Phủ Trấn Chủ.
Phòng đại sảnh tiếp khách.
Hiện tại trong đây đang có mặt bốn người, tất cả đều là nam nhân.
Ngồi trên chiếc ghế vốn luôn thuộc về Trấn chủ Trịnh Hiên, là một thiếu niên tầm 20 tuổi, đẹp zai, khuôn mặt trắng đến nỗi có thể búng ra sữa nhưng luôn duy trì nét điềm tĩnh trên gương mặt, khí chất bất phàm, dáng người nho nhã, thanh tao, lộ rõ sự quyền quý, uy nghiêm của người trong giới ngự trị, hoàng tộc.
Người này chính là nhị thập thất hoàng tử, Nam Vân Lục. Nay phụng mệnh hoàng thượng Nam Thiên quốc xuống trấn nhỏ nơi đây, giải quyết một việc vặt vảnh liên quan đến yêu thú để chứng tỏ rằng bản thân hắn có đủ tư cách ngồi lên ngôi báu sau này của cha hắn.
Đứng phía sau thiếu niên, ở bên trái là nam thanh niên mặt thon, tóc hai mái chảy xuôi đến vai, khuôn mặt trông có phần gian gian, hẳn là người có tài tính toán, mưu sách, tay trái thì luôn phe phẩy quạt như thư sinh quý tộc. Đây là quân sư bên cạnh Nam Vân Lục, Lưu Bá Quá, có lẽ cùng huyết thống với Lưu Bá Ôn ở thời đại nào đó ai không rõ được.
Đứng bên phải là một lão giả không quá già, đầu tóc dù có bạc, râu có trắng dài nhưng gương mặt vẫn tràn đầy sức sống, minh tĩnh như trung niên 40, 45, là cường giả hộ vệ được hoàng thượng ban tặng suốt đời cho nhị thập thất hoàng tử, tên Liêm Chính Sỹ.
Còn người cuối cùng, kẻ đang quỳ sát đất, gương mặt đầy sự cung kính bên dưới kia không ai khác chính là Trấn chủ Trịnh Hiên.
Lúc này, sau khi ba người vừa nghe xong báo cáo của Trịnh Hiên về việc yêu thú trong rừng Bạt Kha thường xuyên chạy ra ngoài vài trăm thước, săn tìm con mồi. Lưu Bá Quá liền ghé miệng, nói nhỏ vào tai Nam Vân Lục.
- Thưa điện hạ, nguyên nhân xảy ra tình huống này có thể là do trận pháp ngăn cách yêu thú trong rừng Bạt Kha với bên ngoài đã suy yếu đến mức mà một số loài yêu thú mạnh mẽ có thể thoát được ra bên ngoài.
Lưu Bá Quá nói đến đây thì dừng. Dưới vai trò là một quân sư, hắn chỉ phân tích đến cụ thể như vậy để Nam Vân Lục tự động não, suy ra cách giải quyết, chứ hắn cũng không dám đưa ra bất cứ đề xuất gì.
Bởi nếu làm thế, đó sẽ là điểm chết của hắn.
Thử nghĩ, cái vấn đề gì thằng quân sư cũng giải quyết hết, vậy thằng chủ tử làm gì đây? Trở thành một con búp bê cho thằng quân sư điều khiển sao?
Trảm ngay thằng lòn quân sư này!
Nghề quân sư cũng giống như người tài xế lái xe bus, cứ chạy đến trạm là dừng, còn hành khách trên xe được ví như là chủ tử, họ có bước xuống hay không là do họ lựa chọn.
Lưu Bá Quá đã làm tốt điểm này, biết chỗ để dừng mồm.
Nam Vân Lục khẽ nhướng mày suy tư một chút, rồi hỏi.
- Theo ngươi, chúng ta cần làm gì để ổn thỏa tình hình này?
- Hồi bẩm điện hạ. Chúng ta cần có một vị Trận Pháp Sư, nhờ họ xem xét tình hình của trận pháp ngăn cách yêu thú trong rừng Bạt Kha với bên ngoài, từ đó mới tìm được nguyên nhân và cách giải quyết. Chuyện này, thuộc hạ sợ rằng điện hạ phải gửi tin về hoàng thành, nhờ vả hoàng thượng vì Trận Pháp Sư là người không dễ tìm. Bất quá…
- Nếu điện hạ có thể tự tay giải quyết mọi chuyện, chắc chắc hoàng thượng sẽ rất xem trọng năng lực của người.
Nam Vân Lục nghe vậy thì thoáng cười nhẹ, nói.
- Quân sư nếu đã nói vậy thì hẳn là đã có dự toán giúp cho ta?
Xem chừng, vị nhị thập thất hoàng tử này cũng không phải người tầm thường. Não chắc chắn có nhiều nếp nhăn.
Lưu Quá Bá hiểu ý nghĩa câu hỏi của Nam Vân Lục, hắn bình tĩnh đáp.
- Thuộc hạ có biết một vị Trận Pháp Sư ẩn mình trong Thái Liên thành gần đây, nhưng người này có tính tình dị biệt, rất khó gần, còn mong điện hạ ra tay thu phục.
