Tưởng Thi Vũ tìm thấy một tờ báo cũ trong ngăn kéo, đây là bài báo về một vụ án mạng lớn xảy ra trong thành phố. Tiêu đề là “Án mạng kinh hoàng trong trường đại học, nữ sinh viên tàn nhẫn sát hại bạn cùng phòng vì tiền”, kèm theo là một bức ảnh của một cô gái, dù bị che mặt bằng vết mực đen nhưng Bạch Mộc Trạch vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là Nguyên Tinh Thần, cũng tức là Kẻ Điên.
“Tôi có cảm giác vụ án này chính là mấu chốt để trốn thoát.” Dù Lý Mạn không nhìn thấy nhưng từ cuộc nói chuyện của họ cũng có thể suy nghĩ được tới đây.Sự tấn công của họ đối với quản ngục chẳng khác gì gãi ngứa, hoàn toàn không hề gây tổn thương gì.“Hiểu rồi!” Ngoài Tưởng Thi Vũ ra, những người còn lại đều đáp.
“Anh Hứa Dạng, anh có thể bế tôi đứng lên bàn không?” Dương Manh Manh luôn phải nhón chân, thực sự là rất mất sức.Cụ già vịn vào lan can sắt đứng dậy, trên mặt, trên tay ông ta toàn là vết thương, “Mỗi một người trong nhà tù số 9 đều là ma quỷ, nhóc con, mau trốn ra ngoài đi, nếu không các người sẽ chết ở trong này đấy!”Không đợi Bạch Mộc Trạch hỏi là gì, cụ già đã chạy ra phía lối đi. Nhưng cửa đã khóa, sao ông ta có thể chạy ra ngoài được. Quản ngục bước tới túm lấy cổ áo ông ta, hung hãn nói: “Lão già chết tiệt này dám vượt ngục, không muốn sống nữa à?”
Hứa Dạng nghe vậy bèn hất hết những món đồ lặt vặt trên bàn ra, sau đó bế Dương Manh Manh nhẹ nhàng đặt lên bàn.Quản ngục kéo ông ta ra ngoài hành lang, hắn dùng dùi cui điện gõ vào lan can sắt, cảnh cáo người chơi bên trong: “Nhìn cho kỹ đi, dám vượt ngục đều sẽ có kết cục thế này! Chỉ cần bọn mày nhận ra được lỗi lầm của mình, thành tâm hối lỗi thì sẽ có cơ hội được ra ngoài, còn nếu cứng đầu cứng cổ như ông ta… Hừ, chỉ còn một con đường chết thôi!”Cụ già nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Hừ! Ở đây làm gì phải nhà tù, bọn mày cũng không phải cảnh sát! Nếu bị tra ra thì bọn mày đều phải vào tù hết!”
“Cảm ơn anh Hứa Dạng.” Dương Manh Manh cười ngọt lịm khiến Hứa Dạng ngại ngùng.Sao vào mật thất rồi mà còn phải ăn cơm chó vậy trời!!! Hứa Dạng quay đầu đi, tâm trạng rất phức tạp.Nguyên Tinh Thần ném dùi cui trong tay cho hắn: “Lấy đồ của mình đi đi.”
Cô ta cầm tờ báo đọc kỹ một chút, sau đó chỉ vào một cái tên dưới tiêu đề rồi nói: “Mọi người nhìn này, phóng viên viết tin này là Người Câm. Sau đó liên hệ với tội danh không thành lập của Kẻ Điên và tội tung tin thất thiệt của Người Câm, chứng tỏ tin này là giả.”Quản ngục nhìn thoáng qua động tác của anh: “Người có thể thoát khỏi bàn tay ông đây chỉ đếm đủ một bàn tay thôi.” Hắn đột nhiên giơ dùi cui điện xông tới.“Khụ khụ khụ, tôi dùng dây kẽm để mở khóa cửa, giờ đã chạy thoát ra đây.”Nguyên Tinh Thần kiểm tra vết thương trên tay anh, dù không bị thương vào xương nhưng cũng bị sưng tấy một mảng, “Anh nhìn đi, chưa đủ thể lực thì đừng thể hiện chứ, chạy đi.”
