Phan Phong ở đầu dây bên kia nở nụ cười: “Biết, tôi cam đoan không thể cậu ta thiếu một sợi tóc nào!”
Lần này Bạch Bân không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng đồng ý nhờ cậy của hắn: “Được, tôi đi nói.”
Bây giờ dưới tình huống này, đã không còn khả năng đàm phán trong hòa bình. Nếu muốn bảo vệ con tin an toàn thì tiến công chớp giật mới là phương pháp tốt nhất. Chỉ có nhanh, chuẩn khống chế, mới có bảo đảm.
Bạch Bân hiểu được ý Phan Phong, nhưng một khi chuyện phát sinh có liên quan tới Đinh Hạo, anh liền không thể kiềm chế được lo lắng, luôn muốn xác định lại. Anh không còn lựa chọn quyết đoán như xưa, trái tim cứ liên tục không ngừng nảy mạnh. Bạch Bân cau mày, nhìn mặt biển dần dần sáng rõ, chưa từng chuyển tầm mắt ra khỏi chiếc thuyền đã rời rất xa bến tàu kia, anh thậm chí có thể nhìn đến một chút màu trắng phía đuôi thuyền.
Đó là chiếc áo khoác tối hôm qua anh đưa Đinh Hạo…
Động tác của không quân nhanh chóng, lúc này đã mạnh mẽ phá cửa kho hàng, xông vào. Tình huống bên trong tốt hơn so với dự đoán của bọn hắn, ngay cả bom cay cũng không cần dùng tới. Dùng lốp xe cao su chất đống trong kho làm phụ trợ che chắn, thuận lợi giải quyết kẻ bắt cóc bên trong. Bọn họ được trang bị thiết bị cao, đeo kính hồng ngoại trong khoang thuyền vô cùng hữu dụng, dễ dàng nhận ra đâu là kẻ bắt cóc mang theo súng, tập trung tấn công, đề cao tốc độ cứu viện.
Hơn nữa, khi bọn họ xông vào, ở cửa đã có vài tên bị gục ngã, trong đó còn có người không ngừng đổ máu, nhìn miệng vết thương, là bị súng bắn.
Về mấy người bị trọng thương kia, Đinh Húc sau khi được cứu viện ra đã giải thích với bọn họ. Đinh Húc đỡ Tiếu Lương Văn, sắc mặt thản nhiên chỉ nói một câu: “Thuyền viên có xảy ra nội chiến.” Ngụ ý, là bọn họ tự ngộ sát lẫn nhau.
Vài binh lính của Phan Phong liếc nhìn nhau, bọn họ vừa rồi có đánh một trận với nhóm bắt cóc, không cho rằng mấy tên đó có khả năng giỏi như vậy. Nhưng mấy người ấy cũng không ngốc, nghe thấy Đinh Húc nói vậy liền không hỏi gì nữa. Nhiệm vụ của bọn họ là cứu người ra, còn lại không liên quan.
Bốn người được cứu ra đều là thoát chết khỏi cơn đại nạn, phản ứng không giống nhau. Đinh Húc và Tiếu Lương Văn dìu nhau, cùng trầm mặc. Mặt khác hai người họ Lý, nếu không vì hoàn cảnh không cho phép, gần như muốn xông vào đánh nhau luôn!
Lý Thịnh Đông liên tục cốc đầu phiên dịch Lý, hắn đang vô cùng tức giận, bị chọc cho nóng nảy: “Anh mẹ nó đầu bị cửa kẹp à? Anh đọc sách nhiều năm như vậy đều mẹ nó cho heo ăn hết… Chết tiệt! Ai cho anh giơ trán ra đỡ? May mắn người nọ cầm trong tay côn thép… A! Chỉ một gậy vừa nãy thôi, nếu không đánh trật, đầu anh đã sớm nát bét rồi!”
Cứ nhớ tới lúc nãy Lý Hoa Mậu đẩy hắn ra, thay hắn đỡ lấy gậy kia, Lý Thịnh Đông liền nổi cáu. Hiện tại vẫn không phân biệt được rõ là tức giận hay đau lòng, tóm lại chính là nổi giận. Nhịn không được lại cốc đầu Lý Hoa Mậu thêm một cái: “Chết tiệt, đầu anh bị nước vào sao…”
Đầu Lý Hoa Mậu bị trầy xước một mảng lớn, lại bị Lý Thịnh Đông cốc mấy lượt, đau tới đỏ hồng hai mắt. Côn thép vừa rồi là nhằm vào đầu Lý Thịnh Đông, nghĩ tới nguy hiểm lúc ấy, phiên dịch Lý cũng không chịu nổi, gần như sắp khóc: “Đầu cậu mới bị nước vào…”
Anh dùng sức dụi dụi mắt, xóa đi tia chật vật trong mắt kia, ho khan mắng trả: “Tôi nguyền rủa! Tôi đã nói cậu phải sinh con không có lỗ nhỏ!! Vẫn chưa ứng nghiệm đâu, mới không cho cậu chết… Chết dễ dàng như vậy!!”
Lý Thịnh Đông mắng một câu, trên đường ra khỏi khoang chứa hàng mạnh mẽ kéo người nọ vào lòng, hắn coi như xong đời: “Lý Hoa Mậu, anh mẹ nó cũng đủ ngoan độc!” Lời này, không biết đang nói câu nguyền rủa kia, hay là cảm xúc rối rắm bây giờ.
Mấy tên còn lại cũng không khiến bọn họ phí nhiều công phu, không quân phối hợp với đội cảnh sát buôn lậu, đột phá từng cứ điểm, thuận lợi bắt từng người một. Nhưng người đứng trên đầu mũi thuyền kia có chút phiền toái, hắn hình như không phải thuộc hạ làm tốt thí, ôm chặt con tin không chịu buông tay, thậm chí còn hét lớn về phía họ.
“… Tôi, tôi bị ép buộc! Con gái tôi bị bệnh, rất cần tiền! Đúng, tiền… Tôi vẫn chưa lấy được tiền!! Bọn họ chưa cho tôi tiền, các người không thể bắt tôi! Tôi không phạm tội! Tôi bị ép buộc…”
Kia chính là nhân viên công tác bến tàu cầm giữ Đinh Hạo, vẻ mặt hắn kích động, súng lục vẫn chưa từng rời khỏi đầu Đinh Hạo. Đinh Hạo nghe hắn điên điên khùng khùng kêu gọi, có thể cảm giác được nòng súng theo đó cùng run rẩy, khẽ nuốt nước bọt, nếu lỡ kích động kéo cò… Vậy là mất mạng luôn rồi.
Bên bộ đội nhận được chỉ thị của Phan Phong, cử ra người có kinh nghiệm đàm phán tiến lên khuyên nhủ: “Bây giờ anh chính là đồng phạm, tình tiết chưa hẳn đã nghiêm trọng, còn có cơ hội lập công chuộc tội…” Người đàm phán một bên giơ hai tay lên ý bảo không có vũ khí, một bên quan sát biểu tình nhân viên bến tàu kia, thong thả tiếp cận trong phạm vi có thể: “Nếu sát hại con tin, chính là tội rất nặng.”
Bàn tay siết cổ Đinh Hạo thoáng thả lỏng, nhưng nhân viên đàm phán tiến gần thêm một bước, lập tức lại siết chặt! Ánh mắt tên kia đã đỏ ngầu: “Không! Các người gạt tôi! Đều lùi lại!” Hắn run run giơ súng chỉ cách đầu Đinh Hạo một chút, đưa ra yêu cầu: “Thuyền! Cho tôi một con thuyền… Ngay lập tức!!”
Nhân viên đàm phán lùi về phía sau hai bước, nhận chỉ thị tiếp theo từ tai nghe mini, chỉ chiếc thuyền một bên: “Bên này, thuyền anh cần…”
“Các người đều lùi lại!!”
Người chung quanh yên lặng lùi về phía sau, nhưng cảm xúc của tội phạm không ổn định, trong lúc ấy vẫn lấy súng chỉ vào Đinh Hạo lên tiếng uy hiếp. Đợi cho bọn họ lùi đã đủ xa, mới kéo Đinh Hạo đi dọc mạn thuyền.
Đinh Hạo bị siết đến mắt trợn trắng, cậu bị kéo chạy cả một đường, đừng nói có ý định phản kích, thiếu chút nữa còn tự vấp phải chân chính mình. Làm con tin đâu có dễ dàng, Đinh Hạo quyết định mình vẫn nên ngoan ngoãn chờ cứu là được, nhất là khi trên đầu còn có khẩu súng lục đã mở chốt rồi. Đinh Hạo đang nghĩ ngời, thình lình bị xoay người ấn xuống, trước mắt là một vùng nước biển dập dềnh, thiếu chút nữa cậu đã ngất xỉu rồi.
Đồng chí Đinh Hạo tự giác ngoan ngoãn yêu cầu: “Tôi bảo, anh nhất định phải giữ chặt lấy tôi…”
Kẻ bắt cóc còn nghiêm túc hơn cả cậu, người ta đang phải chạy trối chết cơ mà, dùng súng chọc vào gáy Đinh Hạo, yêu cầu cậu: “Thả thang dây! Nhanh!!”
Đinh Hạo lúc này mới nhìn thấy phía dưới có một chiếc thuyền, đầu cậu bị chọc vài cái, không dám hàm hồ, thả thang dây móc ở cuối thuyền xuống.
“Cậu cũng đi xuống!”
Đinh Hạo bị người nọ giữ chặt bả vai, chỉ có thể đi xuống bằng một tay, chậm chạp mà gian nan. Cậu cảm thấy tay mình sắp trật khớp tới nơi rồi.
Nhân viên bến tàu cầm súng kia vẫn lo lắng, vô cùng khẩn trương, một bên quát nạt Đinh Hạo, một bên cẩn thận quay đầu đánh giá.
Một giây quay đầu đó, súng của hắn hơi lệch khỏi đầu Đinh Hạo.
“Pằng–!!”
Bạch Bân đứng trên bến tàu, anh cũng nghe thấy tiếng súng kia. Và hai thân ảnh cùng nhau rơi xuống nước, nơi đó có người anh quen thuộc nhất… Bạch Bân mắt không hề nháy nhìn chằm chằm, nhìn thân ảnh màu trắng kia rơi xuống biển, bắn lên bọt nước màu máu, sau đó liền biến mất. Anh gần như không tin nổi vào hai mắt của mình.
…………
Phan Phong đi xuống hải đăng, duỗi người, các đốt ngón tay kêu răng rắc, nhưng nhìn tinh thần không tệ lắm: “Bạch…”
Bạch Bân đáp trả bằng một đấm thật mạnh! Anh ra tay đột ngột, lại dùng toàn bộ sức lực, Phan Phong gần như bị đánh nghiêng sang một bên. Mặc dù như vậy, nếu không phải người bên cạnh phản ứng nhanh ngăn anh lại, còn muốn xông lên đấm thêm vài cú nữa!
Phan Phong chưa kịp phòng bị đã trúng một đấm, tức giận, quệt khóe miệng gầm nhẹ: “Bạch Bân cậu điên rồi à?!”
“Tôi mẹ nó điên rồi!” Ánh mắt Bạch Bân đỏ hồng như màu nước biển nhuộm máu kia, dường như sắp chảy ra máu: “Tôi điên rồi… Mới có thể nghe lời anh!!”
“Báo cáo đội trưởng Phan! Báo cáo đội trưởng Phan! Mục tiêu đã bị hạ gục, con tin được ca nô an toàn cứu ra! Lặp lại lần nữa, con tin an toàn…”
Bộ đàm trong túi áo Phan Phong kêu rẹt rẹt không ngừng, những lời này âm lượng không lớn, nhưng đủ để Bạch Bân nghe thấy. Phan Phong ngồi thẳng xuống dưới đất, vươn tay lau máu bên khóe miệng, nhếch miệng nở nụ cười: “Thiếu gia Bạch, lần tới nghe rõ rồi hãy ra tay… Chậc, thật con mẹ nó đau!”
Bạch Bân trừng mắt nhìn hắn, sắc mặt vẫn xanh mét.
Đinh hạo được cứu ra an toàn. Trong khi vùng vẫy giữa biển khơi, còn may mà có lốp xe của Lý Thịnh Đông. Binh lính cứu viện Lý Thịnh Đông ra tay ngoan độc, nổ bay một góc sắt gia cố khoang thuyền lộ thiên, lốp xe rơi gần nửa xuống biển. Đinh Hạo vừa giãy dụa khỏi đáy biển, liền chui đầu vào trong một cái lốp xe, nhân viên cứu viện ra tay nhanh chóng, kéo cả người lẫn lốp xe lên.
“Cám ơn… Cám ơn! Làm phiền giúp tôi lấy cái lốp xe này ra, thật cám ơn!” Đinh Hạo được đội chống buôn lậu chở về bến tàu, ướt sũng trèo lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Bân. Cậu muốn mỉm cười an ủi một cái, nhưng vừa mở miệng ra liền hắt xì!
Cậu cũng không biết nên nói cái gì, gãi gãi mái tóc ướt đẫm nước biển, nở nụ cười: “Bạch Bân, em không sao…”
Bạch Bân cởi áo khoác mình ra phủ thêm cho cậu, toàn thân ôm chặt Đinh Hạo đều lạnh lẽo, chẳng ấm hơn bao nhiêu so với Đinh Hạo vừa rơi xuống biển: “Chúng ta về nhà.”