Khi nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện xuất hiện lần nữa, Lam Niệm Tích cũng lười không đếm là đã sau mấy ngày. Càn Nguyên, Trung Dung, Khôn Trạch gì đó, mấy thứ này, và những kiến thức liên quan đều phải được học từ khi còn nhỏ, nó cũng biết kỳ mưa móc của Khôn Trạch rất là phiền phức, nó cũng quên dán mấy lá bùa cách âm lên tường sát bên, nó không muốn nhắc đến, cho nên trực tiếp bỏ qua đề tài này.
Trong lúc Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đóng cửa không ra ngoài, nó cũng không rảnh rỗi, Lam Vong Cơ kêu nó đi xung quanh dò hỏi vụ tà tuý quậy phá ở Di Lăng, nó cũng đã thăm dò được bảy tám phần rồi.
"Lại có tà tuý ăn thịt người à?" Nguỵ Vô Tiện uống chén canh mà Lam Vong Cơ múc đưa qua, lên tiếng hỏi.
Lam Niệm Tích gật đầu, nói: "Phải nói là ăn thịt trẻ em, đã có bảy đứa trẻ bị hại rồi".
Căn cứ vào điều tra của Lam Niệm Tích, những đứa trẻ bị hại ở các độ tuổi khác nhau, từ năm đến mười tuổi, gần như đều bị hại trong nhà khi người lớn đi ra ngoài.
Tất cả đều chết một cách thê thảm, thân thể bị gặm cắn đến nỗi máu thịt bầy nhầy, rạch một đường từ lồng ngực xuống tới bụng dưới, ruột lòi hết ra ngoài, cha mẹ nhìn thấy tất cả đều trực tiếp té xỉu, có nhà thảm hơn, trong nhà có người già tim không khoẻ, ngay cả người già đó cũng chết theo luôn.
Nghe nói quan phủ đến trước giải quyết vụ án, có mấy người nhìn thấy cảnh này, đều nôn ra ngay tại chỗ.
Thủ đoạn tàn nhẫn, trên người còn có dấu vết cắn xé giống như của dã thú, thật sự không giống hành vi của con người. Vì trước đây đã có vài vụ án, nên các gia đình ở Di Lăng đều canh phòng nghiêm ngặt hơn, chính vào cái đêm đứa trẻ gần nhất bị giết, đám hạ nhân nghe thấy những âm thanh bất thường, tất cả những người canh giữ trong nhà đều chạy tới, mới nhìn thấy, thân hình hung thủ cường tráng, hai ba cú nhảy đã lên nóc nhà, quay đầu nhìn lại, ranh nanh mọc dài đụng tới thái dương, miệng đầy máu nhiễu nhão, nhìn xuống bọn họ một hồi, cười một cách tà ác, sau đó nhảy đi.
Làm gì có con người thế này, rõ ràng là yêu quái, mới vội vàng đến tiên môn thế gia xin giúp đỡ.
"Chết nhiều người như vậy mà những người tiên môn khác không quan tâm? Tại sao trên bản đồ lại đánh dấu là vụ án nhỏ?" Nguỵ Vô Tiện hỏi, xét theo lý mà nói cấp độ của vụ án này hẳn là cũng không kém hơn vụ án trưởng trấn thô bỉ trước đây chứ, nhưng nếu đã đánh dấu là vụ án nhỏ, Di Lăng cũng không phải là địa phận của Cô tô, tại sao lại chuyển cho Cô Tô?
"Lúc trước có tu sĩ đến đây, nhưng vụ này muốn điều tra cũng hơi phức tạp, nên không nhận. Có lẽ không có tu sĩ nào bị hại, cho nên không bằng vụ án lần trước". Lam Niệm Tích trả lời hắn như thế.
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một cái, nói: "Ta thấy là bởi vì tuy phức tạp, nhưng cảm giác cũng không phải là yêu quái to lớn gì, cho dù giải quyết được, cũng không nâng cao danh tiếng, quan trọng là còn không có tiền thưởng, vì vậy không ai tiếp nhận chứ gì. Cũng chỉ có phụ thân của nhà ngươi, mới có thể làm được chuyện 'Phùng loạn tất xuất', cho nên vụ án này mới nhét cho Cô Tô".
Tiên môn bách gia gì chứ, bất quá cũng toàn như thế mà thôi.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Con yêu quái này ăn theo cách nào? Là ăn lung tung loạn xạ, hay là chỉ ăn một bộ phận?"
Lam Niệm Tích nói: "Điểm này cũng đã hỏi kỹ rồi, yêu quái này căn bản chỉ ăn nội tạng, mặc dù các bộ phận khác cũng cắn xé, nhưng không ăn nhiều". Nói xong sau đó nhìn miếng thịt đỏ rực trước mặt Nguỵ Vô Tiện, nó cảm thấy hơi buồn nôn, không ăn tiếp được nữa.
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Còn có tin tức khác không?"
Lam Niệm Tích lắc đầu, "Bảy gia đình không quen biết nhau, không hề tiếp xúc với nhau. Hơn nữa ta nghĩ chưa ra là, con yêu quái đó làm thế nào vào cửa được?"
Chốt cửa thật ra được coi như là kết giới của mỗi hộ gia đình, yêu tà bình thường muốn phá cửa đi vào cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi có mấy nhà còn bị phá cửa.
Nguỵ Vô Tiện đại khái đã nắm rõ, đi hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ăn cơm xong chúng ta đi xem thử ha?"
Lam Vong Cơ dừng cánh tay gắp đồ ăn cho Nguỵ Vô Tiện, gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện mới nhận ra nãy giờ mình lo nói chuyện với Lam Niệm Tích, chưa ăn cái gì, toàn Lam Vong Cơ đút cho ăn, vì vậy lập tức gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, "Lam Trạm tốt, ngươi cũng ăn đi, ngươi mà đói là ta đau lòng".
