Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 73: Phiên ngoại 2: Hành trình suối nước nóng (2)



Bà Đinh gọi điện thoại thúc giục, Đinh Hạo cũng không dám ở nhà lâu, nhanh chóng kéo Bạch Bân về trấn.

Bọn họ vừa lúc lái xe đi ngang qua làng du lịch suối nước nóng kia, liền ghé vào khảo sát trước. Bạch Bân cố tình yêu cầu mặc âu phục quả thật không tệ, chỉ bằng bộ quần áo này, Đinh Hạo vừa bước vào đại sảnh, chưa kịp mở miệng đã bị đề cử một căn phòng tổng thống.

Cô nàng lễ tân tươi cười như hoa, chỉ vào hình căn phòng tốt nhất trong bảng danh sách cho các cậu xem: “Quý ngài, ngài xem, đây là phòng tốt nhất của chúng tôi! Có một mặt hoàn toàn là tường thủy tinh, buổi tối xem cảnh đêm không còn gì tốt hơn!’

Đinh Hạo vẫn cảm thấy ở quê mình chi phí không cao, nhưng nhìn con số ở một đêm của cái phòng kia, tìm lòng không đậu bắt đầu đếm số 0 mặt sau: “Cái, mười, trăm,… ngàn?” Đinh Hạo nhìn căn phòng phía trên một đêm 8 ngàn, khóe mặt co giật. Chẳng lẽ đây là hắc *** sao?

Đinh Hạo dưới thái độ nhiệt tình ấm áp của nhân viên khách sạn, chà chà chân, bắt đầu thói quen: “Hộ khẩu bản địa có được giảm giá không…”

Cậu chỉ thuận miệng hỏi như vậy, không ngờ cô gái đối diện lập tức lấy một tờ bảng giá khác trong ngăn kéo đưa cho cậu: “Này, tự mình xem.” Lần này không còn nhiệt tình nữa.

Đinh Hạo nhìn bảng giá trong tay, xác thực không thể tiếp tục trông cây người ta nhiệt tình với mình nữa, bảng giá bên này xem như được tẩy trắng, tám mươi. Đinh Hạo vuốt cằm nhìn nửa ngày, đến cả hoa văn người ta in trong đó cũng nghiên cứu xong, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Ừm, tôi còn muốn nghĩ tiếp, bây giờ đi trước đã.”

Thái độ cô gái lễ tân phục vụ không tệ lắm, tặng bọn họ một cuốn sách du lịch suối nước nóng: “Hoan nghênh ngài lần sau ghé thăm!”

Đinh Hạo vừa ra khỏi cửa liền oán giận với Bạch Bân: “Bạch Bân, anh bồi thường tổn thất kinh tế cho em đi. Anh xem, từ khi em chuyển hộ khẩu đến nhà anh liền không được hưởng ưu đãi nữa rồi? Chậc.”

Bạch Bân nghe thấy Đinh Hạo nói như vậy, ánh mắt thoáng cong lên, trong thời gian gần đây tâm tình anh luôn tốt lắm, nhất là khi Đinh Hạo nhắc tới chuyện này, càng làm anh cao hứng, xoa nhẹ đầu Đinh Hạo, Bạch Bân quyết định trấn an cậu một chút: “Được, đợi về đến nhà nội, anh sẽ làm chân gà chua ngọt cho em.”

Một câu này của anh đã nhắc nhở Đinh Hạo: “Đúng đúng, chúng ta đi mua đồ ăn trước, nội đỡ phải đi thêm lần nữa.”

Mấy người Đinh Hạo đi lúc giữa trưa, lúc này chợ cũng chẳng còn đồ nào ngon, liền lái xe đi siêu thị. Đinh Hạo đi phía trước ném các loại rau dưa vào trong xe, Bạch Bân ngay tại phía sau giúp cậu sắp xếp, nếu thấy không hài lòng, cũng sẽ lấy ra rồi chọn một phần khác bỏ vào.

