Kết quả xử lý vụ buôn lậu đã được thông báo. Lý Thịnh Đông bị tặng cho một lá cờ đỏ thẫm, mặt trên biết: Công dân tốt hăng hái vì việc nghĩa.
Cùng đưa tới với lá cờ đỏ này, còn có thông báo phạt tiền. Mặt trên viết rõ ràng chi phí dọn dẹp đống phế thải khi phá thuyền tạo thành – là hơn phân nửa chỗ lốp xe của hắn bị rơi xuống biển kia. Đương nhiên, còn có một ít phí dụng linh tinh khách, ngay cả tiền thuốc men đám người Đinh Hạo, cũng tính lên đầu hắn.
Lý Thịnh Đông cầm tờ giấy phạt tiền kia, mặt đen xì. Mọi người đều có một loại tâm lý chung muốn kéo người xuống nước, nhất là khi bị phạt tiền, càng muốn hỏi xem bạn của mình có bị phạt tiền hay không: “Đinh Hạo cùng làm với tôi, cậu ta có bị phạt tiền không?”
Người đưa cờ đỏ đến là bí thư Đổng Phi, anh uyển chuyển giải thích với Lý Thịnh Đông: “Cậu ấy cũng bị phạt.” Tuy không liên quan tới tiền, nhưng cũng coi như có tổn thất nhất định.
Lý Thịnh Đông không ngốc, Đổng Phi vừa nói như vậy hắn liền hiểu được, Đinh Hạo thằng kia không bị phạt tiền, chỉ phạt một mình hắn! Trong lòng hắn cực độ bất bình, nhìn Đổng Phi tới liền bất giác cảm thấy Bạch Bân đang chỉnh hắn. Hắn không phải là hám lợi, chỉ nghĩ muốn cùng góp thuyền, tuy rằng xảy ra chuyện này… Đây cũng không phải hắn mong muốn mà. Lý Thịnh Đông sờ sờ mũi, nhướng mắt nhìn Đổng Phi: “Số tiền phạt này, tôi phải chịu tất cả sao?” Đây cũng không phải là con số nhỏ.
Đổng Phi tránh nặng tìm nhẹ, chỉ vào lá cờ kia nhắc nhở hắn: “Đinh Hạo đâu có danh hiệu quang vinh ‘hăng hái làm việc nghĩa’ đâu.”
Lý Thịnh Đông chậc một tiếng: “Vậy đem cờ này cho Đinh Hạo đi!”
Đổng Phi do dự, hỏi hắn: “Cậu chỉ muốn nộp tiền phạt sao?”
Lý Thịnh Đông im lặng.
Dưới điều kiện tất yếu là phải bị phạt tiền, Lý Thịnh Đông vẫn giữ lại lá cờ đỏ kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy liền khó tránh khỏi bực bội.
Đinh Hạo nhận được trừng phạt cực kỳ ít ỏi, Bạch Bân cảm thấy chuyện này hoàn toàn tự trách mình sơ sẩy, anh đau lòng Đinh Hạo còn không kịp nữa là. Các bậc bề trên, anh em trong nhà đều thay nhau đến thăm Đinh Hạo, mãi đến khi Đinh Hạo rời khỏi bệnh viện về nhà vẫn còn có không ít người đến thăm cậu.
Vợ chồng Bạch bí thư từ tỉnh ngoài chạy tới, nhìn Đinh Hạo sắc mặt không tệ, lúc này mới thả lỏng. Mẹ Đinh đã ở trong phòng bệnh, mẹ Đinh vừa nghỉ hưu, đúng lúc tới chăm sóc con. Cô và vợ chồng Bạch bí thư gặp mặt không nhiều lắm, trước kia cũng chỉ có khi ngày lễ ngày tết, Đinh Viễn Biên mới mang cô đi chào hỏi một chút. Bây giờ thân phận khác biệt, gặp mặt có chút luống cuống tay chân: “Bạch bí thư, chị Trương…”
Trương Quyên thật sự nhiệt tình với mẹ Đinh, Bạch Bân nhà cô vô cùng bảo vệ Đinh Hạo, bởi vậy Trương Quyên cũng không dám tùy ý mở miệng với Đinh Hạo, bình thường chỉ hay khích lệ. Nếu muốn nói sâu xa một chút, còn phải suy nghĩ nửa ngày, sợ nói không đúng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Đinh Hạo.
Bạch bí thư hỏi thăm tình huống thân thể Đinh Hạo, thấy cậu trả lời không làm sao, lại dặn Đinh Hạo phải chú ý nghỉ ngơi: “Về sau cứ để Bạch Bân giúp con, đừng ngượng ngùng, đều là người một nhà, phải quan tâm nhiều đến nhau.”
