Cửa phòng điêu khắc đã bị đóng lại, chỗ Kỳ Việt phải đi là 1 căn phòng khác.
Anh ta lần theo ánh sáng, đẩy cửa ra, bên trong có bày 1 cây đàn piano, 2 con rối đang ngồi trước đàn, trông ngoại hình thì là 1 nam và 1 nữ. Đôi giày mà NPC cần đang ở trên chân của con rối nữ, Kỳ Việt từ từ đi tới, anh ta vừa cúi người xuống định lấy thì con rối đó đột nhiên quay đầu lại, nói: “Anh có biết Für Elise đánh thế nào không?”Cửa phòng điêu khắc đã bị đóng lại, chỗ Kỳ Việt phải đi là 1 căn phòng khác.Chuyện này khiến anh ta rất khó chịu, Kỳ Việt chẳng biết gì về âm nhạc cả.
Chuyện này khiến anh ta rất khó chịu, Kỳ Việt chẳng biết gì về âm nhạc cả.Cô túm lấy Bạch Mộc Trạch chạy xuống dưới lầu nhưng bị quản gia già và ông cụ Tôn chặn lại, Nguyên Tinh Thần bảo vệ trước mặt Bạch Mộc Trạch, đối diện với ông cụ Tôn: “Các người đã hại Tôn Thư một lần rồi, còn định hại anh ấy lần 2 ư?”
“Để tôi tìm bản nhạc.”Bản nhạc bị vướng rất cứng, Kỳ Việt không dám dùng sức, giấy mỏng dễ rách lắm, mà nếu giở ghế lên thì con rối sẽ bị ngã xuống, anh ta không muốn biết hậu quả là gì đâu.Anh cầm con rối lên cẩn thận xem, phát hiện lồng ngực của nó có khe hở, Bạch Mộc Trạch lấy con dao trên bàn nhẹ nhàng cạy mở dọc theo khe hở, con rối gào lên một tiếng nên anh không dám làm gì nữa.
Con rối quay đầu đi, yên lặng chờ anh ta tìmVậy chuyện ép chết mà Nguyên Tinh Thần vừa nói là sao nữa? Tự sát không thành ư?“Nếu tôi định giở trò với mấy người thì không cần cho gợi ý này đâu.” Bạch Mộc Trạch thản nhiên nói.Kỳ Việt lại nói: “Nếu mọi người đều đổ xô tới xem thì chắc chắn phải có chỗ đặc biệt.”
Kỳ Việt ngắm nghía xung quanh, trên giá sách bên cạnh piano trưng bày rất nhiều bản nhạc, anh ta lần lượt tìm bản Für Elise mà con rối muốn.Kỳ Việt sốt ruột, thậm chí còn có ý định túm lấy chân con rối rồi cướp đi đôi giày, nhưng lúc ngồi xuống mới thấy dưới chân ghế có một bản nhạc bị vướng vào, đúng là bản Für Elise đó.“Mọi người qua đây nhìn thử đi, trên người những con rối này có đánh dấu.” Mạc Hoài Nam cắt ngang cuộc giằng co của họ.
Lúc anh ta lật tung hết đống bản nhạc mà vẫn không tìm được, thời gian chỉ còn lại 5 phút.***
Kỳ Việt sốt ruột, thậm chí còn có ý định túm lấy chân con rối rồi cướp đi đôi giày, nhưng lúc ngồi xuống mới thấy dưới chân ghế có một bản nhạc bị vướng vào, đúng là bản Für Elise đó.Tang Cách sờ cằm tự hỏi: “Chẳng lẽ đây là tà thuật gì à? Ví dụ như hồi sinh người chết chẳng hạn? Tôi xem TV với tiểu thuyết hay thấy có tình tiết kiểu thế.”“Để em thử xem.”Tang Cách nhìn 1 con rối gỗ trong đó chằm chằm: “Các người có thấy mấy con rối này rất quen mắt không?”
