Buổi sáng Đinh Hạo thường xuyên tỉnh dậy vào lúc năm giờ, không phải là do cậu muốn thế, mấu chốt là người ngủ bên cạnh đè nửa thân mình nặng nề lên, coi cậu như gối ôm hình người mà siết, Đinh Hạo hoàn toàn là bị ép đến tỉnh. Dụi dụi mắt gọi anh: “Bạch Bân?”
Hôm qua Bạch Bân phải đưa người đến hiện trường, nửa đêm mới trở về, đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Đinh Hạo đẩy theo bản năng ôm thắt lưng cậu kéo vào trong lòng, lẩm bẩm ậm ừ.
Đinh Hạo nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên đầu giường, ừm, còn mười lăm phút nữa là sáu giờ, Bạch Bân sắp dậy rồi.
Đúng sáu giờ, thân thể Bạch Bân còn thức dậy trước cả anh, dán sát vào bụng Đinh Hạo cọ trái cọ phải như đang tìm kiếm cửa vào, nửa mơ nửa tỉnh tách chân Đinh Hạo ra, cứ thế đâm thẳng vào.
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, điều chỉnh tư thế nằm một chút, ôm cổ Bạch Bân cố gắng thả lỏng cho anh đi vào. Thân thể Đinh Hạo đã được điều dưỡng khỏe hơn không ít, so với trước kia cần một thời gian dài an ủi làm tiền hí, hiện tại chỉ cần đúng giờ bôi thuốc mỡ, uống thuốc Đông y là có thể thoải mái tiếp nhận Bạch Bân.
Bạch Bân cảm giác phía dưới được ấm áp quen thuộc bao bọc, còn có hai tay đang ôm chầm cổ mình, hô hấp gần bên tai, tất cả đều khiến anh không thể khắc chế nổi, ấn sâu vào nơi mềm mại kia bắt đầu vận động.
“Bạch Bân, anh, anh tỉnh chưa vậy? Đừng có bắn… vào trong…”
Sáng sớm bừng bừng phấn chấn thường là lúc có cảm giác nhiều nhất, ánh mắt Bạch Bân dần dần tỉnh táo, cũng có nghĩa càng có thể cảm nhận được tư vị được kẹp vào, mút lấy tuyệt vời này, tuy rằng rất muốn trực tiếp cảm nhận khoái cảm run rẩy khi bắn vào bên trong, nhưng nếu Đinh Hạo đã nói vậy, anh cũng sẽ không phản đối: “Được.”
Tối hôm qua Đinh Hạo vừa bôi thuốc, lúc này anh cử động bên trong không quá khó khăn, không đến một hồi thân thể cậu cũng dần nóng lên, hùa theo động tác của anh mà đong đưa cơ thể.
Bảy rưỡi sáng, thời gian vận động của hai người chấm dứt, lau rửa sạch sẽ xong xuôi. Bạch Bân đi nấu cơm, Đinh Hạo ngồi chờ ăn thuận tiện dọn dẹp giường, túm vỏ ga và chăn ném vào trong máy giặt, bây giờ không còn kịp giặt nữa, đợi tối về vậy. Nghĩ thế, lại nhìn ra ga giường đang phơi ngoài ban công, đêm hôm qua đã giặt xong, về phần nguyên nhân, giống như buổi sáng ngày hôm nay, không cần giải thích nhiều.
Bạch Bân nấu nướng, theo lệ thường xào một đĩa đồ ăn. Bởi vì trong tủ lạnh không còn thịt, chỉ toàn màu rau dưa xanh mướt, bèn làm một đĩa cà chua xào trứng chim. Đinh Hạo kén ăn vô cùng, không có thịt nhưng chắc món này cũng ăn được nhỉ. Nghĩ đến Đinh Hạo vừa tiêu hao thể lực xong, cố ý xào nhiều một chút, nhưng không cho tương cà vào, lọ tương cà vừa mua có hai ngày đã bị Đinh Hạo ăn hết một nửa, không thể cho cậu dùng nữa.