Đinh Hạo nhanh chóng mở miệng trước khi Bạch Bân kịp nói gì: “Đúng đúng đúng, lần tới con nhất định để Bạch Bân điều tra xong mới đi! Đều do con tham tiền, hì hì!” Cậu lén nhéo tay Bạch Bân, ý là không muốn anh nói lời gì tự trách: “Lần tới con không dám nữa, ba không biết đâu, Bạch Bân bắt con ba ngày kiểm tra một lần, năm ngày kiểm tra tổng thể một lần, con gần như đã biết toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện rồi!”
Bạch bí thư không nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhưng tỏ vẻ đồng ý với hành vi của Bạch Bân: “Đúng, kiểm tra nhiều một chút không có hại gì. Hạo Hạo, con dưỡng bệnh cẩn thận, chờ khỏi thì đến chỗ chúng ta chơi vài ngày, coi như giải buồn. Tiền có kiếm nhiều cũng thế, không cần gấp gáp.” Anh chỉ chỉ Trương Quyên bên kia, cười nói cho Đinh Hạo: “Đến thành phố G, còn có thể học hỏi ít thứ từ mẹ Trương của con, bên đó cô ấy làm việc không tệ.”
Đinh Hạo cười cong ánh mắt, nhanh chóng đáp ứng: “Dạ! Được ạ, đến lúc con khỏi nhất định phải đi, nghỉ phép của Bạch Bân năm nay vẫn chưa dùng, đúng không?”
Cậu vừa hỏi như vậy, Bạch Bân cũng gật đầu trả lời: “Đến lúc đó cùng nhau đi.”
Trương Quyên ngồi một bên nói chuyện với mẹ Đinh, nghe được câu này của Bạch Bân, vô cùng cao hứng. Cô mời mẹ Đinh: “Cô và anh Đinh có rảnh cũng tới đây, bận rộn nửa đời người rồi, cũng nên đi thăm thú nhiều nơi một chút, thăm người nhà.”
Câu mời ‘thăm người thân’ này nói thẳng đến trong lòng mẹ Đinh, cô sợ Đinh Hạo phải chịu ủy khuất ở nhà họ Bạch, nghe người ta thực sự coi các cô như nhà mình, lúc này mới buông tâm. Mẹ Đinh cười đáp ứng: “Được được, chờ chồng tôi bận rộn xong, chúng tôi nhất định sẽ đi.”
Bạch Lộ cũng đến thăm Đinh Hạo, cô và Lisa cùng mang cục cưng tới, bé con chủ động nắm tay Bạch Lộ, vẻ mặt Bạch Lộ hoàn toàn là tới khoe khoang với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, bảo trọng thân thể, dưỡng bệnh cẩn thận. Lần họp phụ huynh này tôi đi thay bạn, bạn cứ an tâm nằm ở nhà đi!”
Đinh Hạo liếc nhìn Bạch Lộ, quay sang hỏi Lisa: “Sao cô ấy chưa gả đi ra ngoài vậy? Chẳng lẽ là không có ai muốn sao?”
Bạch Lộ tai thính, nghe rõ ràng rành mạch, lông mày nhướng thẳng: “Đinh Hạo, bạn nói cái gì đấy hả!” Như là nhớ tới cái gì đó, mắt Bạch Lộ xoay tròn, ngồi xổm xuống nói chuyện với cục cưng: “Hôm nay Bạch Hạo học một từ mới ở nhà trẻ, tôi bảo bé nói cho bạn nghe. Cục cưng, hôm nay lúc con tan học đã nói với bác cái gì vậy?”
Bạch Hạo nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thật nghiêm túc: “Kết hôn.”
Bạch Lộ tươi cười: “A! Đúng đúng đúng, kết hôn với người mình thích nhất, cục cưng con muốn kết hôn với ai trong nhà ta nào?”
Bạch Hạo nhìn cô, lại nhìn sang Đinh Hạo, hơi nhăn mày trả lời: “Cùng cha.”
“Không đúng, lúc trước con đâu có nói như vậy!” Bạch Lộ không vui, thử để bé con nhắc lại câu nói lúc trước: “Cục cưng con nhớ kỹ lại thử xem, không phải con nói muốn kết hôn cùng bác sao…”
Bạch Hạo nhìn bác mình, quy củ giải thích: “Mẹ nói, chỉ có thể kết hôn với một người con trai hoặc một người con gái thôi.” Ý này chính là, bé con vì Đinh Hạo, quyết đoán buông tha cho đồng chí Bạch Lộ.
Lần này đến phiên Đinh Hạo vui vẻ, cậu ngoắc tay gọi Bạch Hạo qua: “Cục cưng, đến đến đến, đến chỗ cha này!” Cậu nhìn Bạch Hạo đi tới, do do dự dự không dám lại gần, vươn tay ôm bé lên trên giường: “Ôi! Còn ngại ngùng vậy sao? Thật sự đã lớn rồi, ha ha ha!”
