Mùng năm tháng ba • lễ cúng Vũ vương gia
Cổn chết ở Vũ Sơn, thi thể bởi vì còn vướng bận việc trị thủy mà ba năm không mục. Thiên đế phái thiên thần hạ phàm, lấy Ngô đao mổ thi thể của Cổn. Từ trong bụng Cổn sinh ra một con rồng có sừng, đây là Vũ, còn bản thân thi thể của Cổn thì hóa thành một con gấu vàng chạy về phía tây (truyện khác viết là hóa thành một con ba ba lớn, cá đen hoặc rồng vàng, nhảy vào trong Vũ Uyên). (tên của một đầm nước, vì rơi đầy lông chim nên có tên này)
Vũ kế thừa ý chí tiếp tục trị thủy của phụ thân, thiên đế cũng nhận ra dân chúng trên mặt đất đã chịu đủ cực khổ rồi, bởi vậy chẳng những hào phóng đem Tức Nhưỡng cho Vũ mượn trị thủy mà còn phái rất nhiều thần và rồng giúp hắn. Vũ có thần trợ, lại nhớ rõ kinh nghiệm thất bại của phụ thân, nên đã chọn phương thức trị thủy khơi thông, biền thủ chi túc (chân tay đều chai, ý nói làm việc siêng năng), một khắc không dám ngơi nghỉ. Vì trị thủy, Vũ dù đã hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có vợ, mãi đến một ngày hắn tới Đồ Sơn gặp được một con cửu vĩ bạch hồ, mới y theo bài ca dao của địa phương mà cưới Nữ Kiều của Đồ Sơn làm vợ.
Cưới được bốn ngày thì Vũ lại vội vàng tiếp tục trị thủy, ba lần đi qua cửa nhà nhưng cũng không vào. Hắn trị tứ thủy, phân đảo Cửu Châu, trảm yêu trừ ma, cuối cùng mọi người đều có thể an cư lạc nghiệp. Nhân dân cảm tạ công lao của Vũ, tôn hắn làm vua trên mặt đất. Sau khi Vũ chết, nhi tử của hắn là Khải kế vị, từ đó kiến lập nên vương triều “Hạ” đầu tiên của lịch sử Trung Quốc. Mà rất nhiều sự tích về việc Đại Vũ trị thủy đến bây giờ vẫn còn lưu truyền rộng rãi khắp nơi trên Trung Quốc.
——————————————–
Con chó ở quê nhà mất làm cho Tân Ngải Nhân quả thực tinh thần sa sút một trận. Mặc dù là bác sỹ thú y, có thể nói là cái nghề bất cứ lúc nào cũng đối mặt với cái chết của động vật và đau khổ của chủ nuôi. Nhưng thói quen và kinh nghiệm không thể làm tê liệt thần kinh, cũng không thể làm cho đau xót giảm bớt.
Quãng thời gian đó anh tìm đủ loại chuyện tình để bản thân luôn bận rộn, tránh đi hết thảy mọi giao tiếp, gần như ngoại trừ ăn ngủ thì toàn bộ thời gian đều được bỏ vào các loại việc vặt quan trọng và không quan trọng. Cũng nhờ vậy mà rất nhiều số liệu cũ trước đây được sắp xếp hoàn tất, kho lạnh cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Bạch Linh đương nhiên hiểu ý nghĩa đằng sau hành động của loài người, bởi vậy cậu chỉ có thể một mực yên lặng dõi theo, cơ hồ một giây cũng không rời khỏi bác sĩ thú y, đi theo giám sát các biến hóa cảm xúc của anh.
Nhờ vào việc tập trung tinh thần như thế, cho nên vào một buổi tối nọ sau khi ăn xong cơm tối, phòng khám liền đóng cửa sớm, khi Tân Ngải Nhân ở bên cạnh cậu ngửi tới ngửi lui sau đó cầm khăn lông chuyên dùng cho việc tắm đi về hướng phòng tắm, thì cậu biết rõ bác sỹ thú y đã trở lại bình thường rồi.
