wattpad @keoxoaingotngao
Kiều Lạc Du đã ăn trước khi đến, nhàn nhã không có việc gì, ngồi vào sô pha chơi điện thoại.
Ngày hôm qua Mẹ Kiều nhìn ảnh chụp cháu trai dì Trương, không chút do dự bảo Kiều Lạc Du gửi WeChat qua. Hôm nay cô nhận được lời mời thêm bạn, tên là Debate.
Cô đồng ý người nọ, đối phương không gửi tin nhắn, Kiều Lạc Du cũng không phải người sẽ chủ động.
Rời khỏi WeChat, cô mở Weibo, vừa vặn lướt tới bài đăng anh vừa chia sẻ cách đây một tiếng, là chia sẻ bài viết từ tài khoản chính thức của Cúp Thanh niên.
Lâm Kiến Ngộ chỉ ghi bốn chữ —— làm lại từ đầu.
Cô nhịn không được ngước mắt nhìn mắt người kia đang ngồi ở bàn dài bên phải mình. Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng, giống như các thành viên bên cạnh, khí chất lại tương đối xuất chúng, lộ ra vẻ thư sinh nhàn nhạt, làm cho người khác nhất thời không rời được mắt.
Lâm Kiến Ngộ cũng nhanh chóng nhận ra tầm mắt cô, hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại.
Tầm mắt hai người giao nhau ở không trung, Kiều Lạc Du cong môi cười một cái, tự nhiên chuyển tầm mắt, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Đội hùng biện đại học Ôn Lâm tổng cộng có hai mươi thành viên đang hoạt động, mười sáu sinh viên và bốn nghiên cứu sinh. Đội trưởng hiện tại là sinh viên năm ba Ngải Tử Hàng. Chờ các đội viên ăn cơm xong, cô từ trong túi lấy ra đồng phục cho mọi người truyền nhau xem.
"Nếu mọi người ưng ý, tôi sẽ đem lên xưởng in, giá cả sẽ không quá cao đâu." Kiều Lạc Du nói giá cả mà xưởng đã thông báo trước.
Ngải Tử Hàng sau khi nghe xong có chút kinh ngạc: "Rẻ vậy sao? Chất áo này rất tốt nha."
"Tôi là đối tác dài hạn với xưởng, cho nên sẽ rẻ hơn một chút."
"Vậy ngày mai anh sẽ đi hỏi thầy Triệu số đo rồi báo lại cho em sau." Bùi Trạch tiếp nhận đồng phục của đội, nhét vào trong lòng Lâm Kiến Ngộ, "Đi, mau thay ra cho anh đây nhìn xem."
Phòng huấn luyện chỉ có một gian phòng, nếu nói anh mặc thử chỉ có thể cởi quần áo trước mặt mọi người.
Các đội viên nghe vậy cực kỳ phối hợp, tất cả đều hô lớn "Cởi! Cởi mau đàn anh!", Kiều Lạc Du không khỏi cười nhẹ, bày ra bộ dạng xem diễn biểu tình, tò mò anh sẽ giải vây cho chính mình thế nào.
Lâm Kiến Ngộ cười nói: "Có phụ nữ ở đây, không tiện."
Cô lập tức nói tiếp: "Tôi có thể đi ra ngoài."
Ngải Tử Hàng lại bắt đầu ồn áo "Mau lên đi", âm thanh kéo dài, những người khác cũng ăn ý phụ họa theo.
Lâm Kiến Ngộ trên mặt cũng không thấy một chút khó chịu, ngược lại cười đến càng ôn hòa vài phần, nghiêng đầu nhìn Bùi Trạch nói: "Một lát đi tới phía sau hội trường tôi sẽ thay, miễn cho ảnh hưởng đến suy nghĩ của mọi người."
Một câu nói này đã thuận lợi đem chú ý từ việc thử áo dẫn tới việc thi đấu. Ngay lập tức phòng huấn luyện vang lên tiếng kêu la đau khổ, nhưng ai cũng muốn tham gia trận chung kết, thật khổ tâm mà.
"Đừng quậy nữa, lát nữa hẵng quậy." Bùi Trạch lên tiếng làm cho bọn họ an tĩnh.
Nhanh chóng đến thời gian thi đấu, các đội viên muốn thay quần áo ở phòng huấn luyện. Kiều Lạc Du đi ra trước, Lâm Kiến Ngộ cầm lấy áo khoác để ở ghế, theo cô đi ra ngoài, đóng cửa lại.
