Niệm Niệm Có Ăn

Chương 43: CHUYẾN ĐI LAN CHÂU (2/3)



Buổi chiều, mới qua được có mấy canh giờ mà người săn tin đã thở hồng hộc, chạy tới báo cáo.

“Tiểu thư, người đã tìm đúng người rồi đấy. Ta đã gọi tất cả các huynh đệ thủ hạ tập hợp lại, cuối cùng cũng đã nghe ngóng được lai lịch của nữ tử kia cho tiểu thư.”

“Huynh đệ?” Trần Thiến Thiến tò mò hỏi, “Ngươi còn có thủ hạ cơ á?”

“Sao lại không.” Người săn tin khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói, “Người đừng tưởng đi nghe ngóng tin tức là thong dong nhé, rất không dễ dàng đâu đấy. Chúng ta phải tai nghe sáu đường, mắt nhìn tám hướng, đồng thời còn phải kết giao rộng rãi thêm bằng hữu, phải giống như con nhện, giăng hết cả thành Lan Châu vào một tấm lưới, thế thì tin tức mới thuận theo lưới đổ về tai chúng ta.”

Trần Thiến Thiến rất có hứng thú: “Nghe có vẻ rất thú vị nhỉ.”

Tần Nhược nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, ngươi mau nói xem ngươi đã nghe được gì rồi đi.”

Người săn tin đang rất hào hứng khoe khoang, tự nhiên lại bị chặn họng, hơi mất hứng, nhưng những người giang hồ này rất giỏi che giấu cảm xúc, lập tức liền hướng về phía Tần Nhược, cúi đầu khom lưng: “Ta đang chuẩn bị bẩm báo với tiểu thư đây, Hạ Nguyệt Nhi này có xuất thân từ Mãn Linh phường, thanh lâu lớn nhất ở Lan Châu, nương ả cũng là ca nữ, tên là Hạ Linh Hương. Về phần phụ thân của ả thì không có ai biết cả, dù sao thì ân khách đi lại ở thanh lâu cũng quá nhiều rồi. Người nói có phải là đạo lý này không.

Lúc Hạ Nguyệt Nhi mười ba tuổi, không biết từ đâu mà mẫu thân ả có được một khoản tiền tiền, chuộc thân ra khỏi thanh lâu, mang ả về vùng nông thôn của Lan Châu, dựng mấy gian phòng bằng cỏ tranh, sống qua ngày. Khi ả mười tám tuổi thì Hạ Linh Hương bệnh chết, ả cũng cuốn gói rời Lan Châu, theo nguồn đáng tin cậy thì đợt trước, ả vừa mới quay lại đây.”

“Đợt trước vừa mới quay lại đây.” Đột nhiên ta lại có một loại dự cảm không tốt, vội hỏi hắn, “Ý của ngươi là, hiện tại, ả không ở trong nhà?”

Hắn lắc đầu: "Đúng là không ở đó, nghe các vị hương thân nói, từ lần trước ả bỏ đi thì chưa hề quay lại.”

Xong rồi.

Hết rồi.

Ả ca nữ không phải đã đi Liêu Quốc thật rồi đấy chứ?

Tần Nhược vừa nghe thì thân thể lung lay một chút, vẻ mặt cũng thay đổi, hỏi: “Ca nữ này có còn người thân nào khác không?”

“Nếu không phải không thân không thích, ai sẽ vào thanh lâu chứ.” Vẻ mặt người săn tin thổn thức, “Nghe nói Hạ Linh Hương này vốn là nữ nhi nhà quan, bởi vì phụ thân vào đại lao, hình như là án tham ô gì đó, sau phụ mẫu bị lưu đầy, Hạ Linh Hương thành ra lưu lạc đầu đường, bị người ta bán vào thanh lâu, một đời thê lương.”

“Thân phận của ca nữ này cũng quá thê thảm rồi.” Trần Thiến Thiến giống như không thèm đếm xỉa cái gì, mà lại có thể còn hơi sức đi đồng cảm với ca nữ.

