Nói xong hôn lên cổ Lam Vong Cơ, hai tay luồn vào trong quần áo Lam Vong Cơ sờ soạng lung tung. Ôn Tình quả nhiên không lừa hắn, tình triều lần này ập đến, cảm thấy mãnh liệt hơn trước đây rất nhiều.
Tim đập nhanh kịch liệt, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu đua nhau nhỏ xuống, thở nhanh đến mức sắp thở không nổi nữa, hắn ngửi thấy mùi hương của Lam Vong Cơ, chạm vào làn da Lam Vong Cơ, khoái cảm truyền thẳng xuống bụng dưới, cơn ngứa ngáy khó nhịn đó khiến hắn chịu không nổi phải rùng mình.
Ngay từ đầu Nguỵ Vô Tiện trong kỳ mưa móc cũng đã phóng túng, nhưng lần này càng biểu hiện rõ hơn, tin hương cũng nồng đậm ngọt ngào hơn, Lam Vong Cơ cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, có phải ngươi bị gì rồi không?"
Nguỵ Vô Tiện không nhận được sự đáp ứng từ Lam Vong Cơ, khẽ cười một tiếng, nói: "Ừ. Ta vì dành thời gian áp chế oán linh ở Loạn Tán Cương, liên tục để Ôn Tình trì hoãn kỳ mưa móc của ta, hiện giờ đến lúc bộc phát rồi". Nói rồi hắn đưa tay tự cởi đai lưng mình, áo tuột xuống, lộ ra thân thể trắng nõn, sau đó quỳ trước mặt Lam Vong Cơ, cầm tay y sờ vào người mình, vừa sờ vừa phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, thở hổn hển nói: "Ôn Tình nói kỳ mưa móc một khi bộc phát, mức độ kịch liệt sẽ gấp nhiều lần trước đây, cho nên ... Hàm Quang Quân nếu không quan tâm ta, ta có thể sẽ chết ở đây đó".
Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, không giống các kỳ mưa móc trước, Nguỵ Vô Tiện đã biến thành bộ dạng khác để câu dẫn y, lời nói lần này sợ là không phải nói mê, mà là nói thật. Lam Vong Cơ cũng thấy được hiện giờ hắn cực kỳ khó chịu, Nguỵ Vô Tiện nắm lấy tay y sờ loạn xạ lên người mình, lại vặn vẹo thân mình để phối hợp, cả khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, ánh mắt si ngốc nhìn y, biểu lộ vẻ phóng túng hơn bất kỳ lần nào trước đây.
"Đã biết như thế, tại sao ngươi không mang theo thuốc?"
"Hàm Quang Quân, ngươi lại giảng đạo lý" Nguỵ Vô Tiện cầm tay Lam Vong Cơ di chuyển đến điểm nhô lên trước ngực hắn, để y dùng bàn tay có lớp chai mỏng ma sát chỗ thịt nhạy cảm của mình, vừa chạm vào hắn liền ưm a kêu loạn lên, "A!! ... Nếu không gặp ngươi, kỳ mưa móc của ta sẽ tới hay sao? Ưm ... đều đúng lúc như thế, Hàm Quang Quân người đừng có giả ngốc với ta".
Lam Vong Cơ rũ mắt xuống nhìn hắn, mím chặt môi. Y đương nhiên biết Càn Nguyên và Khôn Trạch trời sinh phù hợp sẽ hấp dẫn lẫn nhau, mà tin hương của Càn Nguyên ưu tú như y, sẽ ảnh hưởng đến Nguỵ Vô Tiện là chuyện không thể bình thường hơn, theo động tác cúi đầu của y, sợi mạt ngạch và tóc cũng rơi xuống, lướt qua làn da Nguỵ Vô Tiện, khiến lòng hắn càng thêm ngứa ngáy vài phần.
Hắn đưa tay, tháo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống, hắn cực kỳ ưa thích, dáng vẻ không có gì ràng buộc này của Lam Vong Cơ, đưa mạt ngạch bảo bối đó đến bên môi hôn một cái, hắn nói: "Ta đã gặp những Càn Nguyên khác, trước giờ chưa từng thế này, Hàm Quang Quân, ngươi phải chịu trách nhiệm đó".