"Hoa Lê ở trong ký túc xá của tôi, xong việc em có thể ghé qua xem nó."
Từ phòng huấn luyện vừa đi được vài bước đã đến cầu thang, Kiều Lạc Du mặc đồ hơi mỏng, theo bản năng sờ sờ cánh tay, cười nói: "Lâm Ngô cuối tuần mới có thời gian, nên cuối tuần tôi mới có thể đem nó trả cho anh."
Lâm Kiến Ngộ gật đầu ừ một tiếng, hơi chút nghiêng thân mình, che ở phía trước cô, động tác tự nhiên, "Nếu em thích nó thì giữ nó một thời gian cũng được, nếu không rảnh......"
"Thích, đương nhiên thích." Kiều Lạc Du cảm giác được gió bị cản,
cong môi cười nói: "Tôi sẽ chăm sóc nó giúp anh, coi như là phí tuyên truyền đi."
Như vậy anh có thể chuyên tâm thi đấu.
"Được thôi."
Hai người nhất thời im lặng, lẳng lặng mà đối diện, đáy mắt thoáng ý cười.
"Sân thi đấu đã bố trí xong, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?" Nguyễn Hạ vừa rồi đến hội trường tìm hiểu đã trở lại, vừa đi đến cửa hướng phòng huấn luyện vừa hỏi Lâm Kiến Ngộ, căn bản không phát hiện ra không khí ái muội này.
Kiều Lạc Du thu hồi ánh mắt, chỉnh lại tóc, đem túi trong tay khoác lên vai.
"Chuẩn bị xong rồi, đi thôi." âm thanh quen thuộc của Lâm Kiến Ngộ vang lên từ phía sau, trước sau như một nhẹ nhàng chậm chạp.
Phòng huấn luyện cách nơi này không xa, lúc bọn họ đến hội trường đã chật kín, thi đấu sắp bắt đầu, tuyển thủ đi vào hậu trường đợi lên sân khấu, Kiều Lạc Du hiện giờ là thành viên của đội, đi theo Nguyễn Hạ ngồi ở hàng ghế thứ hai.
Hai giờ, chủ tịch bắt đầu giới thiệu đề tài hôm nay cùng giám khảo, ngay sau đó mời các tuyển thủ ngồi vào vị trí.
"A a a a a a a!!!"
Hội trường tức khắc vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai, nam nữ sinh đều có.
Nam nhân đẹp trai khiến các nữ sinh ưu ái cổ vũ cùng ái mộ không khó, nhưng có thể làm các nam sinh ngưỡng mộ cùng kính nể, vậy chắc hẳn học thức tu dưỡng tuyệt đối là không thấp.
Nguyễn Hạ ngồi bên cạnh nhìn thấy bọn họ lên sân khấu, cũng kích động vỗ tay, Kiều Lạc Du không khỏi tò mò hỏi cô, vì cái gì mọi người đều kính nể cùng tín nhiệm Lâm Kiến Ngộ như vậy, bao gồm huấn luyện viên đương nhiệm Bùi Trạch.
"Nói như thế nào nhỉ?" Nguyễn Hạ nâng má suy nghĩ, kể lại năm đó ở trên sân thi đấu cùng Lâm Kiến Ngộ.
Ngăn cơn sóng dữ, chuyển bại thành thắng...... Kiều Lạc Du nghe được nhiều nhất chính là những từ này.
Nguyễn Hạ đến nay vẫn còn nhớ năm đó Lâm Kiến Ngộ thân là đội trưởng. Mang theo chức đội trưởng của đội đã từ thịnh chuyển suy rất nhiều năm, một đường nghiền áp rất nhiều đội tiếng tăm lừng lẫy, tiến vào bán kết, ở lần thứ nhất dành được hạng năm, năm thứ hai trực tiếp thẳng tiến đến vòng bán kết, bắt lấy huy chương đồng "Cúp Thanh niên".
Cái kia huy chương đồng là giải thưởng cao nhất đại học Ôn Lâm nhận được trong năm năm trước.
Bùi Trạch sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh quyết định ở lại dạy học, tiếp tục dẫn dắt đội. Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng Lâm Kiến Ngộ cũng sẽ ở lại, nhưng không nghĩ tới anh lại từ chối không chút do dự.
Kể cả khi anh từ chối, cũng không có ai trách anh.