Ta và Tần Nhược chẳng có tâm trạng nào đi quan tâm ca nữ thảm hay không thảm, tháng sau thì Kiều gia và Huỳnh gia sẽ bị xử trảm, đến lúc đó thì kết cục của bọn họ còn thảm hơn ca nữ nhiều.

Vẻ bình tĩnh mà Tần Nhược cố gắng giả vờ đã hoàn toàn bị trôi hết, ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, hoảng hốt.

Ta thấy nàng như vậy thì cũng hơi buồn, liền hỏi người săn tin: “Ngươi có biết căn nhà tranh của ả ở đâu không? Có thể dẫn chúng ta đi xem một chút.”

Người săn tin thấy bộ dáng của Tần Nhược, nghĩ rằng tiền thưởng mà nàng nói đã bốc hơi rồi, khuôn mặt hắn cũng đầy vẻ thất vọng. Thấy ta hỏi như thế, vội gật đầu: “Đương nhiên có thể, sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa các tiểu thư đi xem.”

Ta gật đầu.

Hắn quan sát vẻ mặt của chúng ta, rồi nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc thì ca nữ này đã phạm vào tội gì, mà để cho các tiểu thư xem trọng ả như vậy? Hơn nữa…..”

“Hơn nữa cái gì?” Ta vội truy hỏi, thấy người săn tin ấp a ấp úng, không muốn nói, ta nghĩ ngợi, rồi bịa ra một lời nói dối, “Khi ca nữ này còn ở thanh lâu, tay chân không sạch sẽ, đã trộm một cái ngọc bội tổ truyền, giá trị liên thành của ca ca nhà chúng ta. Ngọc bội này lại là đồ ngự tứ (vua ban), kể cả bị lưu truyền ngoài phố phường, thì cũng chẳng có ai dám nhận. Ca ca nhà chúng ta ở trong Thượng thư viện, không ra ngoài được, nên chúng ta chỉ có thể thay ca ca đi tìm. Mong ngươi giúp chúng ta nghe ngóng thêm nữa, nếu là tìm được ả, tiền thưởng không phải là vấn đề.”

“Thật thế ư? Nữ tử này đúng là gan to bằng trời rồi! Trách không được còn có nha dịch trông giữ xung quanh nhà ả.” Người săn tin mở to mắt, nắm tay lại thành quyền, một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, “Tối nay ta sẽ tìm thêm mấy người, dùng cả huynh đệ cái bang nữa, tiểu thư cứ đợi tin tức của ta đi.”

Tần Nhược ngạc nhiên, đứng bật dậy từ trên ghế: “Quanh nhà ả còn có nha dịch trông coi?”

Ba người chúng ta nhìn nhau, con ngươi của người săn tin xoay tròn, lại không ho he gì nữa. Trần Thiến Thiến vỗ bàn, thoải mái hơn hẳn: “Nếu như thế thì chúng ta không cần đi tìm nữa, Tri phủ Lan Châu hiện tại là ai, chúng ta đi gặp hắn có phải là xong rồi không?”

Người kia nghe Trần Thiến Thiến lại có thể nói như thế, trong chốc lát liền hoang mang, đại khái là không tình nguyện để cho con vịt đến tay còn bay đi mất, vội nói: “Các vị tiểu thư có điều không biết, muốn đi tìm người thì dựa vào quan phủ còn không bằng dựa vào chúng ta đâu. Các vị nghĩ xem, nếu không phải là mãi mà quan phủ chẳng có động tĩnh gì, thì sao các vị còn phải chạy từ kinh thành đến đây cơ chứ.”

Có vẻ Tần Nhược đã bình tĩnh hơn nhiều, liền gật đầu, nói: “Thế vẫn là nhờ tiên sinh tiếp tục tra xét, có tin tức rồi thì chúng ta cứ đến cửa gặp ả, không cần phải tìm ra ngọc bội cũng được.”