Bản nhạc bị vướng rất cứng, Kỳ Việt không dám dùng sức, giấy mỏng dễ rách lắm, mà nếu giở ghế lên thì con rối sẽ bị ngã xuống, anh ta không muốn biết hậu quả là gì đâu.Diễn biến càng lúc càng trở nên quỷ dị.
Lúc đang do dự, anh ta nghĩ ra được một cách, thế là anh ta ghi lại một đoạn ngắn của bản nhạc, sau đó bắt đầu chơi theo giáo trình luyện ngón trên giá sách, bắt đầu biểu diễn.Thời gian nhiệm vụ đã sắp hết mà Bạch Mộc Trạch vẫn chưa quyết định, con rối lại giúp anh lựa chọn.
Phím đàn đen trắng nảy lên, giai điệu du dương vang lên trong phòng, 2 con rối gỗ cũng vỗ tay theo nhịp.Cái khăn này thật sự rất xấu, xấu tới mức Nguyên Tinh Thần không thèm nhìn mà tiện tay ném luôn xuống đất.
“Nguyễn Kiều, học được chưa?” Con rối nam kia hỏi.
“Để em thử xem.”“Tôn Thư, anh dạy em lần nữa đi, lần này em sẽ nhớ kỹ.”Nguyên Tinh Thần chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Con rối Nguyễn Kiều bắt đầu biểu diễn, nhưng lại bị sai vài âm tiết.Dây trên người Nguyên Tinh Thần biến mất, cô ngồi trên đất, biến thành bộ dạng con người.
“Đồ ngốc à, không phải đánh như thế đâu, dạy em nhiều lần rồi mà cứ sai mãi thế.”Nhưng họ vẫn chọn vào phòng triển lãm xem trước, vốn cứ nghĩ bên trong là cảnh tượng rất đặc biệt, nhưng vào rồi mới biết chỉ có 5 con rối mà thôi.Mạc Hoài Nam tiếp lời: “Có thể lắm.”
“Tôn Thư, anh dạy em lần nữa đi, lần này em sẽ nhớ kỹ.”Đinh Tây, sinh mùng 10 tháng 5 âm lịch, mệnh Mộc;
“Vậy em nhìn cho rõ nhé.”
2 cái tượng gỗ chơi đàn piano, Kỳ Việt nhân lúc đó cởi giày trên chân con rối ra.Bạch Mộc Trạch ném dao đi, đau khổ ôm đầu.
“Giày mi muốn đây.” Kỳ Việt đưa tới.“Giày mi muốn đây.” Kỳ Việt đưa tới.Giang Đường, sinh mùng 1 tháng 8 âm lịch, mệnh Thủy;
Nguyên Tinh Thần cầm lấy đôi giày, cong lưng xuống, nhưng cơ thể con rối quá cứng nên không thể nào cử động được, “Không được rồi, không mang được.”Những người khác cũng nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ cầm một trái tim đầm đìa máu, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.Lúc đang do dự, anh ta nghĩ ra được một cách, thế là anh ta ghi lại một đoạn ngắn của bản nhạc, sau đó bắt đầu chơi theo giáo trình luyện ngón trên giá sách, bắt đầu biểu diễn.Tang Cách hỏi: “Làm sao bây giờ? Đi đâu đây?”
Bạch Mộc Trạch bước tới, lấy đôi giày da nhỏ màu đen rồi mang vào cho cô.Dù Mạc Hoài Nam lớn gan, nhưng chuyện đan khăn choàng cổ đối với anh ta vẫn rất khó.Dù khuôn mặt chỉ có đường nét thô sơ chứ không được tô màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.Nhiệm vụ đơn của cô ta ở trong phòng kho, trong này có mười mấy cái hộp to nhỏ khác nhau, muốn tìm trong vòng 10 phút thật sự không dễ dàng gì.
Nguyên Tinh Thần chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”Ông cụ Tôn sắc bén nói: “Nó là cháu của ta, những chuyện ta làm đều để tốt cho nó!”