Mà Lam Vong Cơ, từ sau khi ở Bách Phượng Sơn, gần như là ngầm chấp nhận hành vi của Nguỵ Vô Tiện, lúc hắn đưa tay tháo mạt ngạch của mình cũng không hề thể hiện ra thái độ khó chịu nữa.
Nhìn vào đôi mắt mà mình thích nhất phủ đầy hơi nước mơ màng, ngóng nhìn y không hề chớp mắt, cái người đẹp trai phong lưu, mê đảo bao nhiêu tiên tử này, cầm tay y sờ soạng khắp người mình, tự chơi đùa chính mình, liên tục kêu lên, trái tim Lam Vong Cơ, đã rung động rồi.
Còn Nguỵ Vô Tiện, chỉ cần cảm nhận được độ ấm từ tay Lam Vong Cơ, là giống như châm lửa tới lui ở ngay đầu vú hắn, sảng khoái đến mức gần như sắp bắn ra. Loại cảm giác vừa tê vừa ngứa này, truyền đi khắp cơ thể, hắn cắn chặt răng siết chặt bụng dưới, vất vả mãi mới bình tĩnh lại được, giọng nói khàn khàn quyến rũ y: "Hàm Quang Quân, ngươi cứ tiếp tục phớt lờ ta, chi bằng bây giờ cho ta hai đao kết liễu cho rồi, không thì ta sẽ bị giày vò chết mất, á a a...."
Lời của hắn là nói thật, dục vọng này không thể ngăn được, cảm giác ngứa ngáy ở trong lòng khó nhịn nổi, không giải toả được, đau khổ đến mức nước mắt tuôn rơi.
Lam Vong Cơ hơi nhướng mắt, loé lên một tia lửa nguy hiểm không thể nhận ra, tay bất ngờ dùng lực, mạnh bạo véo vào đầu vú hắn, Nguỵ Vô Tiện hoảng hồn hét lên, trong nháy mắt trời đất hoán chuyển, Lam Vong Cơ đè hắn, một nụ hôn nóng rực rơi xuống môi hắn.
"A! Đau! Đau! A ..." tìm được một khoảng trống trong lúc hôn nhau, Nguỵ Vô Tiện kêu to lên, người này không hề khống chế lực đạo chút nào, đầu vú bị Lam Vong Cơ véo đến phát đau, tuy nhiên Lam Vong Cơ không cho hắn cơ hội để nói nhiều, lại chặn lấy môi răng của hắn, mút chặt đầu lưỡi của hắn, toàn bộ tiếng kêu la đều bị ép nuốt trở về. Bàn tay lại càng mặc kệ sự bất mãn của Nguỵ Vô Tiện, đối với hai điểm trước ngực hắn, giống như muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy.
Lực tay Lam Vong Cơ rất mạnh, xoa véo đầu vú hắn không chút thương tiếc, đau thì có đau, nhưng sảng khoái thì cũng thật là sảng khoái, Nguỵ Vô Tiện vô cùng không có tiền đồ, lúc Lam Vong Cơ còn chưa ra tay tới hạ thể của hắn, thì hắn đã chịu không nổi bắn ra rồi.
Cảm nhận sự run rẩy kịch liệt của người trong lòng, Lam Vong Cơ buông tha đôi môi của hắn, một tay từ từ di chuyển xuống, chạm vào chỗ giữa hai chân hắn. Vừa rồi phát tiết ra khiến cho giữa hai chân ẩm ướt một mảng, khố tử dính sát vào, phác hoạ hình dạng của tính khí. Mà Lam Vong Cơ không nói một lời gì, đôi mắt nhạt màu xinh đẹp đó nhìn hắn chăm chú, đưa tay chậm rãi cởi bỏ chiếc quần dài thấm ướt của hắn, Nguỵ Vô Tiện từ từ bị y nhìn đến nỗi ngượng ngùng lên.
Phối hợp cởi khố tử của mình ra, đôi chân thon dài quấn lấy hông Lam Vong Cơ, tay cũng gấp gáp tháo đai lưng của Lam Vong Cơ. Hắn vẫn còn nhớ thân hình Lam Vong Cơ mà hắn đã nhìn thấy ở Bách Phượng Sơn lần trước, thật là quá đẹp không còn lời gì để nói, vì thế cong khoé miệng cười lên, "Hàm Quang Quân, ngươi nhanh cởi đồ đi".
