Lý Thịnh Đông để lái xe đưa Tôn Thần trở về, mình thì đi chỗ khác. Sau khi lái xe chở Tôn Thần im lặng cả một đường về nhà xong, người nhà họ Tôn không nhiệt tình lắm, thậm chí còn không mời bọn họ vào nhà trước. Lái xe hơi xấu hổ, nhất là xung quanh còn có mấy người tụ tập xem náo nhiệt, nhìn càng đông càng thấy không thoải mái.
Chỉ có ông Tôn đi ra nhìn thoáng qua, nhưng cũng chỉ nhìn, không có nói muốn nhận Tôn Thần trở về: “Đây, cũng không chắc là cháu nhà họ Tôn chúng ta đâu…”
Người chung quanh hi hi ha ha cười rộ lên.
Lái xe nhíu mày, hắn không ngờ người lớn nhà họ Tôn đều có thái độ như vậy. Tôn Thần đã trưởng thành hơn so với lúc đi theo mẹ nó tới đây, lúc này cũng có thể cảm giác được người xung quanh trào phúng mình, cái loại tươi cười không hề có ý tốt này đâm sâu vào mắt bé, có chút cay cay. Bé con hít hít cái mũi, rưng rưng nước mắt, lại chậm rãi nuốt vào, bé không khóc.
Mãi tới khi người lớn họ hàng trong nhà tụ tập đông đủ, lúc này mới mời lái xe và Tôn Thần vào nhà.
Người nhà họ Tôn điều kiện cũng không tốt, vài người có họ hàng gần với Tôn Thần vô cùng thẳng thừng biểu hiện chán ghét. Lúc trước bọn họ bị mẹ Tôn Thần gây phiền phức ép buộc, không hề có cảm giác đồng tình với nó. Trước khi tới lái xe đã được Lý Thịnh Đông dặn dò qua, nếu có loại chuyện này phát sinh, vậy không cần khách khí, dùng tiền đè chết bọn họ!
Lái xe theo Lý Thịnh Đông đã lâu, vô sự tự thông phong cách nhà giàu mới nổi, lấy từ trong túi ra một xấp tiền mặt thật dày ném lên bàn: “Tiểu Tôn lúc trước đã từng giúp anh Đông, anh Đông nói, hắn dính vào chuyện này không ra được, đứa nhỏ của hắn sẽ do công ty chu cấp tiền nuôi nấng. Mấy người ai nhận nuôi, tiền này sẽ phát theo tháng!” Nhìn một vòng người bị choáng váng, lại vênh váo bổ sung: “Đến trường tính vào tiền khác!”
Lần này có không ít người nhìn lại Tôn Thần một lần nữa, nhưng vẫn cố kỵ người mẹ nhiều chuyện của bé, không muốn chọc phải phiền toái.
Tôn Thần chỉ yên lặng lắng nghe. Nó cúi đầu nhìn sàn nhà, như muốn cả đời nhớ kỹ cái sàn xi măng xám xịt ấy.
Lý Thịnh Đông ngồi trong phòng gặp gỡ ở ngục giam, cách cửa thủy tinh nhìn người đàn ông bên trong đang khóc rống thất thanh: “Anh Đông, tôi… Tôi đáng chết! Tôi bị quỷ mê tâm hồn, lái xe cho mấy thằng súc sinh đó! Bọn họ nói chỉ vận chuyển hàng hóa từ phía Nam… Tôi thật sự không biết là thuốc phiện, nếu biết là thứ đó, tôi nào dám dính vào! Sau cảnh sát lại giả vờ thả chúng tôi ra ngoài, bọn họ muốn tìm hiểu nguồn gốc hàng hóa kia… Tôi điên rồi, tôi nhớ nhà, nhớ vợ con, tôi muốn ra ngoài đến phát điên rồi! Bọn họ đoạt xe, làm bị thương cảnh sát, ba người chạy được, tôi và còn lại đều bị bắt trở về. Anh Đông, tôi biết lần này tôi không ra được nữa…”
Lý Thịnh Đông lẳng lặng cầm mic, nhìn người đối diện rõ ràng đã trở nên già hơn rất nhiều, nghe người nọ hối hận khóc không thành tiếng.
“Ba mẹ tôi còn có anh em trong nhà chăm sóc, nhưng vợ con chỉ có thể vật vờ bên ngoài không có cách nào sống được! Tôi quỳ xuống van xin anh, anh Đông, van xin anh giúp tôi chăm sóc vợ con tôi, cho hai người miếng cơm ăn… Kiếp sau tôi xin làm trâu làm ngựa…”
Người đàn ông kia thật sự bỏ mic ra, quỳ xuống. Không gian trong phòng gặp rất nhỏ, hắn không quỳ nổi, chỉ cố chấp dập đầu vào chiếc bàn gỗ nhỏ bóng loáng. Nước mắt chảy tràn, tư vị đắng cay trong lòng khó có thể nói hết, hắn thật sự vô cùng hối hận.
Năm đó Lý Thịnh Đông dẫn dắt một đám anh em, Tiểu Tôn này từng thay hắn cản một đao. Đây là một người rắn rỏi, mặc dù đang cầu người khác cũng không muốn lấy tình cảm trước kia ra tranh thủ… Sau đó Lý Thịnh Đông mở công ty, Tiểu Tôn không còn tiếp tục theo Lý Thịnh Đông nữa. Lúc trước đã từng chạm vào dao gậy trải qua cuộc sống du côn, đã quen với những tháng ngày kích thích ấy. Đến sau khi lập gia đình, dần dần có áp lực, khi bắt đầu muốn đứng đắn làm việc kiếm tiền, lại tự dưng bị cuốn vào trận tai họa này.
Người đàn ông bị nhốt sau bức tường thủy tinh không có oán hận, hắn nói: “Anh Đông, đây là do lúc trước tôi không nghe lời anh, còn tham luyến quá khứ… Báo ứng.”
Lý Thịnh Đông không nói gì thêm, chỉ nói rằng vài ngày sau sẽ cho người đưa đồ ăn và vật dụng sinh hoạt vào cho hắn.
Tiểu Tôn nghẹn ngào, hắn biết Lý Thịnh Đông tốt, nhưng thật sự không thể tìm được lý do để Lý Thịnh Đông nuôi cả nhà cho hắn. Câu nói phía trước đã dùng hết dũng khí, nhưng Lý Thịnh Đông vẫn chưa mở miệng đáp ứng, hắn muốn hỏi nhưng không dám nhắc lại, thấy Lý Thịnh Đông phải đi, cuối cùng vẫn nhịn không được gọi một tiếng: “Anh Đông…?”
Lý Thịnh Đông chỉ ừ một tiếng, không biết có tính là đồng ý không: “Cậu, tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Ra khỏi cửa nhà giam, Lý Thịnh Đông nghe tiếng cửa sắt nặng nề khép lại phía sau, tâm tình nặng nề. Mặt trời trên đỉnh đầu đặc biệt lớn, nắng rực rỡ chói lọi khiến mắt không tự chủ phải nheo lại, Lý Thịnh Đông ngẩng đầu nhìn khoảng trời trống trải, lẩm bẩm hai chữ: “Báo ứng…”
Lái xe đã sớm chờ ở bên ngoài, thấy Lý Thịnh Đông bước tới, lập tức mở cửa xe ra: “Anh Đông, chuyện đã làm xong.”
Lý Thịnh Đông ngồi phía sau, bên cạnh đứa nhỏ vẫn là cặp sách đeo trên lưng lúc đi, có chút không biết làm sao ngồi đó, thấy Lý Thịnh Đông vào xe liền ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Chú?”
Lý Thịnh Đông nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tôn Thần, trên mặt không có nước mắt, xoa nhẹ đầu bé, ôm ra ngoài: “Tôn Thần, con có biết đây là chỗ nào không?”
Tôn Thần nhìn cánh cửa lớn kiaa, bên cạnh là một tấm biển trắng thật lớn, in chữ tối đen. Nó không biết, nhưng mơ hồ hiểu được ký tự, còn có thoáng nhìn qua người cầm súng đội mũ quân nhân, có chút ý thức được.
Lý Thịnh Đông nói với nó: “Tôn Thần, con nhớ kỹ. Không cần quan tâm người khác về sau chửi mắng như thế nào, đây không phải là nơi con nhất định thuộc về.”
Tôn Thần nghe câu nói của Lý Thịnh Đông, quay đầu lại nhìn chằm chằm ra bên ngoài, mãi tới khi không còn nhìn thấy nữa mới quay đầu lại, ghé vào lòng Lý Thịnh Đông khóc: “Chú, bọn họ nói con… Luôn cười con, luôn cười! Đến khi trưởng thành, con, con nhất định khiến bọn họ không cười nổi! Ô ô!”
Nó còn nhỏ, không nhận ra kiểu cười đó là nhạo báng, như cảm giác không hề khác. Lúc trước nó không hiểu, cũng không biết làm như thế nào để khiến người lớn yêu thích, nhưng bây giờ, đứa nhỏ này đã trưởng thành, nó thề nhất định không để cho người khác cười nhạo mình nữa.
Lý Thịnh Đông hiếm hoi có một lần kiên nhẫn, bị khóc ướt áo khoác cũng không nổi giận, để bé con tựa vào người mình ngủ say. Lái xe cẩn thận hỏi: “Anh Đông, chúng ta trực tiếp về nhà, hay đi nơi khác giải sầu?”
Lý Thịnh Đông mắng: “Giải sầu cái gì? Mang theo thằng nhóc này còn bị bám đuôi theo đó! Về trước đi, có lẽ tối kịp về nhà, mẹ sẽ cao hứng!”
Lái xe gật đầu, lại nhỏ giọng báo cáo tình hình bên nhà họ Tôn cho Lý Thịnh Đông. Tôn Thần được một người cô trong họ nhận nuôi, chuyển hộ khẩu sang bên đó, tuy quan hệ không gần lắm, nhưng ở không xa nhà họ Tôn. Bên đó có tiền chống đỡ, thảo luận rất thuận lợi, không tốn nhiều công sức. Nghe nói an bài xong cho Tôn Thần từ nhà trẻ đến tiểu học trung học, người nhà kia mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở phào, vui mừng nhận tiền, đưa Tôn Thần lên xe. Trường học của Tôn Thần an bài tại thành phố D, vẫn là cái nhà trẻ kia.
Lái xe thấy Lý Thịnh Đông từ khi gặp Tiểu Tôn sắc mặt liền không tốt, nghĩ muốn nói vài câu cho tâm trạng hắn vui vẻ: “Anh Đông, từ lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã biết đứa nhỏ Tôn Thần này mệnh tốt, rất có phúc…”
Lý Thịnh Đông cười mắng: “Vô nghĩa! Mệnh nó tốt mà cậu cũng nhìn ra được sao?”
Lái xe thấy giọng nói Lý Thịnh Đông đã dịu đi, lập tức cũng cười hùa theo: “Không dám! Anh Đông mới là quý nhân của nó! Đứa nhỏ này nếu không có anh, có thể được nhà nào nhận nuôi sao? Nếu nó biết anh còn an bài cả trường học cho nó xong xuôi, nhất định cao hứng tới khóc! A, sao hồi trước tôi không gặp được người tốt như vậy chứ, chẳng học xong cấp hai đã phải ra ngoài lăn lộn!”
Lý Thịnh Đông mắng một câu cút đi, nhưng thật ra cũng cười. Hắn cúi đầu lau khô nước mắt bên khóe mắt Tôn Thần, không biết nói cho lái xe hay nói cho chính mình nghe: “Tích chút đức đi.”
Khi Lý Thịnh Đông về nhà, mẹ hắn vừa chuẩn bị xong cơm chiều, mở cửa ra nhìn thấy Lý Thịnh Đông và Tôn Thần, vừa mừng vừa sợ: “A, Tiểu Đông, sao các con trở lại đây vậy?”
Lý Thịnh Đông ôm Tôn Thần đi vào, chọc mẹ mình: “Xem mẹ hỏi kìa, con không thể về nhà ăn bữa cơm chiều sao? Ha ha.”
Mẹ Lý Thịnh Đông vô cùng cao hứng, lấy dép cho bọn hắn thay, lại chuẩn bị quần áo: “Được mà được mà được mà! Sao lại không thể chứ! Còn một món nữa là xong, đúng lúc đến giờ ăn cơm!” Bà bận rộn bên này xong, lại gọi lớn về phía phòng bếp: “Hoa Mậu à, nhanh xào thêm một đĩa đồ ăn đi! Tiểu Đông bọn nó về rồi!”
Trong phòng bếp truyền đến một tiếng keng, nghe không giống tiếng xào đổ ăn, giống như là không cầm chắc làm chảo rơi xuống hơn. Mãi một lúc sau, Lý Hoa Mậu mới bưng đĩa đậu xào đi ra, mặt lấm tấm mồ hôi: “Dì, con để đây nhé. Bên nhà con còn nấu cháo, con về trước đây.” Anh chỉ đến giúp đỡ, không ngờ Lý Thịnh Đông sẽ về.
Mẹ Lý Thịnh Đông sao có thể để anh đi được: “Cùng nhau ăn đi, nhiều người ăn cơm mới ngon! A, đúng, đem nồi cháo của con sang đây luôn, chúng ta cùng nhau ăn!”
Lý Hoa Mậu há hốc mồm: “Dạ?”
Lý Thịnh Đông thấy anh trừng mắt liền thấy thật buồn cười, càng nhìn càng thấy giống chú rùa nhỏ hồi trước mình nuôi, rướn cổ mở to hai mắt nhìn, giống như không thể tin tưởng đây là thật. Hắn phất phất tay, trêu chọc một câu: “Đi đi, mang cả cháo sang đây luôn! Sắp ăn cơm rồi!”
Lý Hoa Mậu trừng mắt nhìn hắn, lúc này càng giống thú nuôi của Lý Thịnh Đông hơn.