Rất nhanh đã đến ngày ta phải nộp bài.
Ta vốn tưởng là Công chúa bị cấm túc, nhất định sẽ ăn chay niệm Phật, tự mình kiểm điểm, không rời Quan Thế Âm Bồ tát. Kết quả là cung nữ lại đưa ta đến ngự hoa viên, nói Công chúa đang du hồ.
Thế thì còn gì là cấm túc chứ?
Đây cũng quá thong dong rồi.
Ta lặng lẽ oán thầm trong lòng, ngoài mặt cười tươi, nói với vị cung nữ Ngọc Vãn kia: “Vậy thì ta không nên đi quấy rầy Công chúa rồi, làm phiền Ngọc Vãn cô cô mang kinh Phật giao cho Công chúa.”
Cung nữ liền thay đổi thái độ: “Công chúa cho gọi, lý nào lại có thể từ chối được?”
Hừ, cáo mượn oai hùm.
Ta chẳng còn cách nào, chỉ có thể đợi thuyền hoa của Công chúa vào gần bờ, lại đi theo cung nữ kia lên thuyền, thì thấy Ngũ Công chúa đang nằm bò ở cửa sổ khoang thuyền, hai tay chống cằm, khuôn mặt phiền muộn, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Ta hành lễ, nàng gật đầu, vô cùng buồn chán nhìn chồng kinh Phật một cái, hỏi: “Lâm Niệm, mấy ngày nay ngươi ở nhà chép kinh, có nghĩ ra được biện pháp nào để trị Tần Nhược chưa?”
Ta…..
Công chúa bị nhập ma rồi hả?
Ta chỉ có thể lắc đầu, trả lời hết sức thành thật: “Thần nữ vừa nhát gan, lại ngu xuẩn, thật không nghĩ ra được cách nào ạ.”
“Không có tiền đồ.” Ngũ Công chúa dùng ánh mắt rèn sắt không thành thép nhìn ta, tức giận nói: “Nếu không phải là những người nối giáo cho giặc (1) như các ngươi quá nhiều, thì làm sao Tần Nhược có thể nuôi lá gan của ả lớn đến như thế được. Ta nghe nói, lần trước ả còn dám bôi nhọ sau lưng Thành thân vương phủ, Vương phi lại không hề xé xác ả, thật không hiểu là nghĩ như thế nào nữa.”
Ta cúi đầu, không lên tiếng, trong lòng nghĩ: là một Công chúa mà muốn trừng trị một người lại còn phải theo đường ngang ngõ tắt, cứ quang minh chính đại đánh một trận không phải là được rồi sao, nếu không thì làm Công chúa đúng thật là chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngũ Công chúa thấy ta không ho he gì, cũng lười để ý đến ta, xua tay cho ta lui xuống.
·
Giao xong kinh Phật, y hệt gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa, ta cảm thấy không khí trong hoàng cung dường như đã trong lành hơn nhiều.
Nói lại cũng đúng, phong cảnh ở đây thật đẹp, tường đỏ, ngói vàng, cứ đi một đoạn thì lại thấy được mấy cây đại thụ cao chọc trời, kể cả trong ngày hè nắng chói chang chắc cũng không thấy nóng nực.
Ta cứ đi tiếp, rồi nghĩ lại đối thoại vừa rồi với Công chúa, không nhịn được liền nhếch môi cười.
Như vậy thì xem ra, nhất định là Ngũ Công chúa không thèm để ý đến ta, cũng sẽ không tìm ta phiền toái cái gì nữa rồi.
Ta đúng là thông minh tuyệt đỉnh!
“Lâm tiểu thư, nhanh lên.” Ngọc Vãn cô cô đang dẫn đường dừng lại đợi ta, “Mấy ngày này nên đề phòng một chút, không thể tùy ý đi lại trong cung, không để ý một tẹo thì có thể gặp tai họa đấy.”
Ta hơi tò mò: “Tại sao?”
Vốn tưởng là cung nữ sẽ không cho ta biết, nhưng mà vị này chắc cũng là người có tính không biết giữ mồm, thần thần bí bí nói với ta: “Mấy ngày nay, tâm trạng của Hoàng thượng không được tốt lắm.”
Tâm trạng Hoàng thượng không tốt?
Lập tức, chuông báo trong lòng ta kêu to, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tăng nhanh tốc độ, chỉ hận không thể chạy cho nhanh ra cổng lớn hoàng cung được, thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Ai mà biết, vừa mới ra khỏi ngự hoa viên, rẽ một lần, đi qua một đại điện không biết tên gì, xuống cầu thang, chúng ta liền trực tiếp chạm mặt với chính vị Thiên tử có tâm trạng không tốt.
Cung nữ này đúng là mồm thối!
Ta cùng cung nữ lập tức cúi đầu hành lễ, không dám động đậy gì, chỉ hận không thể biến mất ngay lúc đó, trong lòng thì mặc niệm: Hoàng thượng không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Trước mắt lại xuất hiện một đôi ủng đen có thêu rồng vàng ở bên cạnh, một giọng nói dường như rất quen thuộc vang lên: “Ngươi là người nào, ngẩng đầu lên.”
Ta căng thẳng đến mức túm chặt góc váy, ngẩng đầu, cố khống chế bản thân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng dám tò mò nhìn thẳng vào mặt Hoàng thượng.
Ta cảm thấy được ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng đang bắn qua lướt lại trên mặt ta.
Vị “Thần tiên ca ca” đã nhận ra ta: “Lâm Niệm, ngươi vào cung làm gì thế?”
Ta chỉ có thể trả lời: “Thưa Hoàng thượng, Công chúa truyền thần nữ có việc ạ.”
“Việc gì?”
Lòng ta thầm kêu khổ mãi, cũng không thể nói là Công chúa để cho ta chép kinh Phật thay nàng được.
Thấy ta không hé răng, ngài bắt đầu mất kiên nhẫn, cất tiếng lạnh lẽo: “Trả lời.”
Ta nhạy bén nghĩ một cách, đúng là cái khó ló cái khôn, nói: “Công chúa muốn ăn tào phớ, truyền thần nữ đi mua mang vào ạ.”
“Tào phớ?”
Công công đứng bên cạnh nhanh chóng tiến đến giải thích: “Bẩm Hoàng thượng, đó là một món ăn của dân gian ạ.”
“À.” Không ngờ được là Hoàng thượng vốn không tin, hừ lạnh một tiếng, “Lâm Niệm, ngươi có biết cái gì gọi là tội khi quân không hả?”
Trong lòng ta rất ngột ngạt, phiền muộn, câu hỏi này thì phải trả lời thế nào cơ chứ? Công chúa và Hoàng thượng, người nào thì ta cũng không thể đắc tội được.
Sau khi không biết làm thế nào, ta đành khẩn thiết nói: “Hoàng thượng, thần nữ nói câu nào cũng là thật ạ.”
Ngài đang đánh giá ta, nghe được câu này thì giận dữ, sắc mặt xám xịt: “Xem ra là ngươi sợ Công chúa, mà lại chẳng sợ Hoàng thượng ta một chút nào!”
Ta kinh ngạc, vẫn còn chưa kịp đáp lời, thì Hoàng thượng đã bước dài đến, túm chặt cánh tay của ta, cứng rắn lôi ta về phía trước.
Cung nữ và công công ở sau lưng đưa mắt nhìn nhau, vừa mới định đi theo thì ngài đã quăng cho một câu lạnh lẽo: “Cút!”
Bọn họ sợ hãi, dừng lại bước chân.
Ta bị túm đến ngơ ngác, đây là sao thế nhỉ? Muốn đi đâu nhỉ?
Lẽ nào lại vì một lời nói dối nho nhỏ mà Hoàng thượng lại muốn xử phạt ta hay sao?
·
Ta bị lôi kéo tới ngọn núi phía sau hoàng cung.
Nghe nói, trừ việc cúng tế thì triền núi thâm thấp này không cho phép người ra vào, ở đây có dựng một gian miếu, vài cái đình dừng chân, Hoàng thượng mang ta xông thẳng vào, mấy cung nhân gác cửa đều nghẹn họng nhìn trân trối, không biết Thiên tử lên núi vào lúc này là có dụng ý gì.
Cho đến khi lên tới đỉnh núi, cuối cùng thì Hoàng thượng cũng bỏ tay ra, ngay lúc đó thì ta bị ngã lăn ra đất, ta mệt quá nên ngồi bệt ở đó luôn, há miệng thở hồng hộc.
Ngài vẫn đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn ta một cái rồi chỉ tay về phía trước, nói: “Nhìn xem, cả hoàng cung đều ở dưới chân ngươi.”
“Hả?” Ta đã mệt đến mức quên hết cả quy củ, bò đứng dậy rồi nhìn, quả nhiên, đứng trên đỉnh núi này có thể thu được toàn bộ hoàng cung vào đáy mắt, sông hộ thành y hệt một con rồng đang nằm dưới chân núi.
“Tại sao ngươi không muốn tới?”
Ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm rồi, Hoàng thượng thu tay lại, quay người nhìn ta, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Tại sao ngươi không muốn tới?”
Tim ta nhảy lên một nhịp, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao nữa, không biết ngài có dụng ý gì nhỉ, chỉ biết cắn môi, không trả lời.
Hình như, căn bản là ngài cũng chẳng thèm để ý ta có trả lời hay không, lại nói một cách yếu ớt: “Vinh hoa phú quý ở trong mắt các ngươi chỉ như cái rơm, cái rác hay sao?”
“Các”, cái “Các” này là nói ai nhỉ?
Ta nhíu mày suy nghĩ, thấp giọng đáp: “Lâm Niệm thân phận thấp kém, ngu ngốc bướng bỉnh, đời này không cầu đại phú đại quý, chỉ mong an an ổn ổn ạ.”
“Tiến cung thì không an ổn à?”
Ta không biết trả lời thế nào, chỉ có thể yên lặng.
Ngài nhìn ra phía xa, nét mặt có vẻ đã bình tĩnh lại: “Ngươi nói xem, ở trong hoàng cung hưởng thụ vinh hoa phú quý vui vẻ, hay là ở đại mạc thủ thành thì vui vẻ?”
Nghe được lời này, cuối cùng thì ta cũng phản ứng lại được mấy ngày gần đây “tâm trạng không tốt” của ngài là vì lí do gì rồi. Trong lòng không thể không thở dài, huynh muội hai người này đúng là thú vị, một người thì phát điên vì Tần Nhược, một người thì phát điên vì Lý Quân Cầm.
Ta nghĩ ngợi, đắn đo từng chữ một: “Hoàng thượng, không phải ai cũng nguyện ý làm một con chim hoàng yến đẹp đẽ và rực rỡ, vẫn còn có người vừa sinh ra đã là một con đại bàng, thà lang bạt kỳ hồ ở bên ngoài hoang dã, cũng không muốn vứt bỏ tự do ạ.”
“Thế nào là tự do?” Ngài lạnh nhạt nói, “Kể cả là Trẫm cũng không thể làm theo ý mình, ai có thể thật sự tự do?”
“Làm những việc mà mình muốn, đó chính là tự do ạ.” Ta bị hỏi tới đứng im tại chỗ, “Ví dụ nhé, Hoàng thượng, nếu mà ngài không muốn, thì ai có thể ép ngài dốc lòng vì nước được ạ? Hoàng thượng là minh quân, là vì bản thân ngài nguyện ý, bản thân ngài muốn làm như vậy, đây chính là tự do của Hoàng thượng ngài ạ.”
Hoàng thượng nghe xong thì lông mày nhếch lên, hỏi ngược lại: “Nếu mà Trẫm không muốn làm một quân chủ sáng suốt thì sao, Trẫm muốn ngày mai ngươi nhập cung, ngươi có thể thế nào?”
“Hoàng thượng có còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau, ngài đã nói gì không ạ?” Ta gấp gáp hẳn lên, căng não thuyết phục ngài, “Ngài nói, Khương thái công câu cá, muốn sẽ tự cắn câu. Thực ra có vài con cá toàn thân đều là xương, ăn không ngon một chút nào ạ. Nhưng bởi vì nó không cắn câu của Hoàng thượng ngài, ngài liền cảm thấy là nó có vẻ rất ngon, nếu như ngài không bỏ xuống được, mà lại cứng rắn bắt nó lên, thì con cá này sẽ bị thối rữa đấy ạ.”
Mặc dù ta ví dụ rất buồn cười, nhưng Hoàng thượng chẳng cười gì cả, mà lại rơi vào suy nghĩ xâu xa.
Ta hơi thấp thỏm, bây giờ mới nghĩ tới câu danh ngôn chí lý “nói lắm tất sai”, cũng ngậm miệng thật chặt, sau đó, chúng ta liền nhìn hoàng cung trong ngày thu này, cùng lâm vào trầm mặc rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu thì đột nhiên có cung nhân gan lớn tiến đến hỏi: “Hoàng thượng, Cố đại nhân cầu kiến ạ.”
Dường như là Hoàng thượng vừa ở trong hồi ức đột ngột tỉnh lại, nhất thời hoang mang một chút, rồi lại nhanh chóng trấn tĩnh, vẻ mặt cũng trở lại như bình thường, nói với ta: “Đến cứu ngươi đấy, đi đi.”
·
Hôm đó, sau khi ta trả lời thư thì Cố Lẫm Chi vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, ta đợi tới đợi lui mà cứ như một quyền đấm vào bịch bông vậy, chẳng gây ra được một cơn sóng lớn nào.
Bây giờ hắn lại đến tìm ta làm gì chứ?
Lẽ nào là nghe nói ta bị Hoàng thượng bắt đi, cố ý đến cứu ta chăng?
Thật không hổ là người Cố gia, đúng là toàn tâm toàn ý với Thế tử.
Ta mang theo nghi hoặc đầy đầu, theo cung nhân xuống núi, thấy hắn chắp tay sau lưng, đứng ở trước cửa, khi nhìn thấy ta thì khuôn mặt lúc nào cũng thong dong không vội lại thoảng qua một nét hoảng loạn.
Hắn ngay lập tức trấn định, cảm ơn cung nhân, rồi nói với ta: “Đi thôi, ta tiễn nàng xuất cung.”
Ta từ trên núi xuống mà cứ như đã đi qua Âm tào địa phủ một lần vậy, vừa nhìn thấy hắn, lại không hiểu vì sao mà có chút thân cận và tủi thân, thuận theo lời hắn, nói: “Tại sao không tiễn ta về phủ?”
Hình như hắn nghẹn lời một chút: “Đến cửa cung thì Thấm Trúc sẽ tiễn nàng về phủ, ta còn có việc, cần phải trao đổi với Hoàng thượng.”
Ta đi theo sau, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng hắn, có lẽ là cứ tiến cung thì Cố Lẫm Chi sẽ mặc quan phục, vốn hắn đã rất cao, mặc quan phục vào lại càng lộ rõ vẻ nghiêm túc, đầy chính nghĩa.
Ta cảm thấy dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại cũng thấy có vẻ một câu cũng không nên nói với tên háo sắc này, trong lòng thấp tha thấp thỏm, cứ mở miệng rồi lại yên lặng không lên tiếng.
Hai người chúng ta mặc dù đang đi với nhau, nhưng lại rất lúng túng.
Ta cực kỳ khó chịu, trong lòng nghĩ, lẽ ra Lâm Niệm ta phải là một nữ tử rộng rãi phóng khoáng, sao lại có thể ngại ngùng như thế này cơ chứ?
Không được.
Vừa rẽ qua một khúc cua, ta quyết định mở miệng, đánh vỡ sự im lặng này: “Ngươi tìm ta làm…..”
Hắn cũng đột nhiên quay qua hỏi ta: “Hoàng thượng nói với nàng cái…..”
Hai người chúng ta đều sững lại, ta không hiểu tại sao mà lá gan lại to lên ngay trong lúc đó: ”Để ta nói trước!”
Dường như là hắn cảm thấy tính ta cứ như trẻ con vậy, không biết phải làm thế nào, nói: “Nàng nói đi.”
Ta gom hết dũng khí nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi tìm ta làm gì? Sao ngươi lại biết ta ở đây? Người là vì vụ án à?”
Tên cao to tiến gần một bước, cũng nhìn ta chăm chú, nói: “Lâm Niệm, ta vốn tưởng là nàng thông minh, hiện giờ xem ra... có lẽ là ta sai rồi.”
Ta tức giận: “Câu này của ngươi là ý gì?”
Hắn thở dài, cúi đầu xoa tóc ta: “Ta đến cứu nàng, nàng không nhận ra à?”
~~~~~~~~~~
Vì covid nên Ngát được làm việc ở nhà, không phải đi lại nên có nhiều thời gian hơn, sẽ cố gắng hoàn thành trong tháng 5. Mong các bạn bấm Thanks ủng hộ :)
(1) Bản gốc “Trợ Trụ vi ngược”