Đinh Hạo đại khái là ‘vận động’ mệt mỏi, từng ngụm từng ngụm chậm rì rì ăn: “Bạch Bân, hôm nay anh vẫn đến hiện trường à?”
Bạch Bân đến thành phố D coi như bắt đầu khởi nghiệp lại, gần đây thành phố D có quy hoạch một khu mới, vì nó liên quan đến hạng mục anh nhận nên gần đây Bạch Bân thường xuyên phải dẫn người đi hiện trường thực địa thăm dò. Nhưng hôm nay Bạch Bân cần đến một nơi khác, một nơi khá thương tâm đối với Đinh Hạo.
“Không đi hiện trường” Bạch Bân múc thêm cho cậu nửa bát canh: “Thị trưởng Tào hôm nay ghé qua, có lẽ sẽ cùng đến Đông Đạt, trong các hạng mục khởi động của bên đó có một nghi thức đặt móng khởi công bắt buộc phải tham gia.”
Đinh Hạo nghe anh nói vậy, canh cũng uống không nổi nữa, lặng thinh nửa ngày mới ‘hừ’ một tiếng: “Bận rộn ghê nhỉ, anh và ông Tào thật tích cực!” Đông Đạt hiện tại đang xây trên một khối đất Đinh Hạo từng tham dự cạnh trạnh, thật hiển nhiên, người ta thắng.
Bạch Bân bị cậu chọc cười, nhìn Đinh Hạo bực bội bên kia, lại hỏi: “Có một thiếp mời gửi đến em đấy, có đi không?”
Đinh Hạo ‘hừ’ một tiếng, trong mắt đều là khiêu khích: “Đi! Ăn uống không phải trả tiền, lúc ra về còn có vật kỷ niệm, sao em lại không đi!”
Nơi Đông Đạt khởi công là một địa điểm đẹp.
Bên kia là khu khai thác vì khuyến khích thương nhân đến mà đặt những mức giá khuyến mãi đặc biệt, gần như tương đương ‘Anh đến xây nhà xưởng tôi sẽ tặng không đất’, gần bờ biển, vị trí địa lý rất đẹp, phương tiện giao thông tuy chưa thuận lợi lắm nhưng xem tình hình tiếp tục mở rộng khai thác của khu này thì nó sẽ không còn là vấn đề.
Nơi tốt như vậy, bị dòm ngó không chỉ một bên Đông Đạt, Đinh Hạo cũng nhìn trúng.
Đinh Hạo tốt nghiệp đại học xong theo Bạch Bân đến thành phố D, về sau cũng dần dần bắt đầu vào thương giới. Trước kia dù sao cậu cũng ở thành phố D một lần, có thể nắm được những điểm nóng phát triển trong tương lai, nếu Bạch Bân bắt buộc phải ở thành phố D một thời gian rất dài, Đinh Hạo cũng cứ đơn giản hoạt động tay chân làm vài vụ làm ăn. Chuyện khai thác khu đất lần này đã bị cậu thèm thuồng từ lâu, rất muốn đầu tư vào đó một khu khách sạn nghỉ dưỡng bờ biển, đối tác đã liên hệ tốt, chỉ còn đấu thầu giành đất là xong.
Nhưng sự tình thường thường không phải chỉ cần nghĩ đến là có thể làm được, bởi vì không chỉ cậu nghĩ tới, người khác cũng nhận ra.
Giám đốc Đông Đạt có mắt nhìn độc đáo, liếc mắt một cái cũng chọn trúng khối đất kia, nguyên nhân nhìn trúng cũng là vì sát bờ biển, cách bến tàu gần, có thể tiết kiệm phí vận chuyển, bọn họ làm ngành luyện hóa dầu mỏ, sợ nhất là vận chuyển không kịp. Một cái khách sạn của Đinh Hạo phải cạnh tranh với cả khu xí nghiệp luyện hóa dầu mỏ, huống chi lần này Đông Đạt lại công ty lớn trong thành phố, trong nháy mắt đã thuận lý thành chương giành được khối đất kia.
