Lại một tuần bận rộn trôi qua, Vạn Tử Ngang gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, bảo mọi người đã lâu không gặp, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau tai nạn sáu năm trước, cuộc sống của mỗi thành viên Prime đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Không ai bảo ai đều ra nước ngoài du học, nhưng không hề cùng trường. Năm thứ hai Đỗ Nhược học ở Berkeley thì gặp được Hà Vọng đang học ở Stanford. Vô tình gặp nhau nơi xứ người mới phát hiện thì ra trường họ học lại gần nhau như thế. Hai người cùng ăn trưa đơn giản, trong cuộc tán gẫu với Hà Vọng, cô mới biết Vạn Tử Ngang học ở Viện công nghệ California, gần hai người họ nhất, Đồ Chi Viễn học ở Illinois, Chu Thao học ở Columbia... Cô được nghe về tất cả thành viên trong nhóm, chỉ không nhắc đến Cảnh Minh mà thôi.
Lúc tạm biệt, hai người trao đổi số điện thoại. Hà Vọng nói một mình cô là con gái ở nước ngoài, nếu gặp phải chuyện gì phiền phức nhớ tìm cậu ta. Cô cũng đồng ý, nhưng may sao bản thân không gặp phải bất cứ phiền phức gì, nên không có cơ hội đi tìm Hà Vọng.
Thời gian ở Mỹ, mọi người chỉ tình cơ mới gặp nhau đôi lần khi có cuộc thi gì đó trên diễn đàn học thuật và giao lưu giữa các trường. Suốt bốn năm, cô đã lần lượt gặp lại từng thành viên của Prime, ngoại trừ Cảnh Minh. Người khác cũng vậy, không ai gặp được anh, dù rằng tất cả đều biết anh đang ở đâu, nhưng không ai tìm đến cả.
Anh không tham gia bất cứ cuộc thi nào, không bao giờ công khai lộ diện, tựa như đã biến mất khỏi thế gian.
Hai năm trước, Chu Thao và một số thành viên khác ở lại nước ngoài, còn nhóm Vạn Tử Ngang và Hà Vọng trở lại Bắc Kinh. Sau khi về nước, mọi người thường hay tụ họp, nói chuyện về công việc và trong ngành.
Thời gian sáu năm cứ thế thấm thoắt trôi qua.
Lĩnh vực khoa học kỹ thuật trong nước phát triển mạnh mẽ, công ty mới mọc lên như nấm. Thị trường vàng thau lẫn lộn, công ty dựa vào mánh lới lôi kéo đầu tư, tiền đếm không xuể thì nhiều, còn công ty làm việc thực thụ thì khan hiếm như trân châu trên bãi sỏi.
Hà Vọng và Vạn Tử Ngang cùng nhau dấn thân vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Đỗ Nhược phải cân nhắc đến vấn đề kinh tế nên đã chọn Nguyên Càn. Gia cảnh Hà Vọng và Vạn Tử Ngang giàu có, mấy năm đầu khởi nghiệp chỉ bỏ vốn chứ chưa làm ra tiền, họ có thể đợi nhưng cô thì không.
Cuối tuần, Đỗ Nhược lái chiếc BMW đến chỗ hẹn, lúc tìm vị trí đỗ xe ở tầng hầm thì đụng phải nhóm Hà Vọng. Hà Vọng ló đầu ra khỏi xe, nháy mắt trêu cô: "Đỗ tổng mua xe rồi hả?"
"Xe của công ty."
"Vậy là thăng chức rồi."
"Mình còn thăng chức gì nữa? Đá Dịch Khôn ra sao?"
"Cậu thừa sức mà, mình tin cậu."
Đỗ Nhược lườm Hà Vọng một cái rồi bật cười. Vạn Tử Ngang và Đồ Chi Viễn bước xuống xe, bốn người cùng nhau đi lên nhà hàng trên tầng.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, in bóng bốn người họ trên bức vách, Đỗ Nhược bật chợt nhớ đến những ngày ở Thâm Quyến. Lần đó mười một người họ chen chúc nhau trong thang máy, từng gương mặt cười vui in lên vách thang màu vàng. Khi ấy, họ gầy gò, ngây ngô và yếu ớt biết bao. Thời gian thấm thoắt trôi đi, hôm nay họ đã thân dài vai rộng, vẻ mặt chững chạc, ăn mặc chỉn chu. Năm này qua tháng nọ, cô đã chứng kiến sự trưởng thành của họ, từ những chàng trai ngây ngô trở thành những người đàn ông vững chãi. Song không biết sao được, dáng vẻ người ấy có thay đổi gì không. Bây giờ trông anh như thế nào rồi?
