Càng đi xuống dưới cảm giác ẩm ướt càng nặng, một mùi nấm mốc xộc vào mặt.
Thẩm Thanh Vũ ghét bỏ bịt mũi lại, cô ta không muốn đi tiếp, nhưng một mình ở trên cũng rất nguy hiểm nên chỉ đành kẹp giữa nhóm để đi xuống tầng hầm.Nguyên Tinh Thần khôi phục lại thân phận NPC Nguyễn Kiều, bắt đầu cốt truyện, cô gỡ phù hiệu trên cổ xuống nói: “Đây là thứ các người muốn đúng không?”“Các người muốn dẫn cậu chủ đi đâu hả!”Lúc họ chạy tới phòng triển lãm ở tầng 2 mới phát hiện Thẩm Thanh Vũ đã biến mất.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, Mạc Hoài Nam hô với phía sau: “Đến rồi!”Không chờ anh hỏi thăm tiếp, Thẩm Thanh Vũ đi tới với cái chân què quặt rồi dùng chân không bị thương đá vào cửa một cái, “Này, có phải lão già họ Tôn đó muốn dùng máu của chúng tôi để cứu Tôn Thư sống lại không hả?”5 con rối trong phòng triển lãm đã biến mất, thay vào đó là 5 người thật.
Nhưng dù đã được nhắc nhở trước, Thẩm Thanh Vũ vẫn hụt chân, “Á! Sao anh không dẫn đường tiếp!”“Hóa ra các người tới là để lấy phù hiệu.”
Tang Cách ở sau giục: “Đã nhắc rồi mà không thèm nghe, tránh ra đi, đừng có cản đường.”“Cảm ơn.”Tang Cách cũng thế: “Tôi cũng vậy, số lượng thông tin quá nhiều nên không tài nào nhớ nổi được, Bạch Mộc Trạch, còn anh thì sao?”“Nguyễn Kiều, anh tới cứu em đây.”
Kỳ Việt đỡ Thẩm Thanh Vũ đứng dựa vào tường rồi hỏi: “Ổn không vậy Tiểu Vũ?”Tang Cách thấy bộ dạng của anh ta cũng hơi đáng thương nên bèn an ủi vài câu: “Chuyện đã rồi rồi, cứ tìm cách ra ngoài trước đi, biết đâu cô ta cũng không gặp chuyện gì thì sao.”
Thẩm Thanh Vũ khóc lóc kể lể: “Đau chết mất, chắc là sưng húp rồi.”Tiếc là cô ta quên cái chân đó đã bị thương nên lại càng đau hơn.Bạch Mộc Trạch lau sạch nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Nhưng anh không nỡ để em ở đây một mình.”
Tầng hầm rất tối, Bạch Mộc Trạch lần trên bức tường để tìm công tắc nhưng không thấy.Càng đi xuống dưới cảm giác ẩm ướt càng nặng, một mùi nấm mốc xộc vào mặt.Nguyên Tinh Thần ấp úng nói: “Các người đều biết hết rồi ư.”
Mạc Hoài Nam lợi dụng ưu thế chiều cao, đụng được đèn treo bên trên, tiện thể sờ được một sợi dây kéo bên cạnh cái đèn kiểu cũ. Ánh đèn u ám soi sáng tầng hầm, Bạch Mộc Trạch thấy phía trước có một cánh cửa liền bước lên gõ cửa hỏi: “Nguyễn Kiều, em có ở đây không?”“Tôn Thư, là anh ư?”
“Tôn Thư, là anh ư?”***Bạch Mộc Trạch cũng cười, trong mắt chỉ có bóng dáng của Nguyên Tinh Thần.
“Là anh, anh tới cứu em ra ngoài đây.”Nhưng không biết Thẩm Thanh Vũ đang hôn mê hay là đã… Cô ta nhắm tịt mắt không hề phản ứng lại, Kỳ Việt bất giác thở phào, mọi thứ đều bị Bạch Mộc Trạch bắt gặp.4 con rối đung đưa cơ thể rồi thì thầm: “Đoán xem ai nói thật nào?”