Nếu người khác giành được Đinh Hạo chắc cũng không mất tự nhiên đến vậy, dù sao đều là cạnh tranh công bằng, cùng lắm thì không có gì. Nhưng lại có một tin tức nói, giám đốc Đông Đạt vốn không muốn khối đất này, sau khi nghe nói Đinh Hạo tham gia cạnh tranh mới bắt đầu cảm thấy hứng thú, lên tinh thần cướp đoạt kịch liệt.
Giám đốc này rất quen thuộc với Đinh Hạo, tên là Lý Thịnh Đông, cùng Đinh Hạo từ nhỏ lớn lên, miễn cưỡng mà nói thì là đánh nhau lớn lên.
Đinh Hạo hận đến nghiến răng, ngay khi nhận được tin liền gọi thẳng điện thoại qua mắng một thôi một hồi, Lý Thịnh Đông bên kia không hề tức giận, Đinh Hạo càng bực bội hắn càng cao hứng, rất có cảm giác thích thú, cuối cùng còn nói: “Đinh Tiểu Hạo à, vài ngày nữa anh đây khai trương, chỗ này phong cảnh không tệ, cậu nhớ đến xem, nhé!”
Đinh Hạo tức giận thiếu chút nữa quăng điện thoại.
Hôm nay Đông Đạt khởi công đặt móng, Đinh Hạo như hắn mong muốn, theo xe Bạch Bân cùng tới. Bạch Bân đi trước dẫn đường cho ông Tào, một loạt xe đen ngòm nối đuôi nhau, từng chốt chặn đường đều có người trực gác, lộ ra tám chiếc răng nở nụ cười tiêu chuẩn, phục vụ nhiệt tình chu đáo.
Đinh Hạo ngồi trong xe vẫn đang tức đến ứa gan, ủ rũ cong ngón tay gõ gõ lên cửa sổ thủy tinh trên xe. Bạch Bân thấy cậu nửa ngày không hé răng liên tục nhìn ra ngoài, cũng thoáng liếc qua, giải thích cho cậu: “Đây là chốt trạm ở những tuyến đường giao thông chính.”
Đinh Hạo chọc chọc cửa thủy tinh, miệng méo xệch: “Đương nhiên, một đường người ở thưa thớt, vùng hoang vu dã ngoại, không có chốt trạm nhắc nhở còn tưởng đi nhầm đường mất?!” Đứa nhỏ này có một thói quen, lúc mình chọn được thì nhìn thế nào cũng tốt, đến khi bị người khác đoạt đi liền cảm thấy chỗ này vô cùng tệ hại.
Đang nói chuyện, di động Bạch Bân liền kêu vang: “Thị trưởng Tào? A, vâng, chính là đường này, không đi nhầm…”
Đinh Hạo vui vẻ, thật sự là nói cái gì liền đến cái đó, ông Tào thật thú vị!
Đến nơi của Đông Đạt, từ xa đã có người chào đón, mọi người đều nhiệt tình bắt tay, liên tục hoan nghênh hoan nghênh, Bạch Bân đi theo ông Tào, đứng đằng kia bị vây kín. Đinh Hạo đợi đến khi người đã vãn bớt mới lén lút xuống xe, lúc cậu đến mặc thường phục, mọi người toàn tập trung chú ý tây trang giày da, cũng chẳng bao nhiêu người nhìn đến cậu, một đường đi bộ đến khu ký túc xá tạm thời.
Vừa vào đại sảnh Đinh Hạo lại bắt đầu khó chịu, đây mẹ nó không phải văn phòng tạm thời sao! So với chỗ cậu thuê công ty Hải X trang hoàng còn con mẹ nó xa hoa hơn! Đinh Hạo nhất thời cảm thấy chính mình một năm năm vạn tiền thuê trang trí còn không bằng một cái tạm thời của người ta!
Lượn vòng quanh hai vòng, Đinh Hạo liền nhìn thấy người quen, bước qua chào hỏi: “Đổng Phi! Ha, dạo này thế nào!”
Đổng Phi là cánh tay trái của Bạch Bân, lúc này đã rất có phong phạm bí thư gương mẫu, một thân tây trang mặc rất có phong cách, mỗi khi nhíu mày cũng không khác Bạch Bân là bao: “Sao cậu lại đến chỗ này, không ra phía đằng trước sao?”
