wattpad @keoxoaingotngao
Lâm Kiến Ngộ thường xuyên trả lời bình luận của người hâm mộ, cũng không ngoại lệ cái loại này. Thời gian rảnh sẽ trả lời hơn trăm người, còn không thì cũng trả lời tầm mười mấy người. Cho nên bình luận NJ A Triết này cũng không có bị đẩy lên đầu.
Vả lại, "Tin những gì mắt thấy" cũng không có gì đáng bán tán.
Lướt xong Weibo, Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô đúng giờ đăng bài về mẫu mới trên taobao, chờ mọi việc xong xuôi, cô mới thấy WeChat tin nhắn mới.
Lâm Kiến Ngộ gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp Hoa Lê.
Lâm Kiến Ngộ: Nó không chịu về ổ, vẫn luôn ngồi xổm trước cửa, hẳn là nghĩ về cô.
Kiều Lạc Du mở mấy tấm ảnh chụp theo thứ tự, thấp thoáng nụ cười trên môi, lưu lại hình. Sau đó lại đem album bản vẽ thiết kế quần áo cho Hoa Lê gửi qua.
Kiều Lạc Du: /mặt trời/
Lâm Kiến Ngộ: Nó nhìn rồi trở về ổ nằm.
Lâm Kiến Ngộ: Đêm nay ngủ ngon, chúc ngủ ngon.
Kiều Lạc Du: Ngủ ngon.
Giá mẫu xuân hè tương đối rẻ hơn các mẫu thu đông. Hơn nữa các bạn trẻ cầm tiền mừng tuổi sẵn sàng mạnh tay ủng hộ các cô. Doanh thu của cửa hàng Hán phục Người Đẹp Say Rượu cũng vì vậy mà tăng gấp đôi.
Đương nhiên, vẫn là bởi vì Lâm Kiến Ngộ giúp các cô chia sẻ, hai mươi tám vạn người theo dõi thật không thể khinh thường.
Cuối ngày mùng bảy, Kiều Lạc Du chuyển giao cho Lâm Ngô. Cô phải thu thập hành lý trở về trường học, chuẩn bị đề cương luận văn nộp cho giảng viên xem xét.
Kiều Lạc Du trầm tình, đặc biệt hưởng thụ cảm giác một mình, nếu không có người hẹn cô, cô căn bản sẽ không ra cửa, mỗi ngày chui trong nhà vẽ tranh, nghe ca, đọc sách, hoặc là làm mọi thứ mình thích.
Đáng tiếc, ba ngày ở trong kí túc xá như thần tiên ngắn ngủi, bạn cùng phòng với Kiều Lạc Du lục tục tới trường học.
Lúc trước bốn người các cô ở trên mạng hẹn nhau ghép phòng kí túc. Trên diễn đàn thấy bạn cùng trường thấy hiện tên "Cẩn Du", giao diện QQ lại toàn hình Hán phục, lập tức thêm bạn tốt.
Kiều Lạc Du với chuyện này cũng rất tùy ý, thấy có người gửi lời mời, không hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Kết quả cuối cùng tạo nên một nhóm bốn người cùng một phòng. Một người thích đồng phục JK, một người thì thích phong các lolita, một người thích Hán phục, còn có một người thích ba cái hố, quả thực là một phòng phá sản.
Bốn người các cô có rất nhiều điểm chun. Mới đầu ở chung rất hòa hợp, thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi, về sau lộ ra các khuyết điểm, mới phát hiện trừ bỏ điểm yêu thích này, quan niệm cùng thói quen của từng người hoàn toàn bất đồng. Dần dần liền thành chị em xã giao.
Quan hệ của Lâm Ngô cùng bạn cùng phòng cũng không tốt lắm. Hai người nói về đề tài này, cô nàng nói qua một câu —— đại học thật sự đặc biệt tốt đẹp, nếu không có bạn cùng phòng ngốc.
Cô đối xử với bạn cùng phòng thái độ rất đơn giản. Các bạn không chọc tôi tôi không chọc các bạn, các bạn nếu dám trêu tôi tôi liền phiền chết các bạn.
Kiều Lạc Du tự đáy lòng cảm thấy, thái độ này phi thường thích hợp với cuộc sống sinh hoạt ở kí túc xá đại học.