Mua xong hết rau dưa, lại mua chút thịt bò. Đinh Hạo không thích ăn cá, nhưng vẫn chọn một con lớn bỏ vào xe đẩy, Bạch Bân ở phía sau khen ngợi: “Đúng, không kiêng ăn mới cao lên được.”

Đinh Hạo tỏ vẻ xem thường: “Bạch Bân anh đừng có coi thường người khá, 23 tuổi vẫn có thể cao hơn nữa đó, anh chờ mà xem, em sẽ cao hơn cả anh…” Đinh Hạo cao thấp đánh giá Bạch Bân, trong mắt không có lấy một chút ý tốt, một bộ người xấu, còn phá vỡ mộng đẹp của Bạch Bân: “Còn nữa, ai nói em muốn ăn cá? Lễ mừng năm mới cần coi trọng vật may mắn thôi, nhiều người đến như vậy, dù sao cũng phải mang thứ hợp với tình hình đến chứ.”

Mấy năm nay Đinh Hạo sợ cá đến khủng hoảng, ngay cả món cá sốt ngon ngọt như vậy cũng chỉ ăn lớp da sốt bên ngoài. Bạch Bân vì chuyện này mà lăn qua lộn lại nghĩ đủ cách ép buộc, nhưng Đinh Hạo chính là không thích, anh cũng chẳng có cách nào. Bạch Bân chọn lấy một hộp tôm, lại nhắc nhở Đinh Hạo: “Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, bác cả bác hai của em hàng năm đều đến chúc tết đúng không? Chúng ta phải dự bị nhiều vào.”

Đinh Hạo đồng ý, mua xong mấy cái đó lại đi lấy đồ ăn vặt và đồ uống. Ông Bạch đi thành phố D, mục đích vì muốn lôi cả nhà Bạch Kiệt về lễ mừng năm mới. Ông nói, Bạch Kiệt nếu thật sự bận rộn, cứ để Lisa ôm bé con trở về cũng được, giống nhau!

Đinh Hạo tin tưởng thực lực của ông Bạch, bé Bạch Hạo khẳng định sẽ về, đến lúc đó không tránh khỏi sẽ ôm về cho bà Đinh nhìn một cái, có trẻ con ở nhà, nên chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt! Đinh Hạo đang xoay qua xoay lại chọn đồ, chợt đụng phải người quen, cậu nhìn người đang mua cá nướng bên kia, bước qua chào hỏi.

“Đinh Húc! Chậc, hiếm thật đấy, còn gặp được anh ở chỗ này!” Đinh Hạo nói xong, lại đi tìm hình bóng Tiếu Lương Văn, hai người này không thể tách nhau ra, Đinh Húc ở đây, Tiếu Lương Văn khẳng định không đi xa: “Anh cùng Tiếu Lương Văn trở về lễ mừng năm mới à?”

Đinh Húc gật đầu, thấy Đinh Hạo vẫn đang tìm kiếm, liền trả lời: “Đừng nhìn nữa, công ty hắn có việc đi trước rồi.” Tiếu Lương Văn là lập nghiệp ở đây, văn phòng cũ vẫn còn tại bên này, lễ mừng năm mới hàng năm đều theo thói quen về đây ở vài ngày, đúng lúc Đinh Húc được nghỉ đông, hai người cũng chẳng có chỗ nào muốn đi, liền cùng nhau trở lại.

Đinh Hạo hàn huyên với anh vài câu, thấy cá nướng trong tay Đinh Húc liền nở nụ cười: “Thật sự không nhận ra, anh còn ăn đồ ăn vặt cơ đó?”

Đinh Húc không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem xét bao cá khô nướng: “Không ăn cá không có tư cách nói tôi.”

Đinh Hạo bị nghẹn họng.

Chẳng bao lâu Bạch Bân đã bước sang, Đinh Húc nhìn thấy bộ quần áo của Bạch Bân cũng hiểu lầm, theo bản năng hỏi: “Anh về họp à?”

Đinh Hạo đừng bên cạnh cười trộm, hôm nay cậu đã cởi bỏ tây trang rồi, đổi thành một bộ quần áo bình thường, Bạch Bân không chịu đổi, đáng ra không nên kiên trì cái gì mà ‘cuộc sống đặc biệt, phải ăn mặc chính thức’, lần này xứng đáng bị hỏi.

Bạch Bân vuốt cà vạt, thoáng trầm tư một chút, cuối cùng vẫn dùng lý do hôm qua của Đinh Hạo: “Đúng, có chút việc, phải yêu cầu mặc như vậy.”

Nếu là Đinh Hạo nói lời này, Đinh Húc tuyệt đối sẽ nghi ngờ, nhưng là đại thiếu gia Bạch chính mồm nói, Đinh Húc cũng chỉ nghỉ tới vấn đề nghiêm túc yêu cầu công tác linh tinh, còn gật đầu: “Hiểu được.”

Đinh Hạo ở bên cạnh ‘khụ’ một tiếng, che giấu ý cười: “Đinh Húc, trấn trên có một làng du lịch suối nước nóng, nghe nói không tệ. Anh bảo Tiếu Lương Văn cùng đi với chúng tôi đi? Càng đông càng vui.”

Đinh Húc không quá thích chỗ náo nhiệt, nhưng cũng vui vẻ tiếp xúc với bạn bè nhiều, cảm tình của anh và Đinh Hạo lại đặc biệt thân cận, lập tức đồng ý: “Được.”

Đang nói, Đinh Hạo chợt nghe bên cạnh có người gọi mình, quay đầu lại nhìn, cũng là người quen.

Người gọi Đinh Hạo lại là một cô gái tóc dài, mặc áo choàng, môi hồng răng trắng, vui vẻ nhìn Đinh Hạo: “Em về rồi à? Mấy hôm trước chị còn đến hỏi nội đó, một năm chúng ta chẳng gặp nhau được vài lần, lần này cần phải tụ tập một bữa nhé!” Cô lại nhìn sang bên cạnh Đinh Hạo, thấy Bạch Bân liền hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng kiềm chế phần kích động kia xuống, chỉ có ánh mắt chớp chớp: “Bạch Bân, thật ngại quá, lại phiền toái anh tới thăm bà nội của tôi…”

Đinh Hạo ở bên cạnh ngắt lời: “Này này này! Trương Mông, đó cũng là bà nội tôi!”Mấy năm nay Bạch Bân cùng về với cậu đều nhanh chóng ghé thăm bà Đinh, rất ít khi gặp Trương Mông, Đinh Hoằng thì thật ra có gặp vài lần.

Ánh mắt Trương Mông vẫn chăm chú đặt trên người Bạch Bân, thái độ với Đinh Hạo cũng đặc biệt ôn nhu. Cô nói chưa được vài câu, lại chuyển đến trên người Bạch Bân, ngữ khí mong chờ: “Bạch Bân, anh bên ngoài bình thường chắc cũng không có người chiếu cố đúng không? Chắc vất vả lắm nhỉ.”

Bạch Bân nghe Đinh Hạo từng nói qua Trương Mông đã có một vị hôn phu, nhưng để dự phòng vạn nhất, anh vẫn giơ chiếc nhẫn lóe sáng trên tay lên: “Tôi đã kết hôn, vợ tôi chăm sóc tốt lắm, không hề vất vả.” Bạch Bân tự mình vẫn chưa nhận ra, lời này của anh ẩn ẩn chút ý tứ khoe khoang.

Đinh Húc nhìn chiếc nhẫn trên tay Bạch Bân, lại liếc sang Đinh Hạo, vừa lúc thấy Đinh Hạo ôm hàm bày biểu tình đau răng, liền bật cười. Không thể phủ nhận, Đinh Hạo là một người bạn tốt, mỗi lần đều có thể hy sinh bản thân để giải trí cho mọi người.