Lam Niệm Tích nhìn thấy hai người này cứ gắp qua gắp lại, lòng thầm nói mới thanh tịnh được vài ngày, lại bắt đầu rồi.
***
Ăn xong, đi ra ngoài, đường phố Di Lăng vẫn náo nhiệt như thế. Lam Niệm Tích đã đi đến những gia đình có người bị hại, cho nên đi phía trước dẫn đường cho bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ sánh bước bên nhau, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy đây là cái gì?"
Lam Vong Cơ cũng vẫn nghĩ chưa ra, trả lời: "Còn phải điều tra kỹ lưỡng".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, trên đường đi nói chuyện với Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ chỉ ở bên cạnh gật đầu hoặc trả lời ngắn gọn, Lam Niệm Tích đi phía trước, có mấy tiểu cô nương nghênh đón ở bên kia đường, quạt tròn che mặt, vừa thì thầm to nhỏ vừa đi qua.
Mấy người đó đi đến trước mặt Lam Niệm Tích, người gan dạ nhất lên tiếng hỏi nó: "Có phải là Lam Niệm Tích công tử của Cô Tô?"
Lam Niệm Tích vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ đến có người biết nó, lại nghĩ, mình đã ở đây điều tra mấy hôm nay, có lẽ người có liên quan đến vụ án có tin tức, nên lễ phép hành lễ: "Đúng vậy, xin hỏi cô nương có chuyện gì?"
Nhưng đây thật sự là một tiểu công tử dáng vẻ đường đường, phong độ ngời ngời, chọc cho các cô nương đối diện phải đỏ mặt, mấy người nhìn nhau, ánh mắt lưu chuyển, sau đó từng người lấy ra một phong thư, nhét vào tay Lam Niệm Tích, nhét xong nắm tay nhau chạy mất.
Chạy được một đoạn còn lưu luyến quay đầu nhìn về phía nó, sau đó lại xấu hổ chạy đi, làm cho Lam Niệm Tích đầy mặt ngơ ngác, đứng ngốc tại chỗ.
Nguỵ Vô Tiện bước tới, giật lấy mấy lá thư trong tay nó, nói: "Úi chà, tiểu Lam công tử ghê gớm quá nha, nhiều thư tình như vậy".
"Thư, thư ... tình?" Lam Niệm Tích lắp ba lắp bắp nói, mặt đỏ bừng lên.
"Mấy thứ này cha ngươi đây lúc trước cũng có rất nhiều, vừa nhìn là biết ngay thư tình á". Nguỵ Vô Tiện mang ý xấu nở nụ cười đểu: "Nè, thư tình gì đó cũng phải xấu hổ à, chuyện này có gì mà xấu hổ, truyền thống này của Lam gia các ngươi có thể thay đổi một chút không."
Nghe hắn nói lời này Lam Niệm Tích định lấy mấy bức thư lại, "Ngươi trả cho ta".
Đáng tiếc nó tạm thời vẫn chưa phải là đối thủ của Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện đè đỉnh đầu nó, để mặc cho nó ra tay, chỉ là không với tới được, cho nên cười ha ha lên: "Nhóc con, thư tình đối với ngươi mà nói vẫn là quá sớm, ta không đồng ý".
"Ta thèm quan tâm ngươi đồng ý hay không đồng ý chứ, ta cũng đâu có thừa nhận ngươi". Lam Niệm Tích bị hắn làm cho tức giận đùng đùng nói thẳng ra.
Nguỵ Vô Tiện không vui, nhìn Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, ngươi nói xem?"
Lam Vong Cơ cũng lên tiếng: "Niệm Tích, đúng thật là quá sớm".
Lam Niệm Tích bực bội, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Khi nào thì không sớm? Hai phụ thân các người là khi nào?"
Câu hỏi này khiến Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ rất nhiều, nếu nói đời này mới bắt đầu, dường như không đúng lắm, con cũng đã lớn thế này rồi. Đời trước bắt đầu từ khi nào cũng khó mà nói rõ, vậy nghĩ cứ coi như bắt đầu từ lúc lần đầu tiên làm chuyện đó với Lam Vong Cơ đi, lúc đó chắc là 18 tuổi. Tính toán một phen, vừa định trả lời, thì đã nghe Lam Vong Cơ mở miệng trước.
Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "15 tuổi"
Lam Niệm Tích thản nhiên nói: "Vậy thì đến 15 lại xem, dù sao cũng không đến hai năm nữa, ngươi cất giữ giùm ta đi".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không nghe Lam Niệm Tích đang nói cái gì, hắn ngây người tại chỗ một hồi, sau đó nhào qua, hỏi y: "Lam Trạm Lam Trạm, ngươi mới vừa nói ..." hắn dừng lại một chút để phòng ngừa bản thân tiếp tục nói lắp: "Ngươi đối với ta, 15 tuổi?!!"
Liên quan đến chuyện Lam Vong Cơ bắt đầu thích hắn từ khi nào, hắn đã hỏi rất nhiều lần, Lam Vong Cơ đều im lặng không trả lời, hiện giờ tương đương với thừa nhận trá hình rồi.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy từ tai cho đến cổ Lam Vong Cơ, từ từ đỏ lên một mảng.
"Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ôm lấy y, "Ta thật sự thích ngươi muốn chết à!"
Đoan phương nhã chính gì đó đến với hắn giùm đi! Lam Niệm Tích chỉ vào hai người bọn họ hét lên: "Đây là đang trên đường lớn á! Nguỵ Vô Tiện, ngươi buông phụ thân ta ra!!!"