Wattpad @keoxoaingotngao
Có lẽ mùi thơm kia thật sự có hiệu quả, Kiều Lạc Du một đêm ngủ không mơ, ngủ thẳng tới chín giờ sáng hôm sau.
Cô không có thói quen ăn sáng, ở trong phòng dọn dẹp, thay áo ngắn tay với quần đùi, đi dạo hai vòng gần đó. Giữa trưa cảm giác hơi đói bụng mới trở lại nhà hàng gần khách sạn.
"Ở đây có nhận giao cơm không?" Kiều Lạc Du hỏi người phục vụ đứng ngay quầy.
"Xin chào quý khách, ở đây chúng tôi có giao cơm."
"Vậy chờ tôi một lát."
Cô bước sang một bên, lấy điện thoại gọi cho Lâm Kiến Ngộ, bên kia nhanh chóng nghe máy.
"Mọi người đang ăn cơm sao?"
Lâm Kiến Ngộ ngước mắt nhìn đồng đội trước mặt, xoay bút trong tay, "Bọn họ ăn rồi, còn anh chưa ăn."
Tề Thần ngồi gần anh nhất nghe vậy trừng lớn mắt, bọn họ tám giờ ăn bữa sáng, vẫn luôn ở đây tập luyện, còn chưa đi ăn trưa.
Lâm Kiến Ngộ ra vẻ không thấy, bình tĩnh hỏi: "Hiện tại em đang ở đâu?"
"Tôi ở quán ăn kế bên khách sạn, Lão Thành Y."
"Bây giờ anh tới."
Lâm Kiến Ngộ cúp điện thoại, bảo Bùi Trạch phụ trách bữa trưa cho các đội viên, trang thủ chuồn đi.
Phòng huấn luyện của mỗi đội đều cách nhau không xa, Lâm Kiến Ngộ vừa ra đi liền đụng phải người quen, hơi nhếch khoé môi, cùng người kia chào hỏi: "Chào."
Ninh Trì rất nhiều năm không gặp Lâm Kiến Ngộ, khẽ gật đầu, không tỏ ra thân thiện, tùy ý hỏi: "Đi ăn cơm?"
"Ừ." Anh cùng Ninh Trì đi tới đại sảnh, "Nghe nói bên cạnh có quán ăn không tồi nên tôi đến thử xme sao."
Ninh Trì so với Lâm Kiến Ngộ thì cao hơn một bậc, ở Thế Cẩm Tái và Cúp Thanh niên, hai người đã thi với nhau. Lâm Kiến Ngộ đại diện đại học Ôn Lâm hai lần thua bởi Ninh Trì năm đó ở đại học Lạc Cùng, lần thứ hai bọn họ tham gia Cúp Thanh niên cũng là ở vòng bán kết bại bởi đại học Lạc Cùng, chỉ lấy được giải ba.
Tuy là vậy, nhưng chưa từng có người nào coi thường Lâm Kiến Ngộ.
Ninh Trì theo thói quen đẩy đẩy mắt kính, thấp giọng nói: "Ngày mai các cậu thi trận đầu, không lo lắng sao?"
"Lo lắng, nhưng đã chuẩn bị tốt." Lâm Kiến Ngộ cong môi cười cười, đi đến đại sảnh thì dừng bước, nhắc nhở anh ta: "Học Nghệ khó đối phó, đừng thiếu cảnh giác."
"Tôi biết."
Ninh Trì có chút cao ngạo, hơn nữa ra nước ngoài ba năm, hiểu biết về các đội trong nước cũng không như ngày trước, ví dụ như đại học Học Nghệ, nghe nói lần này có hai vị sinh viên năm nhất, trình độ không tồi.
Anh ta chú ý tới Lâm Kiến Ngộ nâng cổ tay nhìn đồng hồ, mang theo dò hỏi: "Với Kiều Lạc Du sao?"
Lâm Kiến Ngộ bên môi ý cười dần tan, nhăn lại mày, giọng trầm đi vài phần: "Cậu biết cô ấy?"
