(Đời này)
Trên cổ tay truyền đến một cảm giác mát lạnh, kéo ý thức của Nguỵ Vô Tiện ra khỏi giấc mơ, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi bên mép giường, y đang bôi thuốc lên vết bầm do bị trói bởi mạt ngạch.
Giống như giấc mơ dài đằng đẵng mới vừa rồi của hắn, rất nhiều rất nhiều lần, Lam Vong Cơ luôn ở bên cạnh, an an tĩnh tĩnh đợi hắn tỉnh lại, chưa từng nghĩ đến khi nào thì hắn mới tỉnh lại.
Trong lòng ấm áp, hắn giả vờ uỷ khuất nói: "Hàm Quang Quân, ngươi sau khi uống say chẳng còn lịch sự nha".
Lam Vong Cơ không thèm nhấc mắt lên: "Tự làm tự chịu".
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi trước giờ vẫn mềm mại của Lam Vong Cơ, nghĩ rằng Lam Trạm càng ngày càng đẹp trai, cũng càng ngày càng hấp dẫn chết người. Lại hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thực sự không nhớ mình đã làm những gì lúc say hả?"
"Không nhớ".
Vì vậy y sẽ không nhớ tối hôm qua Nguỵ Vô Tiện lại cợt nhả với y, điều này khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút may mắn, nhưng lại cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Đúng rồi, trên bàn có một lá thư, tối hôm qua ngươi say quá, ta nhận giùm ngươi". Hắn mở miệng đổi đề tài, nếu không hắn cảm thấy mình sẽ dán mắt mãi vào đôi môi của Lam Vong Cơ, không dời đi được.
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, "Xem rồi".
Lại một hồi im lặng nữa, Nguỵ Vô Tiện thật sự không chịu nổi bầu không khí này, lại hỏi: "Của con trai ngươi viết hả?"
Lam Vong Cơ lại gật đầu, ngừng một chút lại nói: "Lần sau, cho ngươi gặp nó".
"Hả, ờ, được".
Nguỵ Vô Tiện dối lòng đáp lại một câu, mà trong lòng đã lạnh lẽo xuống tận đáy, giống như xúc cảm lạnh lẽo nơi cổ tay.
Hắn không hề muốn gặp đứa con của Lam Vong Cơ.
Trước đây hắn cảm thấy Lam Vong Cơ sẽ là một người cha tốt, tuy rất nghiêm khắc, nhưng nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt, cũng nhất định sẽ đối xử với con cực kỳ dịu dàng. Đứa trẻ này, đường đường là tiểu Lam công tử của Vân Thâm Bất Tri Xứ, chắc chắn sẽ được trời cao ưu ái, lớn lên một cách hạnh phúc dưới sự bảo bọc của mọi người, còn đứa con của hắn thì sao, không còn cơ hội nào để gặp, để ôm ấp nữa, đã chết yểu từ khi quấn tả, Lam Vong Cơ thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của đứa bé ấy.
Cũng biết mọi thứ đều do số mạng, nhưng giấc mơ vừa rồi lại đưa suy nghĩ của hắn trở về quá khứ, cái cảm giác vui mừng khi biết một sinh mạng mới vừa xuất hiện đó vẫn còn rất rõ ràng, thế nhưng tỉnh mộng, mọi thứ đều không còn, đột nhiên lại khiến hắn khó lòng buông xuống.
Lam Tư Truy đến gõ cửa nhắc nhở bọn hắn đã đến giờ, âm thanh đó đã giải cứu hắn, Nguỵ Vô Tiện đè nén nỗi buồn rầu trong lòng, cùng Lam Vong Cơ đi xuống cầu thang. Tiểu bối của các nhà miễn cưỡng chia tay ở đây, Lam Vong Cơ cũng không thúc giục bọn chúng, kiên nhẫn chờ đợi, Kim Lăng kéo Nguỵ Vô Tiện sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện.
Dù sao Mạc Huyền Vũ này cũng coi như là tiểu thúc thúc của nó, người này trước đây điên điên khùng khùng, bây giờ thì tưng tưng tửng tửng, nhưng lần này ở Nghĩa Thành cũng tính là đã cứu nó hai lần, nó không thể không chân thành nói vài câu với hắn được.
"Ta đã biết ý nghĩa của mạt ngạch Cô Tô Lam thị, ngươi và Hàm Quang Quân ... nếu đã là cái dạng này, ngươi cũng nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Hàm Quang Quân đi. Sau này phải giữ mình trong sạch, đừng có lại đi chọc ghẹo người khác, nhất là người trong nhà chúng ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo".