Thẩm Thanh Vũ không kiên nhẫn nổi nữa: “Có thể cho bọn ta vào chưa hả?”
Nguyên Tinh Thần lắc đầu, “Chưa được, dây chuyền của tôi mất rồi, cô có thể giúp tôi tìm không?” Cô chỉ vào Tang Cách.Đã được chứng kiến hành vi bạo lực của cô gái này, Nguyên Tinh Thần vội nói: “Tôi tự đeo được.” Nói xong liền đeo dây chuyền lên cổ.
Tang Cách rất sảng khoái trả lời: “Được chứ.”Tùy An, sinh mùng 7 tháng Giêng âm lịch, mệnh Thổ.
Nhiệm vụ đơn của cô ta ở trong phòng kho, trong này có mười mấy cái hộp to nhỏ khác nhau, muốn tìm trong vòng 10 phút thật sự không dễ dàng gì.Quả nhiên, nhiệm vụ đơn tiếp theo là Mạc Hoài Nam, giúp cô tìm khăn choàng cổ.Kỳ Việt ngắm nghía xung quanh, trên giá sách bên cạnh piano trưng bày rất nhiều bản nhạc, anh ta lần lượt tìm bản Für Elise mà con rối muốn.
Tang Cách nghĩ cách, cô ta dùng sức lắc cái kệ, tất cả hộp đều rơi xuống, những đồ đựng bên trong cũng rơi ra hết, cô ta nhẹ nhàng tìm được dây chuyền mà NPC muốn.
Người bên ngoài nghe tiếng động còn ngỡ đã xảy ra chuyện gì. Mạc Hoài Nam vô thức lau mồ hôi, biết Tang Cách bước ra an toàn mới yên lòng, “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thanh Vũ hóng chuyện: “Con rối tấn công cô à?”
“Con rối đâu ra? Không có chuyện gì hết, chỉ phá mấy cái kệ thôi mà.”Mạnh Tĩnh, sinh 18 tháng 3 âm lịch, mệnh Kim;“Đồ ngốc à, không phải đánh như thế đâu, dạy em nhiều lần rồi mà cứ sai mãi thế.”
Câu này khiến Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, hả? Phá mấy cái kệ ư?
“Ừm, dây chuyền của mi đây, có cần ta đeo giúp không?”
Đã được chứng kiến hành vi bạo lực của cô gái này, Nguyên Tinh Thần vội nói: “Tôi tự đeo được.” Nói xong liền đeo dây chuyền lên cổ.“Tôn Thư, rời khỏi đây đi, sống một cuộc sống của bản thân anh đi.”2 cái tượng gỗ chơi đàn piano, Kỳ Việt nhân lúc đó cởi giày trên chân con rối ra.
“Tiếp theo chắc là tới lượt 2 chúng tôi rồi.” Mạc Hoài Nam nói, xem ra mỗi người đều có nhiệm vụ đơn, giúp NPC tìm đồ tương ứng thì mới qua được.“Vậy em nhìn cho rõ nhé.”Nguyên Tinh Thần cầm lấy đôi giày, cong lưng xuống, nhưng cơ thể con rối quá cứng nên không thể nào cử động được, “Không được rồi, không mang được.”
Quả nhiên, nhiệm vụ đơn tiếp theo là Mạc Hoài Nam, giúp cô tìm khăn choàng cổ.“Ừm, dây chuyền của mi đây, có cần ta đeo giúp không?”
Dù Mạc Hoài Nam lớn gan, nhưng chuyện đan khăn choàng cổ đối với anh ta vẫn rất khó.
Phòng anh ta đi vào cũng có 1 con rối gỗ, tay trái cầm một quả cầu len, tay phải cầm 2 cây kim to. Mạc Hoài Nam vò đầu: “Tôi thật sự không biết mà.”Bối cảnh nhiệm vụ lần này là ở trong phòng ngủ, hơn nữa còn là phòng ngủ của con gái, Bạch Mộc Trạch đoán đây có thể là chỗ ở của Nguyễn Kiều. Anh không tìm trái tim ngay mà lấy quyển sổ trong phòng Tôn Thư ra, bắt đầu đi tìm chìa khóa.Thẩm Thanh Vũ không kiên nhẫn nổi nữa: “Có thể cho bọn ta vào chưa hả?”