Nhưng Lam Vong Cơ bình thản ngồi yên ở đó, bất động. Người mà mình đặt trên đầu trái tim hiện giờ đang trần trụi nằm dưới thân mời gọi y, Lam Vong Cơ cũng không phải là gỗ đá, đương nhiên cũng sẽ rung động. Nhưng Nguỵ Vô Tiện thật sự quá gầy rồi, lúc trước ở Bách Phượng Sơn đã rất gầy, bây giờ lại càng gầy đến mức toàn bộ xương trên cơ thể đều lộ ra rõ ràng, thân hình bắt đầu mất dáng. Lam Vong Cơ nhíu mày nhẹ nhàng chạm vào xương sườn của hắn, từng thanh xương sườn hiện rõ, sờ vào giống như gai đâm vào tay Lam Vong Cơ, làm như có thể đâm chảy máu tới nơi.
Y sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ làm hắn bị thương, nhẹ nhàng dịu dàng vuốt ve, hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi ăn uống có tốt không".
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười một cách xấu xa, chủ động giang rộng hai chân mình, tính khí giữa hai chân đã ngẩng cao đầu, một chút dịch thể trong suốt chảy dọc xuống phần thân trụ, làm ướt lông mu, vài giọt nước treo trên đó. Bí huyệt nhỏ ẩn trong khe thịt, kích động mở miệng, không ngăn được dòng chất lỏng trào ra ngoài, phun ướt một mảng giữa hai chân.
Nguỵ Vô Tiện thở ra một hơi, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi cảm thấy trạng thái hiện giờ của ta, có thích hợp để trả lời những câu hỏi về sinh hoạt hàng ngày của ngươi hay không?"
Thấy Lam Vong Cơ không đáp lời hắn, Nguỵ Vô Tiện duỗi một chân tới tính khí giữa hai chân y, cảm nhận vật vừa nóng vừa phỏng đó của Lam Vong Cơ, bị hắn dùng chân làm cho to lên một chút, đột ngột rung lên mấy cái, càng cứng rắn hơn.
Nguỵ Vô Tiện dùng chân khều khều vật đó, Lam Vong Cơ cuối cùng không thể chịu nổi nữa, khẽ hừ một tiếng. Chỉ một âm thanh rất nhẹ này, bị Nguỵ Vô Tiện nghe được, hài lòng cười nói: "Chi bằng trước hết ngươi đút cho ta ăn thứ khác đi ha".
Nói xong còn không biết sợ chết mà tiếp tục cọ cọ lên dương vật Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại khẽ thở gấp một tiếng, chụp lấy chân hắn banh rộng đùi hắn ra, "Á! Đau!" Lam Vong Cơ nhất thời không khống chế được lực đạo, mà Nguỵ Vô Tiện lại gầy đến đáng thương, bị y kéo mạnh phải kêu to lên, nghe vậy Lam Vong Cơ cực kỳ đau lòng, nâng chân hắn lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên mắt cá chân của người nọ.
Hai người ngủ cũng đã ngủ qua mấy lần rồi, nhưng lần nào Lam Vong Cơ cũng giống như lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui để ứng phó mà thôi, hành vi thân mật như vậy là lần đầu tiên, làm cho mặt Nguỵ Vô Tiện vụt nóng bừng lên, cả khuôn mặt đều đỏ lựng. Trái tim đập mạnh với tốc độ không thể hiểu nổi, hương sen nồng nàn lan toả, còn làn da hắn thì nóng rực, đến mức lây sang làm cả người Lam Vong Cơ khô nóng lên.
Bộ quần áo nổi danh nhã chính lúc này hoàn toàn trở thành một vật cản trở, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã nhìn thấy Lam Vong Cơ cởi bỏ hết quần áo của y, cơ thể hoàn mỹ đó khiến người ta phải ngắm nhìn đến ngây ngốc. Mà tính khí của Lam Vong Cơ sớm đã bị hắn cọ sát đến mức có màu đỏ tím, đang ngẩng cao ở giữa hai chân, Nguỵ Vô Tiện nhìn cái thứ nặng trĩu đó, nghĩ trước đây đã được lĩnh giáo sự lợi hại của nó, dương vật giữa hai chân mình liền nhịn không được bắt đầu run rẩy lên, hậu huyệt lại càng trào ra nhiều tình dịch.