Trương Mông hoàn toàn hết hy vọng với Bạch Bân. Thật ra cô cũng không thích Bạch Bân nhiều lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn, những cô gái có thể tiếp xúc với Bạch Bân nhiều nhất, ngoại trừ Bạch Lộ chính là mình. Bạch Lộ là không có khả năng cùng một chỗ với Bạch Bân, mà Bạch Bân từ khi là học sinh tới lúc đi làm, số lần về trấn thăm bà Đinh rất nhiều, khó trách Trương Mông trỗi dậy một chút mộng tưởng.

Bởi vì bên cạnh Đinh Hạo có hai anh chàng đẹp trai, Trương Mông trở nên thục nữ nhẹ nhàng hơn. Cô nhìn Đinh Húc đang mua gia vị, còn chủ động đi giúp anh chọn vài loại. Đinh Hạo nhìn thấy, mấy loại đó thật sự không tệ, Bạch Bân nấu cơm cũng thường dùng. Cậu cảm thấy Trương Mông mấy năm nay đã trưởng thành hơn, ít nhất có thể kiên định lo liệu việc nhà.

Vài người mua xong đồ liền chia tay nhau tại cửa, Đinh Hạo thấy Đinh Húc không có xe, chủ động đề nghị chở anh đi một đoạn: “Cùng nhau đi, đúng lúc cũng tiện đường…” Cậu còn chưa nói xong, chợt nghe thấy tiếng còi xe cách đó không xa.

Đinh Húc cảm tạ ý tốt của cậu, xách đồ đạc chào tạm biệt: “Không cần, có người đến đón tôi rồi. Đinh Hạo, vài hôm nữa gặp.”

Trương Mông nhìn Đinh Húc đi lên chiếc limousine màu đen, lại đến hỏi Đinh Hạo: “Vài ngày nữa các cậu đi làm gì vậy?”

Đinh Hạo lại lấy lý do đã dùng hôm qua, vẻ mặt nghiêm túc nói cho Trương Mông: “Chúng tôi đi họp.”

Bạch Bân ở bên cạnh xách đồ không hé răng, nhưng chiếc nhẫn trên ngón tay cố ý xoay ra ngoài. Anh rất thích chiếc nhẫn trên tay mình, mỗi lần nhìn đều có thể nhớ tới hình ảnh Đinh Hạo đeo lên cho anh. Đinh Hạo chân tay lúng túng, Đinh Hạo lắp ba lắp bắp đọc lời thề, thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Trương Mông lần này không đi cùng xe Đinh Hạo, cô còn có vị hôn phu bên kia: “Các cậu đi đi, anh ấy tới đón tôi rồi!”

Đinh Hạo nghe thấy lời này vô cùng cao hứng, lập tức kéo Bạch Bân đi.

Đinh Hạo thích ăn chân gà chua ngọt, chuyện này chẳng những Bạch Bân biết, bà Đinh cũng biết. Bà Đinh đã chờ họ từ sáng sớm, từ tay làm một bàn chân gà chua ngọt thật lớn cho Đinh Hạo. Cánh gà đã sốt qua, bà biết Đinh Hạo thích, còn đặc biệt cho chút tiêu vào, cho dù đã nguội nhưng vẫn xốp giòn. Cứ như vậy ăn sẽ đặc biệt ngon lành.

Đinh Hạo vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn, mũi hít hít hai cái liền nở nụ cười: “Nội! Con về rồi!” Hương vị này trước đây cậu thường xuyên gặp được, thành tích thi tốt hay bị Đinh Viễn Biên đánh gì đó, mỗi lần đều có thể được ăn.

Bà Đinh thấy Đinh Hạo cũng cao hứng, bảo bọn họ mau mau vào ngồi. Đinh Hạo vừa ngồi xuống, bà liền kéo cậu đứng dậy, nhìn trái nhìn phải xem Hạo Hạo bảo bối của bà bị thương chỗ nào: “Hạo Hạo, nội nghe mẹ con nói, tay con bị thương đúng không? Còn đau nữa không? Mau cho nội xem nào…”

“Không đau, không đau! Khỏi lâu rồi ạ!” Đinh Hạo nắm tay bà cùng ngồi xuống. Cậu thấy vẻ mặt bà không tin, kiên nhẫn giải thích: “Nội, mẹ con chắc chắn chưa nói hết với nội, con kể lại cho nội một lần nữa nhé.”