“Cứ giao hết cho ta!”

   ·

Buổi tối, ta nghĩ lại sự việc lúc ban ngày, không thể không lâm vào trầm tư.

Xung quanh nhà ca nữ còn có nha dịch trấn giữ, việc này nghĩa là tên cao to không hề trực tiếp từ bỏ vụ án giống như ta tưởng tượng, mà vẫn còn đang điều tra tiếp.

Là ta đã trách nhầm hắn rồi à?

Ta không thể không cảm thấy bản thân hơi ngốc.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta lại nghĩ đến lời Tần Nhược nói.

Bởi vì suy xét vấn đề “rốt cuộc thì ta có thích tên cao to hay không”, nên đêm đầu tiên ở Lan Châu, ta lại một lần nữa trằn trọc, trăn trở, suốt đêm không ngủ.

Trong lòng ta cứ như đang cãi nhau:

Nếu không thích tên cao to, tại sao thời thời khắc khắc ta đều nhớ đến hắn chứ?

Nếu thích tên cao to…..

Không đúng, làm sao ta có thể thích tên cao to được!

Ta càng nghĩ, trong lòng càng thêm hoảng hốt, càng hoảng hốt thì càng không ngủ được, càng không ngủ được thì lại càng cảm thấy có thể là mình đã thích tên cao to rồi.

Sáng ngày hôm sau, khi Trần Thiến Thiến đến gõ cửa, thì ta mới từ trên giường ngồi dậy, cảm giác cả người đều lung la lung lay.

Nàng hoài nghi véo mặt ta: “Lâm Niệm, muội không hợp thủy thổ (không quen ở đây) à? Sao mà sắc mặt lại kém thế này? Mau dậy đi, nghe nói người săn tin đã có phát hiện mới rồi, chúng ta cùng ra ngoài thôi!”

Ta chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ rời giường, sau khi chuẩn bị xong, đang muốn ra ngoài thì bồ câu trắng lại bay đến trên vai ta.

“Sao thế, ngươi cũng muốn đi à?”

Nó “Gu ru, gu ru” hai tiếng.

Được rồi, thế thì mang ngươi đi thôi.

Ra đến cửa quán trọ, người săn tin thấy bồ câu trắng đậu trên vai ta, liền vui vẻ ngay lập tức: “Tiểu thư, cách ăn mặc của người quá giống nhân vật trong truyện võ hiệp rồi! Chỉ có điều, người ta là mang theo chim ưng, mà người lại mang theo bồ câu.”

Trần Thiến Thiến nghe được thì không hề cao hứng, thấy hắn chả tinh mắt gì cả: “Nàng ấy có biết võ gì đâu, ta mới là nữ hiệp đấy!”

Người săn tin cũng quá mệt rồi, còn phải vội vã nịnh hót Trần Thiến Thiến: “Không trách được ta lại thấy tiểu thư có cốt cách thanh kỳ (khung xương tốt, thích hợp luyện võ), hóa ra là có võ công đầy mình.”

Trần Thiến Thiến không nghe lời hắn nói, đi đến trước mặt ta, dỗ bồ câu của ta: “Xuống đây, đến trên vai ta, chỗ này của ta thoải mái hơn vai Lâm Niệm rất nhiều đấy!”

Bồ câu trắng trực tiếp quay đầu đi, xoay mông vào mặt nàng ấy.

Trần Thiến Thiến thở gấp: “Ngươi!”

Tần Nhược thấy nàng ăn phải cục xương, nhàn nhã nói: “Ngươi cũng không nhìn xem là bồ câu của ai, có thể đi theo ngươi hay sao?”

Trần Thiến Thiến bỗng nhiên tỉnh ngộ: “À đúng. Thôi bỏ đi, ta cũng không muốn cướp đồ tốt của người ta.”

Hai người này là ý gì thế nhỉ?

Ta vẫn còn chưa kịp hỏi ra, Tần Nhược đã mở miệng rồi, hỏi người săn tin: “Ngươi nói có phát hiện mới, là gì vậy?”
  
·

Có người nhìn thấy Hạ Nguyệt Nhi ở trong một trấn nhỏ dưới chân núi Ngân Tiết.

Theo lời người đó thì ả mặc quần áo vải thô mà bình thường các nông phụ vẫn hay mặc, chải kiểu tóc phụ nhân (đã có chồng), giả thành bộ dáng người làm ruộng trong núi, đi chợ phiên của trấn mua chút gạo muối.

Ai mà biết lại bị một hương thân đi qua chợ để bán rau nhìn thấy, hôm qua người này còn nói rất khẳng định với thủ hạ của người săn tin: “Nữ tử đó chính là Hạ Nguyệt Nhi!”

Dù sao cũng tính là một tin tức tốt, chúng ta đều nhẹ nhõm thở ra.

Trần Thiến Thiến phân phó Nhị Tráng, Tam Tráng ở lại quán trọ, mấy người chúng ta thì đi theo người săn tin lên xe ngựa, đi về hướng núi Ngân Tiết.

Chúng ta thuê hai chiếc xe, ba người chúng ta một xe, người săn tin và Đại Tráng một xe.

Trong lòng ta hơi căng thẳng, nhịn không được mà hỏi Trần Thiến Thiến: “Rốt cuộc thì võ công của tỷ như thế nào đấy? Sẽ không đánh không nổi ả ca nữ chứ?”

Trần Thiến Thiến liếc trắng mắt: “Bốn chữ, thiên hạ vô địch.”

Xì (cười).

Vốn là Tần Nhược biểu cảm trầm trọng, cuối cùng thì cũng bị chọc cười rồi.

Ta bất mãn: “Muội nghiêm túc đấy.”

Trần Thiến Thiến nghĩ ngợi: “Nghiêm túc mà nói, tỷ có thể đánh với thị vệ đại nội đấy, mặc dù khinh công thì không được, nhưng nếu mà đơn độc đấu với nhau, có lẽ chẳng có mấy người trong số những người bình thường có thể thắng được tỷ.”

Trong lòng ta hơi ổn định một chút, lấy ra dao găm nhỏ mà hôm trước mua khi rời kinh từ trong túi, cho vào trong ủng, lại đưa cho hai người họ mỗi người một cái.

“Niệm muội muội, đúng là muội trang bị rất đầy đủ đấy.” Trần Thiến Thiến ngỡ ngàng ngạc nhiên, “Muội mà lại sợ ả ca nữ như thế á?”

Tần Nhược không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhận lấy, học theo ta nhét vào ủng.

“Muội đây gọi là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.” Ta lại không yên tâm, căn dặn, “Ba người chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng, phòng bị ả ra tay từ phía sau.”

“Biết rồi, biết rồi.” Trần Thiến Thiến lấy tay búng trán ta, trêu đùa nói: “Muội đúng là tên quỷ nhát gan.”

Núi Ngân Tiết được gọi là núi Ngân Tiết (vảy nến (bệnh)) bởi vì ở đây hết sức hoang tàn, cây cối thưa thớt, do nằm ở phía ngoài Lan Châu, đã giúp che chắn bão cát từ đại mạc, chất đất thì hệt như vảy nến, vừa khô cằn lại dễ bị rụng rời.

Sau khi xuống xe, Trần Thiến Thiến nhìn thấy dãy núi dài bất tận mà lại trọc lóc, không thể không hỏi người săn tin một câu: "Thật sự là người có thể sống trong dãy núi này á?”

“Đương nhiên.” Người săn tin hơi ghét bỏ nàng thiếu kiến thức, nói: “Chúng ta ở bên này không giống với kinh thành, non xanh nước biếc thì cũng có nhưng không nhiều. Trong núi này có không ít hang động tự nhiên, có mấy người không dựng phòng ở, mà ở luôn trong hang núi!”

“Nửa đêm hôm qua, huynh đệ cái bang của chúng ta đã đến đây thăm dò rồi, chúng ta cứ thuận theo tín hiệu của hắn mà đi thôi.” Người săn tin vừa dẫn đường, vừa dông dài nói, “Đảm bảo các vị tiểu thư sẽ bắt sống được Hạ Nguyệt Nhi!”

Đi dọc theo lối mòn một lúc lâu, ta bỗng nhìn thấy bên cạnh một nhánh cây rụng dưới đất có dấu chân người, đang tò mò chuẩn bị đi đến xem, đột nhiên chân bị trượt một cái, vấp vào nhánh cây ngã xuống. Ta “Ai da” một tiếng, bồ câu trắng trên vai bỗng vỗ cánh, trong chớp mắt đã bay lên trời, bay về phía chúng ta đi đến lúc đầu.

Trần Thiến Thiến vội tới đỡ ta, thấy tình hình này thì há mồm trợn mắt: “Lâm Niệm, con bồ câu này của muội cũng quá bạc tình rồi đấy”

Ta cũng ngơ ngẩn cả người, tức giận đứng lên, giẫm chân tại chỗ: “Bạc tình, bạc nghĩa! Đúng là cùng một giuộc với chủ nhân của nó!”

Người săn tin ở phía trước quay đầu lại, giơ ngón tay trỏ lên môi: “Suỵt, qua một ngã rẽ nữa thì chúng ta sẽ đến hang ổ của ca nữ kia rồi!”

Ta căng thẳng hẳn lên, không thể không hỏi hai người kia: “Chuẩn bị tốt chưa?”

“Yên tâm đi, để hai người họ đi trước, kể cả bị đánh lén thì chúng ta cũng có thể kịp thời phát hiện.” Trần Thiến Thiến chỉ vào Đại Tráng và người săn tin ở trước mặt.

Tần Nhược cũng gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, chúng ta nhiều người như vậy, không sợ.”

Người đưa tin rón ra rón rén nhoài người về phía cửa hang động, ngó vào trong một lúc lâu, rồi làm một dấu tay cho chúng ta, chúng ta liền nín thở, đi theo hắn vào bên trong.

Cái hang này không sâu, dưới đất rất sạch sẽ, đi vào lại còn ngửi thấy mùi tàn lửa.

Đi một bước, quay đầu mười lần, rất căng thẳng vào bên trong, lại chẳng có một người nào cả.

Ta đánh mắt nhìn, dưới đất quả là có một đống củi và một bình nước sôi, phía bên cạnh thì có chăn đệm, mặc dù đặt ở dưới đất nhưng cũng hết sức gọn gàng, bên cạnh chăn đệm là một quyển sách.

Ánh sáng trong hang có hạn, hơi u ám, ta tiến tới gần nhìn, hóa ra là một quyển “Binh pháp Tôn Tử”.

“Nữ tử này không nhập ngũ quả là đáng tiếc.” Trần Thiến Thiến đi đến, lại sờ thử chăn đệm, “Rất ẩm, trời lạnh thế này mà ngủ trong hang động, có lẽ cùng không dễ chịu đâu.”

Người săn tin hơi thất vọng, nói: “Lại có thể không ở đây, vậy chúng ta liền đợi đi, hai người thủ ở bên trong, hai người ở ngoài, đây gọi là bắt ba ba trong rọ.”

Ta cũng đồng ý, gật đầu nói: “Thế ba nữ tử chúng ta liền ở bên ngoài đi.”

Sau khi bàn bạc xong, ba người chúng ta nắm tay ra ngoài. Ta vừa mới nhấc chân thì đột nhiên có một mùi hương lạ từ ngoài động bay vào. Đầu ta choáng váng, không thể tự chủ mà ngã xuống đất.

Trong lòng nghĩ: Thôi xong, người khác coi chúng ta thành ba ba.

Hay cho cái phương pháp bắt ba ba trong rọ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv