Mắt Đinh Hạo không hề có vấn đề, hai vị trong phòng quả thật tay chân lành lặn, vết thương duy nhất, đại khái chính là chiếc mũi đang chảy máu của Lý Hoa Mậu mà thôi.
Lý Hoa Mậu thật vô tội, đơn xin dạy của hắn vẫn chưa được chấp nhận, đang chờ thông báo chính thức, buổi tối nhàn rỗi không có việc gì liền đi bộ đến khu phố trung tâm thành phố.
Trung tâm thành phố có rất nhiều quán bar, trùng hợp sao hắn lại nhìn thấy ‘Một nhánh hồng hạnh’.
Quán bar này trang hoàng rất có phong cách đặc sắc, không có đèn trước cửa, chỉ treo hai chiếc đèn ***g đỏ thẫm, ngay cả biển tên cũng không nhìn rõ lắm. Lý Hoa Mậu là một người giàu lòng hiếu kỳ, hắn quyết định dừng lại nhìn kỹ sẽ rốt cuộc quán này tên là gì. Cái biển kia có nền màu hồng, chữ lại màu đỏ, Lý Hoa Mậu đứng cửa vật vã nửa ngày: “Một nhành hồng… Hồng…”
Hắn đang lẩm bẩm đứng đó, chuyện xui xẻo liền xông tới. Cửa chỉ có hai chiếc đèn ***g chiếu sáng, thật sự khá tối tăm, Lý Thịnh Đông từ trong lảo đảo đi ra, không nhìn thấy hắn, hai người mặt đối mặt đâm phải nhau.
Lý Hoa Mậu giãy dụa đứng lên, chưa kịp nói chuyện, đã bị vị kia uống say lại áp đảo…
Dùng cách nói của Lý Hoa Mậu chính là, anh bị thằng nhóc chết tiệt này cắn miệng!
Đồng chí Lý Thịnh Đông kháng nghị, hắn nói đây không gọi là cắn, đây là chạm ngoài miệng!
Tóm lại, lần thứ hai tiếp xúc thân mật có vẻ quá mức gần gũi, môi chạm môi, mũi đập vào mũi. Gương mặt của Lý Hoa Mậu hiển nhiên không cứng được như Lý Thịnh Đông, lập tức bị đập chảy máu mũi, văng lên mặt Lý Thịnh Đông.
Cái này vốn cũng không có gì, nếu là người tình táo sẽ nhìn một cái, vỗ vỗ bả vai nói câu ‘Xin lỗi’ là có thể rời đi… Nhưng Lý Thịnh Đông lúc ấy không hề tỉnh, hắn uống say.
Lưu manh Lý uống say hiếm khi nổi lòng từ thiện, đỡ tóc xoăn đứng dậy, còn khách khí thăm hỏi: “Không bị thương chứ, tôi đi nhé!”
Lý Hoa Mậu bị hắn áp đến tận hai lần, máu mũi ào ào chảy, đụng ngã anh mà đã lập tức đòi đi! Vô cùng tức giận, há miệng muốn phân rõ phải trái – lúc trước đã nói qua, Lý Hoa Mậu yêu sạch sẽ, máu mũi chảy xuống mặt đất, máu tuyệt đối còn ra rất nhiều, Lý Hoa Mậu chắc chắn sẽ không nuốt xuống, cho nên vừa mở miệng, ‘phốc’ phun ra một búng máu.
“Tôi … Khụ khụ, tôi nói cho cậu biết, khụ, cậu quá vô lại…”
Lý Thịnh Đông uống say mèm, nhìn thấy người này chảy máu mũi rồi hộc máu, hoảng sợ! Không hề nghĩ ngợi, vươn tay bịt lấy chỗ đang đổ máu của anh: “Mẹ nó! Sao lại nhiều máu như vậy!!”
Lý Hoa Mậu bị hắn che phải nuốt ngụm máu đang chuẩn bị tiếp tục hộc ra miệng.
Lý Thịnh Đông uống rượu sức lực mạnh đến đáng sợ, xuống tay không biết nặng nhẹ, một bàn tay có thể coi như bịt kín nửa gương mặt Lý Hoa Mậu. Hắn cho rằng đó là cầm máu, ấn rất mạnh, Lý Hoa Mậu kêu không ra tiếng, mũi cũng bị máu ngăn chặn, chẳng bao lâu liền ngất xỉu.
Lý Thịnh Đông thấy máu chảy không ngừng, người cũng hôn mê, vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn một đầu tóc xoăn kia, đoán nếu là một cô gái thì vẫn nên phong độ chút, muốn đưa người ta đến bệnh viện! Vì thế, khiêng Lý Hoa Mậu tới ven đường, Lý Hoa Mậu bị hắn vác lên vai, di động trong túi áo ‘bịch’ một tiếng rơi xuống, màn hình sáng nhấp nháy.
Người hiện lên trên màn hình có chút quen mắt, Lý Thịnh Đông dụi dụi mắt, thật sự là Đinh Hạo. Chính là Đinh Hạo đội một chiếc mũ hoạt hình, hình con rùa… Lại ấn ấn tiếp, người hiện lên tiếp theo nổi bật thành thục trên khung cảnh, không phải là Bạch Bân sao!!!
Thật ra người nọ là Bạch Kiệt, Lý Hoa Mậu là nhiếp ảnh gia, thói quen nghề nghiệp phát tác, chụp vài tấm ảnh cất trong di động. Lý Thịnh Đông đầu óc choáng váng không nhận ra, nhưng nhìn hình dáng gương mặt đại khái giống nhau, vẫn có chút kiêng kị. Hắn nghĩ cũng chưa chắc là đụng phải người Đinh Hạo quen, rút di động mình ra gọi điện cho Đinh Hạo để xác nhận lại.
Đinh Hạo không nhận máy, gọi lại liền tắt điện thoại. Khiêng tóc xoăn mềm nhũn bất động trên vai, Lý Thịnh Đông đứng cạnh đường cái gãi đầu, lại lục tìm di động của tóc xoăn, hình như lúc nãy hắn nhìn thấy tên ‘Tiểu Bạch Bạch nhà Đinh Hạo’ gì gì đó.
Lý Thịnh Đông tìm được cái tên kia, gọi qua, lần này có người bắt máy. Hắn không thèm quản người ta có nghe rõ ràng không, nói năng lộn xộn một hồi, cuối cùng còn vỗ ngực bảo đảm: “…Tôi sẽ đưa tới bệnh viện! Tuyệt đối đưa đi! Bệnh viện thành phố 2 khá gần chỗ này! Đinh Hạo cậu yên tâm, người này cậu… Hức! Quen biết, tôi nhất định sẽ cứu!!”
Bạch Kiệt bên kia đang mơ màng ngủ, cậu vốn có huyết áp thấp, vừa lên giường ngủ một lúc là không biết thứ gì, mơ mơ hồ hồ bắt được vài từ mấu chốt, tổ chức sắp xếp lại ngôn ngữ, gọi điện qua cho anh trai mình.
Đưa đi khám gấp, Lý Thịnh Đông lao vào phòng trực ban tìm bác sĩ, kiếm được ba người, mặc kệ người ta phụ trách phòng nào, đều vác đến chỗ Lý Hoa Mậu.
Ba vị bác sĩ ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Thịnh Đông, lại nghe hắn nói đưa tới người bị chảy máu hộc máu, còn tưởng đâm xe làm tổn thương nội tạng, vội vã đưa đi kiểm tra.
Lúc Lý Thịnh Đông ngồi chờ bên ngoài vừa lúc nhận được điện thoại của Đinh Hạo, hắn đã thanh tỉnh hơn, nhưng vì lý do tín hiệu không tốt, vẫn chưa giải thích được rõ ràng.
Tóm lại, nguyên nhân sau khi điều tra rõ ràng chính là ngạt máu mũi, hô hấp không thông, hơn nữa bị tác động ngoại lực nên té xỉu, vừa lúc ấy, mấy người Đinh Hạo liền tới.
Đinh Hạo nghe bọn họ giải thích thông suốt, khóe miệng nhịn không được co giật. Hai vị bên kia trong quá trình giải thích, đều có thể làm ầm ĩ lên gấp tám gấp mười, các thể loại ngôn ngữ mắng chửi đều vô cùng đa dạng!
Đinh Hạo nhìn hai vị kia mạnh mẽ hùng hổ, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Nói cách khác, hai người các cậu không làm sao, đúng không?”
Lý Thịnh Đông bắt đầu mãnh liệt ý thức được nguy cơ, cẩn thận tiếp lời: “Ừm, cái đó, nửa đêm các cậu phải chạy một chuyến tới đây mệt lắm đúng không? Đinh Hạo, tôi trả tiền xe cho cậu nhé…”
Lý Hoa Mậu không đứng lên, ngồi trên giường bệnh nhiệt tình chào hỏi Đinh Hạo, đại khái do bị đụng mũi, giọng nói vẫn nghẹt nghẹt: “Thật ngại quá, Đinh Hạo! Di động của tôi lưu số điện thoại của Bạch Kiệt, tên này lại gọi người ta ngay giữa đêm.” Khi anh giúp thầy Từ ghi chép, liền lưu lại số điện thoại Bạch Kiệt từ danh sách những người cần liên lạc.
Đinh Hạo đã không còn muốn tính toán chuyện điện thoại nữa, cậu tích trữ một bụng lửa giận, tha hai tên kia ra ngoài rút hai trăm lít máu cũng không đủ giải hận! “Lý Thịnh Đông, cậu chờ cho tôi!” Vừa ra khỏi cửa lại nghĩ ra gì đó, xoay người trở về tìm kiếm trên người Lý Hoa Mậu, lưu loát rút ra sim điện thoại, nhét chiếc di động có ảnh của cậu và Bạch Kiệt vào trong túi áo: “Còn di động của anh, tịch thu!”
Lý Hoa Mậu ‘a’ một tiếng, vừa định nói chuyện đã bị Bạch Bân liếc nhìn, ánh mắt kia thật tối tăm thật xa xăm, khiến anh run rẩy, miệng vừa há ra lại thành thành thật thật ngậm lại.
Bạch Bân khách khí với Lý Thịnh Đông một câu: “Lý Thịnh Đông, gặp lại sau.”
Thanh âm không có chút ý tứ cảm xúc phản đối nào, nhưng lại khiến sau lưng Lý Thịnh Đông đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn tỉnh rượu. Đang chậm rãi ngẫm nghĩ lại chuyện ngu xuẩn làm tối nay, người trên giường bệnh kia lại bắt đầu líu ríu ồn ào.
Di động Lý Hoa Mậu bị Đinh Hạo cầm đi, lại bị thương, có thể xem như tiền mất tật mang. Anh nhìn áo sơ mi lòe loẹt trên người Lý Thịnh Đông liền tức giận, người này cho dù là bạn Đinh Hạo cũng không chấp nhận được, quá lưu manh!!! Lý Hoa Mậu vươn tay về phía hắn, thoải mái yêu cầu bồi thường: “Bồi tiền!! Tiền thuốc men, phí hiểu lầm, phí trang trí, phí tổn thương tâm hồn!!”
Lý Thịnh Đông cũng tức không nhẹ, trước kia hắn đánh người khác chưa từng đưa đến bệnh viện, hiếm khi tốt bụng được một lần, còn gặp phải tai họa như vậy: “Bồi tiền…? Biến!”
Lý Hoa Mậu bị chọc tức, chỉ chỉ quần áo hắn, lập tức vận dụng vũ khí pháp luật bảo vệ mình: “Trên quần áo của cậu còn có máu tôi đấy, tôi nói cho cậu biết, bằng chứng như vậy tôi có thể tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích!”
Lý Thịnh Đông sau khi tỉnh rượu vô cùng đau đầu, nghe anh nói vậy lại bật cười, kéo kéo áo sơ mi mình kề sát vào: “Anh còn nhắc tôi sao, anh cũng phải đền tôi áo sơ mi! Anh xem xem cả một đống máu! Tôi nói cho anh biết, đem anh bán cũng không có giá bằng cái áo này đâu!!”
Lý Hoa Mậu tức giận đỏ bừng mặt, đời này anh chưa từng gặp phải người không phân rõ phải trái như vậy, Đinh Hạo thành tinh kia bắt nạt người là có nguyên nhân, còn người này chẳng lẽ đầu bị ván cửa kẹp sao, ngay từ đầu đã ép buộc bắt nạt anh!!