"Biết." Ninh Trì không chút do dự gật đầu: "Cô ấy cũng biết tôi."
Lâm Kiến Ngộ trong lòng có chút hụt hẫng, không nhanh không chậm nói: "Nếu biết, không bằng đi cùng nhau?"
Ninh Trì lần này trả lời càng nhanh: "Được thôi."
Kiều Lạc Du tìm được một vị trí ở lầu một, mở xem tin nhắn trong hai ngày qua.
Lâm Ngô: Ở Bắc Kinh thế nào ~~~
Kiều Lạc Du: Cũng không tệ lắm.
Lâm Ngô: Cùng anh trai mình thì thế nào ~~~
Kiều Lạc Du: Đây mới là trọng điểm cậu quan tâm hả?
Lâm Ngô: Ha ha ha ha ha ha ha ha cũng không phải!!
Lâm Ngô: Mình là đốc thúc cậu mau vẽ!!
Kiều Lạc Du sao có thể đoán không ra tâm tư của cô, Lâm Ngô đột nhiên thúc giục cô vẽ, nguyên nhân chỉ có một.
Kiều Lạc Du: Tiền tiêu hết rồi?
Lâm Ngô:??? Cậu là con giun trong bụng mình sao?
Kiều Lạc Du: Cậu về sau đừng lại xài tiền lung tung, phải biết để dành tiền, cũng nên độc lập kinh tế.
Lâm Ngô: Thật là khó, Alipay của mình một khi có tiền lại chịu không được mua đồ, cảm giác vĩnh viễn không đủ dùng.
Cô gửi sang nhãn dán thở dài.
Lâm Ngô: Nhất định là tiền mình kiếm còn chưa đủ nhiều!
Kiều Lạc Du không khỏi cười nhạo.
Kiều Lạc Du: Rõ ràng là cậu toàn mua những thứ không dùng đến.
Lâm Ngô: Mình cảm giác đều có thể dùng đến, nếu không thì về sau có thể dùng đến......
Cô lại gửi sang nhãn dán thở dài.
Kiều Lạc Du: Vậy về sau mỗi tháng mình sẽ giữ một ngàn trong tiền lương của cậu. Cuối năm mới trả lại, thế nào?
Lâm Ngô: Được nha.
Kiều Lạc Du: Như vậy yên tâm rồi chứ?
Lâm Ngô: Ha ha ha ha ha ha đã nói cái gì đâu, mình có cái gì mà không yên tâm đối với chị dâu của mình!
Kiều Lạc Du cười lắc đầu, rời khỏi khung tin nhắn, mở Weibo.
Tài khoản chính thức của Cúp Thanh niên thông báo lịch thi cùng đề tài đấu vòng loại, ngày mai buổi sáng trận đầu chính là đại học Ôn Lâm cùng đại học Tây Chính quyết đấu, đề tại là tự do ý chí tồn tại / không tồn tại.
Cô còn chưa xem xong, cảm giác được đối diện có người tới.
Kiều Lạc Du nắm điện thoại cười khanh khách mà ngẩng đầu, nhìn đến Lâm Kiến Ngộ đến cùng một người đàn ông khác, không phải là Bùi Trạch cũng không phải thành viên trong đội, hơi hơi sửng sốt.
Biết rõ là cùng cô đi ăn cơm lại mang theo người lạ tới, người này hẳn là rất quan trọng đi?
"Xin chào." Cô phục hồi tinh thần lại lập tức đứng dậy, lễ phép hướng người nọ gật gật đầu, ngay sau đó nghi hoặc nhìn phía Lâm Kiến Ngộ.
Lâm Kiến Ngộ nhìn đến ánh mắt của cô, lén lút thở ra, trên mặt hiện lên ý cười, giới thiệu: "Đây là huấn luyện viên của đại học Lạc Cùng, Ninh Trì."
Vừa nghe được cái tên, Kiều Lạc Du tươi cười thiếu chút nữa cứng đờ, vươn tay phải, có chút gian nan nói: "Xin chào, tôi là Kiều Lạc Du."
Ninh Trì ừ một tiếng, tùy ý bắt tay, cùng Lâm Kiến Ngộ ngồi xuống đối diện cô.
Kiều Lạc Du ho nhẹ hai tiếng, mở thực đơn trong tay, đưa cho hai người "Nhìn xem muốn ăn cái gì."
"Em chọn đi."
"Cô chọn đi."
Hai người trăm miệng một lời.
"......"
Kiều Lạc Du yên lặng mà thu hồi thực đơn, đưa tới người phục vụ tự gọi đồ ăn
"Thường Vu Hàn lần này có tới sao?" Ninh Trì dựa vào ghế, mở miệng.
"Không nghe qua."
Hắn hỏi tiếp: "Học Nghệ lần này đưa hai người mới tới, cậu có nghe qua chưa?"
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy nhịn không được cười thanh, chọc phá tâm tư của anh: "Đây mới là nguyên nhân cậu nguyện ý đi theo sao?"
"Đương nhiên." Ninh Trì cũng không có ý giấu giếm, "Không có người nào biết Học Nghệ rõ ràng hơn cậu."
"Tôi đã rời đi hai năm."
"Rồi sao chứ?"
Anh không cho rằng Lâm Kiến Ngộ mấy năm rời đi sẽ ngoan ngoãn nhàn rỗi, không xem một trận thi hùng biện nào, không chú ý tới sự biến hóa của các đội.
Lâm Kiến Ngộ nhẹ nhàng gật đầu, tặng bốn chữ cho anh: "Không thể báo cáo."
Sau đó trầm mặc.
Kiều Lạc Du ngồi ở bọn họ đối diện, cảm giác không khí trên bàn càng ngày càng quỷ dị.
Giống như quan hệ hai người không tốt?
Cũng phải thôi, dù sao cũng là đối thủ.
Cô cầm ly trên bàn uống một ngụm nước, đè nén cảm xúc trong lòng.
Bữa cơm này bọn họ ăn thực an tĩnh, đồ ăn bưng lên, Ninh Trì cùng Lâm Kiến Ngộ lại không nói chuyện, Kiều Lạc Du cũng không dám nói chuyện, chỉ vùi đầu gắp đồ ăn.
Ninh Trì nhận được tin nhắn từ đội viên, nhanh chóng rời đi trước. Kiều Lạc Du cả người lúc này mới thả lỏng, ngay cả dáng ngồi cũng trở nên tùy ý hơn.
Lâm Kiến Ngộ nghe được tiếng cô thở phào, sắc mặt không đổi, đáy mặt lộ ra tia ấm áp, tùy tiện tìm đề tài: "Sách xem xong rồi sao?"
"Vẫn chưa xong." Kiều Lạc Du buông chiếc đũa, có chút bất đắc dĩ: "Tôi cảm giác chính mình đọc đã hiểu, lại giống như không hiểu."
Lâm Kiến Ngộ bị lời này làm cho tức cười, "Không có việc gì, chậm rãi xem, chỗ nào không hiểu tới hỏi anh."
Anh tìm người phục vụ thanh toán, cùng cô trở về khách sạn, đang đợi thang máy, thật sự không nhịn hoang mang được trong lòng, rốt cuộc hỏi: "Em biết Ninh Trì từ trước sao?"
Kiều Lạc Du liếm liếm môi, vừa định trả lời thì cửa thang máy mở, bên trong đầy người.
"Lâm Kiến Ngộ!"
Người đứng giữa đám đông thấy anh hai mắt cũng sáng rỡ, bước nhanh ra, khoác lấy bờ vai của anh, quan hệ hai người có vẻ tốt.
"Cuối cùng cũng trở lại."
Lâm Kiến Ngộ trên mặt cũng chậm rãi nở nụ cười, nhìn về phía hai nam sinh đứng phía sau, gật đầu một cái xem như chào hỏi, rồi sau đó mới hòa nhã nói: "Cũng nên trở lại."
"Năm nay Ôn Lâm tính ra chiêu bài gì đây?"
"Cậu có thể chờ mong một chút." Lâm Kiến Ngộ ra vẻ thần bí, hỏi lại: "Lần này Học Nghệ tính toán quán quân liên tục 3 lần sao?"