Rời đi là chính do anh lựa chọn, vô luận thế nào, bọn họ vẫn như biết ơn vì đã từng có một người đội trưởng như vậy, người đã dẫn bọn họ đi đến bậc vinh dự nhất.
Cuối cùng, Nguyễn Hạ dùng một câu tổng kết: "Có anh ấy ở đó sẽ làm mọi người an tâm."
Trong sân, đến lượt Lâm Kiến Ngộ lên tiếng, Kiều Lạc Du gật gật đầu, quay lại tập trung theo dõi, trận này có chủ đề là lý tưởng / hiện thực. Lần này đối thủ của anh là Tưởng Dĩ Hướng.
"Chào các vị giám khảo." Giọng nói của anh ấm áp lịch sự, không giống như bình thường nói chuyện, hơi nhanh hơn chút.
"Đối phương vừa rồi nói, mỗi người chúng ta bình đẳng và đều có thể theo đuổi. Nhưng mỗi người sinh mà bình đẳng làm không được, thế nên có thể nói thế giới là hiện thực chủ đạo đúng không?" Lâm Kiến Ngộ hoàn toàn không xem bản thảo, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Tưởng Dĩ Hướng bình tĩnh đáp: "Không sai, quan điểm của cậu hoàn toàn là sống ở xã hội không tưởng, thế giới chân thật chính là tàn khốc đến nỗi có những chuyện anh không thể thực hiện được."
Lâm Kiến Ngộ dương môi cười một cái, không nhanh không chậm mà hỏi lại: "Làm không được hay được bảo rằng không nên làm?"
Tưởng Dĩ Hướng chần chờ vài giây: "Không phải, nhưng......"
"Cho nên cậu cho rằng tương lai là có thể làm được, nhưng trước mắt thì cậu không làm." Lần này anh đoạt lời, ngay sau đó hỏi: "Cậu cảm thấy con người vì sao lại tạo ra máy bay?"
"Bởi vì khoa học kỹ thuật tiến bộ."
"Không, là bởi vì thực tại không có, nên mọi người yêu cầu, cảm ơn."
Cuộc tranh luận kết thúc, Nguyễn Hạ tấm tắc hai tiếng, cảm thán Lâm Kiến Ngộ thủ hạ lưu tình, lại nói Tưởng Dĩ Hướng quá non trẻ.
Kiều Lạc Du nhìn người nọ trong sân, bỗng nhiên cảm thấy thật đáng tiếc, nếu có thể biết anh sớm một chút, hoặc là anh không rời đội, là có thể thường xuyên nhìn đến anh đứng trên sàn đầu.
Nở một nụ cười như ngày thường, nói chuyện cùng với đối thủ vẫn luôn lễ phép, dùng câu hỏi đơn giản tìm ra lỗ hổng của đối phương, lại dùng đạo lý thâm nhập thuyết phục và gây tác động đối với người xem.
So với việc trở thành huấn luyện viên mà nói, anh vẫn thích đứng trên sàn đấu hơn.
Một giờ thi hùng biện kết thúc, Lâm Kiến Ngộ dẫn dắt thắng lợi, nghỉ giảo lao mười lăm phút lại tiến hành trận chung kết "Cúp Mộ thanh".
Lâm Kiến Ngộ không nghỉ ngơi, trước mặt mọi người đi tới chỗ ngồi bên cạnh Kiều Lạc Du, cong lưng hỏi: "Em ở lại xem trận chung kết sao?"
Này không phải là câu nói mang ý dò hỏi, mà giống như đang nói "Tôi thi đấu xong rồi, giờ em muỗn xem người khác đấu cũng không sao".
Kiều Lạc Du đưa nhìn mắt lên sân khấu thấy tên những tuyển thủ không quen biết, lắc đầu, "Không xem, tôi về sớm một chút để vẽ tranh."
"Thật tốt." Anh móc chìa khóa từ trong túi đưa cho cô, ghé lỗ tai cô nói nhỏ: "Đây là chìa khóa ký túc xá dự phòng của tôi, lát nữa tôi sẽ gửi em địa điểm."
Lâm Kiến Ngộ nói xong, lúc này mới nhìn về phía Nguyễn Hạ bên cạnh, dương môi cười cười, xoay người đi hậu trường tìm bọn Bùi Trạch.
Các nữ sinh ngồi ở hàng phía sau không nghe thấy cuộc đối thoại, chỉ nhìn thấy Lâm Kiến Ngộ cùng Kiều Lạc Du thân mật, tất cả đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
Các cô cũng đang mơ mộng cùng thầy Lâm kề tai nói nhỏ!
Chờ anh đi xa, Nguyễn Hạ tiến đến bên tai Kiều Lạc Du, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Hai người ở chung sao?"
Kiều Lạc Du nghe được lời này, suýt vứt chìa khoá trong tay, vội vàng giải thích: "Không, em chỉ đến ký túc xá đón mèo của anh ấy thôi."
"Gần đây trong trường có tin đồn nhảm nhí, chị tưởng thật không đó." Nguyễn Hạ đem túi nhỏ đưa cho cô, "Vậy em đi trước đi, trên đường chú ý an toàn."
"Tạm biệt đàn chị."
Kiều Lạc Du xách theo túi nhỏ, mang theo chìa khóa ký túc xá của Lâm Kiến Ngộ, mặt bình tĩnh bước ra khỏi sân thi đấu.
"Ai, Lạc Du đi rồi sao?" bọn Bùi Trạch trở lại không thấy được Kiều Lạc Du, tò mò hỏi.
"Em ấy đến kí túc xá đón Hoa Lê rồi."
"Đi đến kí túc xá của cậu đón Hoa Lê?" Bùi Trạch đưa mắt quan sát, "Gần đây trên diễn đàn đồn đãi đừng nói là thật sự chứ? Đừng nha, em ấy còn chưa tốt nghiệp, cậu đừng gây chú ý."
Lâm Kiến Ngộ càng nghe càng hồ đồ, khó hiểu nói: "Cậu đang nói gì vậy?"
......
Ở nhà suốt một tuần, Kiều Lạc Du lại đến trường, tổ chức thiết kế trình diễn, cùng bạn học liên hoan, tham gia hùng biện, lấy bằng tốt nghiệp...... trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã hoàn thành.
Tốt nghiệp thật sự chỉ là trong nháy mắt, Kiều Lạc Du từ khu dạy học đi ra vẫn có cảm giác không chân thật.
Có điểm phiền muộn, cũng có chút luyến tiếc.
Luyến tiếc thanh xuân chính mình.
Kiều Lạc Du thở dài, lấy ra điện thoại gọi cho Lâm Ngô.
"Hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Mình đang có lớp, làm sao vậy?" Lâm Ngô đem hạ giọng trả lời.
"Mình vừa mới nhận được bằng tốt nghiệp, muốn mời cậu ăn bữa cơm."
"Ăn!" Giọng nói của cô rất là hưng phấn: "Cậu hiện tại ở đâu, mình tới tìm cậu."
Kiều Lạc Du cố ý trêu cô: "Thôi bỏ đi, cậu vẫn nên tập trung học hành nhỉ?"
"Học cái gì, ăn cơm quan trọng nhất." Lâm Ngô lại hỏi: "Mau nói, cậu hiện tại ở đâu?"
"Ngay phía trước giảng đường năm tư."
"OK, mình lập tức tới."
Kiều Lạc Du tắt điện thoại, ngồi ở ghế bên cạnh, cúi đầu lướt vòng bạn bè, xem cảm nghĩ và ảnh chụp tốt nghiệp của các bạn học.
Bên cạnh có người ngồi xuống, cô tưởng Lâm Ngô tới, đầu cũng chưa nâng, thấp giọng hỏi: "Muốn ăn cái gì? Hôm nay cho phép cậu tùy tiện chọn."
Không một tiếng đáp lại.
Kiều Lạc Du cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi lại, bên tai xẹt qua tiếng cười ngắn ngủi: "Được thôi."
Cô chớp mắt sửng sốt, ngay sau đó cong môi nở nụ cười: "Sao anh lại ở đây?"
"Vừa đúng lúc đi ngang qua."
Từ sau cuộc thi kia, Kiều Lạc Du chưa từng gặp Lâm Kiến Ngộ ở trong trường, hôm nay quả thật rất trùng hợp.
Lâm Kiến Ngộ đôi tay cắm túi, nhìn phía dưới điện thoại cô có hai cuốn sổ nhỏ, "Tốt nghiệp rồi sao?"
"Vâng." Kiều Lạc Du sờ soạng mặt bìa, trong giọng nói hơi có chút ý vị: "Tốt nghiệp rồi."
Lâm Kiến Ngộ mặt mày nhàn nhạt ý cười, ngữ điệu chậm lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô, "Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là quan hệ thầy trò."
"Tôi muốn theo đuổi em."