Lam Vong Cơ phủ người lên, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa ấn những nếp gấp ở huyệt khẩu bí ẩn của hắn, vừa sờ vào Nguỵ Vô Tiện lập tức co thắt mấy lượt, cầm lòng không đặng hướng mông mình xuống phía đó, gấp gáp hút lấy ngón tay Lam Vong Cơ đi vào bên trong mình. Lam Vong Cơ thuận theo ý hắn, bắt chước động tác ra vào của tính khí ở bên trong vách thịt ấm áp, thỉnh thoảng cong ngón tay chạm vào chỗ thịt mềm nhạy cảm của hắn, khiến Nguỵ Vô Tiện kinh ngạc hét to lên.
"Á! Ô a ..... ô a ...." Không phải là không thoải mái, nhưng thân thể hắn từ lâu đã ăn tuỷ biết vị, đang khao khát sự kích thích của thứ to lớn hơn, hắn thúc giục nói: "Lam Trạm, đừng làm nữa, nhanh cho ta đi ... Á!"
Biết hắn đang gấp, Lam Vong Cơ cũng là đang cố gắng nhẫn nhịn, y ước gì ngay lập tức đi vào miệng tiểu huyệt non mềm hồng hào kia, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi vách thịt mềm mại tỉ mỉ hôn lên tính khí của y. Nhưng Nguỵ Vô Tiện có một khoảng thời gian không làm, Lam Vong Cơ sợ làm hắn bị thương, thà tự mình nhịn đến mức khó chịu, cũng phải làm tốt việc khuếch trương đầy đủ cho hắn.
Lam Vong Cơ thêm một ngón tay, đè mạnh lên chỗ nhô lên kia bên trong cơ thể hắn, một tay nắm lấy dương vật giữa hai chân hắn mà chơi đùa, cho hắn có đủ sự kích thích, để hắn nhanh chóng thả lỏng. Các điểm mẫn cảm của hắn từ lâu đã được Lam Vong Cơ biết đến gần như đầy đủ, cũng biết nên làm thế nào mới có thể khiến hắn thoải mái, đúng như dự đoán, chẳng bao lâu đã làm cho Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn trong vòng tay y, thậm chí không còn sức để nói to nữa.
Chỉ nghe hắn rầm rầm rì rì nói: "Đừng, đừng làm nữa, ưm ...." Hắn bị làm đến toàn thân tê dại, hai mắt ngấn nước, trong lúc mơ màng nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Lam Vong Cơ, không thể không nói một câu: "Tiến vào đi, Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi".
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bị Lam Vong Cơ banh rộng hai chân, đè lên giường hung hăng làm hắn.
Tính khí nóng rực của Lam Vong Cơ, cứng ngắc đâm xuyên vào cơ thể hắn, gân xanh nổi lên trên thân trụ, nảy thình thịch, cọ sát vào vách thịt trơn ướt mềm mại bên trong hắn. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình rất nóng, nhưng vật bên trong cơ thể kia còn nóng hơn, Lam Vong Cơ dường như cũng không khá hơn mình là mấy, hiếm khi trán đổ mồ hôi, nhỏ giọt xuống cổ, sau đó theo đường cong xinh đẹp của vùng cổ trượt thẳng xuống tới ngực, rung rinh theo nhịp thở hổn hển khe khẽ của Lam Vong Cơ. Ma xui quỷ khiến, Nguỵ Vô Tiện hơi nhổm người dậy, thò chiếc lưỡi đỏ tươi liếm lấy giọt mồ hôi đó.
Đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện nóng rực, nóng đến mức lý trí Lam Vong Cơ nhanh chóng bị thiêu đốt không còn một mảnh. Y nắm lấy eo Nguỵ Vô Tiện, ôm hắn lên chân mình, thô bạo đâm vào trong, đâm đến mức bụng dưới Nguỵ Vô Tiện co thắt một trận, lại tiết ra lần nữa, hậu huyệt co rút không ngừng, Lam Vong Cơ bị hắn thít chặt đến tê cả da đầu, cũng không còn ung dung như trước nữa, hôn lên dái tai Nguỵ Vô Tiện, chất giọng trầm thấp từ tính mang theo hơi thở dồn dập, tràn đầy sức quyến rũ, "Nguỵ Anh, mở ra, cho ta vào".
Thế này làm sao người ta từ chối cho được, Nguỵ Vô Tiện gật đầu, cố gắng thả lỏng mình, mở cung khẩu ra, tiếp đón sự xâm nhập của Lam Vong Cơ. Vật nóng bỏng đó vừa đi vào, liền khuấy động một trận rung trời lở đất, tình triều với khí thế như dời non lấp bể dâng trào hết đợt này đến đợt khác, phun ra đến nỗi nửa thân dưới của Lam Vong Cơ rối tinh rối mù, mang đến xúc cảm mát lạnh hiếm hoi cho hai cơ thể đang nóng hổi.
Nguỵ Vô Tiện bám lấy vai Lam Vong Cơ, hậu huyệt phun ra nuốt vào tính khí thô to của Lam Vong Cơ, cung khang được lấp đầy, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, trong lòng còn muốn tìm kiếm sự kích thích lớn hơn. Trong lúc lên xuống, hai điểm dựng đứng trước ngực vô tình hữu ý cọ qua ngực Lam Vong Cơ, tự mình cọ mình vào đến mức thở hổn hển liên tục, lại phát ra tiếng rên rỉ bất mãn: "A! Lam .... Lam Trạm ..."
Lam Vong Cơ miệt mài hoạt động bên trong cơ thể hắn, biết rằng ham muốn tình dục của Khôn Trạch trong kỳ mưa móc rất mãnh liệt, khó có thể thoả mãn, vì vậy hỏi hắn: "Nguỵ Anh, ngươi muốn ta làm thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu hôn lên khoé miệng y, phà hơi thở nóng hổi lên mặt y, nói: "Mút, ngực của ta".
Sau đó hạt đậu nhỏ trước ngực hắn, liền bị Lam Vong Cơ gặm cắn gần như không thương tiếc, ngậm đầu vú hắn, dồn hết cả núm vú vào, dùng đầu ngón tay vê nhéo. Đôi môi cũng không chút lưu tình từ quầng vú bắt đầu hướng ra khắp xung quanh, để lại hết mảng này đến mảng khác các dấu vết xanh tím, do hôn có, do dùng răng cắn có, cho đến khi trên người Nguỵ Vô Tiện gần như không còn một chỗ da thịt nguyên vẹn nào, vẫn không muốn dừng lại.
Dường như muốn để lại trên người hắn những dấu ấn chỉ của riêng mình, để những người nào dám nhòm ngó Nguỵ Vô Tiện nhìn vào biết ngay, đây là người của y.
"Á! Đau quá! Sâu quá rồi ... A! Lam Trạm, đau quá à!"
Dựa vào động tác rơi xuống của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ dùng lực đâm vào sâu thật sâu bên trong hắn, đi vào đến độ sâu trước giờ chưa từng có. Đau đớn cũng sẽ mang lại khoái cảm cực lớn, Nguỵ Vô Tiện trên dưới đều bị y kích thích, thực sự vừa đau lại vừa cảm thấy thoải mái cực kỳ, bị kích thích đến mức bụng dưới co rút từng trận, đầu lắc lư, không chút che giấu mà kêu lên.
Nguỵ Vô Tiện há to miệng, miệng không ngậm lại được khiến nước bọt chảy ra từ khoé miệng, Lam Vong Cơ liếm lấy, khẽ cắn cằm của hắn, dương vật thô to sát phạt bên trong cơ thể hắn, chôn sâu vào trong cung khang, run rẩy bắn ra.
Cũng giống những lần trước, thân trụ tạo thành nút kết khoá chặt lại, Nguỵ Vô Tiện gần như mềm nhũn thành vũng nước, Lam Vong Cơ cực kỳ cẩn thận ôm hắn từ từ nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn. Thật lâu sau, cột trụ mới từ từ tiêu mất, sau đó Lam Vong Cơ cũng rút ra, ngồi dậy định lấy nước tắm rửa cho Nguỵ Vô Tiện, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại ngập ngà ngập ngừng kêu y lại.
"Lam, Lam Trạm, ta ... ta có gì đó không đúng".