Đang thất thần thì bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Vạn Tử Ngang: "Cậu tự ngắm mình đến ngốc luôn rồi kìa."
Hà Vọng trêu Đỗ Nhược: "Đỗ tổng đừng ngắm nghía nữa, đẹp lắm rồi."
Cô hoàn hồn lại, vuốt tóc cố ý đùa: "Dĩ nhiên, mình biết mình đẹp mà."
Bản thân cô đã thay đổi, cô gái yếu đuối năm xưa, luôn sống nội tâm khép kín, bây giờ đã trở thành người phụ nữ kinh nghiệm dày dặn trên thương trường.
Đồ Chi Viễn cảm khái: "Đỗ Nhược, mấy năm nay cậu thay đổi nhiều quá. Chắc hẳn nhóm Chu Thao trở về gặp lại cậu sẽ giật mình cho xem."
"Không phải các cậu cũng vậy sao?"
Bốn người bước vào nhà hàng, ngồi cạnh cửa sổ sát đất. Đồ Chi Viễn nhìn ra khu trung tâm thương mại náo nhiệt bên ngoài: "Lát nữa ăn xong mấy cậu đi chọn quà với mình đi."
Vạn Tử Ngang mở khăn ăn ra: "Để làm gì?"
"Mình có người bạn thuộc chòm sao Sư Tử, sắp sửa đến tháng của cung Sư Tử rồi, định chuẩn bị quà..." Nói đến đây thì như nhận ra điều gì đó lại im bặt.
Hà Vọng lật thực đơn, Vạn Tử Ngang uống nước, Đỗ Nhược thì trầm mặc.
Cung Sư Tử, đến cuối tháng này Cảnh Minh sẽ hai mươi lăm tuổi. Sao thời gian trôi nhanh đến thế.
Đỗ Nhược chuyển đề tài: "Dự án của các cậu thế nào rồi?"
"Tất thảy đều thuận lợi." Hà Vọng nói tiến độ trước mắt của họ. "Đỗ Nhược, cậu thật sự không định chuyển sang giúp bọn mình sao?"
"Từ trên xuống dưới công ty có cả đống việc, không đi được. Với lại, sản phẩm mình chịu trách nhiệm nghiên cứu đang trong quá trình thực hiện."
"Chức vị cậu đang giữ có rất nhiều chuyện vặt vãnh, có thể chuyên tâm nghiên cứu sao?"
"Cũng tạm, chỉ là phỉ tốn nhiều thời gian và tinh lực một chút."
"Không chỉ một chút đâu đúng không?" Vạn Tử Ngang nhíu mày. "Mỗi ngày cậu làm việc đến mấy giờ?"
Đỗ Nhược cúi đầu uống nước, lí nhí đáp: "Chín giờ sáng đến mười giờ đêm."
"Mười ba tiếng đồng hồ?" Hà Vọng kinh ngạc. "Cái tên biến thái Dịch Khôn này muốn vắt kiệt cậu sao? Công ty cậu không phải đã sớm mở rộng tuyển người rồi sao? Sao lại cực nhọc đến vậy?"
"Không phải." Đỗ Nhược xua tay giải thích: "Bởi vì mình vẫn muốn làm nghiên cứu, nên muốn dành nhiều thời gian cho công việc đó."
Vạn Tử Ngang cau mày: "Về lâu về dài sức khỏe có thể chịu được không? Cậu xem đi cậu đã gầy đến độ nào rồi kìa."
"Mình luôn gầy như vậy mà. Ôi chao, thật không có gì đâu. Nhân lúc còn trẻ thì phải xông xáo chứ." Cô nói như lẽ đương nhiên. "Các cậu thì sao? Đối tượng trí tuệ nhân tạo định hướng đến nhiều lĩnh vực, hay là..."
Hà Vọng nói ngay: "Không người lái..."
Đỗ Nhược sửng sốt.
Hà Vọng bình tĩnh lại: "Con người mình là vậy, vết sẹo năm xưa hại mình thua thê thảm, bất kể bao nhiêu năm mình cũng phải quay trở lại, đạp bẹp nó." Rồi thoáng dừng lại chốc lát mới khẽ khàng nói tiếp: "Sáu năm trước mình đi theo sau xe, tận mắt chứng kiến No.2... Đến hiện tại mình vẫn còn nhớ lời Lý Duy nói, cô nàng có thể dừng lại... Cô nàng có thể dừng lại... Nhưng tại sao lại không..."
Hà Vọng hít sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố hết sức ổn định tâm trạng.
"Chuyện này chưa kết thúc đâu." Hà Vọng siết chặt bàn tay. "Mình như vậy, Cảnh Minh cũng như vậy."
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cái tên ấy được nhắc trước mặt cô. Đỗ Nhược bỗng chốc im lặng.
"Cậu ấy nhất định sẽ quay lại lĩnh vực này." Hà Vọng khẳng định: "Nhất định sẽ."
"Nhưng mà..." Cô chần chứ chốc lát mới cất lời: "Nếu anh ấy thật sự vẫn làm về lĩnh vực không người lái, vậy sao nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức nào của anh ấy?"
"Mình không biết, nhưng mình cảm giác được cậu ấy đang ở đó."
Đỗ Nhược nhẹ giọng: "nên các cậu đang chờ anh ấy sao?"
Ba người đàn ông trước mặt không lên tiếng, mặc nhiên thừa nhận. Cô có chút khó chịu: "Nhưng các cậu có nghĩ đến, nếu anh ấy không trở lại..."
"Cậu ấy trở về rồi." Vạn Tử Ngang ngắt lời.
Đầu Đỗ Nhược nổ ầm, máy móc hỏi: "Khi nào?"
"Hơn nửa năm rồi, là Chu Thao cho hay. Cậu ấy không liên lạc với bất cứ ai trong bọn mình cả." Đồ Chi Viễn tiết lộ. "Bọn mình đều cho rằng cậu ấy sẽ đi tìm cậu, nhưng..."
Không hề. Anh không đi tìm cô. Sáu năm có thể thay đổi rất nhiều việc, huống chi năm đó anh đã nói rất rõ, anh không muốn gặp cô, có lẽ đã quên mất cô rồi không chừng, Nhưng cô từng rất cố gắng đi vào thế giới của anh kia mà.
Nhà hàng mới tuyển được đầu bếp mới, các món ăn đều được bày biện tinh tế, thế mà Đỗ Nhược lại ăn không nổi. Ăn xong mọi người tán gẫu chốc lát rồi tạm biệt.
Trên đường lái xe về nhà, tâm hồn Đỗ Nhược cứ treo ngược cành cây, suýt vượt đèn đỏ, may mà kịp thời hoàn hồn. Cô ngồi trong xe nhìn cảnh vật phía trước, ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm rọi xuống dòng người nườm nượp trên phố đi bộ.
Con đường rộng rãi trước mắt hệt như không có điểm cuối. Đèn giao thông, dòng xe cộ và những cây cầu vượt vắt ngang qua đường như trải dài vô tận. Những năm qua, cô từng đến rất nhiều thành phố, phát hiện trên thế giới này e rằng không thành phố nào có nhiều cầu vượt đi bộ như ở Bắc Kinh này.
Cô từng thui thủi về nhà một mình vào lúc đêm khuya, cảm thấy thành phố này quá mênh mông, đường phố rộng thênh thang, nơi nơi đều là xi măng cốt thép, lạnh lùng và lặng ngắt. Nhưng tối nay nó lại như có một chút hơi ấm khác lạ.
Anh đã trở về thành phố này rồi. Giờ phút này anh đang ở đâu? Có nghĩ đến cô không?
Phía sau truyền đến tiếng còi, đèn đã sang xanh, cô lái xe chui qua một cây cầu vượt. Hình bóng cây cầu lướt qua trên kính chắn gió, trôi xuôi về phía sau như nước chảy.
Ngày vẫn cứ trôi qua, tháng Tám nhanh chóng đến. Nhiệt độ có phần hạ xuống, ra ngoài không còn nóng như thiêu như đốt nữa. Ngày cuối cùng của tháng Bảy, Đỗ Nhược bận họp hành và kiểm tra đo đạc sản phẩm, hoàn toàn quên béng thời gian. Mấy ngày sau, cô mới nhớ ra sinh nhật Cảnh Minh đã qua rồi. Lúc nhớ đến, ngoại trừ hơi thẫn thờ thì không có nhiều cảm xúc lắm.
Dù nhớ đến ngày đó thì thế nào? Cô và anh đã sớm cắt đứt liên lạc từ lâu.
Mấy năm qua, cô vẫn liên lạc với dì Minh Y, nhưng chỉ giới hạn ở tình cảm của hai dì cháu, không bao giờ nhắc đến Cảnh Minh. Mấy năm trở về nước, điều duy nhất cô làm là sau khi báo đáp những gì dì Minh Y đã giúp đỡ cho mình thì không đặt chân đến nhà họ Cảnh nữa. Tuy cô vẫn điện thoại thăm hỏi thường xuyên, nhưng cố ý hạn chế đến tận nhà.
Cô không muốn đến nơi ấy để rồi lại nhớ đến anh, nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra ở căn nhà đó, khiến bản thân đau lòng nhiều hơn. Huống chi cô thật sự rất bận.
Tuần đầu tiên của tháng Tám còn chưa qua, hợp đồng đã bàn với Vạn Hướng tháng trước lại xảy ra biến cố. Đỗ Nhược phải tự mình đến đó một chuyến. Quách Hồng vừa thấy cô đã tung ra tin giật gân: "Cô Đỗ, không phải tôi thất tín, chuyện này thật sự quá đột ngột, công ty của chúng tôi bị thu mua rồi."
Đỗ Nhược rất đỗi ngạc nhiên: "Bị thu mua?"
Quách Hồng lại vỗ vai cô, trấn an: "Cô hãy yên tâm, việc này không ảnh hưởng đến hợp tác của chúng ta. Chỉ là vì bị thu mua nên tất cả hợp đồng mới của Vạn Hướng đều phải gác lại một thời gian, đến lúc đó sẽ dùng danh nghĩa công ty mẹ ký lại hợp đồng mới."
"À, vậy sao?" Đỗ Nhược an tâm. "Vậy đại khái đợi đến khi nào?"
"Trong vòng nửa tháng thôi."
"Nhanh vậy à?" Đỗ Nhược cũng khá bất ngờ,
"Đối phương làm việc cũng chớp nhoáng lắm."
"Tốt lắm, chúng ta vẫn cứ giữ liên lạc nhé."
"Được, có gì tôi sẽ báo cô biết ngay."
Đỗ Nhược ủ rũ ra khỏi văn phòng. Theo cô thấy, Vạn Hương chỉ cần làm thêm vài năm nữa là hoàn toàn có thể tự mình phát hành cổ phiếu, không ngờ sớm như vậy đã thiếu hụt nguồn tiền rồi. Nhưng chuyện này không có gì lạ, mấy năm qua khá nhiều công ty bị phá sản, thâu tóm, thu mua, công ty cơ cấu lại cũng rất nhiều, tái cấu trúc ngành là việc rất đỗi bình thường.
Vạn Hướng là một trong những công ty có độ chuyên nghiệp cực cao hiếm hoi, tầm nhìn của công ty mẹ đã thu mua họ quả thật không tồi. Lòng Đỗ Nhược thầm hy vọng đó là tập đoàn lớn, như vậy cũng tốt cho Nguyên Càn.
Lúc đi trên hành lang, một người đàn ông bóng lưng cao lớn được mấy người đàn ông khác vây quanh đi ngang qua Đỗ Nhược. Tuy chỉ là bóng lưng nhưng nhân vật trung tâm kia vẫn toát lên khí chất nổi bật bất phàm. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi vừa người màu trắng, bên bả vai đính hai dấu thập tự màu vàng nhạt rất sang trọng.
Cô không kìm được nhìn thêm đôi chút, nhưng chỉ trong chớp mắt đối phương đã lần lượt đi vào thang máy. Vì không có ý định đi cùng thang máy với mấy người đàn ông xa lạ nên cô dựa vào vách tường đợi chuyến khác.
Ánh mắt cô dời khỏi màn hình điện thoại, lơ đãng ngước lên. Bóng người bên trong tản ra khi cửa thang máy đang đóng lại. Cô bất ngờ nhìn thấy Cảnh Minh.
Cô trợn to mắt trong phút chốc, thảng thốt nhìn người đàn ông trong thang máy. Anh đeo cặp kính gọng vàng mỏng, lãnh đạm trầm mặc, đôi mắt đen sâu hút cũng ngước lên nhìn cô.
Đỗ Nhược sửng sốt đứng ngây ra như phỗng, há miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, không thể thốt ra âm thanh nào. Cô muốn xông đến nhưng thân thể cứng đờ không tài nào cử động.
Cách lớp kính mỏng, Cảnh Minh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, không hề có một chút cảm xúc nào khác.
Ngay sau đó, cửa thang máy khép chặt. Lúc này Đỗ Nhược mới giật mình bừng tỉnh, lập tức lao đến ấn phím, tiếc thay thang máy không hề dừng lại. Cô cấp tốc ấn thang máy khác, nhưng chuyến thang máy đó quá chậm, cứ ngừng hết tầng này đến tầng khác.
Tim cô đập như trống giục, nôn nóng đến mức quay người chạy đến cầu thang, bất chấp bản thân đang mang đôi giày cao gót chạy nhanh xuống tầng. Tiếng lộp cộp vang vọng qua những bậc thang dốc đứng.
Đỗ Nhược chạy hết một tầng thì chợt dừng lại. Cô đuổi theo anh làm gì? Gặp mặt phải nói gì đây? Khi nãy anh cũng nhìn thấy cô, nhưng anh...
Cô vuốt lại mái tóc rối lòa xòa của mình, cố gắng ổn định nhịp tim hỗn loạn, sau đó tựa vào vách tường, yên lặng chờ chuyến tiếp theo.