"Cái gì mà giữ mình trong sạch, nói giống như ta là cái thứ gì vậy". Mặc dù hắn có chút tò mò Mạc Huyền Vũ làm thế nào lại ô uế như thế, nhưng hắn càng tò mò tại sao Kim Lăng đi đến kết luận này hơn, mới hỏi nó: "Mạt ngạch? Mạt ngạch Lam gia có ý nghĩa gì?"
Kim Lăng trợn mắt nhìn hắn, không nói, ánh mắt của nó chắc chắn mười phần là học từ Giang Trừng, nó nói: "Ngươi bớt được tiện nghi lại còn khoe mẽ đi, Cô Tô Lam thị, Hàm Quang Quân, người thế này là đã trèo cao rồi đó".
Hắn ôm bụng cười trong lòng, Kim Lăng đây là vẫn cho rằng hắn đang dây dưa với Lam Vong Cơ đó sao, vì thế cười nói: "Ngươi đừng nói lung tung, Hàm Quang Quân người ta, con cũng đã có rồi".
"Thì sao, không thể để ý được à?" Kim Lăng đầy mặt xấu xa cười với hắn, Nguỵ Vô Tiện nếu có cơ hội chắc chắn phải đập cho Giang Trừng một trận, làm thế nào mà nuôi đứa nhỏ thành ra cái dạng này, kiêu ngạo độc đoán thôi không nói đi, lại còn nhiều chuyện nữa.
"Đứa nhỏ Lam Niệm Tích không thành vấn đề, là Hàm Quang Quân lúc đi săn đêm mang nó về". Kim Lăng tiếp tục nói: "Mặc dù cũng có nhiều người đồn đại là con riêng của Hàm Quang Quân, Lam gia cũng không có phản hồi chính thức, nhưng nhiều năm như vậy chưa bao giờ nhìn thấy Hàm Quang Quân có một chút xíu ái muội gì với bất kỳ người nào, mọi người vẫn thiên về lời đồn con nhặt về nuôi hơn. Hơn nữa thái độ của Lam gia đối với đứa nhỏ này cũng rất kỳ quái, trên danh nghĩa là con cháu trực hệ nhưng xưa nay không thấy xuất hiện, ta cũng tình cờ liếc nhìn thấy nó vài lần ở Hội Thanh Đàm tại Cô Tô."
Con cháu trực hệ của thế gia giống như bọn chúng, để phát triển trong tương lai, từ nhỏ đã phải tham gia các thể loại hoạt động của tiên môn, làm quen mặt mũi, phát triển mối quan hệ. Tiểu công tử này của Cô Tô quá kỳ lạ, Hàm Quang Quân không thích tham gia hoạt động của tiên môn, nhưng cũng không thấy Trạch Vu Quân dẫn thằng bé xuất hiện lộ mặt ra, từ nhỏ chỉ hoạt động trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bây giờ đến tuổi có thể ra ngoài săn đêm, công tử của các gia tộc khác đều kết bạn với nhau đi chung, mở rộng bạn bè, nhưng tiểu Lam công tử này thì khác, xưa nay chỉ hành động cùng các sư huynh của mình, dường như ngoại trừ đệ tử Lam thị, sự tồn tại của thằng bé rất là mơ hồ, ngay cả hình dạng thế nào người ngoài cũng đều không biết.
Kim Lăng cười đểu đập hắn một cái, nói: "Lớn lên không giống Hàm Quang Quân một chút nào, ta thấy chính là nhặt về rồi, ngươi yên tâm, nỗ lực tự mình sinh một đứa, đó mới là Lam thị công tử chính cống".
Nguỵ Vô Tiện không nhịn nổi nữa nhéo mặt nó, dùng hết sức kéo ra, "Cái thằng nhỏ nhà ngươi mới tí tuổi, suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì hả, có thể học thứ gì hữu dụng hơn được không".
"A a a! Đau, thả ta ra!" Kim Lăng bị hắn nhéo đau, la to lên: "Còn không buông tay là ta gọi Tiên Tử nha!"
Nguỵ Vô Tiện sợ hãi buông tay ra, Kim Lăng xoa xoa mặt, không kịp trở tay hỏi một câu: "Ngươi rốt cuộc có phải là Nguỵ Anh không?"
"Ngươi cảm thấy ta giống hả?" Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh trả lời nó.