Ba ngày sau, bạn cùng phòng đến đông đủ, đối diện với giường cô là Nguyễn Mộng Ngữ vừa tới liền hỏi: "Lạc Du, cậu có ý tưởng gì sao?"
"Làm xong rồi."
"Nhanh như vậy sao?" Mặt khác hai người bạn cùng phòng vừa nghe, tất cả quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.
Nguyễn Mộng Ngữ cùng các cô nhìn nhau, hỏi tiếp: "Có thể cho mình xem một chút được không?"
Kiều Lạc Du ngồi ở chỗ của mình, đầu cũng không ngẩng, "Không thể."
"......"
Cô tư duy khô cạn đột nhiên linh cảm bùng nổ mới thiết kế ra được tác phẩm, đương nhiên là không muốn bị sao chép.
Kiều Lạc Du thính tai, nghe được Nguyễn Mộng Ngữ nói thầm câu "Keo kiệt". Cô không cho là đúng, đeo tai nghe lên tiếp tục vẽ tranh, căn bản không để trong lòng.
Học kỳ đầu năm hai, giảng viên cuối kỳ giao bài tập nhóm, lúc ấy quan hệ của các cô cũng không tệ lắm. Cô cùng Nguyễn Mộng Ngữ chơi thân nhất, sẵn lòng đem tác phẩm của mình cho mượn. Ai ngờ cô ấy không chút khách khí, trực tiếp chia sẻ cho hai người khác.
Lần đó Kiều Lạc Du thêm thiết kế thêu thùa ở làn váy. Cuối cùng ba người kia cũng đều thêm phần thêu thùa. Tuy nói không hoàn toàn giống tác phẩm của cô, nhưng tóm lại là trong lòng không thoải mái.
Nếu không phải là bạn cùng phòng, đại khái sẽ không liên quan gì đến cô nữa. Chỉ tiếc duyên phận làm thành bạn cùng phòng, cũng phải gắn bó hết bốn năm.
Buổi tối từng người tắm rửa xong, Kiều Lạc Du tắt đèn phòng ngủ, chuẩn bị lên giường.
Mới vừa nhắm mắt lại, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng "***", cô hơi nhíu mày, lấy tai nghe dưới từ gối đầu đeo lên.
"***, mày bị ngu hả? Đánh làm chi? Mau thêm máu đi."
"Đi đi, tao mà đi lập tức hạ nó."
"***, trình độ học sinh tiểu học, thật ngốc."
Bạn cùng phòng chơi game mắng chửi người âm thanh càng lúc càng lớn. Kiều Lạc Du tháo xuống một bên tai nghe, có chút không vui nói: Cậu nói nhỏ một chút, mình muốn đi ngủ."
"Cậu đã buồn ngủ sao? Lúc này mới mười một giờ."
Bên này vừa dứt lời, Nguyễn Mộng Ngữ bên kia đột nhiên kêu lên: "Các cậu biết gì chưa? Học viện truyền thông mới có một giảng viên vô cùng đẹp trai."
"Này có cái gì hiếm lạ, các giảng viên nam trong trường đều không tồi nha. Trưởng khoa phát thanh lớn tuổi nhất cũng mới ba mươi hai tuổi, không giống khoa chúng ta, tất cả đều là hơn bốn mươi tuổi, toàn là Địa Trung Hải cùng bà cô già."
"Không đúng không đúng, lần này đặc biệt. Lúc trước anh ấy cũng tốt nghiệp ở trường chúng ta, rất nổi tiếng nha." Nguyễn Mộng Ngữ chia sẻ đến bốn người trong phòng, "Mình chia sẻ bài viết trong nhóm, các cậu mau xem."
Kiều Lạc Du muốn gục ngã, vất vả mới buồn ngủ đều bị các cô làm cho tỉnh. Chờ sau khi nộp bài cho giảng viên xong, cô nhất định dọn về căn nhỏ, không bao giờ quay lại đây.
"Chết tiệt, ngay cả ảnh đăng ký cũng đẹp trai như vậy."
"Đôi mắt đẹp nha."