Bà bảo Bạch Bân bưng chân gà chua ngọt lại đây, cho Đinh Hạo vừa ăn vừa nói: “Ăn trước đi, đừng để đói bụng lâu. Bạch Bân, con cũng cầm chén ăn đi, trong bếp còn có đồ ăn nữa, đều đem lên đây.”

Bạch Bân đáp ứng, bưng tới cùng ăn với Đinh Hạo. Bà Đinh nếm qua một ít trước rồi chuyên tâm nghe Đinh Hạo kể chuyện, chờ tới khi Đinh Hạo nói đến ‘một đấm đánh bay ba kẻ cướp một đá đánh gục sáu lưu manh’, vẻ mặt Bạch Bân vẫn bình tĩnh như trước. Anh chậm rãi cơm nước xong, cùng bà Đinh nghe anh hùng Đinh Hạo đã làm như thế nào cứu vớt cả một thuyền người trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, trong lúc anh hùng Đinh Hạo không sợ gian nguy, dũng cảm đấu tranh sinh tử mấy lần với kẻ bắt cóc, cuối cùng không hề bị thương mà thành công cứu vớt tài sản và sinh mệnh của nhân dân an toàn.

Cuối cùng, Đinh Hạo tổng kết: “Thật sự vui buồn lẫn lộn.”

Bà Đinh cũng vui vẻ, bà cũng biết Đinh Hạo đang chọc mình vui, chọc chọc trán cậu: “Cứ bướng bỉnh mãi! Lần tới không được đến chỗ nguy hiểm như vậy, Bạch Bân con thay nội trông nó, Hạo Hạo cứ như vậy nên làm sao trong nhà vẫn không thể yên tâm được!”

Bạch Bân nhiệt liệt đồng ý với những lời này.

Hai người ở chỗ bà Đinh một đêm rồi đi làng du lịch suối nước nóng. Bà Đinh mua một phiếu trọn gói cho họ, tổng cộng là bảy ngày, để bọn họ nghỉ ngơi thả lỏng một phen.

Đinh Hạo liên hệ Đinh Húc trước, Đinh Húc nói một dãy số cho bọn họ, bảo bọn họ trực tiếp đến một tòa nhà phía sau đại sảnh. Tòa nhà này nhìn từ bên ngoài không thu hút lắm, sau khi đi vào trang hoàng cũng thật đơn giản, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nơi nào cũng được chú ý tỉ mỉ, đây là một loại xa hoa có nội hàm, các vật trang trí đều được tính toán đặc biệt cẩn thận.

Đinh Hạo nêu dãy số phòng, cô gái lễ tân cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa chìa khóa phòng, còn tự mình dẫn lên.

Nơi này trang hoàng rõ ràng hơn, giống hệt như phòng tổng thống Đinh Hạo từng nhìn thấy, ngay cả màu sắc hoa văn trên thảm cũng giống. Mãi đến buổi tối lúc đi tắm nước nóng, Đinh Hạo mới tìm được cơ hội cám ơn Đinh Húc: “Đinh Húc, anh trúng sổ xố đúng không, ra tay thật hào phòng! Ha ha.”

Đinh Húc lúc này mặc một thân áo tắm rộng thùng thình, chỉ chỉ Tiếu Lương Văn bên cạnh, giải thích cho Đinh Hạo: “Đây không phải tôi hào phóng, là ông chủ làng du lịch hào phóng, cậu cảm tạ hắn đi.”

Đinh Hạo chớp mắt: “Đây là Tiếu Lương Văn mở? Tôi còn tưởng là một ông chủ họ Kim chứ…”

Tiếu Lương Văn đơn giản rõ ràng trả lời vào trọng điểm: “Ông chủ Kim thiếu tiền của tôi.”

Đinh Hạo hiểu được, đây là mua bán tư nhân ngầm, chuyện này cậu không tiện hỏi nhiều.

Nơi tắm suối nước nóng cũng không cần đi khỏi tòa nhà này, trực tiếp thông với tầng một, một đám phòng nhỏ dùng cửa giấy ngăn cách, trang hoàng khá đặc sắc. Đinh Húc bọn họ ra ngoài tắm suối nước nóng ngoài trời, Đinh Hạo lười ra ngoài, tùy tiện chọn một gian bước vào.

Độ ấm bên trong khá cao, ngâm không được bao lâu da liền đỏ bừng, Đinh Hạo muốn bơi quanh ao một vòng, chưa kịp chạy xa đã bị Bạch Bân ôm lấy tha về. Vị phía sau không chịu buông tay, thậm chí đưa ra điều kiện mê người: “Anh giúp em mát xa nhé?”

Đinh Hạo ham hưởng thụ nhất thời, chờ tới khi phát hiện ra không đúng, đã quá muộn.

Dòng nước ấm áp theo ngón tay cùng nhau ra vào, Đinh Hạo xoay người ngồi trên người Bạch Bân, ôm cổ Bạch Bân hơi hơi phát run: “Không phải anh đã nói, chờ trở về mới… Ưm… Làm…”

Bạch Bân hôn lên gương mặt bị hơi nóng hun đến ửng hồng của cậu, thanh âm mang theo hương vị ngọt ngào không nói nên lời: “Không nhịn được mà.” Dùng chóp mũi cọ cọ Đinh Hạo, nhắc nhở cậu: “Hôm qua em đã đồng ý rồi, tùy theo anh.”

Đinh Hạo há mồm cắn anh một ngụm: “Bạch Bân anh người này, càng ngày càng… Ưm ưm! Em nói anh nhẹ thôi… A…”

Bạch Bân đổi thành chính mình đi vào hưởng thụ, bên trong vừa ấm áp vừa siết chặt, thật sự là cực kỳ tuyệt vời.

Theo động tác lắc lư, còn có thể cảm nhận được Đinh Hạo bị nước suối nóng kích thích hơi hơi co rút lại, từng chút từng chút siết chặt, thậm chí còn vô cùng đáng thương run rẩy.

Bạch Bân cảm thấy rất thú vị, làm chút động tác ra vào biên độ lớn, quả nhiên nghe thấy tiếng Đinh Hạo thở dốc bên tai.

“Hạo Hạo, không được chơi xấu. Đêm qua em đã đồng ý rồi, anh không đi vào, hôm nay em sẽ tự chủ động.”

Đinh Hạo bây giờ hai chân đã nhũn ra, làm sao còn có thể cử động! Nghe thấy Bạch Bân nói liền phát giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Bạch Bân, anh nhắc lại lần nữa anh chưa tiến vào thử xem? Ha! Đã làm thì đừng trốn!”

Bạch Bân nâng cằm cậu lên, vuốt ve gương mặt Đinh Hạo, khẽ híp mắt: “Hôm qua anh, chính là dùng nơi này.” Anh nói xong, ngón tay dời đến môi Đinh Hạo:”Ngày hôm qua vẫn rất muốn đi vào toàn bộ, giống như bây giờ.”

Đinh Hạo cảm thấy nơi nào đó của Bạch Bân lại bắt đầu trướng lớn, nuốt nước miếng, thoáng nâng eo lên. Tuy đã quen, nhưng vẫn sợ hãi…

Hành động chạy trốn bị trấn áp bằng vũ trang, Bạch Bân đâm lên phía trên, tới khi Đinh Hạo lại ôm chặt cổ mới an tâm, ôm lấy cùng nhau lên xuống: “Hạo Hạo, nói chuyện không suy nghĩ cẩn thận là muốn bị trừng phạt.”

“A? Ô ô… Bạch Bân anh đừng… Quá phận…”

Tắm suối nước nóng xong, Đinh Hạo đã không thể đứng lên nổi, lần đầu tiên cậu bị Bạch Bân ôm trở về. Cô gái đứng cạnh thang máy vô cùng tự nhiên giúp bọn cậu ấn nút, ngay cả liếc mắt một cái cũng không.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv