, đôi phu thê ngốc kia có phát hiện ra mình đang bị trói không hả!! Trong lòng nó kêu gào: Trước hết đừng lo xà nẹo nữa, nhanh đến đây cứu người nè!!!

***

"Lam Trạm, a, ngươi ăn thử cái này, chưởng quỹ nói có món mới".

Nguỵ Vô Tiện gắp một miếng thịt, đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ há miệng, từ từ nhai nuốt. Nguỵ Vô Tiện lại gắp một miếng từ đĩa khác qua, nói: "Ngươi lại ăn thử cái này, cá này nghe nói là thịt mềm rất ngon, còn ít xương nữa, ta đã nhặt hết cho ngươi, nào ăn một miếng".

Lam Vong Cơ bất động thanh sắc, lại ăn. Nguỵ Vô Tiện luôn cảm thấy gia quy quỷ quái đó của Lam gia quá giày vò người ta, Lam Vong Cơ lúc nào cũng ăn chay là chủ yếu, thịt ngon như vậy, không biết lạc thú ăn thịt thật quá đáng thương, cho nên tìm ra cơ hội là cho Lam Vong Cơ ăn.

Hắn đút, Lam Vong Cơ tất nhiên sẽ không nói nhiều, im lặng ăn, rồi hỏi: "Niệm Tích còn chưa trở về?"

Nhìn nhìn trời, đúng thật đã hơi trễ rồi, "Hay là lại đi đâu đó điều tra" Nguỵ Vô Tiện lại gắp một miếng, "Bụng đói thì sẽ trở về thôi, nào, Lam Trạm, ngươi lại ăn thử cái này, a".

Lam Vong Cơ há miệng, nuốt xuống, cũng gắp lên một miếng, đưa đến bên môi Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi cũng ăn".

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm hưởng thụ sự phục vụ, hai người này cứ gắp qua gắp lại như vậy, ăn một bữa cơm cũng có thể tạo ra nhiều tình thú. Về phần Lam Niệm Tích, nó rất thông minh, nó không đoán sai, đôi phu thê ngốc không hề phát hiện ra nó đang bị trói.

----------------------Sắp tới là Lễ Tết nên chắc 2 ngày mới ra 1 chương nha nha!!! 😊

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv