Sau đó Giang Trừng không biết đến làm gì, đánh nhau một trận với Kim Quang Dao nhưng bị đánh bại, còn bị đâm một kiếm lãng nhách, giữa Nguỵ Vô Tiện và hắn vẫn còn ngượng ngùng, biết được việc mổ đan đã bị lộ ra, lại càng ngượng ngùng hơn.
Giang Trừng cuối cùng cũng đem tất cả nỗi oán hận và bất mãn trong lòng nhiều năm phát tiết hết ra ngoài, khóc lóc như đứa trẻ hồi đó bị buộc phải cho đi con chó nhỏ. Mổ đan cho Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện là thật lòng thật dạ, cũng từng bi thương, cũng từng chán nản, nhưng chưa bao giờ hối hận. Nguỵ Vô Tiện không có kim đan, sau này cũng mất mạng, Giang Trừng không có cha mẹ, tỷ tỷ huynh đệ, thị phi ân oán trong mỗi việc, muốn tính rõ ràng cũng không tính được, suy đi nghĩ lại, Nguỵ Vô Tiện đối với Giang Trừng, chung quy cũng không phải là ghét.
Chỉ là giữa bọn hắn có quá nhiều việc, Nguỵ Vô Tiện cũng không biết nên đối mặt như thế nào mới tốt, may mắn là Lam Vong Cơ vẫn luôn nắm chặt tay hắn, truyền cho hắn sức mạnh, hắn mỉm cười với Lam Vong Cơ, sau đó nói với Giang Trừng: "Thực xin lỗi, coi như ta trả lại cho Giang gia".
Giang Trừng "phì phì" một hồi, vừa khóc vừa cười, Nguỵ Vô Tiện cái người này, có lẽ vẫn luôn không thay đổi, tự xem mình quý giá lắm chắc, giống như thời niên thiếu, tuy ngoài mặt hi hi ha ha, nhưng Nguỵ Vô Tiện luôn để ý đến lòng tự tôn của hắn (Giang Trừng).
Cửa chính của ngôi miếu lại bị mở ra, Tô Thiệp vác Nhiếp Hoài Tang đi vào trong miếu, bị bắt làm con tin cho Kim Quang Dao, nhưng mục đích cuối cùng của bọn chúng cũng là muốn bỏ trốn mà thôi, cũng không muốn gây thêm phiền phức, không ngờ Ôn Ninh cùng với hung thi mất đầu của Nhiếp Minh Quyết đánh nhau một trận vào tới trong đây, tiếp sau đó chân tướng mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, ác chú trên người Kim Tử Huân là do Tô Hiệp làm, cái chết của Kim Tử Hiên là vì kế hoạch của Kim Quang Dao.
Giang Trừng trả lại Trần Tình cho Nguỵ Vô Tiện, cây sáo này, từ sau khi Nguỵ Vô Tiện chết đi, cất bên người rất nhiều năm, cuối cùng hôm nay, có cơ hội vật về chủ cũ.
Mà Kim Quang Dao, kẻ gây nên mọi việc, bị Nhiếp Minh Quyết kéo vào trong quan tài, bị hai người Vong Tiện đồng thời phong ấn.
Gã đã từng rất nỗ lực, từ những bậc thang thấp nhất, mở một con đường nhuốm đầy máu, để ngồi lên chiếc ghế màu đỏ đẫm máu, trở thành tiên đốc mà người người ngưỡng một, nhưng vậy thì sao chứ? Cuối cùng tự nhận lấy hậu quả, sau khi giết người thân giết bạn bè, giết vợ giết con, lúc đêm khuya thanh vắng, liệu có nhớ nụ cười lương thiện ôn hoà lúc ban đầu của Mạnh Dao, người được Lam đại công tử tự tay làm sạch y phục hay không?
Một lần dạo bước nhân gian, đến cuối cùng, chỉ có Kim Lăng sẵn lòng khóc thương cho vị tiểu thúc thúc này.
Lam Hi Thần cả người sững sờ, y từng cho rằng mình rất hiểu Kim Quang Dao, sau đó phát hiện ra mình đã hiểu sai, lại cố hiểu thêm một lần nữa, đến lúc nghĩ rằng cuối cùng mình đã nhìn rõ phía sau bộ mặt thật của gã, thì cảm thấy mình dường như lại sai rồi.
Mà Nhiếp Hoài Tang, lắc đầu, cứ nói: "Ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết mà".
Về phần rốt cuộc hắn có biết hay không, không ai có thể biết được.
Tiên Tử không hổ là linh khuyển, dẫn người của các thế gia khác và của Lam thị lao vào miếu Quan Âm, định cứu người, ai ngờ bọn họ đã tự mình giải quyết xong rồi. Đám tiểu bối Lam gia hào hứng vây quanh Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, hoàn toàn không quan tâm gì đến gia quy, Lam Khải Nhân nổi giận đến mức hét toáng lên mà chẳng ai để ý, trong lòng nói cái lứa này càng ngày càng khó dạy. Sau khi biết được Lam Vong Cơ, đệ tử đắc ý của mình, trong một phút bất cẩn đã bị Nguỵ Vô Tiện bắt cóc, càng tức giận đến bốc khói trên đầu.
Thấy Lam Vong Cơ cúi đầu nói với Lam Cảnh Nghi mấy câu, Lam Cảnh Nghi nhận lệnh gật đầu thật mạnh, Nguỵ Vô Tiện thầm nói: Lam Trạm thật là một người can đảm, có việc thế mà không để Tư Truy làm, lại giao cho Cảnh Nghi làm à??
Nhưng không tới một phút đã bị hắn ném ra sau đầu, Nguỵ Vô Tiện còn lâu mới muốn quản bọn họ nhé, hắn chỉ muốn cùng với Lam Vong Cơ, bù đắp thật xứng đáng cho những năm tháng đã bỏ lỡ. Dắt con lừa nhỏ của mình, ngoắc tay Lam Vong Cơ, đi mất.
Lam Vong Cơ dắt dây cương, đi bên cạnh, ngập ngừng một lát, mới mở miệng nói: "Nguỵ Anh, ta có vài chuyện chưa nói với ngươi".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hứng thú, Lam Vong Cơ đang định mở miệng, thì Lam Tư Truy và Ôn Ninh đuổi theo ở phía sau: "Hàm Quang Quân, Nguỵ tiền bối!"
Sau khi biết Lam Tư Truy chính là Ôn Uyển, hai người bị Lam Tư Truy phấn kích ôm chặt, Nguỵ Vô Tiện cũng rất cảm động, tiểu bằng hữu hồi đó thích ôm chân hắn, hôm nay đã lớn thành một công tử hoạt bát, lại còn ưu tú như thế, Lam Vong Cơ nhất định là đã tốn không ít công sức.
Lúc đầu hắn cho rằng người ở Loạn Tán Cương không còn một ai, hiện giờ may mắn còn lại A Uyển, coi như những nỗ lực lúc ấy cũng không uổng phí, vì vậy cũng ôm trở lại Lam Tư Truy thật chặt.
Sau đó chia tay mỗi người một ngã, Lam Tư Truy và Ôn Ninh đi một đường, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi một đường.
Đã từng có rất nhiều người trên đường đời, đi một hồi không còn ai, hiện giờ bên cạnh chỉ còn lại Lam Vong Cơ, thật may, cũng chính là Lam Vong Cơ mà hắn muốn ở bên cạnh nhất.
Hắn muốn nói lời cám ơn, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì đó, hỏi: "Lam Trạm, có phải ngươi không thích ta nói lời cảm ơn với ngươi không?"
Mỗi khi nói cám ơn, thái độ Lam Vong Cơ hình như đặc biệt kỳ lạ.
Lam Vong Cơ gật đầu "Ừm" một tiếng, lại nói: "Giữa ngươi và ta, vĩnh viễn không cần phải nói cám ơn và xin lỗi."
Không cần nói cám ơn, cũng không cần nói xin lỗi, chỉ vì người này là Nguỵ Vô Tiện, hết thảy mọi thứ đều là cam tâm tình nguyện.
Nụ cười trên mặt Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không thể ngăn được, hỏi y: "Lam Trạm, đây chính là chuyện ngươi muốn nói với ta sao?"
"Ừm, lúc dó Tư Truy bị sốt cao, chuyện trước kia đều quên hết. Còn có ..."
"Khoan đã khoan đã" Nguỵ Vô Tiện ngắt lời y, nói "13 năm cơ mà, chuyện chúng ta cần phải nói với nhau chắc chắn rất nhiều, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta có thể từ từ nói, chỉ là bây giờ ..." Hắn cố tình làm ra vẻ lấp lửng, ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu Lam Vong Cơ lại đây, Lam Vong Cơ quả nhiên làm theo, Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, hôn lên môi y một cái, "Bây giờ chúng ta có chuyện khẩn cấp hơn phải làm nha".
Hương sen thanh nhã bộc phát, câu lấy mùi đàn hương thanh lãnh, quấn quýt trong không khí, trở nên vô cùng ngọt ngào hấp dẫn, tim Nguỵ Vô Tiện đập loạn xạ, mặt cũng ửng đỏ, nhẹ nhàng thở ra hơi thở nóng bỏng lên mặt Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi cho chút phản ứng xem nào, ta bị ngươi câu dẫn đến nỗi kỳ mưa móc đến luôn rồi, mà ngươi cũng không ..."
Lời còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ đã giữ lấy đầu Nguỵ Vô Tiện, kéo về phía mình, hung hăng hôn lên.
Tiểu Bình Quả bị bỏ sang một bên, Lam Vong Cơ ẵm Nguỵ Vô Tiện, hôn hôn thơm thơm, dụi dụi cọ cọ lăn vào bụi cây ven đường, không quan tâm trời chỉ vừa rạng sáng, trên thảm cỏ vẫn còn đọng sương, thấm ướt cả quần áo. Bọn hắn thật sự là chờ không nổi nữa, mùi tin hương trong không khí càng lúc càng quyến rũ, sợ là duy trì thêm một khắc thôi, cũng sẽ khiến người ta phát điên.
Nguỵ Vô Tiện mặc cho Lam Vong Cơ hôn hắn, chiếc lưỡi nóng như lửa điên cuồng chiếm đoạt trong miệng hắn, giống như muốn chiếm hữu hết mọi thứ của hắn, để mặc Lam Vong Cơ xé toạc cổ áo hắn, một mảng da ngực trắng nõn lộ ra, lòng bàn tay Lam Vong Cơ phủ lên, dùng sức sờ lên ngực hắn, tay kia một đường trượt xuống dưới, mò tới khe mông của hắn, động tác không chút nào che giấu, lộ liễu và táo bạo.
Không chỉ Lam Vong Cơ, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng nhịn không nổi, hai tay túm lấy quần áo Lam Vong Cơ lôi kéo loạn xạ, trong bụng thầm mắng bộ y phục rách nát kiểu gì của Cô Tô Lam thị, mặc gì mà nhiều quá, cởi cả buổi vẫn chưa cởi tới bên trong. Cuối cùng cũng đã nhìn thấy được khung ngực săn chắc của Lam Vong Cơ, dấu lạc ấn hình mặt trời trên ngực càng hiện ra rõ ràng dưới ánh nắng, Nguỵ Vô Tiện sững người, nhẹ nhàng sờ lên, hỏi y: "Nói ta nghe, có phải cái này cũng là vì ta không".
Lam Vong Cơ gật đầu, nhàn nhạt kể lại chuyện quá khứ, sau khi biết Nguỵ Vô Tiện đã chết, y lê thân thể bị trọng thương đi đến Loạn Tán Cương, nhưng tìm đâu cũng không thấy Nguỵ Vô Tiện, y cực kỳ đau lòng, lúc quay về mua hai vò Thiên Tử Tiếu, uống say, tỉnh lại thì trên ngực đã có vết sẹo này. Lam Vong Cơ rất hiểu bản thân mình khi say, những thứ Nguỵ Vô Tiện để lại không nhiều, y muốn giữ lại một mối liên hệ nào đó với Nguỵ Vô Tiện, để bản thân mình nhớ rằng y yêu hắn, yêu đến khắc cốt ghi tâm, cho nên, muốn uống rượu hắn từng uống, muốn chịu vết thương mà hắn từng chịu.
Nguỵ Vô Tiện nghe xong cảm động, trong lòng ấm áp, hắn ngước đầu, đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo đường hoa văn mặt trời. Hơi thở ấm áp phun lên chỗ trái tim, làm cho trái tim Lam Vong Cơ sống động lên, thân hình cũng hơi run rẩy, Nguỵ Vô Tiện đưa tay ôm lấy y, nói: "Đừng nhúc nhích, để ta hôn một chút, hôn một chút thì sẽ không đau nữa".
Lam Vong Cơ không ngăn cản hắn, mà đưa tay xuống sờ vào vùng bụng dưới của hắn, đời trước, Nguỵ Vô Tiện có một vết thương rất dài rất sâu ở chỗ này, Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi hắn: "Đau không?"
Đây là lần thứ hai Lam Vong Cơ hỏi hắn câu này, lần thứ nhất Lam Vong Cơ còn không biết đấy là vết thương gì, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, trên đời này cũng chỉ có Lam Vong Cơ, khi nhìn thấy vết sẹo của hắn, thì sẽ không quan tâm gì khác, chỉ quan tâm hắn có đau hay không, nên mỉm cười: "Đau, đau muốn chết. Nhưng nếu Nhị ca ca bằng lòng hôn ta, ta sẽ không đau nữa".
Nụ cười đó, bất kể là trên gương mặt nào, mọi thứ cũng đều trở về như thưở ban đầu, là dáng vẻ mà lần đầu tiên Lam Vong Cơ rung động đối với Nguỵ Vô Tiện.
Vì vậy dựa qua, mọi thứ đều nghe theo hắn, cho hắn nụ hôn thâm tình nhất, triền miên nhất. Nguỵ Vô Tiện đưa tay vào trong quần áo Lam Vong Cơ, vuốt ve tấm lưng chằng chịt vết sẹo đó. Lam Vong Cơ nói, đây là bằng chứng cho thấy y yêu hắn, y không hối hận. Hôm nay những vết thương này đã đóng vảy 13 năm, Lam Vong Cơ đã không còn đau từ lâu rồi, nhưng Nguỵ Vô Tiện chỉ đau lòng y, không xoá được những vết sẹo trên thân thể, vì thế hết lần này đến lần khác hôn y, để trong lòng y biết rằng hắn cũng yêu y.