Hứa Dạng vươn ngón tay cái ra, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của Dương Manh Manh.Ngoài cửa, quản ngục ra sức tông cửa vào, “Bọn mày nghĩ là khóa trái cửa thì tao không vào được à? Ha ha, bọn ranh con, đợi tao bắt được chúng mày, chúng mày sẽ chết chắc.”Cụ già đã hấp hối, Dương Manh Manh bị dọa tới bật khóc, bịt miệng không dám lên tiếng.
Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế, “Những thông tin tìm được tới giờ vẫn chưa đầy đủ lắm, chúng ta cần phải tìm nhiều manh mối hơn để tìm được tội danh ban đầu của mỗi nhân vật.”Mọi người xúm lại cùng nhau sắp xếp manh mối vừa rồi, bỗng nghe được một loạt tiếng bước chân, họ vội vàng chạy về phòng giam rồi khóa cửa lại.Cô ta cầm tờ báo đọc kỹ một chút, sau đó chỉ vào một cái tên dưới tiêu đề rồi nói: “Mọi người nhìn này, phóng viên viết tin này là Người Câm. Sau đó liên hệ với tội danh không thành lập của Kẻ Điên và tội tung tin thất thiệt của Người Câm, chứng tỏ tin này là giả.”
“Ai ở trong đó đấy!” Là giọng của quản ngục.“Tôi có cảm giác vụ án này chính là mấu chốt để trốn thoát.” Dù Lý Mạn không nhìn thấy nhưng từ cuộc nói chuyện của họ cũng có thể suy nghĩ được tới đây.
Bạch Mộc Trạch nhanh chóng đi tới cạnh cửa tắt đèn, ra hiệu cho những người khác ngồi xuống tìm chỗ trốn.“Lại gì nữa vậy!” Tưởng Thi Vũ cảm giác như mình đang trong trạng thái offline
“Lại gì nữa vậy!” Tưởng Thi Vũ cảm giác như mình đang trong trạng thái offlineHứa Dạng nghe vậy bèn hất hết những món đồ lặt vặt trên bàn ra, sau đó bế Dương Manh Manh nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Thẩm Kha gần cô ta nhất, một tay kéo cô ta ngồi xuống đất, thuận tay bịt miệng cô ta lại luôn.
Ngoài cửa, quản ngục ra sức tông cửa vào, “Bọn mày nghĩ là khóa trái cửa thì tao không vào được à? Ha ha, bọn ranh con, đợi tao bắt được chúng mày, chúng mày sẽ chết chắc.”Tâm trạng Hứa Dạng rất phức tạp, dù sao cậu ta cũng không thể nói thành tiếng nên liền để Bạch Mộc Trạch nói, “Bị bắt rồi, trừ 1 tiếng.”
Phòng bảo vệ không chịu nổi va chạm mạnh nên hơi hơi bong ra, Bạch Mộc Trạch đã chuẩn bị sẵn cho mọi chuyện sắp xảy ra.Thẩm Kha nói: “Ông chẳng phải là người trong phòng giam bên ấy sao? Sao lại chạy ra tới đây rồi?”“Ô ồ ố.” Cậu ta thả tay ra rồi lắc đầu, Dương Manh Manh thấy vậy liền ngớ người ra.
“Hứa Dạng, cậu tới đứng tựa vào cửa đi.” Anh nhìn độ rộng của cửa ra vào, dùng chân đo vị trí đứng, “Ở đây gần họ nhất, sau khi mở ra cũng sẽ không bị đụng vào, Thẩm Kha và tôi sẽ đứng ở đây, quản ngục phá cửa xong sẽ có quán tính, chúng ta lợi dụng vài giây này để khống chế hắn, Hứa Dạng ở sau lưng áp hắn lại, Dương Manh Manh, cô dẫn Tưởng Thi Vũ và Lý Mạn về lại phòng giam, bắt ít một người thì chúng ta sẽ có thêm 1 tiếng, hiểu hết chưa?”Nghe tiếng lão đại gọi, hắn lập tức nịnh nọt đáp: “Ngài còn muốn giao việc gì nữa ạ?”Thẩm Kha gần cô ta nhất, một tay kéo cô ta ngồi xuống đất, thuận tay bịt miệng cô ta lại luôn.
