Hai tháng sau, Vân Mộng.
Lam Vong Cơ mặc bạch y đeo mạt ngạch, đeo đàn mang kiếm, dung mạo tuấn tú, khí chất thanh lãnh, tuy chậm rãi bước đi trên đường phố, nhưng mọi người không cách nào không chú ý đến y, tự động lui ra nhường đường.
Nhưng liên tiếp có các thiếu nữ xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ đi về phía y, lúc đi ngang qua thì ném những bông hoa khác nhau cho y, ném xong che mặt chạy trốn. Chẳng mấy chốc Lam Vong Cơ đã ôm một bó hoa to đầy màu sắc, mặt vô biểu tình đứng ở đầu phố, toàn thân y vốn mang khí chất lạnh giá, người quen mặt biết y là Hàm Quang Quân, đứng xa xa chào hỏi, người không quen nhìn thấy khí thế của y, ai dám chọc tới, hôm nay bất ngờ gặp chuyện như vậy, khiến y nghĩ mãi không hiểu.
Y đang suy nghĩ, bỗng nhiên tóc mai hơi trì xuống, Lam Vong Cơ đưa tay lên, chụp được một đoá hoa mẫu đơn màu hồng lộng lẫy.
Y ngẩng đầu, trên lầu cao, Nguỵ Vô Tiện lười biếng nằm dựa trên chiếc giường mỹ nhân, tay cầm vò rượu đung đưa, tấm rèm lụa bay phất phơ theo gió, cảm giác huyền ảo như trong mộng.
Người đó cong đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, cười tủm tỉm gọi y: "Lam Trạm, à, không, Hàm Quang Quân, thật là khéo nha".
Mọi người đều biết Hàm Quang Quân và Nguỵ Vô Tiện thường hay tranh cãi, quan hệ không hề tốt, đều nín thở chờ xem náo nhiệt, nhưng Lam Vong Cơ lại không lạnh lùng rời đi như bọn họ mong đợi, thay vào đó đáp lời hắn: "Là ngươi".
"Là ta, là ta, làm ra loại chuyện trêu chọc thế này tất nhiên là ta". Nguỵ Vô Tiện cười cợt nhả, "Tại sao ngươi có thời gian rảnh đến Vân Mộng vậy? Nếu không vội thì lên đây uống chén rượu?"
Mấy thiếu nữ tranh nhau tặng hoa cho Lam Vong Cơ hồi nãy, vây xung quanh cạnh Nguỵ Vô Tiện, cùng nhau cười rộ lên mời Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ không nói nhiều lời, quay người rời đi.
Nguỵ Vô Tiện thấy trêu chọc y không được, nghĩ rằng y đi rồi, trong lòng hụt hẫng một hồi, chậc lưỡi một tiếng quay lại bàn uống rượu. Không lâu sau nghe thấy tiếng bước chân bình ổn không nhanh không chậm truyền đến rõ ràng, Lam Vong Cơ vén rèm đi vào, tấm rèm hạt châu kêu lên leng keng, từng tiếng rõ ràng đi vào tai.
Lam Vong Cơ mang đống hoa vừa mới được hắn sai người ném cho y, đặt lên trên bàn, nói: "Hoa của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện vốn nghĩ là y đã đi rồi, cho rằng lần này chỉ có thể đứng xa xa nhìn y một cái mà thôi, dù sao cuộc trò chuyện trước đó không hề vui vẻ, bỏ đi cũng vội vàng, Lam Vong Cơ không muốn nói chuyện với hắn nữa cũng là chuyện bình thường. Nhưng không ngờ Lam Vong Cơ thế mà lại lên lầu tìm hắn, đột ngột xuất hiện khiến Nguỵ Vô Tiện quên cả uống chén rượu trong tay.
Nhìn nhìn đống hoa đó, hắn nói: "Tặng cho ngươi rồi, số hoa này đã là của ngươi".
"Nhàm chán".
"Ờ, là nhàm chán, hiếm khi gặp nhau, ngươi có muốn uống một chén với ta không?"
Lam Vong Cơ vẫn lạnh lùng như thế, không ngồi xuống, cũng không có ý định rời đi. Chỉ nhìn các thiếu nữ cười đùa vây quanh Nguỵ Vô Tiện, ngập ngừng mấy lượt vẫn là mở miệng: "Nguỵ Anh, ngươi không nên suốt ngày làm bạn với những kẻ không phải là người".
Tấm rèm lụa khẽ động, che đi dung nhan tươi cười của các thiếu nữ, sắc mặt quá mức nhợt nhạt dưới ánh sáng ban ngày càng tăng thêm mấy phần âm lãnh khủng khiếp. Nguỵ Vô Tiện phất phất tay, để bọn chúng lui sang một bên, "Được rồi, Lam Trạm ngươi có thể nào đừng rao giảng mỗi lần gặp ta hay không".
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy người này thật sự không thú vị, hắn vốn đang quá buồn chán, hàng ngày ngoại trừ uống rượu cũng không có việc gì làm, hôm nay cũng là một ngày nhàm chán như thế, nhưng không bao giờ nghĩ sẽ gặp Lam Vong Cơ trên đường phố Vân Mộng. Một bộ bạch y, tuy Nguỵ Vô Tiện luôn nói nhìn giống như đồ tang, nhưng Lam Vong Cơ mặc vào liền có cảm giác như tiên nhân, từ xa hắn thoạt nhìn đã thấy Lam Vong Cơ giữa đám đông, trong lòng vui mừng, mới kêu đám nữ quỷ xinh đẹp này đến trêu chọc y.
Cũng hơn hai tháng rồi không gặp nhau, nhưng người này giống như là không vui vẻ gì khi gặp mình, vừa gặp đã nói những điều khó nghe, Nguỵ Vô Tiện tất nhiên bực bội.
Lam Vong Cơ bước một bước lại gần hắn, nói: "Nguỵ Anh, ngươi vẫn nên trở về Cô Tô với ta đi".
"Hả ...." Nguỵ Vô Tiện bất lực mỉm cười, "Ngươi vẫn thực sự không hiểu thế nào là từ bỏ ha".
Lam Vong Cơ cố chấp khuyên nhủ: "Đạo này tổn hại thân thể, lại càng tổn hại tâm trí, không đi sau này ngươi hối hận không kịp ...."
"Lam Trạm!" Sắc mặt Nguỵ Vô Tiện đều biến đổi, đứng lên. Đám thiếu nữ sau lưng lộ ra ánh mắt hung dữ, thậm chí nhìn trừng trừng qua, Nguỵ Vô Tiện lại ra lệnh: "Đứng yên".
Lúc nãy vì tình cờ gặp được người, trong lòng có chút phấn khích nhỏ nhoi giờ không còn sót lại tí gì. Cũng đúng, danh sĩ tiên môn Hàm Quang Quân có thể nói chuyện gì với hắn, cho dù đã từng ôm nhau thật chặt, cũng không thể rút ngắn được chút nào khoảng cách giữa bọn hắn.
Hắn uống hết chén rượu trong tay, nói: "Ta rất không thích người khác tuỳ ý dự đoán tương lai ta sẽ trở thành cái dạng gì. Hàm Quang Quân, ta càng sẽ không đồng ý đến Cô Tô các ngươi, phải, ta là tà ma ngoại đạo, nhưng Cô Tô các ngươi có tư cách gì xử lý ta? Hôm nay là ta mạo muội mời Hàm Quang Quân lên đây, nếu Hàm Quang Quân còn có việc thì xin mời trở về trước đi".
Sắc mặt Lam Vong Cơ càng lạnh hơn, chậm rãi nói: "Ta không phải muốn nhốt ngươi".
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, "Không nhốt ta vậy Hàm Quang Quân muốn ta đến Cô Tô làm gì?" Hắn nhìn Lam Vong Cơ rũ mắt, bộ dạng muốn nói lại thôi giận mà không biết xả vào đâu này, hắn cố tình chế giễu, lại bồi thêm một câu, "Không nhốt ta, chẳng lẽ Hàm Quang Quân muốn cưới ta sao?"
Thật lâu, không ai nói gì, ngay cả không khí cũng trầm mặc. Nguỵ Vô Tiện nói kiểu này, vốn cũng là vì muốn chặn miệng Lam Vong Cơ, nhưng nói xong bản thân mình cũng không biết còn có thể tiếp nhận được lời gì, thế là một trận trầm mặc lúng túng.