Đinh Hạo lắc lắc đầu: “Không đi, anh cũng biết mà, tính cách tôi hướng nội lại hay thẹn thùng, rất sợ chỗ đông người…”
Đổng Phi nhịn xuống xúc động trên trán nổi gân xanh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Người bên này cũng khá nhiều, hay cậu lên xe chờ trước đi?” Đây tuyệt đối không phải hắn đang chèn ép Đinh Hạo, mà là nhìn thấu bản chất của cậu, đây là một chủ nhân trời sinh không an phận, chuyên môn trêu chọc tai họa.
Đinh Hạo dường như không nghe thấy, nhìn nhìn hộp nhỏ trong tay hắn, tiến sát tới: “Đây là cái gì? Vật kỷ niệm gì đây mà nhỏ vậy…”
Cô gái phân phát vật kỷ niệm cho các đơn vị tươi cười ngọt ngào, mở một hộp ra cho Đinh Hạo xem xét: “Đây là phong bì của công ty chúng tôi, cả nước chỉ cần có nơi có phân nhánh của Đông Đạt đều có thể nhận!”
Đinh Hạo nhìn ước lượng giá trị, một ngàn, lập tức cười loan ánh mắt chào hỏi cô gái kia: “Cho tôi hai cái đi.” Chỉ chỉ Đổng Phi bên cạnh: “Tôi và anh ta cùng một đơn vị…”
Đổng Phi lập tức ngăn cản cậu: “Đừng đưa cho cậu ấy, cậu ấy không phải ở đơn vị chúng ta!”
Đinh Hạo vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Ừm, được rồi, thật ra tôi ở chỗ thị trưởng Tào bên kia…”
Khóe miệng Đổng Phi co giật: “Đừng cho cậu ấy, cậu ấy cũng không phải ở văn phòng thành phố…”
Cô gái thật mê mang, nhìn nhìn Đinh Hạo rồi lại liếc sang Đông Phi, không biết nên nghe theo ai thì tốt.
Đổng Phi đứng cạnh vẫn không nhúc nhích, một bộ Đinh Hạo không đi hắn cũng nhất định không đi. Đinh Hạo đành phải báo tên công ty chính mình: “Tôi ở xí nghiệp Viễn Hồng, tên là Đinh Hạo.”
Bởi vì đây là lời nói thật, Đổng Phi lần này không chen vào nữa, nhưng cô gái kia hiển nhiên trước đó đã được nhắc nhở qua. Đinh Hạo vừa báo tên xong cô liền lập tức ‘a’ một tiếng, lấy một hộp lớn hơn từ trong ngăn kéo ra đưa cho cậu: “Xin chào ngài Đinh Hạo, giám đốc chúng tôi đã đặc biệt nhắc nhở, nếu ngài đến phải thể hiện mười phần thành ý, xin ngài nhận lấy cái này!”
Đinh Hạo da mặt dày, mở ra nhìn ngay tại chỗ, không sai, đúng bằng mười lần thứ trong tay Đổng Phi, không hổ là mười phần thành ý. Đổi hướng đi được vài bước, lại quay đầu hỏi cô gái kia một câu: “Tôi cầm cái này rồi thì về sau có thể lấy thêm một phần thành ý bình thường được không?”
Cô gái kia có lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, chớp chớp mắt, sững sờ nửa ngày không nói chuyện, đoán giám đốc nhà mình nếu đã đưa một cái lớn như vậy rồi chắc có thêm cũng không sao, liền ngập ngừng đáp ứng: “A, cái này… chắc là… có thể… được?”
Đinh Hạo cười toe toét, chiếc răng nanh nhỏ trắng noãn như ẩn như hiện, vươn tay ra: “Cám ơn nhé!”
Gương mặt sáng lạn lập tức khiến cô gái kia mất hoàn toàn sức chống cự, đỏ mặt hai tay dâng thêm một hộp nhỏ cho cậu, cuối cùng còn nói thêm câu đi thong thả.