“Hiểu rồi!” Ngoài Tưởng Thi Vũ ra, những người còn lại đều đáp.Hứa Dạng không dám nhìn nữa, lần này anh Bạch lành ít dữ nhiều rồi
Dương Manh Manh dắt Lý Mạn tới đứng cạnh Hứa Dạng, Lý Mạn thì dắt Tưởng Thi Vũ.
Quản ngục lại tông cửa vài cái nữa, cửa mở ra. Nhân lúc hắn chưa đứng vững lại, Thẩm Kha và Bạch Mộc Trạch xông tới, mỗi người một bên túm chặt cánh tay hắn, Hứa Dạng ở sau dùng cánh tay rắn chắc của mình khóa cổ họng hắn lại, quản ngục bị 3 người khống chế không tài nào động đậy được.“Tinh Thần nhà ta giỏi nhất.”Bạch Mộc Trạch nói: “Lúc vật lộn với quản ngục, nhờ Hứa Dạng đánh ngất hắn nên chúng tôi mới chạy ra được, nhưng trong quá trình đánh nhau cũng xem như đã bị quản ngục bắt được, bởi vậy vẫn phải trừ thời gian.”
“Chúng ta mau đi đi.” Dương Manh Manh dẫn 2 cô gái còn lại chạy ra ngoài, loạng choạng một hồi cũng tới được phòng giam.“Chắc chắn là ở khu A rồi, mau bắt ông ta về đi!”
Mặt quản ngục đỏ bừng, độ tức giận đã lên tới cực điểm, hắn dùng sức thoát ra khỏi sự khống chế, cả ba bị đẩy ngã xuống đất.Nét mặt cô lạnh tanh, nhặt dùi cui điện lên gõ gõ vào tay, “Thích đánh người à, ừm, được lắm, làm ngay trước mặt ta đi.”
“Không biết tự lượng sức!”Tưởng Thi Vũ tìm thấy một tờ báo cũ trong ngăn kéo, đây là bài báo về một vụ án mạng lớn xảy ra trong thành phố. Tiêu đề là “Án mạng kinh hoàng trong trường đại học, nữ sinh viên tàn nhẫn sát hại bạn cùng phòng vì tiền”, kèm theo là một bức ảnh của một cô gái, dù bị che mặt bằng vết mực đen nhưng Bạch Mộc Trạch vừa liếc nhìn đã nhận ra đó là Nguyên Tinh Thần, cũng tức là Kẻ Điên.“Cảm ơn anh Hứa Dạng.” Dương Manh Manh cười ngọt lịm khiến Hứa Dạng ngại ngùng.
Quản ngục lấy dùi cui điện ra tấn công Bạch Mộc Trạch nhưng bị anh dùng 2 tay cản được, Bạch Mộc Trạch nén đau né tránh sự tấn công của quản ngục, nghiến răng hét: “Mau chạy đi!”Cụ già ôm bụng, cực kỳ đau đớn, “Mày giết tao đi, giết tao rồi thì tao sẽ được giải thoát.”Hứa Dạng ra hiệu, tôi ở lại, anh đi trước đi.
Thẩm Kha cố tới giúp Bạch Mộc Trạch nhưng bị anh dùng sức đẩy ra ngoài cửa: “Đi đi!”“Ô ồ ô ô!” Cậu ta chỉ Nguyên Tinh Thần rồi lại chỉ Bạch Mộc Trạch, dù không thể nói chuyện nhưng nét mặt lại cực kỳ hóng hớt.Ý là: Tôi xin thề, tôi sẽ không nói ra!
Hứa Dạng ra hiệu, tôi ở lại, anh đi trước đi.Sau đó lại xông qua, đạp quản ngục một cú khiến hắn té ngã ra đất, Bạch Mộc Trạch nói với Thẩm Kha ngoài cửa: “Cậu mau đi đi, có ở đây cũng không giúp được gì đâu.”
Sau đó lại xông qua, đạp quản ngục một cú khiến hắn té ngã ra đất, Bạch Mộc Trạch nói với Thẩm Kha ngoài cửa: “Cậu mau đi đi, có ở đây cũng không giúp được gì đâu.”“Lão già kia đâu rồi!”“Anh Hứa Dạng, anh có thể bế tôi đứng lên bàn không?” Dương Manh Manh luôn phải nhón chân, thực sự là rất mất sức.Hứa Dạng trợn tròn mắt, dựng thẳng 2 ngón tay lên, “Ô ô ồ, ô ỗ ô ố ô!”
Thẩm Kha tiếc vì chân phải của mình vô dụng, để không thêm phiền cho Bạch Mộc Trạch và Hứa Dạng, anh ta chỉ có thể đi trước.
Sự tấn công của họ đối với quản ngục chẳng khác gì gãi ngứa, hoàn toàn không hề gây tổn thương gì.Dương Manh Manh rất tò mò: “Anh Hứa Dạng, anh Tiểu Bạch, sao không thấy quản ngục đưa 2 người về vậy? Chúng tôi nghe có tiếng đánh nhau, là 2 người à?”
Sau một lúc, quản ngục lại chiếm ưu thế, Hứa Dạng té ngã ra đất, đau tới nhe răng.“Ta không biết nhiệm vụ của mi là gì, cũng chẳng dính líu gì tới mi, nhưng anh ấy.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào Bạch Mộc Trạch, đột nhiên cao giọng: “Nếu mi dám đụng vào, ta sẽ khiến mi cả ma cũng không được làm!”
“Chỉ với mày mà đòi khống chế ông đây à?” Hắn lôi dùi cui điện ra, thuận thế hoạt động gân cốt rồi cười lạnh đi tới chỗ Bạch Mộc Trạch: “Xem ra chỉ có giải quyết mày thì đám kia mới ngoan ngoãn ở lại thôi.”Lúc này Bạch Mộc Trạch rất vui vẻ, cảm giác được người ta che chở thế này thật sự rất tốt.
Bạch Mộc Trạch quan sát hành động của hắn, chân từ từ di chuyển ra phía ngoài cửa.
Quản ngục nhìn thoáng qua động tác của anh: “Người có thể thoát khỏi bàn tay ông đây chỉ đếm đủ một bàn tay thôi.” Hắn đột nhiên giơ dùi cui điện xông tới.
Hứa Dạng không dám nhìn nữa, lần này anh Bạch lành ít dữ nhiều rồi“Lần này khả năng của NPC rất mạnh, em không thể nào hứa sẽ ra kịp để bảo vệ anh đâu, anh phải tự cẩn thận đấy.” Nguyên Tinh Thần nhắc nhở.
Nhưng không hề có tiếng gào thét như trong dự đoán, trái lại là quản ngục, hắn ném dùi cui điện trong tay ra rồi lùi lại từng bước.
Hắn giơ 2 tay lên, cười gượng xin tha: “Tôi không biết đây là người ngài bảo bọc ạ.”“Được, dù sau này xảy ra chuyện gì, cứ lấy lợi ích của em làm đầu đi, không cần quan tâm tới anh.” Bạch Mộc Trạch cũng không muốn Nguyên Tinh Thần làm trái quy tắc mật thất vì mình.Hứa Dạng thấy thế cũng há hốc mồm, không ngờ NPC còn có phân chia cấp bậc nữa. Chuyện khiến cậu ta khó tin hơn là Kẻ Điên đã giúp anh Bạch!
Hứa Dạng quay người lại nhìn, người trước mặt quản ngục lại là Kẻ Điên.
Nét mặt cô lạnh tanh, nhặt dùi cui điện lên gõ gõ vào tay, “Thích đánh người à, ừm, được lắm, làm ngay trước mặt ta đi.”Bạch Mộc Trạch cũng nghĩ như thế, “Những thông tin tìm được tới giờ vẫn chưa đầy đủ lắm, chúng ta cần phải tìm nhiều manh mối hơn để tìm được tội danh ban đầu của mỗi nhân vật.”
“Không không không, tôi chỉ đùa với họ tí thôi.”Ở góc rẽ, một bóng người chiếu lên mặt tường, đúng lúc này, cụ già bị gãy tay trái kia lảo đảo đi ngang qua.
“Ta không biết nhiệm vụ của mi là gì, cũng chẳng dính líu gì tới mi, nhưng anh ấy.” Nguyên Tinh Thần chỉ vào Bạch Mộc Trạch, đột nhiên cao giọng: “Nếu mi dám đụng vào, ta sẽ khiến mi cả ma cũng không được làm!”“Báo cáo, bên này không có.”
Quản ngục nịnh nọt nói: “Vâng, tất cả theo lời ngài cả.”
NPC chính có thể khống chế những NPC ma hỗ trợ trong mật thất, nhất là Nguyên Tinh Thần còn được tăng thêm điểm chi phối, vì thế những con ma này cực kỳ tôn trọng… hoặc có lẽ là e ngại cô.Mặt quản ngục đỏ bừng, độ tức giận đã lên tới cực điểm, hắn dùng sức thoát ra khỏi sự khống chế, cả ba bị đẩy ngã xuống đất.
Quản ngục run rẩy bỏ đi, làm gì còn khí thế như trước nữa.NPC chính có thể khống chế những NPC ma hỗ trợ trong mật thất, nhất là Nguyên Tinh Thần còn được tăng thêm điểm chi phối, vì thế những con ma này cực kỳ tôn trọng… hoặc có lẽ là e ngại cô.
“Đợi đã.”Nguyên Tinh Thần cong môi, uy hiếp: “Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ khiến cậu trở nên giống Nhỏ Mù và Kẻ Điếc.”
Nghe tiếng lão đại gọi, hắn lập tức nịnh nọt đáp: “Ngài còn muốn giao việc gì nữa ạ?”“Hóa ra là thế, anh Hứa Dạng tuyệt quá!” Dương Manh Manh đã chấp nhận lý do này.
Nguyên Tinh Thần ném dùi cui trong tay cho hắn: “Lấy đồ của mình đi đi.”
“À! Cảm ơn ngài ạ!”
Hứa Dạng thấy thế cũng há hốc mồm, không ngờ NPC còn có phân chia cấp bậc nữa. Chuyện khiến cậu ta khó tin hơn là Kẻ Điên đã giúp anh Bạch!Hứa Dạng quay người lại nhìn, người trước mặt quản ngục lại là Kẻ Điên.
“Ô ồ ô ô!” Cậu ta chỉ Nguyên Tinh Thần rồi lại chỉ Bạch Mộc Trạch, dù không thể nói chuyện nhưng nét mặt lại cực kỳ hóng hớt.Hứa Dạng thẳng lưng xua tay, tỏ vẻ thế này chẳng là gì.Quản ngục đấm một cú vào bụng cụ già, “Ồ, ngồi tù à? Ở chỗ ông mày là nhà tù đây, bọn mày đều là tội phạm, pháp luật không trừng trị được nhưng bọn tao thì làm được!”
Nguyên Tinh Thần cong môi, uy hiếp: “Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ khiến cậu trở nên giống Nhỏ Mù và Kẻ Điếc.”Thẩm Kha tiếc vì chân phải của mình vô dụng, để không thêm phiền cho Bạch Mộc Trạch và Hứa Dạng, anh ta chỉ có thể đi trước.
Hứa Dạng trợn tròn mắt, dựng thẳng 2 ngón tay lên, “Ô ô ồ, ô ỗ ô ố ô!”Nguyên Tinh Thần nhẹ nhàng ôm anh một chút, lưu luyến sự ấm áp ngắn ngủi nàyQuản ngục run rẩy bỏ đi, làm gì còn khí thế như trước nữa.
Ý là: Tôi xin thề, tôi sẽ không nói ra!
Lúc này Bạch Mộc Trạch rất vui vẻ, cảm giác được người ta che chở thế này thật sự rất tốt.
“Tinh Thần nhà ta giỏi nhất.”
Nguyên Tinh Thần kiểm tra vết thương trên tay anh, dù không bị thương vào xương nhưng cũng bị sưng tấy một mảng, “Anh nhìn đi, chưa đủ thể lực thì đừng thể hiện chứ, chạy đi.”“Chỉ với mày mà đòi khống chế ông đây à?” Hắn lôi dùi cui điện ra, thuận thế hoạt động gân cốt rồi cười lạnh đi tới chỗ Bạch Mộc Trạch: “Xem ra chỉ có giải quyết mày thì đám kia mới ngoan ngoãn ở lại thôi.”
“Được, lần sau thấy quản ngục anh sẽ chạy ngay.”Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được gì nhưng thấy cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nỗi sợ hãi trong lòng bị phóng to lên, không ai muốn rơi vào kết cục giống cụ già này cả.
“Lần này khả năng của NPC rất mạnh, em không thể nào hứa sẽ ra kịp để bảo vệ anh đâu, anh phải tự cẩn thận đấy.” Nguyên Tinh Thần nhắc nhở.***Hứa Dạng vươn ngón tay cái ra, tỏ vẻ đồng ý với suy đoán của Dương Manh Manh.
Bạch Mộc Trạch trìu mến xoa đầu cô, cười nói: “Yên tâm, anh sẽ ra ngoài an toàn, đợi em thực hiện lời hứa nữa chứ.”
Nguyên Tinh Thần đưa 2 người tới chỗ rẽ nhưng không đi cùng, “Theo quy tắc thì 2 người phải bị trừ 1 tiếng, chuyện này em không thể bao che được.”
“Được, dù sau này xảy ra chuyện gì, cứ lấy lợi ích của em làm đầu đi, không cần quan tâm tới anh.” Bạch Mộc Trạch cũng không muốn Nguyên Tinh Thần làm trái quy tắc mật thất vì mình.
Nguyên Tinh Thần nhẹ nhàng ôm anh một chút, lưu luyến sự ấm áp ngắn ngủi này
“Em biết rồi, Đồ Đần ạ.”Phòng bảo vệ không chịu nổi va chạm mạnh nên hơi hơi bong ra, Bạch Mộc Trạch đã chuẩn bị sẵn cho mọi chuyện sắp xảy ra.
Sao vào mật thất rồi mà còn phải ăn cơm chó vậy trời!!! Hứa Dạng quay đầu đi, tâm trạng rất phức tạp.Nguyên Tinh Thần đưa 2 người tới chỗ rẽ nhưng không đi cùng, “Theo quy tắc thì 2 người phải bị trừ 1 tiếng, chuyện này em không thể bao che được.”
***Bạch Mộc Trạch quan sát hành động của hắn, chân từ từ di chuyển ra phía ngoài cửa.
Thấy 2 người đã an toàn quay về, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm,Lý Mạn dịu dàng nói: “Không sao, chúng ta vẫn đủ thời gian, trừ 1 tiếng cũng chẳng sao, 2 người an toàn là được rồi.”
Thẩm Kha hỏi: “2 người có bị bắt được không?”“Ai ở trong đó đấy!” Là giọng của quản ngục.
Tâm trạng Hứa Dạng rất phức tạp, dù sao cậu ta cũng không thể nói thành tiếng nên liền để Bạch Mộc Trạch nói, “Bị bắt rồi, trừ 1 tiếng.”
Lý Mạn dịu dàng nói: “Không sao, chúng ta vẫn đủ thời gian, trừ 1 tiếng cũng chẳng sao, 2 người an toàn là được rồi.”
Dương Manh Manh rất tò mò: “Anh Hứa Dạng, anh Tiểu Bạch, sao không thấy quản ngục đưa 2 người về vậy? Chúng tôi nghe có tiếng đánh nhau, là 2 người à?”
Hứa Dạng nghiêng đầu nhìn Bạch Mộc Trạch, đối phương trả lại cậu ta một ánh mắt cảnh cáo, lại nghĩ tới những lời Kẻ Điên đã nói, Hứa Dạng hơi do dự.Dương Manh Manh dắt Lý Mạn tới đứng cạnh Hứa Dạng, Lý Mạn thì dắt Tưởng Thi Vũ.
“Ô ồ ố.” Cậu ta thả tay ra rồi lắc đầu, Dương Manh Manh thấy vậy liền ngớ người ra.
Bạch Mộc Trạch nói: “Lúc vật lộn với quản ngục, nhờ Hứa Dạng đánh ngất hắn nên chúng tôi mới chạy ra được, nhưng trong quá trình đánh nhau cũng xem như đã bị quản ngục bắt được, bởi vậy vẫn phải trừ thời gian.”“Không không không, tôi chỉ đùa với họ tí thôi.”
“Hóa ra là thế, anh Hứa Dạng tuyệt quá!” Dương Manh Manh đã chấp nhận lý do này.
Hứa Dạng thẳng lưng xua tay, tỏ vẻ thế này chẳng là gì.Bạch Mộc Trạch nhanh chóng đi tới cạnh cửa tắt đèn, ra hiệu cho những người khác ngồi xuống tìm chỗ trốn.
Mọi người xúm lại cùng nhau sắp xếp manh mối vừa rồi, bỗng nghe được một loạt tiếng bước chân, họ vội vàng chạy về phòng giam rồi khóa cửa lại.Quản ngục nịnh nọt nói: “Vâng, tất cả theo lời ngài cả.”Bạch Mộc Trạch trìu mến xoa đầu cô, cười nói: “Yên tâm, anh sẽ ra ngoài an toàn, đợi em thực hiện lời hứa nữa chứ.”
Ở góc rẽ, một bóng người chiếu lên mặt tường, đúng lúc này, cụ già bị gãy tay trái kia lảo đảo đi ngang qua.
“Cứu tôi, cứu tôi với…” Cụ già té ngã trước phòng giam của Bạch Mộc Trạch, phun ra một ngụm máu, “Khụ khụ khụ, chúng là ma quỷ, chúng đều là ma quỷ cả!”
Thẩm Kha nói: “Ông chẳng phải là người trong phòng giam bên ấy sao? Sao lại chạy ra tới đây rồi?”
“Khụ khụ khụ, tôi dùng dây kẽm để mở khóa cửa, giờ đã chạy thoát ra đây.”
Bạch Mộc Trạch để ý tới ma quỷ trong lời của ông ta hơn, “Ông nói chúng là ai?”“Không biết tự lượng sức!”
Cụ già vịn vào lan can sắt đứng dậy, trên mặt, trên tay ông ta toàn là vết thương, “Mỗi một người trong nhà tù số 9 đều là ma quỷ, nhóc con, mau trốn ra ngoài đi, nếu không các người sẽ chết ở trong này đấy!”“Mày nghĩ hay lắm, trước khi chết phải gột sạch tội lỗi trên người mày mới được, nếu không quý ngài quan tòa sẽ lại thất vọng.”
“Lão già kia đâu rồi!”
“Báo cáo, bên này không có.”
“Chắc chắn là ở khu A rồi, mau bắt ông ta về đi!”
Nghe tiếng quản ngục, cụ già run lẩy bẩy, ông ta nhét một cục giấy vào tay Bạch Mộc Trạch, “Nhóc con, cầm lấy, sẽ có ích cho cậu.”“Em biết rồi, Đồ Đần ạ.”
Không đợi Bạch Mộc Trạch hỏi là gì, cụ già đã chạy ra phía lối đi. Nhưng cửa đã khóa, sao ông ta có thể chạy ra ngoài được. Quản ngục bước tới túm lấy cổ áo ông ta, hung hãn nói: “Lão già chết tiệt này dám vượt ngục, không muốn sống nữa à?”Thẩm Kha cố tới giúp Bạch Mộc Trạch nhưng bị anh dùng sức đẩy ra ngoài cửa: “Đi đi!”
Cụ già nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Hừ! Ở đây làm gì phải nhà tù, bọn mày cũng không phải cảnh sát! Nếu bị tra ra thì bọn mày đều phải vào tù hết!”
Quản ngục đấm một cú vào bụng cụ già, “Ồ, ngồi tù à? Ở chỗ ông mày là nhà tù đây, bọn mày đều là tội phạm, pháp luật không trừng trị được nhưng bọn tao thì làm được!”
Cụ già ôm bụng, cực kỳ đau đớn, “Mày giết tao đi, giết tao rồi thì tao sẽ được giải thoát.”
“Mày nghĩ hay lắm, trước khi chết phải gột sạch tội lỗi trên người mày mới được, nếu không quý ngài quan tòa sẽ lại thất vọng.”
Quản ngục kéo ông ta ra ngoài hành lang, hắn dùng dùi cui điện gõ vào lan can sắt, cảnh cáo người chơi bên trong: “Nhìn cho kỹ đi, dám vượt ngục đều sẽ có kết cục thế này! Chỉ cần bọn mày nhận ra được lỗi lầm của mình, thành tâm hối lỗi thì sẽ có cơ hội được ra ngoài, còn nếu cứng đầu cứng cổ như ông ta… Hừ, chỉ còn một con đường chết thôi!”
Cụ già đã hấp hối, Dương Manh Manh bị dọa tới bật khóc, bịt miệng không dám lên tiếng.
Dù Tưởng Thi Vũ không nghe được gì nhưng thấy cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nỗi sợ hãi trong lòng bị phóng to lên, không ai muốn rơi vào kết cục giống cụ già này cả.