“Ngải Nhân, anh hiện giờ muốn tôi đi tắm sao?” Hồ ly không dám tin trợn mắt, “Giờ đã khuya rồi mà?”
“Sớm hay muộn có gì khác? Dù sao cậu cũng thích máy sấy mà không phải sao?” Bác sỹ thú y trả lời, “Tôi vừa rồi mới nhớ, cậu đã lâu chưa tắm, thừa dịp hôm nay tôi rảnh…”
“A! Rảnh!” Hồ ly nhảy dựng lên, “Anh rốt cục cũng rảnh! Vậy chúng ta kể tiếp chuyện của Cộng Công đi? Anh không phải muốn biết sau đó hắn thế nào à?”
“Cộng Công?” Tân Ngải Nhân bị gợi lên hứng thú, “Cậu là nói phần tiếp theo của chuyện lần trước?”
“Đúng vậy đúng vậy, tiếp tục kể cố sự đó đi!” Bạch Linh nói, “Còn nhớ ngay từ đầu tôi là muốn nói đến quan hệ giữa Nữ Oa và yêu hồ không?”
—————————
Sau khi Cổn nhân hậu bị giết chết ở Vũ Sơn, Cộng Công bắt đầu đuổi giết Chúc Dung suốt ba năm.
Nhưng Chúc Dung có thiên binh thiên tướng không hề dễ dàng đánh bại, thường là tạp binh của thuỷ thần bị giết đến lạc hoa lưu thủy (hoa rơi nước chảy, ý nói chết như rạ). Nhưng Cộng Công không bỏ cuộc, khi bại khi thắng. Bị đánh lui, lại chiêu binh mãi mã lần sau kéo nhau đánh tiếp. Ba năm ác chiến làm cho thiên đế không thể không phiền, thiên giới chiến đấu không ngừng hao tổn cũng khiến ngài đối với chuyện năm lần bảy lượt cầu viện của Chúc Dung vô cùng không kiên nhẫn.
Huống chi, trên mặt đất còn truyền đến tin tức càng khiến ngài lo lắng hơn…
Sau khi Cổn bị giết thi thể để ở Vũ Sơn, nhờ Cộng Công dốc sức bảo vệ nên nó trở thành thánh địa không chịu ảnh hưởng của ba năm thủy hỏa đại chiến. Có lẽ là có chút không đành lòng nhìn tôn nhi chết thảm? Cũng có lẽ là vì để xác định Cổn đã chết hẳn hay chưa? Thiên đế từng phái người xuống đó xem xét, sai người hồi báo tình trạng của thi thể. Nói cũng kỳ lạ, một năm rồi lại một năm, thế nhưng thi thể của Cổn một chút cũng không hư. Ba năm trôi qua thiên đế trở nên bất an, nhớ năm đó Hình Thiên đầu tuy bị chặt nhưng vẫn lấy hai vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, tiếp tục vung búa chiến đấu, ai có thể bảo chứng vài năm sau Cổn sẽ không phản hồn (linh hồn sống lại) tiếp tục tác loạn?
Vì thế thiên đế phái một vị thiên thần mang Ngô đao sắc bén hạ phàm, phải đem thi thể của Cổn chặt nát tứ tán, làm cho hắn không thể sống lại. Cộng Công đương nhiên sẽ không cho phép di thể của Cổn bị khinh nhờn, đáng tiếc lúc giao chiến y nhận được tin này thì đã chậm, y mang theo đại quân chạy như bay tới Vũ Sơn nhưng lại trễ một bước, không kịp ngăn cản thiên thần hạ xuống đại đao.
Đao kia chém vào giữa bụng Cổn, nhưng lưỡi đao lại xẹt qua không đem Cổn chặt làm hai mà chỉ vẻn vẹn mở bụng của hắn ra. Chuyện xảy ra tiếp theo thật không thể ngờ, từ trong bụng Cổn nhảy ra một con tiểu long chỉ bự bằng cánh tay. Tiểu long màu vàng, trên đầu có sừng cứng, một phát nhảy vọt vào trong lòng Cộng Công đang đằng đằng sát khí xông lên muốn đánh thiên thần mang đao.
“Ngươi làm… cái gì?”
Cộng Công nhìn tiểu long đang làm nũng trong lòng ngực, nhất thời ngây ngẩn cả người. Tiểu long ở trong lòng Cộng Công nhìn Cộng Công lại nhìn nhìn thiên thần đang luống cuống bên cạnh, liền đem đầu chui vào trong nách Cộng Công, nhột đến mức khiến Cộng Công vốn luôn như băng sương vạn năm cũng phải cười ha hả.
“Chờ, đã, ngươi…” Cộng Công cười lăn lộn trên mặt đất, kéo tiểu long ra, “Ngươi… Làm gì…”
Không trả lời. Hoàng sắc tiểu long cứ quấn quít lấy cổ tay Cộng Công, cọ xát vào trong lòng ngực thuỷ thần, tùy lúc sẽ tiến vào vạt áo đang mở rộng của y.
“Ha ha ha… Không, đừng.” Cộng Công không phải ngu ngốc, một chút liền nghĩ ra mục đích của con rồng này, “Ta không giết hắn là… Dừng tay!”
Nghe thấy thế, tiểu long rốt cục dừng việc làm nhột Cộng Công. Cái đầu nhỏ vươn tới trước mặt Cộng Công, vừa lòng gật gật đầu, ở trên mũi y liếm một cái, đột nhiên đằng không lên cao chui vào trong mây.
“Chờ đã…!”
Cộng Công ngây người, thiên thần cầm Ngô đao ngây người, Chúc Dung đuổi theo tới ngây người, thiên thiên vạn vạn binh mã đằng sau cũng ngây người. Vô số thiên thần yêu ma nhân loại đều quên mất giao chiến, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trời không, cùng lắm là trao đổi nghi hoặc trong im lặng. Tình cảnh này rất quỷ dị, không ai biết tiếp theo nên làm gì, cho nên mọi người đều chỉ có thể đứng ngớ ra, chờ đợi động tĩnh của nhân vật trung tâm là Cộng Công.
Cộng Công trong nhất thời không có làm gì, chuyện đột ngột xảy ra làm y trở tay không kịp không thể tự hỏi cũng vô pháp quyết định là nên đoạt lấy thi thể của Cổn hay như thế nào. Nhưng không đợi y kịp phản ứng, dị tượng đã xảy ra. Bầu trời xanh thẳm vốn tinh không vạn lý (vạn dặm quang đãng) đột nhiên vang lên tiếng sét ầm ầm, từng đạo tia chớp đánh xuống khiến ai nấy đều bò đi kiếm chỗ nấp, binh mã của hai phe thủy hỏa nháy mắt tan rã. Trong vạn người, chỉ có Cộng Công còn miễn cưỡng đứng vững, cho nên y cũng là người đầu tiên nhìn thấy vân tán thiên khai, từ trên trời hạ xuống đặc sứ của thiên đế, Cửu Thiên Huyền Nữ.
“Tổng ti thuỷ thần Cộng Công, những năm gần đây đã khổ ngài.” Cửu Thiên Huyền Nữ nở một nụ cười với thủy thần, tay vỗ về tiểu long trên khuỷu tay, “Vũ đại nhân đã cùng thiên đế báo cáo hết thảy chân tướng, thiên đế thật xin lỗi đã hiểu lầm ngài nhiều năm như vậy.”
“Ai…?” Cộng Công chưa kịp phản ứng, ngẩn người nhìn nữ thần và tiểu long.
“Nó là do tinh hoa lo lắng và tiếc nuối của Cổn cùng thủy khí tập hợp trong thiên địa mà dựng dục sinh thành.” Nữ thần cười chỉ chỉ con tiểu long, “Thiên đế đã vì Cổn thừa nhận nó làm cháu, mệnh danh là Vũ.”
“Buồn cười! Nam nhi làm sao có thể sinh tiểu hài tử?” Từ một bên truyền đến tiếng rống giận của Chúc Dung, “Đây nhất định là yêu ma của bên kia đã chiếm cứ thi thể! Thiên đế làm sao lại tin nó?!”
“Tiền tổng ti hỏa thần Chúc Dung,” Cửu Thiên Huyền Nữ vẫn cười như cũ, chuyển hướng sang Chúc Dung đang bò dậy từ mặt đất, “Thiên giới đã thừa nhận thần tịch của Vũ đại nhân, hơn nữa thiên đế còn phi thường phẫn nộ, đã huỷ bỏ chức vụ và thần tịch của ngài. Nếu ngài có chỗ nào bất mãn, có thể giao cho ta truyền đạt.”
“Cái gì?” Cộng Công không thể tin được, “Ngươi là nói tên kia đã không còn là thần?”
“Đúng vậy, thiên đế đã lập tức hạ lệnh, lệnh đệ đệ của Trọng Lê đại nhân, tiền viêm tai chi thần (thần quản các tai họa liên quan đến lửa) Ngô Hồi thay thế Chúc Dung chi hào, cũng triệu hồi thiên binh đã phái ra. Hiện tại phụ thân của ngài chỉ là một thần quyến (họ hàng của thần) có thần lực mà thôi.” Cửu Thiên Huyền Nữ nói, “Hơn nữa thiên đế còn nói, Trọng Lê đại nhân đi ngược ý trời, dối trên gạt dưới, sau này bất luận nhân thần đều có thể giết hắn.”
“Nói cách khác…” Ánh mắt Cộng Công ánh lên nguy hiểm hướng về phía nào đó, “Ta giết hắn xem như là một chuyện công đức?”
“Cũng có thể nói như vậy.” Nữ thần trước sau vẫn mỉm cười.
Đột nhiên bên cạnh phát ra một tiếng hét điên cuồng của dã thú cắt đứt đoạn đối thoại, thanh âm từ phía thi thể của Cổn truyền đến. Mọi người quay đầu lại, trong thạch quan (quan tài bằng đá) đã không còn thấy di thể của Cổn, mà thay vào đó là một con hoàng sắc đại hùng (gấu lớn màu vàng). Đại hùng đứng dậy, đối Cộng Cộng hống một hơi dài, rồi đột nhiên chạy về phía tây như gió.
“Khoan đã! Cổn?”
Cộng Công đuổi theo, nhưng hoàng hùng chạy nhanh hơn y, chui vào trong rừng chớp mắt đã không thấy tung tích. Thuỷ thần điên cuồng tìm kiếm khắp nơi, có người nói với y đã nhìn thấy hoàng hùng chạy thẳng về phía tây, có người nói hoàng hùng đã hóa thành một con hoàng long hoặc một con huyền ngư (cá đen) nhảy vào trong Vũ Uyên. Có người còn nói, Cổn đi qua các nơi nhìn thấy nhân dân chịu khổ sở vì nạn tai thì rất đau lòng, mới chỉ cho bọn họ trồng hạt kê đen, vừa có thể diệt trừ cỏ dại vừa có thể làm lương thực.
Mọi người xôn xao nói, tìm rồi lại tìm, nhưng không có giả thuyết nào được chứng thực, trên trời dưới đất đều không có linh hồn hưởng ứng tiếng kêu thống thiết của Cộng Công. Sau khi Cổn biến mất lưu lại tung tích ở khắp nơi tựa như mây mù mà tiêu thất.
Tìm cả ngày, trên mặt đất hoang không còn thấy hùng ảnh nữa, Cộng Công chán nản trở lại Vũ Sơn. Cửu Thiên Huyền Nữ đã dẫn thiên binh trở về trời, Trọng Lê không còn là Chúc Dung cũng sớm mang theo vây cánh chạy mất tăm, chỉ còn lại binh mã của Cộng Công ở tại chỗ không biết làm sao. Kỳ quái chính là từ trong đám yêu ma quỷ quái kia lại truyền ra tiếng khóc oa oa, Cộng Công nghi hoặc, đến gần thì phát hiện trong lòng ngực thủy yêu đang ôm một đứa trẻ loài người trần trụi.
“Đây là cái gì?”
Cộng Công nhíu mày, y biết mình có vài thủ hạ thích ăn thịt người. Bất đồng chủng tộc có thực tính khác biệt y cũng không quản, nhưng bắt tiểu hài tử ở trước mặt y quả là khiến y không vui, vì thu phục quân tâm y đã sớm hạ lệnh không cấm bọn họ, nhưng đừng làm trước mặt y. Y mới rời đi trong chốc lát, thế nào mà quân lệnh đã liền rối loạn?
“Đây là Vũ đại nhân, là do con rồng vừa rồi biến thành,” Thủy yêu biết Cộng Công hiểu lầm, vội vàng trả lời, “Cửu Thiên Huyền Nữ nói muốn chúng ta nuôi lớn tiểu hài tử này. Nàng nói nàng biết Cộng Công đại nhân đối với thiên giới không có hảo cảm, bởi vậy nhất định không muốn Vũ lớn lên ở trên trời, hy vọng Cộng Công đại nhân ở trên mặt đất có thể hảo hảo chăm sóc nó.”
“Là vậy sao…” Cộng Công tiếp nhận đứa trẻ, “Hài tử của Cổn?”
Đứa trẻ tên Vũ là một nam hài, trắng trẻo mập mạp có chút đáng yêu, trong lòng mắng thủy yêu không biết chiếu cố hài tử, Cộng Công dùng áo choàng của mình đem nó quấn kín. Có lẽ là vì ấm áp? Vừa đến trong lòng Cộng Công, đứa bé lập tức nín khóc, mỉm cười. Nhìn kỹ, đứa nhỏ này trong mắt thực có vài nét giống Cổn. Đột nhiên Cộng Công ngây người — Cửu Thiên Huyền Nữ nói Vũ là linh hồn do ý niệm của Cổn dựng dục thành, nhưng Cổn bị phong kín trong thạch quan thì đi đâu hấp thu thủy khí của thiên địa?
Nhìn gương mặt trắng nõn còn nhỏ, hai giọt nước mắt lăn xuống gò má của Cộng Công, dừng ở trên cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé, hài tử ngây thơ liếm nước mắt.
“Biết ta là ai không? Vũ?”
“A a…” Vũ nho nhỏ mở miệng, phát ra tiếng đáp không biết có ý nghĩa không.
Chua xót khó chịu nổi cứ quanh quẩn trong lòng, Cộng Công lau hai mắt, gọi tới một con người trong binh sĩ, đem đứa trẻ giao cho hắn quản giáo. Vô luận là hài tử của ai, vô luận Cộng Công có bao nhiêu không muốn, y cũng chỉ có thể giao người ngoài chiếu cố đứa nhỏ, bởi vì y biết bản thân không rảnh. Y hiện tại chỉ có một mục tiêu, là mục tiêu y đã truy đuổi ba năm không ngừng.
“Các ngươi đều về nhà đi!” Y nói.
Vì thế Cộng Công rời đi như ngọn gió, bỏ xuống Vũ và đại quân bên mình ba năm, lại một lần nữa một mình tập trung truy đuổi đường đi của thân ảnh hỏa diễm kia. Cho dù Trọng Lê mất đi chức vụ hỏa thần và đại quân, nhưng nhờ vào hiểu biết nhân gian nên hắn dễ dàng lẩn trốn. Lại ba năm, Cộng Công ở nơi hoang dã truy đuổi suốt ba năm, mới đây là ở ngọn núi phía nam, đuổi theo thân ảnh y hận thấu xương.
Số ít bộ hạ đi theo hỏa thần đến cùng đã sớm tứ tán gần hết, số còn lại thì chết trong tay Cộng Công; cuối cùng thì đại quân mấy năm kinh thiên động địa đánh nhau đã không còn. Hiện tại chỉ còn lại nguồn gốc đối lập ban đầu, thủy hỏa. Sự tình không còn liên lụy gì đến vướng mắc quyền lực, cũng không còn bất cứ nhân thần nào ngăn cản, chỉ còn lại oán cừu của một vị thần và một vị thần mà thôi.
Lần tranh đấu cuối cùng của phụ tử không còn là giằng co tiêu hao sức lực. Oán hận và ma luyện tích lũy nhiều năm đã giúp cho Cộng Công trưởng thành không ít, hồng lưu đã bức lui trăm ngàn thiên binh lúc Cổn chết cực dễ dàng bao vây Trọng Lê, bạo viêm có cường bạo hơn nữa cũng không phá hủy được. Lần này không có Bất Chu Sơn bị đụng gãy, bởi vì kẻ thua không có dũng khí tự hủy, thế nên núi cao đã biến thành vật cản chứ không phải lối thoát.
“Khang, Khang Hồi, con nghe ta nói…”
Trọng Lê cùng đường cầu xin tha thứ, đã sớm không còn thái độ ngông cuồng tự cao của hỏa thần Chúc Dung năm đó. Đối mặt với Cộng Công sát ý phát ra từ tận xương, đại thần đã từng dưới một thần trên vạn vật đã lĩnh hội được thế nào là tuyệt vọng.
“Nghe ta nói đã, con sẽ không thật sự muốn giết ta chứ?” Trọng Lê dựa vào vách núi run rẩy, “Có thế nào ta cũng là phụ thân của con mà? Con sẽ không thật sự làm loại…”
“Loại… chuyện thí thân sao?”
“Phụ thân? Phi!” Cộng Công phun một ngụm nước bọt hóa thành băng cầu đánh vào mặt Trọng Lê, “Ngươi tốt nhất ngậm cái miệng chó kia lại, ta sẽ cho ngươi chết yên lành.”
“Khang Hồi, ta là phụ thân của con mà!”
Thuỷ thần vô thanh cười lạnh, người đang nói chuyện trước mặt đã sớm không còn là thần mà chỉ là một nam nhân đang hoảng sợ thôi.
“Hãy nhớ đến mẫu thân của con, con giết ta, nàng sẽ nghĩ như thế nào? Nàng đã thông cảm với nỗi khổ tâm của ta, con sao lại…”
Cộng Công không nói gì, một cột băng hình thành từ không trung thay cho câu trả lời của y, xuyên thẳng qua miệng của Trọng Lê. Trụ băng từ miệng xuyên thẳng qua gáy, trực tiếp đem thân thể đang bốc lên hỏa diễm kia đính trên vách núi. Trọng Lê dù sao cũng là trực duệ của thiên đế, mặc dù không thể làm tan cột băng cứng như kim cương này nhưng chút thương tích ấy cũng không đoạt được mạng của hắn, chỉ làm cho hắn không thể động đậy thôi.
“Mệt ngươi còn có can đảm nhắc tới mẫu thân.” Cộng Công lạnh như băng nói, “Ngươi tra tấn mẫu tử chúng ta trước sau mấy trăm năm, chưa từng suy xét đến tâm tình của chúng ta. Ngươi đã vĩnh viễn không thông cảm với người khác, vì sao chúng ta phải thông cảm với ngươi?”
Trọng Lê vặn vẹo thân mình muốn giãy giụa, trong miệng nức nở cái gì. Cộng Công không có hứng thú nghe, y sẽ không ngu xuẩn đi nghe lời của thứ rác rưởi này để bản thân càng thêm điên tiết.
“Quá nhiều người vì ngươi mà chết, càng nhiều người vì ngươi chịu đủ mọi tra tấn.” Khẩu khí của Cộng Công đã mang theo một tia đau xót, thủy đao y thường dùng xuất hiện ở trong tay, “Ngươi không có tư cách sống tiếp trên đời này.”
Trọng Lê kêu lên bi thương, trụ băng đã tan chảy đi một chút, lộ ra khe hở mơ hồ nghe thấy hắn kêu “Khang Hồi”. Tên kia, Cộng Công nghe đến tai chỉ lạnh lùng cười.
“Ngoại trừ ngươi, những người kêu tên này đều đã chết.” Nụ cười đau thương nổi lên trên gương mặt tái nhợt của thuỷ thần, “Cám ơn trời đất, ngươi cũng lập tức gia nhập bọn họ đi.”
Thủy đao giơ lên, Trọng Lê trừng to mắt tuyệt vọng nhìn nhi tử, ý đồ cầu xin một con đường sống cuối cùng.
Thế nhưng đao của Cộng Công không lập tức hạ xuống, y do dự, ngay cả chính y cũng không biết vì sao. Có lẽ là muốn thưởng thức lâu thêm một chút khoảnh khắc tâm nguyện được thỏa mãn? Có lẽ trong lòng y vẫn có chút tình cảm không muốn sát thân? Y không hiểu mình do dự cái gì, nhưng đao giơ lên lại chậm chạp không thể hạ xuống. Y không hiểu tại sao mình không mau động thủ, rõ ràng đây chính là thời khắc y mong chờ ngày đêm, vì cái gì lại trì hoãn?
Giữa không trung vang lên một tiếng sấm chấn động tứ phía. Cộng Công không động, y vẫn cầm đao giơ cao, trơ mắt nhìn một đạo sấm sét giữa trời quang hạ xuống đánh thẳng vào đỉnh đầu Trọng Lê.
Thân thể bị đính trụ bốc cháy, Cộng Công buông thủy đao trên tay ra. Thuỷ thần nhìn ra ngọn lửa kia không phải phát ra từ viêm hỏa Chúc Dung trên người Trọng Lê, mà là thiên hỏa thần nộ. Bạch diễm chưa từng thấy qua trong nháy mắt làm tan cột băng của Cộng Công, giúp cho Trọng Lê có thể lăn lộn kêu gào trên mặt đất, cũng làm cho thủy đao của Cộng Công không thể nào hạ thủ. Cho nên y chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn thiên hỏa từng chút từng chút hỏa táng Trọng Lê. Y không có không cam lòng, chỉ đột nhiên cảm thấy thoải mái, trách nhiệm đã xong, hoàn toàn không có hối hận.
Cuối cùng, hỏa thần Chúc Dung từng rung trời chuyển đất giờ chỉ còn là một đống bột phấn màu đỏ, gió thổi qua liền bay theo tứ tán khắp nơi. Từ đó về sau chỉ cần tới mùa khô, nơi đất hoang rừng vắng sẽ vô duyên vô cớ nổi lên hỏa hoạn, đây đều là do đám bột phấn gây nên.
Còn Cộng Công sau khi đã buông gánh nặng trong lòng thì nằm xuống. Y rất mệt, rất mệt…
Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu y không hề cảm thấy nhẹ nhõm? Đã bao lâu y chưa hề hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi? Cộng Công cảm giác được tứ chi bách hài của mình bắt đầu dần dần hóa thành dòng nước, cho y cảm giác thư thản và thả lỏng chưa bao giờ có. Y biết mình đang hóa thành một dòng sông bốn bề thấy rõ, nhưng y không màn, dù sao y cũng không còn vướng bận nữa. Cổn đã chết, y đã thay Cổn báo thù xong, ác thần Chúc Dung cũng không còn tồn tại. Cho nên không có tiếc nuối, một chút cũng không có…