Nhưng con rối không thèm đếm xỉa gì tới anh ta, Mạc Hoài Nam hết cách nên chỉ đành vụng về làm theo giáo trình trên bàn, cuối cùng bước ra khỏi phòng với một cái khăn choàng đầy lỗ và len thừa, “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”Tang Cách nghĩ cách, cô ta dùng sức lắc cái kệ, tất cả hộp đều rơi xuống, những đồ đựng bên trong cũng rơi ra hết, cô ta nhẹ nhàng tìm được dây chuyền mà NPC muốn.
Cái khăn này thật sự rất xấu, xấu tới mức Nguyên Tinh Thần không thèm nhìn mà tiện tay ném luôn xuống đất.Nhưng con rối không thèm đếm xỉa gì tới anh ta, Mạc Hoài Nam hết cách nên chỉ đành vụng về làm theo giáo trình trên bàn, cuối cùng bước ra khỏi phòng với một cái khăn choàng đầy lỗ và len thừa, “Ta đã cố gắng hết sức rồi.”“Nhưng Tôn Thư không thích, anh ấy chỉ muốn được tự do thôi.”
Giờ chỉ còn lại Bạch Mộc Trạch, nhiệm vụ của anh cũng khó nhất trong cả 5 người.“Nguyễn Kiều, học được chưa?” Con rối nam kia hỏi.
“Tìm lại trái tim cho tôi.”Phòng anh ta đi vào cũng có 1 con rối gỗ, tay trái cầm một quả cầu len, tay phải cầm 2 cây kim to. Mạc Hoài Nam vò đầu: “Tôi thật sự không biết mà.”Quản gia già và Nguyên Tinh Thần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trong lòng người chơi.
***
Bối cảnh nhiệm vụ lần này là ở trong phòng ngủ, hơn nữa còn là phòng ngủ của con gái, Bạch Mộc Trạch đoán đây có thể là chỗ ở của Nguyễn Kiều. Anh không tìm trái tim ngay mà lấy quyển sổ trong phòng Tôn Thư ra, bắt đầu đi tìm chìa khóa.Câu này khiến Nguyên Tinh Thần trợn tròn mắt, hả? Phá mấy cái kệ ư?
Trong phòng này không có nhiều đồ, nhìn một vòng là thấy hết.[Còn 3 phút…]Bạch Mộc Trạch không tìm được chìa khóa nên dồn sự chú ý lên con rối người trên giường.
Bạch Mộc Trạch không tìm được chìa khóa nên dồn sự chú ý lên con rối người trên giường.Bạch Mộc Trạch cũng không rõ thân phận của mình ra sao nên chỉ đành nói: “Trước khi tìm được bằng chứng, tất cả chỉ là nói suông thôi.”Nguyễn Kiều, sinh 29 tháng 9 âm lịch, mệnh Hỏa;
Hình như mọi nhiệm vụ trong màn này đều có liên quan tới con rối, Nguyễn Kiều muốn tìm trái tim, lẽ nào trái tim của cô ấy ở trong con rối này?
Anh cầm con rối lên cẩn thận xem, phát hiện lồng ngực của nó có khe hở, Bạch Mộc Trạch lấy con dao trên bàn nhẹ nhàng cạy mở dọc theo khe hở, con rối gào lên một tiếng nên anh không dám làm gì nữa.“Xem ra 5 con rối này lần lượt là tôi, Tiểu Vũ, A Nam, Tang Cách, và NPC Nguyễn Kiều.” Kỳ Việt nhìn Bạch Mộc Trạch cảnh giác: “Anh Bạch, sao không có anh?”
