Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 27 - 2: Nuối tiếc và hy vọng (b)



Lam Niệm Tích thấy đã tới giờ giới nghiêm, cầm lấy túi càn khôn, thu dọn mấy thứ cần thiết, nhìn thấy cái chuông bạc ở trên bàn, trong lòng lại tức giận, vì thế nhét nó vào trong ngăn kéo, quyết định không đeo nữa. Ra khỏi cửa, đi vòng tránh môn sinh tuần đêm, âm thầm đi đến trước một bức tường, còn chưa kịp leo qua, đã thấy một cái đầu nhô lên khỏi đầu tường, mỉm cười chào hỏi nó: "Hê, chào buổi tối, nhóc con".

Chuyện này doạ Lam Niệm Tích hết cả hồn: "Ngươi, ngươi làm gì ở đây!"

Nguỵ Vô Tiện nhảy từ trên đầu tường xuống, nói: "Lam Trạm nói ngươi ban ngày thành thành thật thật chép gia quy".

"Chuyện đó với chuyện ngươi ở đây có liên quan gì với nhau". Lam Niệm Tích không hiểu lắm.

"Quá liên quan ấy chứ". Nguỵ Vô Tiện phân tích cho nó nghe một thôi một hồi: "Mặc dù ngươi không thừa nhận, nhưng tiểu tử nhà ngươi thừa hưởng tất cả những tật xấu từ chỗ của ta, ngươi sẽ nghiêm chỉnh chép gia quy sao? Chắc chắn còn có chuyện khác. Hiện giờ chuyện ngươi muốn làm nhất hẳn là chạy trốn nhỉ, ban ngày nhiều người, phụ thân ngươi kêu người trông chừng ngươi nên khẳng định là xác suất thành công không lớn, vì thế tốt nhất là đợi đến sau giờ giới nghiêm. Lộ trình đi tuần đêm của Lam thị mỗi ngày đều giống nhau, nghĩ chắc chắn ngươi cũng đã sớm nhìn ra, chỉ cần tránh được bọn họ thì có thể thành công bỏ trốn."

"Chuyện đó cũng không giải thích được tại sao ngươi lại ở đây, Vân Thâm Bất Tri Xứ lớn như thế, làm sao ngươi biết ta sẽ trốn thoát từ chỗ này?"

Lam Niệm Tích vẫn không tin vào chuyện kỳ lạ này.

Nguỵ Vô Tiện đầy mặt thông cảm nhìn nó, tiếp tục nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ xây trên núi, không phải đoạn tường nào cũng có chỗ để đặt chân lên, ngươi muốn thoát ra, cần phải chọn một đoạn nào dễ đi, lại gần đường để trong thời gian ngắn nhất tới được sơn môn, bên ngoài nơi này, chính là địa điểm tốt nhất".

Nguỵ Vô Tiện thầm nói, nhóc con, mấy chuyện này cha của ngươi năm đó chơi chán rồi. Trước đây hắn đến Cô Tô cầu học, thường lén lút ra ngoài ăn cơm uống rượu, cũng chạy ra bằng con đường này.

"Ngươi ngươi ngươi, tại sao ngươi lại quen thuộc đường đi của nhà chúng ta như thế!!" Lam Niệm Tích thấy rất là kỳ quái, để tìm ra con đường này nó mất không ít thời gian, không nói cho ai biết, chỉ để dành dùng cho việc lén lút xuống núi.

"Ta thông minh mà". Nguỵ Vô Tiện nói với vẻ hiển nhiên, nói xong còn nháy mắt với nó. Sau đó thừa lúc nó sơ ý, một tay chụp cổ tay nó, giật lấy ngọc lệnh thông hành trong tay Lam Niệm Tích. Cũng không biết nó đã trộm lấy lệnh bài của đệ tử xui xẻo nào, nhưng khả năng cao là ở suối nước lạnh, đứa nhóc này thật sự là cùng một thủ đoạn với hắn.

"Ngươi!!" Lam Niệm Tích lập tức muốn giựt lại, nhưng nó làm gì là đối thủ của Nguỵ Vô Tiện, nó đứng đó, rũ mắt xuống, tay nắm chặt thành quyền, hét lên: "Ngươi không cần phải quản ta, ta sẽ không thừa nhận ngươi đâu!"

Nguỵ Vô Tiện nhìn ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, chiếu lên trên người bọn hắn, trăng vẫn là vầng trăng ấy, nhưng đứa nhóc đã không còn là đứa nhóc ấy, sẽ không còn bên cạnh hắn, vừa nhìn thấy hắn thì nhoẻn miệng cười ê a nữa.

Hắn nói: "Ngươi không nhận ta cũng không sao, nhưng ngươi bỏ trốn, phụ thân ngươi chắc chắn sẽ rất đau lòng".

Nói đến Lam Vong Cơ, khí thế Lam Niệm Tích liền xẹp lép. Nó làm sao không biết, phụ thân nó đợi người trước mắt này bao nhiêu lâu, phụ thân nó chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tu nào, không qua lại với bất kỳ Khôn Trạch nào, thậm chí nhìn cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một cái, nó từng nghĩ, phụ thân sẽ tưởng nhớ cha của nó cả cuộc đời này, cứ sống như thế, già đi, sau đó về với cát bụi.

Vốn là một chuyện vô vọng, thế nhưng Lam Vong Cơ đã đợi được, phụ thân khẳng định là rất hạnh phúc, mà nó ...

Nguỵ Vô Tiện nhìn nó một mực cúi đầu, không lên tiếng, liền lấy ra một túi đồ lớn từ trong tay mình, nói: "Bằng không, chúng ta ăn chút đồ ăn vặt bữa khuya đi?". Nói rồi không cho phép có ý kiến, kéo nó đến dưới mái hiên, Lam Niệm Tích ngại bẩn, không chịu ngồi, Nguỵ Vô Tiện cũng không miễn cưỡng, tự mình ngồi xuống.

Nguỵ Vô Tiện lấy ra một túi lớn đựng đồ ăn nhẹ, có bánh gạo, có bánh rán, có kẹo hoa quả, đều là những thứ mà trẻ con thích nhất, Lam Niệm Tích liếc nhìn mấy cái, nói: "Ngươi dụ dỗ con nít đó hả, ta còn lâu mới thèm ăn".

Không để ý tới nó, Nguỵ Vô Tiện tự mình bắt đầu ăn, mấy món ăn vặt này, nhìn thấy khá là thơm ngon ... Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ sao có thể có mấy thứ này, Lam Niệm Tích tò mò hỏi hắn: "Ngươi lấy đâu ra những thứ này?"

"Buổi trưa Lam Trạm đi xuống Thải Y trấn một chuyến, mua mang về cho ta, nè! Người không ăn sao!"

"Phụ thân của ta mua, cớ gì ta lại không ăn!" Lam Niệm Tích lấy một cái bánh rán nhét vào miệng.

Nguỵ Vô Tiện cười một cái, đưa cho hắn một viên kẹo hoa quả, nói: "Cái này ăn mới ngon nè, ngươi ăn cái này, cái này Lam Trạm nói là ăn ngon".

Lam Niệm Tích nhận lấy, kẹo vừa vào miệng lập tức tan ra, chua chua ngọt ngọt, rất ngon, nhưng nó lại không biết Lam Vong Cơ cũng biết ăn những thứ như thế này chứ. Khi còn nhỏ Lam Vong Cơ sẽ chuẩn bị cho nó các loại đồ ăn vặt, nhưng nó chưa từng thấy Lam Vong Cơ ăn mấy thứ đó.

Nguỵ Vô Tiện lại cười, hỏi nó: "Ngon đúng không? Phụ thân ngươi biết mua mà, loại nào cũng ngon".

"Đúng thế" Lam Niệm Tích vừa ăn, vừa gật đầu vẻ mặt đầy tự hào.

"Ha ha ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện cười ha hả, nói: "Ngươi thật sự thích phụ thân của ngươi nhỉ, vậy thì đừng có bỏ trốn nữa ha? Ta á, chịu không nổi nhất là nhìn y đau lòng, ngươi đừng nhìn thấy y như thế, thật ra rất là hay suy nghĩ tỉ mỉ, ngươi bỏ trốn y sẽ nghĩ ngợi nhiều".

Lam Niệm Tích siết chặt món đồ ăn vặt trong tay, im lặng một hồi, hỏi hắn: "Ta không thừa nhận ngươi, thật sự cũng được ư?"

"Được được" Nguỵ Vô Tiện bắt chéo hai chân, nuốt xuống đồ ăn trong miệng, "Nhưng ta sẽ dùng hành động của ta, để ngươi đồng ý nhận ta, chuyện này ngươi không thể ngăn cản nha".

Hắn nói rất là nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ thận trọng, nhìn đến nỗi Lam Niệm Tích thoáng thất thần. Sau đó nhìn bộ dạng hắn cong khoé môi lên mỉm cười, thật sự là có điểm giống với dáng vẻ trong bức vẽ mà lúc Lam Niệm Tích lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tuy rằng bề ngoài khác nhau, nhưng khí chất đó, thần thái đó, thật sự đáng gọi là phong thần tuấn lãng.

"Ngươi không phải đã hỏi tại sao ta biết chỗ này à, muốn biết không?" Nguỵ Vô Tiện chủ động nhắc tới, Lam Niệm Tích thấy hứng thú, gật gật đầu.

"Ngươi thấy bức tường kia", theo động tác của Nguỵ Vô Tiện nhìn qua, là bức tường vừa rồi Nguỵ Vô Tiện mai phục ở đó, lại nghe hắn nói: "Hồi trước chính ở chỗ này, ta cầm theo hai vò Thiên Tử Tiếu, leo tường vào, lần đầu gặp phụ thân của ngươi".

Lúc hắn kể chuyện quá khứ, đôi mắt hoa đào đó sáng lấp lánh, thần thái phấn chấn, Lam Niệm Tích nghĩ, ồ, nó quả nhiên là giống người này. Nhưng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chuyển đổi phong cách, nói một cách khoe khoang: "Phụ thân ngươi đối với ta là nhất kiến chung tình!!"

Hiếm khi Lam Niệm Tích thở dài một cái, người này lại phá hỏng bầu không khí, nó nhịn không nổi nữa trợn mắt lên, "Ngươi nằm mơ đi, phụ thân nhìn thấy ngươi mang hai vò rượu đi vào, câu đầu tiên chắc chắn là: Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Câu tiếp theo là: Lĩnh phạt. Còn nhất kiến chung tình, ngươi tự nổ thôi."

Không chỉ nói, Lam Niệm Tích còn bắt chước bộ dạng đó của Lam Vong Cơ khá là giống, cực kỳ giống với lúc Nguỵ Vô Tiện tuổi niên thiếu cố ý bắt chước Lam Vong Cơ trước mặt các bạn học, không thể nhịn được cười: "Ha ha ha ha ha ha ha, nhóc con, ngươi rất có thiên phú, bắt chước không tồi nha, ha ha ha ha ha ha ha".

Lam Niệm Tích có chút nghẹn lời nhìn hắn, nó chưa bao giờ nghĩ rằng phụ thân nó thích một người nửa đêm không ngủ kéo nó ngồi xuống đất ăn đồ ăn vặt sau đó ngồi tám trên trời dưới đất, nghĩ thấy không đúng, lại hỏi hắn: "Ngươi ở đây gần như cả đêm, phụ thân thì sao?"

"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, cười xấu xa, nói: "Nhân lúc Lam Trạm ngủ, ta lẻn ra ngoài á".

"Ngươi ngốc à! Như thế phụ thân không thể phát hiện ra hay sao, ta phải nhanh chân trốn đây, phụ thân chắc sắp tìm tới rồi".

Lam Niệm Tích còn đang định bỏ chạy, Nguỵ Vô Tiện thầm nói: Đã tới rồi còn đâu.

Càn Nguyên của hắn vừa mới đến gần đây, hắn đương nhiên là biết, cố ý không nói thôi. Lam Niệm Tích còn chưa kịp bỏ chạy, giọng nói lạnh lùng của Lam Vong Cơ đã vang lên ở sau lưng: "Nguỵ Anh, Niệm Tích, tại sao ra đây vào ban đêm?"

Lam Niệm Tích cứng đờ lên tiếng: "Phụ thân ...."

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện vẫy vẫy tay về phía y, ra hiệu kêu y lại đây, Lam Vong Cơ cầm trên tay một chiếc áo choàng, khoác lên cho hắn. Nguỵ Vô Tiện mặt mày tươi cười ngọt ngào, nói: "Ta đói bụng, kéo đứa nhóc này ra ngoài ăn vặt đêm khuya".

Lam Niệm Tích liếc hắn một cái, thầm nói, ngươi ngốc à, phụ thân mà tin mới là có quỷ á.

Không ngờ Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ nói với nó: "Niệm Tích, đi về nghỉ ngơi, buổi tối trời lạnh".

Lam Niệm Tích khựng lại một chút, nói: "Dạ ..."

Nguỵ Vô Tiện nhét túi đồ ăn vặt chưa ăn hết vào tay Lam Niệm Tích, nói: "Vậy chúng ta cũng đi về đây".

Lam Niệm Tích cầm túi đồ ăn vặt đó, nó: "Ta còn lâu mới thèm đồ của ngươi".

Nó lớn thế này rồi, đã rất lâu Lam Vong Cơ không còn mua đồ ăn vặt cho nó nữa, đây là Lam Vong Cơ mua cho Nguỵ Vô Tiện, nó còn lâu mới thèm.

"Nhưng làm sao bây giờ?" Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Túi đồ ăn này ban đầu chính là Lam Trạm đặc biệt dành cho ngươi, lúc nãy ta trộm lấy ra ngoài, túi đồ ăn của ta vẫn còn nguyên trong Tĩnh Thất á, ha ha ha ha ha ha ha ha".

Lam Vong Cơ bất lực nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, Lam Niệm Tích quả thật là trợn mắt há mồm, sau đó nhìn Nguỵ Vô Tiện vừa cười vừa lôi kéo phụ thân nó, biến mất ngay trước mắt. Chỉ còn lại mình nó, cầm chặt túi đồ ăn vặt trong tay, tâm trạng thật lâu sau vẫn không thể bình thường lại.

Nguỵ Vô Tiện cái người này, từ rất nhỏ đã sống trong trí tưởng tưởng của nó, nghe lời đồn đại, nhìn sách ảnh, nhìn mấy bức vẽ của phụ thân, nghe câu nói "Hắn rất tốt" kia của phụ thân, nó tưởng ra một nhân vật đẹp trai ngời ngời, hắn lợi hại, thần thông quảng đại, hắn cô độc, ngạo mạn cuồng vọng, hắn phóng khoáng, phong lưu tiêu sái, hắn chính nghĩa, diệt kẻ ác giúp người yếu.

Nhưng người trước mắt này, so với tưởng tượng của nó, hoàn toàn, không giống!

***

Trở về Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc ngắn, Lam Vong Cơ thấy tâm trạng hắn không tệ, hỏi hắn: "Các ngươi nói chuyện với nhau có tốt không?"

"Không tốt gì cả" Nguỵ Vô Tiện bĩu bĩu môi, lắc đầu.

Lam Vong Cơ kéo tay của hắn, nói: "Nguỵ Anh, xin lỗi, Niệm Tích nó ..."

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, nhào tới ôm chặt lấy y, nói: "Ngươi biết không, ta luôn nghĩ rằng nó đã chết rồi". Giọng nói của Nguỵ Vô Tiện đều đã nghẹn ngào lên rồi, hắn không hèn nhát, nhưng trong chuyện này, hắn thật sự không kiên cường như vậy, hắn nói: "Lam Trạm, cám ơn ngươi đã cứu nó, nuôi dạy nó lớn lên, còn đặt cho nó một cái tên hay".

Biết bao nhiêu lần hắn mơ thấy đứa nhỏ của hắn trong giấc mộng, đều đau đớn đến tê tâm liệt phế, chính Lam Vong Cơ đã bù đắp cho sự nuối tiếc này của hắn, đem nuối tiếc, biến thành hy vọng.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi cảm xúc của hắn, đợi Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh một chút, mới hỏi hắn: "Tại sao đặt tên là Di?"

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu lên, nói: "Tình hình của ta lúc đó ngươi cũng biết, ta nghĩ nếu như có một ngày buộc phải phân ly, hy vọng nó sẽ quên ta đi, mới ...". Nghĩ, Lam Vong Cơ tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này, dựa trên nghiên cứu của hắn đối với Lam Vong Cơ trong những ngày này, cũng đã đạt được một số điều tâm đắc, vì thế mỉm cười, nói: "Chà, Lam nhị ca ca không phải là đã nghĩ nhiều rồi đấy chứ? Cho rằng ta không thích ngươi? Hử?"

Sau đó nhìn một cái, Lam Vong Cơ bị đoán trúng tâm sự, quả nhiên vành tai đỏ lên. Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, hôn lên mặt y một cái rõ to, nói: "Ca ca ngốc, ta thích ngươi nhất, tâm duyệt ngươi, yêu ngươi ..."

"Đừng nói nữa".

Lam Vong Cơ muốn bụm miệng hắn lại, Nguỵ Vô Tiện quay đầu tránh đi, tiếp tục nói: "Tại sao không nói? Ngươi không phải thích nghe ta nói sao? Muốn ta nói bao nhiêu lần cũng được hết nha."

Nhìn thấy người trong vòng tay tươi cười hớn hở với bộ dạng như một tên trộm, Lam Vong Cơ không thể nhịn được, hôn lên, trong lúc xoay chuyển tranh thủ được khoảng trống nhỏ, Nguỵ Vô Tiện vẫn còn ráng cười khúc khích nói: "Hàm Quang Quân, giờ hợi nghỉ ngơi nha".

Lam Vong Cơ ném hắn lên trên giường, cả người đè lên, thấp giọng hổn hển nói bên tai hắn: "Đã nghỉ ngơi rồi".

Nguỵ Vô Tiện bật cười to, nhưng nhanh chóng sau đó, đã bị tiếng rên rỉ của chính mình nhấn chìm.

--------------------------------------------------------

Lời tác giả:

Mọi người có nhận thấy tiếng cười của Tiện Tiện ngày càng nhiều không.

Niệm Tích xác thật là được Lam Khải Nhân chăm sóc nhiều, dù sao ông có kinh nghiệm nuôi dạy con cháu, nhưng đứa nhóc này vẫn nghịch ngợm như thế, đủ để thấy Lam Khải Nhân thật ra cũng rất chiều chuộng thằng bé, cách biệt thế hệ mà. Chỉ là Lam Khải Nhân, quan niệm của người này rất là bảo thủ, ông tuyệt đối không thể để Lam thị nuôi dạy ra một Nguỵ Vô Tiện, cho nên rất nghiêm khắc.

Uông Kỷ không giỏi biểu đạt, từ lúc Niệm Tích còn nhỏ đã không biết làm cách nào để chung sống với con trai của mình, lý tưởng thời niên thiếu của y là Phùng loạn tất xuất, cho nên thường ở bên ngoài, không phải không thích đứa con, chỉ là bản thân y do Lam Khải Nhân nuôi lớn, giao cho thúc phụ y rất an tâm, hơn nữa hễ có thời gian rảnh là đều trở về ở cùng con trai, dạy dỗ con trai.

Đứa nhóc càng lớn càng giống Tiện Tiện, trong lòng Uông Kỷ rất phức rạp, vô thức có chút trốn tránh (chưa bao giờ đích thân dẫn thằng bé ra ngoài săn đêm, điểm nuối tiếc này thêm hai chương nữa có thể được bổ sung), nhưng tổng thể y vẫn rất yêu thương con trai.

Uông Kỷ biết con trai mình không vui, nhưng sẽ không dỗ dành, chỉ nhớ lúc nhỏ con trai thích ăn vặt (Mấy năm nay không mua nữa bởi vì Lam Niệm Tích luôn nói mình lớn rồi, không thích người khác xem nó như con nít), cho nên ra ngoài cố ý mua về, định tìm cơ hội đưa cho thằng bé, mua hai phần, chỉ là không ngờ Tiện Tiện có phần mình rồi còn trộm lấy.

Tiện Tiện đi ngăn cản thằng bé xuống núi, trước hết thực sự là vì Uông Kỷ, trong lòng hắn biết chuyện này không gấp được, tuy thằng bé không chấp nhận hắn, nhưng chung quy còn sống tốt đã là điều may mắn lớn nhất rồi, hơn nữa Tiện Tiện là người thuộc phái hành động, sẽ dùng phương pháp của mình để nỗ lực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv