Ta trái suy phải nghĩ, vẫn là nên nói hết mọi sự tình mà ta biết cho Cố Lẫm Chi.
Nhưng nếu đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ mắng ta, nếu muốn gửi thư thì lại không biết gửi đi đâu.
Nhà của Cố Lẫm Chi ở đâu nhỉ?
Cố Lẫm Chi làm ở Hình bộ hay là ở Đại Lý Tự nhỉ?
Năm nay Cố Lẫm Chi bao nhiêu tuổi nhỉ?
Ta phát giác, đối với ta mà nói, Cố Lẫm Chi cứ như một sự huyền bí quen thuộc, đã thấy thân thiết, lại thấy rất lạ.
Ôi.
Ta đứng ở vườn nhỏ trong nhà, hái một đóa mẫu đơn, xoay đi xoay lại trên tay, trầm ngâm suy nghĩ: Tại sao ta có việc gì hắn đều biết hết nhỉ?
Đây là sự khác nhau giữa quan viên và dân thường sao?
“Thật là hiếm thấy, cũng có ngày mà Niệm nhi nhà ta lại thở ngắn than dài ư.”
Ta quay đầu, thấy cha đang đứng ở cửa viện, nhìn ta cười híp mắt.
“Cha.” Ta bất mãn, kéo dài giọng: “Cha nói cứ như Niệm nhi nhà cha là một đứa ngốc, chỉ biết mỗi cười ngây ngô ý ạ.”
“Ha ha ha.” Cha tiến tới, xoa đầu ta, “Yên tâm đi, hôm qua cữu phụ con nghe được tin tức là vụ án Kiều gia có tiến triển rồi.”
Ta hưng phấn hẳn lên: “Tiến triển thế nào ạ?”
Cha lắc đầu: “Không nghe ngóng được cụ thể. Chỉ biết là ban đầu thánh thượng long nhan đại nộ (rất tức giận), muốn xử trảm bá phụ con ngay lập tức, hiện tại ngài đã đỡ hơn nhiều, yêu cầu Hình bộ tra cho đến cùng, đào khoét hết tất cả các tình tiết dù là nhỏ nhất của vụ án.
Long nhan đại nộ?
Ta tưởng tượng cảnh “thần tiên ca ca” nổi giận đến điên, không nhịn được mà hỏi: “Cha, cha gặp qua hoàng thượng chưa ạ?”
Cha vuốt râu: “Lúc cúng tế có nhìn thấy thánh thượng ở phía xa.”
“Tính cách của hoàng thượng là như thế nào ạ?”
Cha cau mày: “Không biết lớn nhỏ, làm sao có thể tùy tiện hỏi tính cách của thánh thượng đây? Niệm nhi, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, thường ngày nhất định phải chú ý đến ngôn hành cử chỉ.”
“Biết rồi ạ, biết rồi ạ.” Ta nhăn mặt, “Lần sau con không hỏi nữa ạ.”
“Đặc biệt là Lâm Niệm con đấy.” Cha vẫn không ngừng nói, “Dẫu sao thì hoàng thượng cũng nhìn trúng bức họa của con, nếu là người khác có ý định hại con thì chắc chắn sẽ có cách.”
Ta nhớ lại lần gặp gỡ trước ở trên núi, không tránh được mà thở dài.
“Đúng rồi.” Cuối cùng thì cha cũng tha cho ta, “Tháng sau là sinh nhật của con, cha và nương đang chuẩn bị thiếp mời, con muốn mời bằng hữu nào không?”
Ta nghĩ: “Cứ làm như năm ngoái, cộng thêm Trần Thiến Thiến là được rồi ạ,”
Ông gật đầu: “Phẩm chức của cha thấp, cũng không tiện tổ chức quá hoành tráng, lễ cập kê năm sau lại tính vậy.”
“Nói tới đây.” Ta ôm lấy cánh tay ông, làm nũng, “Cha chuẩn bị quà gì cho con đấy ạ?”
“Nha đầu tinh quái.” Cha gõ mũi ta, “Hỏi nương con đi.”
·
“Mặt trời mọc ở đằng tây rồi.” Ca ta cũng kinh ngạc, thở dài lia lịa, “Sao vậy, chỉ bởi vì sợ Cố đại nhân tức giận, Lâm Tiểu Niệm nhà chúng ta liền không dám ra khỏi cửa rồi?”
Ta trợn mắt: “Nói nhảm! Muội là sợ bị truyền tới tai thế tử, hắn sẽ tưởng muội là nha đầu điên, suốt ngày chạy lung tung đấy ạ.”
“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn (1).” Ca bĩu môi, cầm lấy thư ta muốn gửi, “Để Lý Quân Nguyệt giao cho Cố Lẫm Chi là được hả?”
“Vâng.” Ta vừa chuẩn bị đi, lại không yên tâm, quay lại cảnh cáo, “Không được đọc trộm!”
“Có gì hay mà đọc chứ.” Ca không thèm đếm xỉa đến, “Muội tưởng ca không biết muội viết gì à.”
Ta làm mặt quỷ: “Ai đọc trộm chính là con cún!”
·
Thư đã được gửi đi, mà hồi âm thì mãi vẫn chậm chạp không thấy đâu.
Trần Thiến Thiến cũng không đến tìm ta nữa.
Mấy hôm nay, ta ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đọc thoại bản, chơi chim, cực kỳ chán nản, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Đột nhiên, quan sai của Hình bộ lại tới cửa, nói Kiều Vĩnh muốn gặp ta.
Cha lo lắng ta bị sợ hãi, để Lạc Cầm cùng đi với ta, còn bảo ta an ủi Kiều Vĩnh nhiều chút, để hắn kiên cường lên.
Nhưng ta không thể biết trước được, chuyến đi này lại làm ta tức gần chết.
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc: “Nhất vật hàng nhất vật”: vạn vật trên thế giới đều tương sinh tương khắc, mọi vật đều sẽ có một vật khác có thể khắc chế được.