“Anh có muốn lấy trái tim của em không?” Con rối đột nhiên nói“Con cháu nhà họ Tôn phải đặt vinh dự lên hàng đầu, gia tộc trăm năm không thể xuống dốc ở đời nó được!”Phím đàn đen trắng nảy lên, giai điệu du dương vang lên trong phòng, 2 con rối gỗ cũng vỗ tay theo nhịp.
Ký ức như thủy triều ùa về, anh lờ mờ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, cô gái bên cạnh cũng nói câu y hệt vậy: “Anh có muốn lấy trái tim của em không? Nếu anh muốn, em sẽ cho anh.”Tang Cách rất sảng khoái trả lời: “Được chứ.”Người bên ngoài nghe tiếng động còn ngỡ đã xảy ra chuyện gì. Mạc Hoài Nam vô thức lau mồ hôi, biết Tang Cách bước ra an toàn mới yên lòng, “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”
Bạch Mộc Trạch ném dao đi, đau khổ ôm đầu.5 con rối đứng với nhau theo hình ngôi sao 5 cánh, mỗi con đứng ở 1 góc, nhưng phía sau chúng không dùng dây để cố định mà là những cái ống trong suốt, nối từ người con rối tới trần nhà, tụ lại ở một điểm bên trên.
[Còn 3 phút…]
Thời gian nhiệm vụ đã sắp hết mà Bạch Mộc Trạch vẫn chưa quyết định, con rối lại giúp anh lựa chọn.Trong phòng này không có nhiều đồ, nhìn một vòng là thấy hết.Giờ chỉ còn lại Bạch Mộc Trạch, nhiệm vụ của anh cũng khó nhất trong cả 5 người.
Nó cầm lấy con dao rơi ở mép giường, nhắm ngay ngực mình, cạy tấm gỗ ra để lộ một trái tim được làm bằng gỗ.
Sao lại thế… Lẽ nào Nguyễn Kiều thực sự là con rối ư?“Mặt của những con rối này giống với các người.” Bạch Mộc Trạch nói.“Con rối đâu ra? Không có chuyện gì hết, chỉ phá mấy cái kệ thôi mà.”
1 phút cuối cùng, Bạch Mộc Trạch cầm trái tim gỗ về tới cửa phòng triển lãm.
Những người khác cũng nghĩ Bạch Mộc Trạch sẽ cầm một trái tim đầm đìa máu, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.Anh lắp trái tim bằng gỗ vào ngực Nguyên Tinh Thần, ánh sáng đỏ biến mất, ánh sáng trắng sáng lên.
Anh lắp trái tim bằng gỗ vào ngực Nguyên Tinh Thần, ánh sáng đỏ biến mất, ánh sáng trắng sáng lên.
Dây trên người Nguyên Tinh Thần biến mất, cô ngồi trên đất, biến thành bộ dạng con người.“Ông nội ơi, ông thả Tôn Thư đi đi, anh ấy đã bị ông ép chết một lần rồi, ông còn chưa hối hận sao?”
“Tôn Thư, em sẽ dẫn anh rời khỏi đây.”“Tiếp theo chắc là tới lượt 2 chúng tôi rồi.” Mạc Hoài Nam nói, xem ra mỗi người đều có nhiệm vụ đơn, giúp NPC tìm đồ tương ứng thì mới qua được.“Tôn Thư, em sẽ dẫn anh rời khỏi đây.”
Cô túm lấy Bạch Mộc Trạch chạy xuống dưới lầu nhưng bị quản gia già và ông cụ Tôn chặn lại, Nguyên Tinh Thần bảo vệ trước mặt Bạch Mộc Trạch, đối diện với ông cụ Tôn: “Các người đã hại Tôn Thư một lần rồi, còn định hại anh ấy lần 2 ư?”
Ông cụ Tôn sắc bén nói: “Nó là cháu của ta, những chuyện ta làm đều để tốt cho nó!”Bạch Mộc Trạch bước tới, lấy đôi giày da nhỏ màu đen rồi mang vào cho cô.Lúc anh ta lật tung hết đống bản nhạc mà vẫn không tìm được, thời gian chỉ còn lại 5 phút.
“Nhưng Tôn Thư không thích, anh ấy chỉ muốn được tự do thôi.”
“Con cháu nhà họ Tôn phải đặt vinh dự lên hàng đầu, gia tộc trăm năm không thể xuống dốc ở đời nó được!”
“Ông nội ơi, ông thả Tôn Thư đi đi, anh ấy đã bị ông ép chết một lần rồi, ông còn chưa hối hận sao?”
Ông cụ Tôn gật đầu với quản gia già, quản gia già bước tới kéo Nguyên Tinh Thần đi.
“Tôn Thư, rời khỏi đây đi, sống một cuộc sống của bản thân anh đi.”Con rối Nguyễn Kiều bắt đầu biểu diễn, nhưng lại bị sai vài âm tiết.
Quản gia già và Nguyên Tinh Thần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trong lòng người chơi.Ông cụ Tôn gật đầu với quản gia già, quản gia già bước tới kéo Nguyên Tinh Thần đi.
Cuộc đối thoại vừa rồi chứa cực nhiều thông tin, có thể biết được sự khống chế của ông cụ Tôn đối với Tôn Thư rất lớn, cộng thêm những tài liệu học tập trong phòng của Tôn Thư, có thể thấy vì thân phận cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn, từ nhỏ Tôn Thư đã bị bắt học đủ thứ, piano, thư pháp… không được bỏ sót thứ gì, ông cụ Tôn nghĩ chỉ có như thế thì Tôn Thư mới đủ tiêu chuẩn để làm người thừa kế.Nhưng có một điều mà Bạch Mộc Trạch rất chắc chắn, Nguyễn Kiều không phải là con rối!
Vậy chuyện ép chết mà Nguyên Tinh Thần vừa nói là sao nữa? Tự sát không thành ư?Tất nhiên là quen rồi.
Nhưng có một điều mà Bạch Mộc Trạch rất chắc chắn, Nguyễn Kiều không phải là con rối!
“Rất xin lỗi mọi người, để mọi người chê cười rồi, cửa phòng triển lãm đã mở, mọi người có thể thoải mái tham quan.” Nói xong, ông cụ Tôn cũng bỏ đi.Thẩm Thanh Vũ nhớ tới quyển sổ kia của ông cụ Tôn, chợt bừng tỉnh: “A Việt nói đúng đấy, chẳng trách ông cụ Tôn lại viết trong sổ là sẽ cứu sống anh, hóa ra là dùng cách này.”
Tang Cách hỏi: “Làm sao bây giờ? Đi đâu đây?”
“Vào phòng triển lãm trước đi.” Vốn Bạch Mộc Trạch định đi cứu Nguyên Tinh Thần trước, nhưng không gian bên kia chưa mở, vẫn nên đi tới phòng triển lãm theo lời nhắc nhở của NPC.
***“Anh có muốn lấy trái tim của em không?” Con rối đột nhiên nói
Đèn của biệt thự đã sáng, cửa của những phòng ở nhiệm vụ trước cũng đều được mở, ý chỉ có thể vào trong tìm manh mối rồi.
Nhưng họ vẫn chọn vào phòng triển lãm xem trước, vốn cứ nghĩ bên trong là cảnh tượng rất đặc biệt, nhưng vào rồi mới biết chỉ có 5 con rối mà thôi.
Thẩm Thanh Vũ kỳ thị: “Chỉ bấy nhiêu thôi ư? Có gì mà xem chứ, lại còn bắt người ta viết đơn nữa.”“Để tôi tìm bản nhạc.”
Kỳ Việt lại nói: “Nếu mọi người đều đổ xô tới xem thì chắc chắn phải có chỗ đặc biệt.”Hình như mọi nhiệm vụ trong màn này đều có liên quan tới con rối, Nguyễn Kiều muốn tìm trái tim, lẽ nào trái tim của cô ấy ở trong con rối này?
Tang Cách nhìn 1 con rối gỗ trong đó chằm chằm: “Các người có thấy mấy con rối này rất quen mắt không?”
Tất nhiên là quen rồi.
“Mặt của những con rối này giống với các người.” Bạch Mộc Trạch nói.
Dù khuôn mặt chỉ có đường nét thô sơ chứ không được tô màu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Thẩm Thanh Vũ nổi hết cả da gà: “Trời ạ, ông già này muốn làm gì vậy?”
5 con rối đứng với nhau theo hình ngôi sao 5 cánh, mỗi con đứng ở 1 góc, nhưng phía sau chúng không dùng dây để cố định mà là những cái ống trong suốt, nối từ người con rối tới trần nhà, tụ lại ở một điểm bên trên.
“Xem ra 5 con rối này lần lượt là tôi, Tiểu Vũ, A Nam, Tang Cách, và NPC Nguyễn Kiều.” Kỳ Việt nhìn Bạch Mộc Trạch cảnh giác: “Anh Bạch, sao không có anh?”Thẩm Thanh Vũ kỳ thị: “Chỉ bấy nhiêu thôi ư? Có gì mà xem chứ, lại còn bắt người ta viết đơn nữa.”
Thẩm Thanh Vũ nghe vậy liền trốn sau lưng Kỳ Việt, chất vấn: “2 ông cháu các người muốn làm gì hả?”
“Nếu tôi định giở trò với mấy người thì không cần cho gợi ý này đâu.” Bạch Mộc Trạch thản nhiên nói.Nó cầm lấy con dao rơi ở mép giường, nhắm ngay ngực mình, cạy tấm gỗ ra để lộ một trái tim được làm bằng gỗ.
“Mọi người qua đây nhìn thử đi, trên người những con rối này có đánh dấu.” Mạc Hoài Nam cắt ngang cuộc giằng co của họ.
Mạnh Tĩnh, sinh 18 tháng 3 âm lịch, mệnh Kim;“Tìm lại trái tim cho tôi.”
Đinh Tây, sinh mùng 10 tháng 5 âm lịch, mệnh Mộc;
Giang Đường, sinh mùng 1 tháng 8 âm lịch, mệnh Thủy;Thẩm Thanh Vũ nổi hết cả da gà: “Trời ạ, ông già này muốn làm gì vậy?”
Nguyễn Kiều, sinh 29 tháng 9 âm lịch, mệnh Hỏa;
Tùy An, sinh mùng 7 tháng Giêng âm lịch, mệnh Thổ.
Diễn biến càng lúc càng trở nên quỷ dị.
Tang Cách sờ cằm tự hỏi: “Chẳng lẽ đây là tà thuật gì à? Ví dụ như hồi sinh người chết chẳng hạn? Tôi xem TV với tiểu thuyết hay thấy có tình tiết kiểu thế.”
Mạc Hoài Nam tiếp lời: “Có thể lắm.”
Kỳ Việt bỗng chỉ vào Bạch Mộc Trạch nói: “Thực chất Tôn Thư đã chết, ông cụ Tôn muốn dùng mạng của chúng tôi để hồi sinh anh. Mọi người còn nhớ câu mà Nguyễn Kiều nói trước khi bị đưa đi không, cô ta nói Tôn Thư đã bị ông ép chết một lần rồi, rõ ràng là hiện tại Tôn Thư không phải người.”
Thẩm Thanh Vũ nhớ tới quyển sổ kia của ông cụ Tôn, chợt bừng tỉnh: “A Việt nói đúng đấy, chẳng trách ông cụ Tôn lại viết trong sổ là sẽ cứu sống anh, hóa ra là dùng cách này.”
Bạch Mộc Trạch cũng không rõ thân phận của mình ra sao nên chỉ đành nói: “Trước khi tìm được bằng chứng, tất cả chỉ là nói suông thôi.”
Kỳ Việt lại chắc chắn mình đã đoán đúng, càng cảnh giác với anh hơn.