“Đừng bận tâm, anh mau đi đi, ông nội sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”Phù hiệu còn lại đều trong tay Mạc Hoài Nam, anh ta lấy 5 miếng kia cộng thêm miếng của Nguyên Tinh Thần nữa rồi lần lượt bỏ vào 6 khoảng trống, đĩa tròn chuyển động, có thứ gì đó màu đen bắt đầu nhô lên từ hố đen, đó là một chiếc quan tài bằng thủy tinh, mà bên trong lại là một người y hệt Bạch Mộc Trạch!“Cứu… Cứu tôi…”
Không chờ anh hỏi thăm tiếp, Thẩm Thanh Vũ đi tới với cái chân què quặt rồi dùng chân không bị thương đá vào cửa một cái, “Này, có phải lão già họ Tôn đó muốn dùng máu của chúng tôi để cứu Tôn Thư sống lại không hả?”Kỳ Việt giả vờ kinh ngạc, tìm cô ta dáo dác: “Hả? Tiểu Vũ chưa lên ư? Không được, tôi phải đi tìm cô ấy.”Thẩm Thanh Vũ nghe tới mơ màng: “Trời ạ, loạn quá vậy, A Việt, em thấy chỉ có anh là giải nổi thôi.”
Nguyên Tinh Thần ấp úng nói: “Các người đều biết hết rồi ư.”4 câu nói đơn giản như thế lại khiến mọi người rối não hết cả.
“Đúng thật là, cô mau đưa ngôi sao 6 cánh cho chúng tôi đi, chúng tôi phải rời khỏi cái chỗ quái quỷ này.”Kỳ Việt lôi cánh tay cô ta ra, dùng hết sức mới kéo được tay Thẩm Thanh Vũ về, cánh tay trắng nõn bị đỏ một mảng, cô ta bị chọc giận liền đá vào cửa thêm cú nữa: “Dám đùa tôi à!”Mãi tới khi Bạch Mộc Trạch nói: “Đỏ nói thật, chìa khóa ở trong tay nó.”
“Hóa ra các người tới là để lấy phù hiệu.”“Các người đang đứng ở vị trí con rối lúc trước.”Tang Cách cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời, cô nghĩ là con rối thèm quan tâm tới cô à?”
“Đừng nói nhảm, nhanh lên.”“Các người lại muốn tới đó?”Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Tôn Thư, anh không nên tới đây.”“Em biết chuyện gì à?”
“Vậy cô đưa tay ra đi, tôi đưa phù hiệu cho cô.”“Là anh, anh tới cứu em ra ngoài đây.”
Dưới cửa có một cái lỗ nhỏ, Thẩm Thanh Vũ ngồi xuống đưa tay vào trong, cảm giác có người đang túm lấy mình, cô ta hét toáng lên rồi giãy giụa, “A Việt, mau tới giúp em đi!”“Vậy giờ chúng ta?”
Kỳ Việt lôi cánh tay cô ta ra, dùng hết sức mới kéo được tay Thẩm Thanh Vũ về, cánh tay trắng nõn bị đỏ một mảng, cô ta bị chọc giận liền đá vào cửa thêm cú nữa: “Dám đùa tôi à!”
Tiếc là cô ta quên cái chân đó đã bị thương nên lại càng đau hơn.Con rối Đỏ: “Tôi chỉ nói dối 1 câu, Vàng lúc nào cũng lén ra ngoài nghịch bùn, Lục thì luôn nói dối, chìa khóa ở tay trái của tôi.”
Tang Cách cười trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời, cô nghĩ là con rối thèm quan tâm tới cô à?”Tang Cách ở sau giục: “Đã nhắc rồi mà không thèm nghe, tránh ra đi, đừng có cản đường.”
Cửa gỗ đã bị khóa, Bạch Mộc Trạch bèn hỏi: “Nguyễn Kiều, chìa khóa ở đâu vậy?“Nhớ được gần hết, nhưng có 2 câu không nhớ chắc lắm.”
“Chìa khóa? Trên tường có manh mối đấy.”
Trên tường ư? Mọi người vội vàng nhìn vào tường, Kỳ Việt thấy bên trên có một miếng gạch nhô ra, anh ta không hành động ngay mà nói: “Mọi người nhìn kìa, hình như miếng gạch đó có vấn đề thì phải.”Nguyên Tinh Thần khẽ nói với Bạch Mộc Trạch: “Tên này đúng là biết diễn thật.”Nhưng dù đã được nhắc nhở trước, Thẩm Thanh Vũ vẫn hụt chân, “Á! Sao anh không dẫn đường tiếp!”
Mạc Hoài Nam là người theo phái hành động nên lập tức ra tay, lúc miếng gạch rơi xuống, 4 con rối cũng từ trên trần rơi xuống.Sắc mặt của Kỳ Việt không tốt lắm, sợ Thẩm Thanh Vũ nói chuyện mình đã làm ra.Thẩm Thanh Vũ ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Kỳ Việt, “A Việt! A Việt!”
4 con rối đung đưa cơ thể rồi thì thầm: “Đoán xem ai nói thật nào?”Chuyện đáng mừng duy nhất là Thẩm Thanh Vũ không hề bị gì, cô ta cũng bị trói ở vị trí con rối tương ứng với cô ta.
***Kỳ Việt không nói giải luôn mà hỏi Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch có giải thích gì không?”Lúc tỉnh dậy, Bạch Mộc Trạch đã bị trói chặt trên một tấm ván gỗ, tay chân đều bị buộc cứng vào xích sắt, không tài nào động đậy được.
4 con rối đội mũ khác màu nhau, theo thứ tự là đỏ, vàng, lam, lục, tên của chúng cũng dùng màu mũ để phân biệt.Dù cô ta có gọi thế nào, Kỳ Việt cũng làm như không nghe, sự hận thù trong lòng Thẩm Thanh Vũ lại càng lớn hơn: “Anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Con rối Đỏ: “Tôi chỉ nói dối 1 câu, Vàng lúc nào cũng lén ra ngoài nghịch bùn, Lục thì luôn nói dối, chìa khóa ở tay trái của tôi.”
Con rối Vàng: “Tôi chỉ nói dối 1 câu, Đỏ luôn nói dối, chìa khóa ở tay phải của tôi, từ trước tới giờ Lục không bao giờ nói dối.”
Con rối Lam: “Tôi chỉ nói thật 1 câu, chìa khóa ở trong túi tiền của tôi, Đỏ thích giấu đồ ăn ngon, Vàng nói dối hết thảy.”
Con rối Tiểu Lục: “Tôi nói đều là thật, Đỏ nói thật 1 câu, Vàng nói dối 1 câu, Lam nói dối hết.”“Chết rồi, tôi quên hết rồi.” Sau khi nghe con rối Lục nói xong, Mạc Hoài Nam đã quên hết sạch những gì 3 con rối trước nói.Bạch Mộc Trạch bước tới gần cô, “Lúc đó họ đã có chuyện gì vậy?”Cô ta bước tới mở tay phải của Vàng ra, nhưng vừa đụng vào đã bị con rối Vàng bóp cổ, “Sai rồi, đồ ngu.”
4 câu nói đơn giản như thế lại khiến mọi người rối não hết cả.Bạch Mộc Trạch dựa vào cửa, trả lời: “Vẫn chưa nghĩ ra.”Đỏ khoa tay múa chân: “Ha ha, anh thật thông minh.”
“Chết rồi, tôi quên hết rồi.” Sau khi nghe con rối Lục nói xong, Mạc Hoài Nam đã quên hết sạch những gì 3 con rối trước nói.“Trúng kế rồi, tất cả đều là bẫy của ông cụ Tôn.”
Tang Cách cũng thế: “Tôi cũng vậy, số lượng thông tin quá nhiều nên không tài nào nhớ nổi được, Bạch Mộc Trạch, còn anh thì sao?”Nguyên Tinh Thần kéo Bạch Mộc Trạch chạy về phía trước, Mạc Hoài Nam che chở cho Tang Cách nhanh chân chạy đi, chỉ còn Kỳ Việt dẫn theo Thẩm Thanh Vũ vướng víu rơi lại cuối cùng.Con rối Tiểu Lục: “Tôi nói đều là thật, Đỏ nói thật 1 câu, Vàng nói dối 1 câu, Lam nói dối hết.”
“Nhớ được gần hết, nhưng có 2 câu không nhớ chắc lắm.”
Kỳ Việt nói: “Cứ thế thì không ổn, mỗi người nhớ lại lời của 1 con rối rồi sắp xếp lại đi.”Khuôn mặt quản gia già rất dữ tợn, Nguyên Tinh Thần hét lớn: “Không ổn rồi, tuyệt đối đừng để bị quản gia bắt được, nếu không sẽ không ra ngoài được nữa đâu.”
Bạch Mộc Trạch đồng ý: “Được.”Trên tường ư? Mọi người vội vàng nhìn vào tường, Kỳ Việt thấy bên trên có một miếng gạch nhô ra, anh ta không hành động ngay mà nói: “Mọi người nhìn kìa, hình như miếng gạch đó có vấn đề thì phải.”“Xin cứ tự nhiên.”Con rối Vàng: “Tôi chỉ nói dối 1 câu, Đỏ luôn nói dối, chìa khóa ở tay phải của tôi, từ trước tới giờ Lục không bao giờ nói dối.”
4 con rối Đỏ, Vàng, Lam, Lục, lần lượt tương ứng với Bạch Mộc Trạch, Kỳ Việt, Tang Cách và Mạc Hoài Nam, lúc con rối nói lần 2, mọi người đã nhớ được hết thông tin.Mạc Hoài Nam lợi dụng ưu thế chiều cao, đụng được đèn treo bên trên, tiện thể sờ được một sợi dây kéo bên cạnh cái đèn kiểu cũ. Ánh đèn u ám soi sáng tầng hầm, Bạch Mộc Trạch thấy phía trước có một cánh cửa liền bước lên gõ cửa hỏi: “Nguyễn Kiều, em có ở đây không?”
Thẩm Thanh Vũ nghe tới mơ màng: “Trời ạ, loạn quá vậy, A Việt, em thấy chỉ có anh là giải nổi thôi.”
Kỳ Việt không nói giải luôn mà hỏi Bạch Mộc Trạch: “Anh Bạch có giải thích gì không?”Quản gia già đã bắt được cô ta, Thẩm Thanh Vũ không thể bì lại nổi sức của ông ta nên bị kéo biến mất ở đầu cầu thang.
Bạch Mộc Trạch dựa vào cửa, trả lời: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
“Vậy tôi nói ra suy nghĩ của tôi trước nhé.”
“Xin cứ tự nhiên.”Cửa gỗ đã bị khóa, Bạch Mộc Trạch bèn hỏi: “Nguyễn Kiều, chìa khóa ở đâu vậy?Bước xuống bậc thang cuối cùng, Mạc Hoài Nam hô với phía sau: “Đến rồi!”
Kỳ Việt chỉ vào con rối Lục nói: “Ví dụ Lục nói thật thì Đỏ chỉ nói thật 1 câu, Vàng nói dối 1 câu, Lam thì nói dối hết, chúng ta nghĩ ngược lại với những gì mà Lam nói, chìa khóa không có ở chỗ nó, Đỏ không giấu đồ ăn, Vàng chỉ nói dối 1 câu. Chúng ta lại phân tích tiếp lời của Vàng, nó chỉ nói dối 1 câu, chắc chắn câu Lục không nói dối là thật, ví dụ câu Đỏ nói dối cũng là thật thì chắc chắn việc chìa khóa trong tay Đỏ là nói dối, vì thế có thể suy ra hẳn là chìa khóa ở trong tay phải của Vàng.”
Thẩm Thanh Vũ căn bản không hiểu được chuỗi phân tích dài ngoằng của anh ta, nhưng vẫn vỗ tay khen: “Oa, A Việt thông minh quá, vậy là chìa khóa ở trong tay Vàng rồi.”
Cô ta bước tới mở tay phải của Vàng ra, nhưng vừa đụng vào đã bị con rối Vàng bóp cổ, “Sai rồi, đồ ngu.”Mạc Hoài Nam và Tang Cách cũng tỉnh dậy, sau khi biết tình cảnh của mình thì rất bối rối, Mạc Hoài Nam cố tình dùng sức để giật dây trói ra nhưng không thể.
“Cứu… Cứu tôi…”
Sắc mặt của Thẩm Thanh Vũ đã bắt đầu đỏ lên, Kỳ Việt và Mạc Hoài Nam vội đi tới giúp nhưng Vàng vẫn không chịu buông tay, “Cuộc đời này không cần đám ngu xuẩn.”
Mãi tới khi Bạch Mộc Trạch nói: “Đỏ nói thật, chìa khóa ở trong tay nó.”
Đỏ khoa tay múa chân: “Ha ha, anh thật thông minh.”“Vậy tôi nói ra suy nghĩ của tôi trước nhé.”
Bấy giờ Vàng mới buông Thẩm Thanh Vũ ra, Đỏ mở tay ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.Nói rồi, anh ta làm bộ như định ra ngoài, Mạc Hoài Nam cản lại: “Có lẽ cô ta đã bị quản gia bắt được rồi, anh có đi cũng vô dụng.”Nguyên Tinh Thần ôm lấy anh, khóc nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, em dẫn anh rời khỏi chỗ này.”Bạch Mộc Trạch cầm chìa khóa mở cửa tầng hầm ra, tìm thấy Nguyên Tinh Thần đang co ro trong một góc.
“Đây là phần thưởng.”Thẩm Thanh Vũ ghét bỏ bịt mũi lại, cô ta không muốn đi tiếp, nhưng một mình ở trên cũng rất nguy hiểm nên chỉ đành kẹp giữa nhóm để đi xuống tầng hầm.
“Cảm ơn.”Kỳ Việt đỡ Thẩm Thanh Vũ đứng dựa vào tường rồi hỏi: “Ổn không vậy Tiểu Vũ?”
Bạch Mộc Trạch cầm chìa khóa mở cửa tầng hầm ra, tìm thấy Nguyên Tinh Thần đang co ro trong một góc.Bạch Mộc Trạch kéo cô đứng dậy, rất có tâm phủi bụi trên quần áo cho cô, Thẩm Thanh Vũ ở bên ngoài đang ôm cổ không ngừng ho. Con rối đưa chìa khóa rồi biến mất, Nguyên Tinh Thần dẫn Bạch Mộc Trạch rời khỏi tầng hầm, lại đụng phải quản gia già.
“Nguyễn Kiều, anh tới cứu em đây.”
Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt giàn giụa nước mắt: “Tôn Thư, anh không nên tới đây.”
Bạch Mộc Trạch lau sạch nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Nhưng anh không nỡ để em ở đây một mình.”
Nguyên Tinh Thần ôm lấy anh, khóc nói: “Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, em dẫn anh rời khỏi chỗ này.”
Bạch Mộc Trạch kéo cô đứng dậy, rất có tâm phủi bụi trên quần áo cho cô, Thẩm Thanh Vũ ở bên ngoài đang ôm cổ không ngừng ho. Con rối đưa chìa khóa rồi biến mất, Nguyên Tinh Thần dẫn Bạch Mộc Trạch rời khỏi tầng hầm, lại đụng phải quản gia già.“Vậy cô đưa tay ra đi, tôi đưa phù hiệu cho cô.”
“Các người lại muốn tới đó?”
Khuôn mặt quản gia già rất dữ tợn, Nguyên Tinh Thần hét lớn: “Không ổn rồi, tuyệt đối đừng để bị quản gia bắt được, nếu không sẽ không ra ngoài được nữa đâu.”
Nguyên Tinh Thần kéo Bạch Mộc Trạch chạy về phía trước, Mạc Hoài Nam che chở cho Tang Cách nhanh chân chạy đi, chỉ còn Kỳ Việt dẫn theo Thẩm Thanh Vũ vướng víu rơi lại cuối cùng.
“Các người muốn dẫn cậu chủ đi đâu hả!”
Quản gia già trông thì cao tuổi nhưng hành động rất lưu loát, đúng lúc này, Kỳ Việt buông tay Thẩm Thanh Vũ ra rồi tăng tốc chạy lên tầng 2.
Thẩm Thanh Vũ ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Kỳ Việt, “A Việt! A Việt!”
Dù cô ta có gọi thế nào, Kỳ Việt cũng làm như không nghe, sự hận thù trong lòng Thẩm Thanh Vũ lại càng lớn hơn: “Anh dám phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”“Đừng nói nhảm, nhanh lên.”
Quản gia già đã bắt được cô ta, Thẩm Thanh Vũ không thể bì lại nổi sức của ông ta nên bị kéo biến mất ở đầu cầu thang.Kỳ Việt cũng đã tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang đứng trên một cái bục cao liền hỏi: “Anh Bạch, đây là chuyện gì vậy?”
***
Lúc họ chạy tới phòng triển lãm ở tầng 2 mới phát hiện Thẩm Thanh Vũ đã biến mất.
Tang Cách hỏi Kỳ Việt: “Bạn gái anh đâu rồi?”Tầng hầm rất tối, Bạch Mộc Trạch lần trên bức tường để tìm công tắc nhưng không thấy.
Kỳ Việt giả vờ kinh ngạc, tìm cô ta dáo dác: “Hả? Tiểu Vũ chưa lên ư? Không được, tôi phải đi tìm cô ấy.”Thẩm Thanh Vũ căn bản không hiểu được chuỗi phân tích dài ngoằng của anh ta, nhưng vẫn vỗ tay khen: “Oa, A Việt thông minh quá, vậy là chìa khóa ở trong tay Vàng rồi.”
Nói rồi, anh ta làm bộ như định ra ngoài, Mạc Hoài Nam cản lại: “Có lẽ cô ta đã bị quản gia bắt được rồi, anh có đi cũng vô dụng.”
Nguyên Tinh Thần khẽ nói với Bạch Mộc Trạch: “Tên này đúng là biết diễn thật.”Kỳ Việt chỉ vào con rối Lục nói: “Ví dụ Lục nói thật thì Đỏ chỉ nói thật 1 câu, Vàng nói dối 1 câu, Lam thì nói dối hết, chúng ta nghĩ ngược lại với những gì mà Lam nói, chìa khóa không có ở chỗ nó, Đỏ không giấu đồ ăn, Vàng chỉ nói dối 1 câu. Chúng ta lại phân tích tiếp lời của Vàng, nó chỉ nói dối 1 câu, chắc chắn câu Lục không nói dối là thật, ví dụ câu Đỏ nói dối cũng là thật thì chắc chắn việc chìa khóa trong tay Đỏ là nói dối, vì thế có thể suy ra hẳn là chìa khóa ở trong tay phải của Vàng.”
“Em biết chuyện gì à?”Tang Cách hỏi Kỳ Việt: “Bạn gái anh đâu rồi?”
“Tất nhiên, trong mật thất làm gì có chuyện gì mà NPC không biết.”Bấy giờ Vàng mới buông Thẩm Thanh Vũ ra, Đỏ mở tay ra, bên trong có một chiếc chìa khóa.
Bạch Mộc Trạch bước tới gần cô, “Lúc đó họ đã có chuyện gì vậy?”
Nguyên Tinh Thần mỉm cười đáp lại anh, đôi môi đỏ mọng khẽ động: “Bí mật.”4 con rối đội mũ khác màu nhau, theo thứ tự là đỏ, vàng, lam, lục, tên của chúng cũng dùng màu mũ để phân biệt.
Bạch Mộc Trạch cũng cười, trong mắt chỉ có bóng dáng của Nguyên Tinh Thần.
Kỳ Việt đang chờ người cản, anh ta đánh một vòng ở cửa, rất áy náy nói: “Đều là lỗi của tôi, là do tôi không bảo vệ Tiểu Vũ tốt.”
Tang Cách thấy bộ dạng của anh ta cũng hơi đáng thương nên bèn an ủi vài câu: “Chuyện đã rồi rồi, cứ tìm cách ra ngoài trước đi, biết đâu cô ta cũng không gặp chuyện gì thì sao.”“Chìa khóa? Trên tường có manh mối đấy.”
Nguyên Tinh Thần khôi phục lại thân phận NPC Nguyễn Kiều, bắt đầu cốt truyện, cô gỡ phù hiệu trên cổ xuống nói: “Đây là thứ các người muốn đúng không?”
Tang Cách gật đầu: “Đúng vậy, chỉ còn thiếu 1 miếng của cô thôi.”
Phù hiệu còn lại đều trong tay Mạc Hoài Nam, anh ta lấy 5 miếng kia cộng thêm miếng của Nguyên Tinh Thần nữa rồi lần lượt bỏ vào 6 khoảng trống, đĩa tròn chuyển động, có thứ gì đó màu đen bắt đầu nhô lên từ hố đen, đó là một chiếc quan tài bằng thủy tinh, mà bên trong lại là một người y hệt Bạch Mộc Trạch!Con rối Lam: “Tôi chỉ nói thật 1 câu, chìa khóa ở trong túi tiền của tôi, Đỏ thích giấu đồ ăn ngon, Vàng nói dối hết thảy.”
Nhưng không đợi họ khám phá, trong đường ống sau con rối đã có một luồng khói trắng phả ra, giữa mờ ảo, Bạch Mộc Trạch thấy ông cụ Tôn xuất hiện ở cửa phòng triển lãm, sau đó anh và những người khác đều mất đi ý thức.Thẩm Thanh Vũ khóc lóc kể lể: “Đau chết mất, chắc là sưng húp rồi.”
Lúc tỉnh dậy, Bạch Mộc Trạch đã bị trói chặt trên một tấm ván gỗ, tay chân đều bị buộc cứng vào xích sắt, không tài nào động đậy được.
5 con rối trong phòng triển lãm đã biến mất, thay vào đó là 5 người thật.
Kỳ Việt cũng đã tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang đứng trên một cái bục cao liền hỏi: “Anh Bạch, đây là chuyện gì vậy?”
“Trúng kế rồi, tất cả đều là bẫy của ông cụ Tôn.”
“Vậy giờ chúng ta?”
“Các người đang đứng ở vị trí con rối lúc trước.”
Mạc Hoài Nam và Tang Cách cũng tỉnh dậy, sau khi biết tình cảnh của mình thì rất bối rối, Mạc Hoài Nam cố tình dùng sức để giật dây trói ra nhưng không thể.
Chuyện đáng mừng duy nhất là Thẩm Thanh Vũ không hề bị gì, cô ta cũng bị trói ở vị trí con rối tương ứng với cô ta.Nhưng không đợi họ khám phá, trong đường ống sau con rối đã có một luồng khói trắng phả ra, giữa mờ ảo, Bạch Mộc Trạch thấy ông cụ Tôn xuất hiện ở cửa phòng triển lãm, sau đó anh và những người khác đều mất đi ý thức.***
Sắc mặt của Kỳ Việt không tốt lắm, sợ Thẩm Thanh Vũ nói chuyện mình đã làm ra.
Nhưng không biết Thẩm Thanh Vũ đang hôn mê hay là đã… Cô ta nhắm tịt mắt không hề phản ứng lại, Kỳ Việt bất giác thở phào, mọi thứ đều bị Bạch Mộc Trạch bắt gặp.