Ý nghĩ này của Lý Hoa Mậu, trong tương lai không xa, hoàn toàn bị lưu manh ‘ép buộc bắt nạt’ thực hiện.
Khi đó Đinh Hạo mỗi ngày nhìn anh chống lưng đi bộ, tươi cười tà ác. Đương nhiên, bây giờ Đinh Hạo cũng ‘không có ý tốt’ đối với anh. Dù cho là ai ngay giữa đêm bị náo loạn một hồi trải qua nguy hiểm như vậy đều sẽ bực tức, hơn nữa phát hiện ảnh chụp mình đang đội mũ hoạt hình con rùa, Đinh Hạo tức giận thiếu điều muốn ném vỡ di động anh!
Đinh Hạo hôm sau rõ ràng không dậy nổi, mãi đến quá trưa mới ghé qua trường học nhìn một cái.
Thầy Từ bên kia đã nhận được điện thoại của Lý Hoa Mậu, nói là đau răng muốn tới bệnh viện kiểm tra. Ông tâm địa thiện lương, tin là thật, còn đỡ lời cho Lý Hoa Mậu trước mặt Đinh Hạo: “Đứa nhỏ này cũng thật là, răng đau phải nói sớm chứ. Thầy thấy nó từ chiều hôm qua vẫn luôn bồn chồn, hóa ra là như vậy!”
Đinh Hạo vô cùng có xúc động muốn mách lẻo, nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn buông tha cho ý tưởng này. Bọn họ trong lúc đó náo loạn chuyện thế nào cũng được, một khi liên lụy đến người lớn sẽ không còn đơn giản như vậy.
Thầy Từ mấy ngày nay vẫn đang hỏi thăm bạn gái thích hợp cho Lý Hoa Mậu, nhân dịp Lý Hoa Mậu không ở đây, cầm vài tấm ảnh đến trưng cầu ý kiến mấy người Đinh Hạo. Đinh Hạo không nhẫn tâm hắt nước lạnh vào thầy, phụ họa gật gật đầu, chỉ nói đều tốt.
Lý Hạ nhìn thầy Từ cầm cái này luyến tiếc cái kia, gãi gãi đầu: “Thầy, nếu không thầy trực tiếp đến hỏi anh ấy thích loại người gì! Con thấy đàn anh Lý không giống người thẹn thùng đâu, rất dễ gần…”
Thầy Từ giáo huấn hắn: “Cái gì gọi là ‘rất dễ gần’! Gặp một lần chính là duyên phận khó có được, không chắc chắn sao ổn!”
Lý Hạ cảm thấy chuyện này không thành công được. Hắn trì độn như vậy vẫn có thể nhìn ra đàn anh Lý Hoa Mậu rõ ràng thích những người đẹp gương mặt tinh xảo, bằng không sao Đinh Hạo trêu chọc vậy mà anh ấy vẫn có thể nhẫn nhịn được! Mà những người thầy Từ chọn đều không phù hợp yêu cầu, đều là những cô nàng mặt tròn, không xinh đẹp lắm, nhìn rất hiền lành, dân gian gọi là tướng vượng phu.
Đinh Hạo nhìn thầy Từ hưng trí bừng bừng, chợt này ra ý tưởng: “Thầy, nếu không chúng ta đến bệnh viện thăm Lý Hoa Mậu đi! Anh ấy một người bên ngoài, ra vào bệnh viện cũng không có người thăm, không ổn lắm đúng không?
Thầy Từ chần chừ, Lý Hoa Mậu trong điện thoại luôn nhắc nhở không cần bọn họ đến thăm, còn nói rất gấp gáp không đến vài câu liền cúp máy. Ông khó xử: “Nhưng, nó vẫn chưa nói đang ở bệnh viện nào.”
Đinh Hạo vẻ mặt chân thành nhìn thầy Từ, thay ông cầm áo khoác đỡ ra khỏi cửa: “Yên tâm, con biết anh ấy ở đâu! Thầy, thầy cầm cả mấy tấm ảnh xem mắt này theo, chúng ta có thể nhân tiện đưa luôn!”