Kim Lăng im lặng một hồi, gọi Tiên Tử, sau khi doạ Nguỵ Vô Tiện sợ đến nỗi kêu loạn cả lên, rồi huýt sáo một tiếng, khí thế phi phàm bỏ đi. Đi được một đoạn mới nhớ lúc nãy quên chưa nói, nó thấp giọng nói: "Nhưng màu mắt của Lam Niệm Tích giống hệt Hàm Quang Quân".
***
Nguỵ Vô Tiện cùng với Lam Vong Cơ, mang theo đám tiểu bối Lam gia, quyết định đến Đàm Châu trước, tìm gặp Trạch Vu Quân, sau đó mới quyết định làm gì tiếp theo. Đi ngang qua hoa viên Thì Hoa Nữ, mọi người định nghỉ ngơi ở đó một đêm, Lam Tư Truy rất hào hứng đi đến đó, phổ cập cố sự ở Thì Hoa Nữ cho mọi người nghe, còn kể luôn những sự tích nhàm chán của Nguỵ Vô Tiện vào năm đó.
Lam Vong Cơ nhìn hắn, mặc dù vẫn mặt vô biểu tình như cũ, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại thấy được Lam Vong Cơ đang chế giễu hắn. Hắn bất mãn chậc một tiếng, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn hắn nghe thấy để nói: "Hàm Quang Quân, ta biết không ít chuyện xấu hổ của ngươi hồi thời niên thiếu, có cơ hội ta sẽ kể cho mấy tiểu bằng hữu này nghe, phá vỡ hình tượng thần thánh bất khả xâm phạm của Hàm Quang Quân trong lòng bọn chúng".
Lam Vong Cơ nhướng mày với hắn, dường như muốn nói: Tuỳ ngươi. Nguỵ Vô Tiện hừ một tiếng, hù doạ Hàm Quang Quân không được, đành hù doạ đám tiểu bằng hữu.
"Mấy tiểu bằng hữu các ngươi có thời gian đọc sách linh tinh sao không chuyên tâm tu luyện, trở về ta kêu Hàm Quang Quân phạt các ngươi chép gia quy".
Làm cho cả đám tiểu bối hoảng hồn biến sắc, Lam Vong Cơ thấy hắn một bộ ra vẻ tiền bối dạy dỗ tiểu bối nhà mình, cũng không lên tiếng ngăn cản, ngược lại cảm thấy Nguỵ Vô Tiện thế này đặc biệt lanh lợi rạng rỡ, tựa như Nguỵ Anh mà y thích nhất, đang dần dần trở lại, cho nên ánh mắt nhìn hắn, cũng bất giác dịu dàng đi.
Mọi người quyết định ở đây cắm trại ngoài trời, đám tiểu bằng hữu nhặt một mớ cành khô lá rụng, đốt một đống lửa, Lam Vong Cơ đi tuần tra, bày trận. Vốn những lúc thế này Nguỵ Vô Tiện cũng thích đi theo, nhưng lần này hắn đặc biệt ở lại, hắn muốn lợi dụng lúc Lam Vong Cơ không ở đó, để tìm mấy thiếu niên này giải đáp thắc mắc, vì vậy hỏi bọn chúng: "Mạt ngạch Lam gia các ngươi có ý nghĩa gì vậy?"
Thấy hắn thật sự không hiểu, Lam Tư Truy giải thích cho hắn, nói đến khúc sau mặt nó gần như đỏ bừng lên mà nói với hắn: "Mạt ngạch nhà chúng ta là vật cực kỳ riêng tư, người khác không thể chạm vào, càng không thể buộc trên người của người khác, đây là điều cấm kỵ, trừ khi ... chỉ có ..."
Lần lượt từng thiếu niên đỏ mặt lên, Lam Tư Truy thật sự không nói tiếp được nữa, Nguỵ Vô Tiện trực tiếp bị doạ đến mức cả khuôn mặt tái mét, cành cây khô đang cầm trong tay để chọc chọc vào đống lửa cũng rơi xuống đất.
Mạt ngạch này, mạt ngạch này có hàm ý cmn nghiêm trọng vậy sao!!! Ai mà nghĩ ra chứ!! Lại nhớ tới trước đây mình đã làm những gì? Không chỉ từng sờ vào, từng kéo ra, từng xả xuống, lại còn từng bị trói ở trên giường, Lam Vong Cơ cũng không nhắc nhở hắn một câu! Không đúng, Lam Vong Cơ đã nói từ lâu rồi, là hắn không chịu nghe!!
Sắc mặt hắn hết đỏ lại trắng cứ đi đi lại lại trong hoa viên, lần này thực sự dở khóc dở cười. Cho nên ở kiếp trước Lam Vong Cơ ngầm đồng ý với việc hắn chạm vào mạt ngạch của y, là vì thật sự suy nghĩ đến việc kết hôn với hắn ư?! Vậy là mình đối với Lam Vong Cơ chơi xong quất ngựa truy phong đó sao? Trời ơi, trong lòng Lam Vong Cơ hắn cặn bả đến mức nào! Lam Vong Cơ thế mà lại không cầm Tị Trần đâm hắn vài nhát, thật sự phải cảm ơn sự giáo dưỡng quá tốt của Cô Tô Lam thị!
Hắn nghĩ nên làm thế nào để giải thích chuyện này với Lam Vong Cơ đây, nhưng hai ngày không được nghe tấu nhạc, "Hảo huynh đệ" không vui, tự mình ráp lại, tấn công bọn hắn, may mà Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đến kịp lúc, áp chế xuống được. Nguỵ Vô Tiện nói với Lam thị Song Bích một số lý giải của mình, cả hai cảm thấy rất có lý, vì vậy quyết định ở Hội Thanh Đàm vài ngày sau, sẽ cùng đến Kim Lân Đài kiểm tra kết quả.
***
Nguỵ Vô Tiện đối với Kim Lân Đài không có ấn tượng tốt, hắn đi giữa biển hoa Kim Tinh Tuyết Lãng, nhớ đến kiếp trước cũng thế này, hắn chính là trong bộ dạng này từng bước từng bước đi lên cây cầu độc mộc bị mọi người xa lánh.
Biển hoa màu trắng nhuốm màu đỏ tươi, những sinh mạng đã chết gào thét giữa biển máu núi xác, từ mặt đất thò lên vô số những cánh tay khô héo, kéo hắn xuống vực sâu thăm thẳm, hắn khó khăn giẫm lên, bước đi trên con đường, như thể hạ một bước chân là in một vết máu.
"Nguỵ Anh?" thấy hắn đang xuất thần, Lam Vong Cơ gọi hắn lại.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên hoàn hồn, không còn biển máu núi xác, hoa mẫu đơn màu trắng chào đón nắng vàng, nhuỵ hoa loé sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lam Vong Cơ cùng hắn hoà mình vào biển hoa, hắn ngây người gọi một tiếng: "Lam Trạm?"
"Ừm, ta đây" gió thổi một trận cánh hoa bay lên, rơi trên quần áo Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ đưa tay phủi cho hắn.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, phải rồi, bên cạnh hắn còn có Lam Trạm mà, đời này đã khác rồi nhỉ. Vì vậy cười cười nói: "Hàm Quang Quân lát nữa không thể rời khỏi ta, Kim Lân Đài có thể có rất nhiều người nhận biết ta, nếu như có nói gì đó mà ta không trả lời được, thì có thể sẽ lộ tẩy".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, khẽ nói: "Chỉ cần ngươi đừng chọc ghẹo người khác".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, đổi chủ đề: "Tại sao Trạch Vu Quân lại đi nhanh như vậy, Lam Trạm, chúng ta cũng đi theo đi".
Lam Vong Cơ gật đầu, cũng đi cùng qua.
Gặp Giang Trừng ở Kim Lân Đài, tuy Giang Trừng châm chọc khiêu khích một trận, nhưng không tiết lộ thân phận của hắn, hắn cũng quên mất việc đánh Giang Trừng một trận về vấn đề giáo dục Kim Lăng, bởi vì vào buổi tối người nhà Kim thị dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn hắn, điều này khiến Nguỵ Vô Tiện thậm chí nghi ngờ Mạc Huyền Vũ có phải thật sự là không đứng đắn hay không, thả thính mọi người ở khắp nơi. Vì vậy hắn lẻn ra ngoài để hỏi thăm tin tức, nhưng lại gặp Kim Lăng, từ Kim Lăng đã dò hỏi ra, trước đây Mạc Huyền Vũ thế mà có dây dưa với Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao!
Nguỵ Vô Tiện trong lòng thở dài: Mắt nhìn của Mạc Huyền Vũ này thế nào, đều là những người đứng đầu danh môn, rõ ràng Lam Vong Cơ càng ưu tú hơn nữa chứ!