Hắn thật muốn đấm cho cái miệng bậy bạ của mình, mặc dù nói là Lam Vong Cơ chọc cho hắn giận, nhưng ngàn vạn lần cũng không nên nhắc đến chuyện đó. Nói thế nào thì một người như Lam Vong Cơ, bị mình làm cho ô uế, sợ là trong lòng khó chịu muốn chết, mình mới là cái người làm xong liền trở mặt, hôm nay lại dám nhắc tới trước mặt Lam Vong Cơ, nếu Lam Vong Cơ không phải là người có hàm dưỡng cực tốt, sợ là đã muốn cho hắn máu me tung toé tại chỗ.
Lam Vong Cơ đứng đó, ánh mắt nhìn xuống, mạt ngạch và tóc tung bay giữa lớp rèm lụa, ngay cả không phải trong kỳ mưa móc, mùi đàn hương thanh lãnh đó bay tới, cũng khiến cho lòng người rung động.
Rất lâu sau, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy hàng lông mi mảnh dài của y nhúc nhích, nghe y "Ừm" một tiếng.
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể hoài nghi bản thân mình có lẽ nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ quá lâu, nên xuất hiện ảo thanh.
Lam Vong Cơ nghĩ đến Bách Phượng Sơn trước đây, lần thổ lộ táo bạo trước công chúng đó của Kim Tử Hiên, tim nảy lên một cái, hít một hơi, nói: "Ừm, ta cưới ngươi".
Lần này trực tiếp doạ Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức ngồi phịch trở lại, hắn nghi ngờ đầu óc của hắn không biết có bị hỏng không, xuất hiện ảo giác rồi. Hay là đầu óc Lam Vong Cơ bị hỏng, nói nhảm cái gì vậy, nhưng ánh mắt Lam Vong Cơ trước mặt vô cùng nghiêm túc.
"Khoan đã ... đợi ..." Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ vào mình, "Lam Trạm à, ngươi thấy rõ, ta là Nguỵ Vô Tiện nha, tu quỷ đạo tà ma ngoại đạo nha".
"Ta biết ngươi là ai".
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, "Lam Trạm, ta đã nói là lỗi của ta, không cần ngươi chịu trách nhiệm. Ngươi trước hết bình tĩnh, đừng nói nhảm nữa."
"Ta rất bình tĩnh" Lam Vong Cơ âm thầm siết chặt nắm tay trong ống tay áo rộng, lại nói: "Nguỵ Anh ... Chúng ta ... ngươi nên cùng ta trở về Cô Tô".
Nguỵ Vô Tiện lại bị cái dạng này của y chọc cho hơi nổi giận, cao giọng nói: "Ngươi đừng nói dễ dàng như vậy! Ngươi muốn ta đến Cô Tô, thúc phụ ngươi có thể đồng ý không? Các trưởng lão Lam thị của ngươi có đồng ý không?"
"Bọn họ đồng ý thì ngươi đồng ý đúng không?" Đôi mắt nhạt màu đó của Lam Vong Cơ nhìn qua, không hiện lên một tia do dự nào.
Lần này thực sự khiến Nguỵ Vô Tiện sợ đến nỗi không nói nên lời, không đợi hắn phản ứng lại, Lam Vong Cơ đã hành lễ với hắn, nói: "Xin Nguỵ công tử cho tại hạ chút thời gian, ngày sau trở lại sẽ chính thức ghé thăm".
Nói xong Lam Vong Cơ quay người vén tấm rèm hạt châu rời đi, tiếng các hạt châu va vào nhau vang lên lanh canh, khắp phòng thoang thoảng mùi đàn hương, Nguỵ Vô Tiện ngồi ngây người ở đó, lâu thật lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Đám thiếu nữ ma quỷ bên cạnh bắt đầu luyên thuyên ồn ào lên, "Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử!"
"Công tử sắp gả cho người ta rồi, thật bất ngờ nha!"
Nói rồi còn tung đống hoa trên bàn, rơi hết lên người Nguỵ Vô Tiện, hắn mới bình tĩnh lại, thấy đám nữ quỷ này cười xấu xa với hắn, hắn lớn tiếng quát: "Các ngươi nói bậy bạ gì vậy, ai đồng ý gả cho y chứ!"
Một vài nữ quỷ lớn tuổi cười rộ lên, ghé sát vào hắn nói: "Trước hết công tử nhìn xem bộ dạng hiện giờ của mình đi, rồi mới nói nha. Ha ha ha ha ha ha ....."
Nguỵ Vô Tiện đưa hai tay lên che mặt, đương nhiên là nóng bừng, nhưng đây chắc chắn là tại ảnh hưởng của tin hương Lam Trạm đó nha!!!