Vừa nâng cao giá trị của bản thân bằng câu “biết một vị Trận Pháp Sư”, lại vừa lộ rõ sự tôn sùng với Nam Vân Lục qua câu “còn mong điện hạ ra tay thu phục”, để làm tăng thêm ý nghĩa tồn tại của mình bên cạnh Nam Vân Lục. Lưu Quá Bá quả đúng là Lưu Quá Bá, miệng lưỡi kinh vồn.
Đối với những lời này, Nam Vân Lục không trả lời, mà chỉ cười nhạt.
Thế rồi ngay đúng lúc hắn đang chuẩn bị hạ lệnh, xuất phát đến Thái Liên thành để sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. Thì Trương Nhuệ thống lĩnh cũng từ bên ngoài chạy đến phòng, quỳ một chân xuống đất cùng vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, cấp báo ngay mà không cần nhìn, cần hiểu quan cảnh trong phòng.
- Hồi bẩm đại nhân, đã có chuyện lớn phát sinh!
Nghe thế, Trịnh Hiên vội cung kính, hướng nhị thập thất hoàng tử, nói.
- Xin phép điện hạ cho hạ thần được lui ra ngoài, giải quyết một chút chuyện.
Nam Vân Lục lạnh nhạt, nói.
- Có chuyện lớn gì thì cứ nói thẳng ra đây, ta cũng đang muốn nghe thử xem thế nào.
- Vâng,
Trịnh Hiên nào dám trái lời. Hắn liền to giọng với Trương Nhuệ.
- Nói lớn lên để điện hạ cùng nghe.
- D-Dạ vâng.
Nghe được hai từ “điện hạ” thì Trương Nhuệ lập tức hết hồn, song cũng rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, báo cáo.
- Thuộc hạ vừa phát hiện được một dấu tích quái dị trên một ngôi nhà dân, nghĩ là do móng vuốt của yêu thú để lại!
- Cái gì, yêu thú xuất hiện trong trấn?!
Trịnh Hiên giật mình, hoảng hốt bật thét lên.
Ngay lúc đó, Nam Vân Lục cũng nhíu nặng mày, đứng dậy ra lệnh.
- Đưa ta đến đó!
Nhiệm vụ của hắn khi đến trấn Thanh Hà chính là ngăn chặn việc yêu thú thoát ra khỏi rừng Bạt Kha, không cho yêu thú làm hại đến người dân trong trấn, mà bây giờ tự dưng lại có dấu vết yêu thú tồn tại, đồng nghĩa đã có yêu thú lẻn được vào trong trấn.
Hắn đơn nhiên có cảm giác bản thân đang bị mất điểm trong mắt phụ hoàng, cần nhanh chóng khắc phục trước khi sự việc trở nên lớn hơn.
- Tuân mệnh.
Năm người, gồm cả Trịnh Hiên và Trương Nhuệ thống lĩnh lập tức rời khỏi Phủ Trấn Chủ, đi đến hiện trường.
Không lâu sau, khi vừa đến nơi, nhìn thấy năm đường chéo to lớn in hằng trên cánh cửa của căn nhà đang khóa bên ngoài, chứng tỏ chủ nhà đã đi đâu đó chưa về. Nam Vân Lục liền thở nhẹ một hơi vì hắn biết chắc, đây không phải dấu vết do yêu thú gây ra.
Mẹ, làm gì có con yêu thú nào vung trảo, tán một tán vào cánh cửa mà không đánh nát nó, ngược lại còn tạo ra hình thù năm đường cào đầy tính nghệ thuật cao siêu như vậy?
Có lẽ, chỉ là do con người giở trò thôi. Để hắn biết được thằng nào làm, lập tức đem đi thẻo dái thị chúng.
- Liêm lão.
Nam Vân Lục liếc mắt với lão già Liêm Chính Sỹ, ngụ ý bảo lão xem xét, đưa ra kết luận về năm đường chéo này cho hắn.
Liêm Chính Sỹ vốn là một siêu cấp cường giả Linh Sư cảnh. Với kinh nghiệm cuộc sống phong phú, khả năng quan sát nhạy bén được trời ban và rèn luyện ngay từ khi còn nhỏ của lão, đừng nói vài ba vết cào cấu, kêu một người lén lút cầm đao chặt cây, lão chỉ cần nhìn vết chặt liền đoán được tu vi của người làm, thời gian chặt cây là mất bao lâu, đã trôi qua bao nhiêu thời gian kể từ lúc cây bị chặt.
Có thể nói, nếu Lưu Bá Quá là bộ não thông tin, cho hắn biết điều hắn cần phải làm, thì Liêm Chính Sỹ chính là đôi mắt truy tìm dấu vết hiện thực của hắn.
- Xin điện hạ chờ đợi trong giây lát.
Liêm Chính Sỹ nhận lệnh, hai chân tức thì đi đến cánh cửa, xem xét thật kỹ lưỡng từng chi tiết một.