"Tên cũng dễ nghe, Lâm Kiến Ngộ, tốt nghiệp khoa Truyền thông và Nghệ thuật thuộc Đại học Ôn Lâm, học vị thạc sĩ. Trong thời gian học ở trường còn làm đội trưởng đội hùng biện, Á quân "Cuộc thi hùng biện thanh niên Trung Quốc" còn được cả huy chương đồng. Hùng biện tốt nhất ở phiên thứ nhất và phiên thứ hai năm. Phụ trách chương trình radio của đài phát thanh thành phố khi còn là nghiên cứu sinh...... Ai, mặt sau quá nhiều."
Kiều Lạc Du cau mày, đang muốn mở miệng quát người, bỗng nhiên nghe được cái tên quen thuộc, nhịn không được mở to mắt, mở điện thoại ở đầu giường ra, xem bài chia sẻ trong nhóm.
[Các chị em đến học đi, tiền bối của chúng ta đã trở lại rồi!]
Chủ bài đăng chỉ có một câu [như hình], đăng hồ sơ của Lâm Kiến Ngộ lên diễn đàn chính thức của Đại học Ôn Lâm.
Phía dưới đã có tới ba trang bình luận, các nữ sinh tất cả đều "A a a" cùng "Cho xin lịch giảng với", nam sinh nhận ra anh là đội trưởng đội hùng biện trước đây, nói hy vọng học trưởng có thể dẫn dắt đội hùng biện lại trở nên huy hoàng.
Tất cả mọi người đều chờ mong Lâm Kiến Ngộ nhập chức.
Kiều Lạc Du nhàn nhạt cười một cái, tắt màn hình, chỉnh âm lượng lớn hơn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Bên tai vẫn có thể nghe được tiếng bạn cùng phòng, cô sợ mở lớn hơn nữa sẽ hại tai, chỉ có thể nhịn, đem lực chú ý tập trung ở ca khúc đang phát, dần dần tiến vào giấc ngủ.
Cứ như vậy qua bảy ngày, cuối tháng lại, thời tiết ấm lại, Lâm Ngô vội giao xong hàng, kêu xe taxi, xách theo hành lý tới trường học điểm danh.
Kiều Lạc Du hỏi cô khi nào tới trường, cũng tự giác đi giúp cô thu dọn đồ đạc.
Ký túc xá năm ba và năm tư sát bên nhau, Kiều Lạc Du dễ dàngvnhìn thấy Lâm Ngô cùng với hai cái vali và hai bao lớn không khác chuyển nhà là bao. Cũng không biết bác tài xế đã nhét vào xe như thế nào.
Kiều Lạc Du thấy Lâm Ngô đang ở gọi điện thoại, cũng không nhanh chóng tới gần.
"Không cần giúp em, ký túc xá nữ anh vào không được."
"Anh có thẻ giảng viên, có thể đi vào."
"Đừng, anh đừng đến đây, em có Lạc Du hỗ trợ là đủ rồi."
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy dừng lại hai giây, ngữ khí hơi thay đổi, hoàn toàn không cho Lâm Ngô cơ hội cự tuyệt: "Anh lập tức tới. Đứng đó chờ."
"Được thôi." Thấy thái độ anh trai cứng rắn như vậy, chỉ có thể lên đồng ý, cúp điện thoại.
Kiều Lạc Du lúc này mới tiến lên hỏi: "Anh trai cậu muốn tới giúp sao?"
"Đúng vậy." Lâm Ngô ngồi lên vali, có điểm khó xử, "Anh ấy đang được trường chúng ta chú ý như vậy, lại còn là giảng viên, nếu như bị sinh viên khác thấy cũng không tốt lắm."
"Có gì đâu chứ, anh ấy là anh trai của cậu mà."
"Bởi vì vậy mới phiền toái, nơi đây toàn là nữ sinh của học viện truyền thông, nếu bị bọn họ biết quan hệ này, khẳng định sẽ mỗi ngày đuổi theo mình hỏi, nào là lịch dạy của anh ấy, rồi anh ấy có đang độc thân không, thích kiểu con gái thế nào, nhất định sẽ bàn tán không yên."
Kiều Lạc Du cũng từng nghe Lâm Ngô nói qua, nữ sinh truyền thông học viện cực kỳ thích buôn chuyện, "Gió thổi cỏ lay" trong trường học đều giấu không được bọn họ, còn có vài người thích loan truyền tin đồn, thường xuyên đổi trắng thay đen.
"Dù có ý với anh trai cậu họ cũng sẽ né tránh thôi. Dù sao cũng là thầy trò."
"Hiện tại là thầy trò, tốt nghiệp lập tức trở thành không phải. Lại nói, hiện tại là thời đại nào, bọn họ đều không rảnh mà để ý giảng viên hay sinh viên." Lâm Ngô nhớ tới vẻ mặt của một số nữ sinh, trợn trắng mắt: "Anh trai mình đã ra khỏi bùn. Không bị vấy bẩn, nhưng không thể để anh ấy bị lừa bởi một số kẻ lộn xộn."
Rất nhiều đại học đều như vậy, khoa học tự nhiên xem thường văn khoa, văn khoa xem thường nghệ thuật, nghệ thuật xem thường nhau.
Kiều Lạc Du lần đầu nghe người ta đem chính trường học của mình xưng là "Nước bùn", đem anh trai nhà mình so sánh "Hoa sen", không khỏi cúi đầu cười cười.
Không bao lâu, Lâm Kiến Ngộ sải cặp chân dài kia tới, đại khái là đoán được ý Lâm Ngô, anh đeo màu đen khẩu trang, che khuất nửa khuôn mặt.
"Cho em." Hắn đem túi trong tay đưa cho Kiều Lạc Du.
Lâm Ngô thấy thế, kinh ngạc trừng lớn mắt, di chuyển vali, tiến đến trước mặt Kiều Lạc Du xem bên trong túi đồ. Là áo lông lúc trước bị Hoa Lê phá hỏng.
Kiều Lạc Du nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân, nhận lấy túi, theo thói quen nói thanh "Cảm ơn".
"Nên làm thôi."
Lâm Kiến Ngộ khóe môi hơi cong lên, tiến lên một bước, ý bảo Lâm Ngô đứng lên, nắm lấy hai thanh kéo kéo vali tới cửa ký túc xá. Sau đó dùng một tay nhấc lên một cái, đem vali đi lên cầu thang dễ như trở bàn tay.
Kiều Lạc Du nhìn anh nâng vali, không khỏi khen ngợi cùng người bên cạnh: "Nếu mỗi lần đi du dịch, có thể đi cùng anh trai cậu thì tốt rồi."
"A?"
"Tự mình xách vali rất cực khổ, mình có một lần thiếu chút nữa ngã cầu thang."
Lâm Ngô du lịch không nhiều, căn bản không trải qua loại chuyện này, "Không phải đâu, anh trai mình mỗi lần nhìn thấy nữ sinh một mình xách vali lớn đều sẽ đi tới giúp, chẳng lẽ không có nam sinh nào giúp cậu sao?"
Kiều Lạc Du lắc lắc đầu.
Ở ga tàu hỏa và tàu điện ngầm không có thang cuốn, cô lại một mình xách vali lớn, lên xuống cầu thang vô cùng mệt. Nói chung là hiếm gặp được người đàn ông nào chủ động giúp đỡ, hầu như đều muốn số WeChat.
Đương nhiên, giúp đỡ thì tốt, không giúp đỡ cũng là bình thường.
Lâm Kiến Ngộ đem hai cái túi lớn lên nốt, quay đầu lại trông thấy các cô đang nói chuyện, thuận miệng hỏi: "Đang nói gì thế?"
Lâm Ngô đem đoạn đối thoại vừa rồi kia tóm lược đơn giản tường thuật: "Lạc Du nói muốn cùng anh đi du lịch."
"......"
Cô vội vàng phủ nhận: "Mình không nói như vậy."
"Không sai biệt lắm."
Kiều Lạc Du theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Kiến Ngộ, ánh mắt hai người lập tức chạm.
Anh gật gật đầu, sắc mặt càng thêm nhu hòa, đôi mắt đen nhánh cười nhạt. Thanh âm lướt qua bên tai giống như ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp nơi trong trời đông, ôn nhu nhẹ nhàng.
"Có thể, anh lúc nào cũng có thể đi."
____
Tác giả có lời muốn nói: Phá sản phòng ngủ chính là phòng ngủ hồi đại học của ta, cửa dán một chữ viết hoa "Nghèo".