Người nọ không chút khách khí, nói: "Cậu cũng có thể chờ mong nha."
Nghe được Học Nghệ đại học, Kiều Lạc Du rốt cuộc đã biết người này rốt cuộc là ai.
Thường Vu Hàn, huấn luyện viên Học Nghệ đại học, hai người đều từ cao trung bắt đầu thi đấu, là đối thủ mười mấy năm.
Hoá ra anh cùng vị đối thủ Thường Vu Hàn lại có quan hệ tốt như vậy.
Đối diện có người năm nay vừa mới bắt đầu tham gia hùng biện không nhận ra Lâm Kiến Ngộ, nhỏ giọng hỏi đàn anh đàn chị bên cạnh, đàn anh cúi đầu đơn giản khái quát —— "Năm đó đem huấn luyện viên chúng ta đánh ngã."
Chỉ tiếc giọng nói có chút lớn, ở đây tất cả mọi người nghe rõ, Kiều Lạc Du nhịn không được cười ra tiếng.
Thường Vu Hàn nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hơi đổi, nhìn Kiều Lạc Du, "Đây là thành viên mới của đội các cậu sao? Giấu kĩ ghê, không phải là dùng để đối phó với chúng tôi chứ?"
"Có thể nói cho cậu nghe sao?" Lâm Kiến Ngộ cười, một lần nữa ấn nút thang máy, cùng Kiều Lạc Du đi vào bên trong, để lại Thường Vu Hàn tại chỗ.
Anh và Lâm Kiến Ngộ tuy đối đầu với nhau nhưng quan hệ đằng sau lại không tồi. Năm đó hai người đại diện cho trường liên tiếp đối đầu với nhau, thắng bại đều có.
Trước kia ở "Cúp Thanh niên", đại học Học Nghệ liên tục hai năm là quán quân. Ở cuộc thi khác cũng lấy được thành tích không tồi. Theo lý thuyết hẳn nếu so sánh với Lâm Kiến Ngộ và đại học Ôn Lâm đương nhiên là tốt hơn gấp trăm lần. Nhưng trong long anh trước nay cũng chưa từng cảm thấy chính mình thắng Lâm Kiến Ngộ.
Thường Vu Hàn dám chắc rằng, nếu thi hùng biện có trận đấu solo, Lâm Kiến Ngộ tuyệt đối có thể bất bại.
Chờ cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Kiều Lạc Du mới hỏi: "Vì sao anh lại muốn cho anh ấy nghĩ lầm tôi là đội viên của nhóm vậy?"
Lâm Kiến Ngộ cười nói: "Dọa cậu ta chút thôi."
"......"
Được thôi.
Lâm Kiến Ngộ nhẹ giọng nói, đem đề tài xoay trở về, lại lần nữa dò hỏi: "Em đã biết Ninh Trì từ trước rồi sao?"
Nếu anh đã hỏi, là tám phần đã biết cái gì, Kiều Lạc Du không tính giấu giếm: "Cũng có quen biết...... Đã từng được người quen giới thiệu."
"Đinh."
Cửa thang máy mở, lầu hai là nhà ăn khách sạn, hiện tại vừa đúng lúc mọi người dùng cơm nước xong, có không ít người tiến vào.
Lâm Kiến Ngộ cùng Kiều Lạc Du đồng thời lui đến phía sau cùng, vẫn không ngừng có người tiến vào. Kiều Lạc Du bị nữ sinh phía trước dẫm giày cao gót vào chân, đau đến hít khí lạnh.
"Thực xin lỗi."
"Không có việc gì......"
Lâm Kiến Ngộ nắm lấy tay cô, hơi hơi dùng sức, kéo đến bên cạnh mình, nghiêng thân mình, đem cô vòng ở trong góc.
Kiều Lạc Du cảm nhận được hô hấp của anh ngay gần bên, thấp đầu, nghe thấy anh cố tình đè thấp giọng chậm rãi truyền đến.
"Vậy tại sao không nói chuyện?"