Vì để Kim Lăng tin rằng hắn đã có tình cảm với người khác, thái độ của hắn cực kỳ chân thành nói với Kim Lăng: "Kể từ sau khi ta gặp Hàm Quang Quân, ta mới xác định, hoàn toàn không muốn bất kỳ người nào khác ngoại trừ Hàm Quang Quân ..."
Hắn còn chưa nói xong đâu, Kim Lăng đã co giò bỏ chạy, gọi cũng không được, thậm chí không hề quay đầu lại. Trong lòng hắn thầm vui vẻ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Lam Vong Cơ bạch y như tuyết đứng dưới ánh trăng, điềm tĩnh nhìn hắn, trong lòng Nguỵ Vô Tiện chửi bậy một câu, thật muốn tát vào cái miệng hay nói bậy của mình, nhưng cảm thấy tìm ra cái đầu của "Hảo huynh đệ" quan trọng hơn, vì vậy cố gắng đè nén chút cảm giác xấu hổ trong lòng, cùng Lam Vong Cơ chia sẻ tin tức.
Hai người quay về phòng, Nguỵ Vô Tiện hoá thân vào người giấy nhỏ, trong lúc này lại nảy ý xấu, không quên đùa nghịch một chút trên mạt ngạch Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ thật sự không bực mình hắn, hắn hạ quyết tâm, đợi việc này giải quyết xong nhất định phải hỏi Lam Vong Cơ cho rõ ràng, vì sao ngầm đồng ý cho hắn đụng vào mạt ngạch của y.
Sau đó quả nhiên tìm thấy đầu của Nhiếp Minh Quyết ở trong phòng Kim Quang Dao, nhưng Kim Quang Dao cũng không phải là đèn cạn dầu, đương nhiên vạch trần thân phận Mạc Huyền Vũ chính là Di Lăng Lão Tổ, còn vu oan giá hoạ cái chết của Tần Tố - vợ của gã – cho hắn.
Trong nháy mắt đám đông vây lại, loại cảm giác bị người người công kích này hắn chẳng phải quá quen thuộc sao, cũng biết mọi lời giải thích đều mong manh vô ích, Nguỵ Vô Tiện đành phải rút lui trước. Lam Vong Cơ không nói một lời đi theo sau, Nguỵ Vô Tiện sợ liên luỵ tới y, vốn muốn cắt đứt quan hệ, nhưng Lam Vong Cơ không đồng ý, đi sát gần hắn, bỏ lại sau lưng tiếng hò hét của đám người, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y một lần nữa: "Hàm Quang Quân ngươi thực sự muốn đi cùng với ta? Ra khỏi cánh cửa này, thanh danh của ngươi có thể bị huỷ hết!"
Lam Vong Cơ siết mạnh cánh tay của hắn, đang muốn mở miệng nói, Kim Lăng đột nhiên lướt đến trước mặt bọn hắn, đâm lưỡi kiếm sáng loáng vào bụng Nguỵ Vô Tiện.
Sau đó ý thức của hắn mơ hồ, xung quanh một loạt âm thanh ồn ào và hỗn loạn, tiếp đó dần dần biến mất, không biết qua bao lâu, hắn mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Lam Vong Cơ ngự kiếm Tị Trần, cõng hắn, hắn tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của Lam Vong Cơ, nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng như tuyết của y dính máu còn chưa kịp xử lý, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng, muốn lau cho y, nhưng không làm sao nhấc tay lên nổi, đành thấp giọng gọi một tiếng: "Lam Trạm ..."
"Ừm" ngữ khí Lam Vong Cơ bình tĩnh kiên định đáp lời hắn, "Ta đây".
Thân thể Mạc Huyền Vũ không thể so với thân thể của hắn ở đời trước, một nhát kiếm vào bụng, chảy máu quá nhiều, khiến hắn cảm thấy vô cùng lạnh giá, nhưng một câu trả lời này của Lam Vong Cơ, lập tức làm cho hắn ấm áp từ tận đáy lòng, rõ ràng mới vừa rồi còn là mục tiêu bị chỉ trích của đám đông, nhưng hiện giờ trong lòng lại an tâm và bình tĩnh. Ngửi mùi đàn hương đặc biệt đó, Nguỵ Vô Tiện cọ cọ trên lưng y, lại mê mê man man nhắm mắt lại.
Hắn nghĩ, nếu Lam Vong Cơ luôn luôn ở bên cạnh, thì đời này thật sự sẽ khác.