Bạch Hạo ngồi cạnh Đinh Hạo, không dám nhúc nhích, cẩn thận dịch ra bên ngoài: “Cha bị thương, không thể đụng vào.”
Đinh Hạo trong lòng ngọt ngào, ôm lấy dùng sức hôn một cái: “Không sao đâu! Cục cưng con thật sự rất đáng yêu, cha nhớ con chết mất. Tối hôm nay đừng đi, ở lại được không?”
Bạch Bân bưng hoa quả tiến vào, chợt nghe thấy những lời này. Anh liền nhìn thoáng qua, hiếm thấy không hề ngăn cản, bưng hoa quả phân phát một vòng cho mọi người, còn dặn Lisa: “Trước khi về mang ít hoa quả theo đi, người tới thăm bệnh nhiều lắm, tặng cũng nhiều, không ăn hết.”
Đinh Hạo ngồi đó gật đầu, cậu cảm thấy mình có thể bị ngập chìm trong đống quả, chỉ chỉ giỏ hoa quả đôi to tướng ở phòng bên: “Bạch Lộ cũng mang đi nhé? Để ăn trước khi lên xe lửa.”
Bạch Lộ vẫn đang nghĩ tới câu nói vừa rồi của cục cưng, Đinh Hạo nói cái gì trong lòng cô cũng chua loét, nhịn không được bắt đầu nghĩ lung tung: “Tôi vừa tới, cậu đã muốn bảo tôi đi nhanh như vậy?”
Bạch Bân nghe hai người bọn họ đối đầu, hỏi Lisa xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lisa cười nói cho Bạch Bân chuyện Bạch Hạo muốn kết hôn cùng cha mình, Bạch Bân nghe xong cũng cười. Nhưng trước khi đi, anh không cho Bạch Hạo ở lại nữa.
Người trong nhà lúc mới đầu còn gạt bà Đinh, nhưng nhiều người đến thăm, khó tránh khỏi có tiếng gió lọt về, cuối cùng bà cũng biết. Bà Đinh gấp đến độ nhất định đòi đi thăm Đinh Hạo, trong điện thoại vô cùng đau lòng: “Hạo Hạo à, con không sao chứ? Ôi, đây là có chuyện gì vậy… Con trước kia chưa từng bị đụng lấy một cái, Hạo Hạo bảo bối của nội lần này phải chịu tội rồi.” Thanh âm bà nghẹn ngào, chưa nói vài câu đã nói thẳng ra yêu cầu: “Không được, nội phải đi nhìn một cái…”
Đinh Hạo nhanh chóng ngăn cản: “Nội, như vậy đi, con trở về thăm nội! A, không không, ý con là… An dưỡng! Chỗ chúng ta không phải có làng du lịch suối nước nóng sao, bác sĩ nói đến chỗ đó an dưỡng là tốt nhất!” Đinh Hạo hiểu rõ bà Đinh, cho dù cậu có nói không làm sao bà vẫn sẽ không tin, cần ổn định trước: “Tháng này không được, nội, con và Bạch Bân còn có việc. Nội cứ ở nhà chờ con, con nhất định sẽ về!”
Bà Đinh đồng ý, nhưng thanh âm vẫn rất lo lắng: “Hạo Hạo, con muốn đi đâu vậy? Thân thể không thoải mái thì đừng có chạy lung tung, có chuyện gì cứ để Bạch Bân đi làm cho, nhé.”
Đinh Hạo ấp úng nói lấp qua, chuyện này một mình Bạch Bân thật sự không lo được, bọn họ đi giải quyết chuyện đại sự cá nhân. “Chỉ là con sắp tới cuộc thi thôi, rất bận rộn. Nội, con cam đoan nhất định sẽ tận dụng thời gian đi an dưỡng, nội cứ ở nhà chờ con đi!”
Bà Đinh biết Đinh Hạo muốn thi nghiên cứu sinh, nghe vậy cũng không nói gì thêm nữa, lảm nhảm nửa ngày chú ý thân thể linh tinh, liền cúp điện thoại.
Đinh Hạo là muốn chuẩn bị cuộc thi, nhưng lần này ra ngoài cũng không phải vì ôn tập. Cậu ra nước ngoài cùng Bạch Bân một chuyến, cụ thể làm chuyện gì không nói với người khác, chỉ là sau khi trở về, trên tay hai người đều đeo chiếc nhẫn được tặng vào sinh nhật lần trước. Lần này, không còn tháo ra nữa.
Trở về không bao lâu liền tham gia cuộc thi tại chức, tâm tình Đinh Hạo tốt, hơn nữa có thành quả cố gắng học bổ túc tiếng Anh từ Bạch Bân, cảm giác sau khi thi xong cũng không tệ lắm. Đinh Hạo vì bảo đảm an toàn, chủ yếu cũng là vì nhàn hạ, đăng kí khóa tại chức hành chính, thời lượng học không nhiều. Theo lời Đinh Hạo, cậu đó là đi học tập văn hóa tri thức, tiến hành lần thứ hai cải tạo, làm phong phú thêm khả năng của chính mình.
Bên này cậu đã yên ổn, vào trường học, phía Bạch Bân cũng thả lỏng tâm tình. Sau khi hai người bận rộn xong, Bạch Bân đề nghị trở về thăm bà Đinh, Đinh Hạo đồng ý cả hai tay. Bà Đinh mấy hôm trước còn gọi điện nói đã làm thật nhiều táo ngâm rượu cho cậu, bảo cậu trở về ăn, Đinh Hạo nghĩ đến đã thèm.
Lần này Bạch Bân đơn giản xin nghỉ dài hạn dẫn cậu cùng trở về. Hai người mua thật nhiều quà, chuẩn bị sẵn sàng, lái xe về nhà.
Trên đường đi, Đinh Hạo liên tục xoay xoay nhẫn trên ngón tay. Trước kia cậu cất nhẫn trong ví mang theo, nay đeo trên đầu ngón tay, vẫn cảm thấy có chút thiếu tự nhiên. Xoay nửa ngày, rốt cục không nhịn được hỏi Bạch Bân: “Đeo như vậy có được không? Sao em cứ cảm thấy thiếu tự nhiên thế nào ấy.”
Bạch Bân đang lái xe, nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua, thấy vật nhỏ trên ngón tay Đinh Hạo liền nở nụ cười: “Như vậy rất tốt mà, anh cảm thấy thật thoải mái.” Trên tay Bạch Bân cũng đeo một chiếc, hơn nữa đeo cực kỳ tự nhiên.
Đinh Hạo liếc nhìn anh, cuối cùng nhét tay vào túi áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta trở về, chắc sẽ rất náo nhiệt. Em nghe nói, mấy người Lý Thịnh Đông cũng trở về đón năm mới, còn có Trương Dương, đều trở lại… Đến lúc đó mọi người cùng nhau tụ tập nhé?”
Bạch Bân gật đầu: “Vậy ở lại thêm vài ngày, anh cùng em.”
Đinh Hạo không quá yên tâm: “Đến lúc đó anh đã dùng hết ngày nghỉ rồi đúng không? Nghỉ lâu như vậy, không trở về đi làm có được không…”
Bạch Bân đang chờ đèn xanh đèn đỏ, lúc này ít người, con số màu đỏ phía trước vừa hiển thị đến 58. Anh ghé sang hôn Đinh Hạo một cái, thanh âm tràn đầy ý cười: “Sao không được chứ, anh còn phải tính cả thời gian kết hôn nữa mà.”
Đinh Hạo cắn miệng anh một cái, cũng cười.
Bà Đinh ở nhà chuẩn bị đồ ăn, vợ chồng Đinh Viễn Biên cũng đã sớm sang, người một nhà đang dọn bàn ăn, chuẩn bị múc canh, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Vang lên cùng tiếng chuông, còn có giọng hô của Đinh Hạo: “Nội nội, chúng con đã về rồi!”
Bà Đinh nhanh chóng trả lời, đi mở cửa, bà cũng cười vui vẻ: “Vào đi! Vào đi! Nội vừa nghe liền biết ngay là Hạo Hạo bảo bối của nội mà, giọng còn vang hơn cả chuông cửa nữa! Thật sự là từ nhỏ vẫn không thay đổi…”
Cửa mở ra, bên ngoài đứng hai người ôm trong tay bao lớn bao nhỏ, nhất là Đinh Hạo, đặt sang một bên, ôm bà Đinh một cái trước đã: “Nội, con nhớ nội chết mất!”
Bạch Bân đứng phía sau nhìn hai bà cháu thân thiết, mặt tràn đầy ý cười: “Nội, chúng con đã về.”
Tình cảnh này giống như rất nhiều năm về trước. Lúc đó, bé con Đinh Hạo và bé con Bạch Bân, hai người cũng như vậy tay nắm tay cùng nhau trở về. Bọn họ mặc một đôi áo bông màu đỏ thẫm, có lót lông bên trong, mỗi người đeo một chiếc găng tay thật dày. Giữa đôi bao tay, một dây tơ hồng nối liền thật chặt.
Thật sự là, từ nhỏ vẫn chưa từng thay đổi.
________________
Và từ đó, Bân Bân và Hạo Hạo sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi….
.